Chương 244: Mà là vui mừng bất ngờ
Cuối cùng!
Nguy cơ của Kiếm Ma tông lần này, đã được giải trừ rồi.
“Cảnh lão, ngài đã điều động sức mạnh lớn như vậy, không sao chứ?” Lâm Tiêu kinh ngạc hỏi.
Một kiếm đột kích mà Cảnh lão vừa chém ra, tuyệt đối phải đạt tới bán Hóa Đỉnh, cho nên Lâm Tiêu mới hỏi như vậy.
Cảnh lão nở nụ cười hiếm thấy, đáp: “May mà có miếng Thạch Chung Nhũ của tiểu tử nhà ngươi, ta chắc là sắp đột phá rồi.”
“Đột phá? Là đột phá Hóa Đỉnh Cảnh sao?” Lâm Tiêu vui mừng hỏi.
“Tiểu tử thúi nhà mi đang bôi nhọ lão già này đấy hả? Là bán Hóa Đỉnh!” Cảnh lão lườm Lâm Tiêu một cái rồi nói.
Người của Kiếm Ma tông đều lộ ra nụ cười kích động, vui sướng, hô vang một trận.
Lâm Tiêu rất thích bầu không khí này.
Hắn lật tay phải một cái, lấy ra một viên Thạch Chung Nhũ, bổ sung cho cơ thể của mình.
Sau đó, chính vào lúc này, dị tượng xảy ra.
Toàn bộ Kiếm Ma tông đều chấn động một cách khó hiểu, một lượng lớn linh khí từ dưới lòng đất, không ngừng thoát ra ngoài.
Trong chốc lát, Kiếm Ma tông đều đã bị một làn sương trắng mỏng bao phủ.
“Hử??? Gì thế này?”
“Phía dưới Kiếm Ma tông chúng ta có trấn áp một dòng linh mạch, lẽ nào là linh mạch xảy ra chuyện?”
“Không phải chứ, đây là căn cơ của cả tông môn đó, nếu linh mạch xảy ra chuyện, vậy chúng ta phải làm sao đây.”
“Thật kỳ lạ, Kiếm Ma tông chúng ta ở đây mấy trăm năm đều không việc gì mà.”
Đám đệ tử vừa rồi còn hoan hô ríu rít như đám chim non, giờ lại ngây ra như phỗng. Ai nấy cũng đều bắt đầu lo lắng không yên.
Nhưng ba vị bô lão của chủ điện sau khi quan sát tỉ mỉ và cảm nhận tình hình linh mạch dưới lòng đất, thì bọn họ nhìn nhau, lộ ra biểu cảm hết sức chấn động và kinh ngạc.
Không phải kinh hoàng.
Mà là vui mừng bất ngờ.
“Tông chủ, đây, đây hình như là.....không thể nào, Kiếm Ma tông chúng ta sao có thể gặp được chuyện tốt như thế này.” Mục lão kìm nén sự sung sướng trong lòng lại, nói.
“Chắc chắn là nó, ông xem chỗ linh khí kia đang thay đổi kìa....” Cảnh lão nhìn linh khí xung quanh, đã bắt đầu nồng đậm hơn, ngưng tụ thành sương rồi.
Lâm Tiêu ở bên cạnh nhìn bọn họ úp úp mở mở, tò mò hỏi: “Này ba vị, đừng có tỏ vẻ thần bí nữa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lâm tiểu tử, Kiếm Ma tông lần này chắc chắn là may nhờ có phúc của ngươi. Đây, đây không phải là long mạch xảy ra chuyện, mà là....địa mạch hóa rồng, chuyện đại hỷ đấy.” Trong ánh mắt Phương tông chủ không ngừng phát sáng long lanh.
“Địa mạch hóa rồng? Cái này, cái này có tác dụng gì vậy?” Lâm Tiêu vẫn hơi lơ tơ mơ chưa hiểu lắm.
“Dưới chân chúng ta có một dòng địa mạch, đang có xu hướng tụ hóa rồng. Đợi khi nó thực sự hóa thành long mạch, tương đương với việc Kiếm Ma tông chúng ta đã chiếm cứ được một nơi bảo địa tiên duyên, gần như là không còn phải lo lắng vấn đề tài nguyên nữa. Tu luyện ở nơi bảo địa tiên duyên, đối với ngộ tính, thiên phú, tư chất, đều có thể tăng hiệu quả lên cực nhiều đó.”
Nguy cơ của Kiếm Ma tông lần này, đã được giải trừ rồi.
“Cảnh lão, ngài đã điều động sức mạnh lớn như vậy, không sao chứ?” Lâm Tiêu kinh ngạc hỏi.
Một kiếm đột kích mà Cảnh lão vừa chém ra, tuyệt đối phải đạt tới bán Hóa Đỉnh, cho nên Lâm Tiêu mới hỏi như vậy.
Cảnh lão nở nụ cười hiếm thấy, đáp: “May mà có miếng Thạch Chung Nhũ của tiểu tử nhà ngươi, ta chắc là sắp đột phá rồi.”
“Đột phá? Là đột phá Hóa Đỉnh Cảnh sao?” Lâm Tiêu vui mừng hỏi.
“Tiểu tử thúi nhà mi đang bôi nhọ lão già này đấy hả? Là bán Hóa Đỉnh!” Cảnh lão lườm Lâm Tiêu một cái rồi nói.
Người của Kiếm Ma tông đều lộ ra nụ cười kích động, vui sướng, hô vang một trận.
Lâm Tiêu rất thích bầu không khí này.
Hắn lật tay phải một cái, lấy ra một viên Thạch Chung Nhũ, bổ sung cho cơ thể của mình.
Sau đó, chính vào lúc này, dị tượng xảy ra.
Toàn bộ Kiếm Ma tông đều chấn động một cách khó hiểu, một lượng lớn linh khí từ dưới lòng đất, không ngừng thoát ra ngoài.
Trong chốc lát, Kiếm Ma tông đều đã bị một làn sương trắng mỏng bao phủ.
“Hử??? Gì thế này?”
“Phía dưới Kiếm Ma tông chúng ta có trấn áp một dòng linh mạch, lẽ nào là linh mạch xảy ra chuyện?”
“Không phải chứ, đây là căn cơ của cả tông môn đó, nếu linh mạch xảy ra chuyện, vậy chúng ta phải làm sao đây.”
“Thật kỳ lạ, Kiếm Ma tông chúng ta ở đây mấy trăm năm đều không việc gì mà.”
Đám đệ tử vừa rồi còn hoan hô ríu rít như đám chim non, giờ lại ngây ra như phỗng. Ai nấy cũng đều bắt đầu lo lắng không yên.
Nhưng ba vị bô lão của chủ điện sau khi quan sát tỉ mỉ và cảm nhận tình hình linh mạch dưới lòng đất, thì bọn họ nhìn nhau, lộ ra biểu cảm hết sức chấn động và kinh ngạc.
Không phải kinh hoàng.
Mà là vui mừng bất ngờ.
“Tông chủ, đây, đây hình như là.....không thể nào, Kiếm Ma tông chúng ta sao có thể gặp được chuyện tốt như thế này.” Mục lão kìm nén sự sung sướng trong lòng lại, nói.
“Chắc chắn là nó, ông xem chỗ linh khí kia đang thay đổi kìa....” Cảnh lão nhìn linh khí xung quanh, đã bắt đầu nồng đậm hơn, ngưng tụ thành sương rồi.
Lâm Tiêu ở bên cạnh nhìn bọn họ úp úp mở mở, tò mò hỏi: “Này ba vị, đừng có tỏ vẻ thần bí nữa, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì vậy?”
“Lâm tiểu tử, Kiếm Ma tông lần này chắc chắn là may nhờ có phúc của ngươi. Đây, đây không phải là long mạch xảy ra chuyện, mà là....địa mạch hóa rồng, chuyện đại hỷ đấy.” Trong ánh mắt Phương tông chủ không ngừng phát sáng long lanh.
“Địa mạch hóa rồng? Cái này, cái này có tác dụng gì vậy?” Lâm Tiêu vẫn hơi lơ tơ mơ chưa hiểu lắm.
“Dưới chân chúng ta có một dòng địa mạch, đang có xu hướng tụ hóa rồng. Đợi khi nó thực sự hóa thành long mạch, tương đương với việc Kiếm Ma tông chúng ta đã chiếm cứ được một nơi bảo địa tiên duyên, gần như là không còn phải lo lắng vấn đề tài nguyên nữa. Tu luyện ở nơi bảo địa tiên duyên, đối với ngộ tính, thiên phú, tư chất, đều có thể tăng hiệu quả lên cực nhiều đó.”