Chương 238: "Vậy là kết thúc rồi."
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mặt đất của không gian linh hồn run chuyển, xung quanh xuất hiện vô số các loại yêu thú. Giống như một bầy yêu thú vậy.
Điều đáng sợ nhất là, vô số yêu thú này đều là yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh.
Không có ngoại lệ.
Một hoặc hai con yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh có thể không có cảm giác gì nhưng đây là hàng ngàn vạn con.
Đây lẽ nào là đi ngang thế giới huyền huyễn chăng.
Quả nhiên.
Khi ông lão mặc áo choàng trắng nhìn thấy cảnh tượng này và cảm nhận được thực lực dao động đáng sợ của những con yêu thú đó, ông ta đã hoàn toàn chết lặng.
Bây giờ ông ta không còn có thể suy nghĩ bất cứ điều gì khác.
Kỳ dị! Đáng sợ!
Nơi này không thể ở lâu.
Vút!!
Ông lão áo bào trắng bay vút lên không trung, muốn thoát ra khỏi đây.
Với tính cách thận trọng của mình, ông ta sẽ không đi thăm dò sự thật giả của những con yêu thú đó.
Việc ông ta muốn làm ngay bây giờ chính là rời khỏi đây.
Sau đó nói với Ngụy Vương, hãy lập tức giết chết tiểu tử này!
Một giây cũng không thể giữ lại.
“Pằng! Lại một tiếng búng tay khác.
Ông lão mặc áo choàng trắng toàn thân run rẩy.
Thứ lúc này mà ông ta không muốn nghe nhất chính là tiếng búng tay.
Sau đó, đột nhiên ông ta cảm thấy có cái gì đó liền ngẩng đầu nhìn lên.
Mây đỏ và cơn mưa máu biến mất, thay vào đó là bầu trời đầy tinh mang và tinh hà.
"Lão già này đúng là nhàm chán, ngay cả phản kháng cũng không có, còn không bằng con yêu thú lần trước."
"Vậy là kết thúc rồi." Lâm Tiêu thì thầm.
Mưa sao băng, không, biển sao băng đang rơi xuống.
Bất kể ông lão áo trắng sử dụng thần thông gì, nhiều nhất cũng có thể chặn được một vài ngôi sao băng.
Bầu trời ngập tràn sao băng, có lẽ là hàng vạn.
Ông ta hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào để phản kháng đã biến thành đoàn năng lượng thuần khiết.
Lâm Tiêu trực tiếp hấp thu vào trong cơ thể.
Nhưng lần này, hắn nhướng mày, ánh mắt kinh ngạc không thôi. Bởi vì lần này, không chỉ lực lượng linh hồn của hắn đang nhanh chóng tăng cao mà còn có một đoạn ký ức lóe lên trong đầu hắn.
Những mảnh ký ức này đều là chấp niệm của ông lão áo bào trắng trước khi chết.
Lúc này Lâm Tiêu mới biết rằng hoá ra Nguỵ Vương đã lấy được một chiếc nhẫn và mở ra kịch bản phản kích lão gia gia.
Sự xuất hiện của bản thân, trong kịch bản cuộc đời ông ta chính là một biến số.
Nhưng thông qua vài đoạn ký ức, Lâm Tiêu cũng biết.
Cho dù hắn không xuất hiện, ông lão áo bào trắng cũng sẽ không tha cho Ngụy Vương. Cuối cùng, chỉ một trong hai người này có thể sống sót.
Thế giới bên ngoài, trên chiến trường, Lâm Tiêu đột nhiên ngã xuống đất.
Điều này khiến người của Kiếm Ma tông mặt đều sắc, bắt đầu trở nên tức giận.
Lại nữa rồi!
Trước đó Dạ Cô Thành các hạ đã bị lừa bởi chiêu này, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Bây giờ lại đến lượt Lâm Tiêu sư huynh của họ.
"Ngụy Vương! Ngươi còn xứng làm vua sao? Đối phó với đồ nhi ở Luân Hải cảnh của ta mà còn dùng thủ đoạn đáng khinh như vậy, ta nhổ!!!"
Mục lão nhổ một bãi nước bọt.
Mặc dù Phương tông chủ và Cảnh lão không nói gì nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ khinh thường.
Dù sao, chuyện đến nước này, họ cũng không còn đường lui nữa rồi.
Mặt đất của không gian linh hồn run chuyển, xung quanh xuất hiện vô số các loại yêu thú. Giống như một bầy yêu thú vậy.
Điều đáng sợ nhất là, vô số yêu thú này đều là yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh.
Không có ngoại lệ.
Một hoặc hai con yêu thú bán bộ Hoá Đỉnh có thể không có cảm giác gì nhưng đây là hàng ngàn vạn con.
Đây lẽ nào là đi ngang thế giới huyền huyễn chăng.
Quả nhiên.
Khi ông lão mặc áo choàng trắng nhìn thấy cảnh tượng này và cảm nhận được thực lực dao động đáng sợ của những con yêu thú đó, ông ta đã hoàn toàn chết lặng.
Bây giờ ông ta không còn có thể suy nghĩ bất cứ điều gì khác.
Kỳ dị! Đáng sợ!
Nơi này không thể ở lâu.
Vút!!
Ông lão áo bào trắng bay vút lên không trung, muốn thoát ra khỏi đây.
Với tính cách thận trọng của mình, ông ta sẽ không đi thăm dò sự thật giả của những con yêu thú đó.
Việc ông ta muốn làm ngay bây giờ chính là rời khỏi đây.
Sau đó nói với Ngụy Vương, hãy lập tức giết chết tiểu tử này!
Một giây cũng không thể giữ lại.
“Pằng! Lại một tiếng búng tay khác.
Ông lão mặc áo choàng trắng toàn thân run rẩy.
Thứ lúc này mà ông ta không muốn nghe nhất chính là tiếng búng tay.
Sau đó, đột nhiên ông ta cảm thấy có cái gì đó liền ngẩng đầu nhìn lên.
Mây đỏ và cơn mưa máu biến mất, thay vào đó là bầu trời đầy tinh mang và tinh hà.
"Lão già này đúng là nhàm chán, ngay cả phản kháng cũng không có, còn không bằng con yêu thú lần trước."
"Vậy là kết thúc rồi." Lâm Tiêu thì thầm.
Mưa sao băng, không, biển sao băng đang rơi xuống.
Bất kể ông lão áo trắng sử dụng thần thông gì, nhiều nhất cũng có thể chặn được một vài ngôi sao băng.
Bầu trời ngập tràn sao băng, có lẽ là hàng vạn.
Ông ta hoàn toàn không có bất kỳ cơ hội nào để phản kháng đã biến thành đoàn năng lượng thuần khiết.
Lâm Tiêu trực tiếp hấp thu vào trong cơ thể.
Nhưng lần này, hắn nhướng mày, ánh mắt kinh ngạc không thôi. Bởi vì lần này, không chỉ lực lượng linh hồn của hắn đang nhanh chóng tăng cao mà còn có một đoạn ký ức lóe lên trong đầu hắn.
Những mảnh ký ức này đều là chấp niệm của ông lão áo bào trắng trước khi chết.
Lúc này Lâm Tiêu mới biết rằng hoá ra Nguỵ Vương đã lấy được một chiếc nhẫn và mở ra kịch bản phản kích lão gia gia.
Sự xuất hiện của bản thân, trong kịch bản cuộc đời ông ta chính là một biến số.
Nhưng thông qua vài đoạn ký ức, Lâm Tiêu cũng biết.
Cho dù hắn không xuất hiện, ông lão áo bào trắng cũng sẽ không tha cho Ngụy Vương. Cuối cùng, chỉ một trong hai người này có thể sống sót.
Thế giới bên ngoài, trên chiến trường, Lâm Tiêu đột nhiên ngã xuống đất.
Điều này khiến người của Kiếm Ma tông mặt đều sắc, bắt đầu trở nên tức giận.
Lại nữa rồi!
Trước đó Dạ Cô Thành các hạ đã bị lừa bởi chiêu này, đến giờ vẫn chưa tỉnh lại. Bây giờ lại đến lượt Lâm Tiêu sư huynh của họ.
"Ngụy Vương! Ngươi còn xứng làm vua sao? Đối phó với đồ nhi ở Luân Hải cảnh của ta mà còn dùng thủ đoạn đáng khinh như vậy, ta nhổ!!!"
Mục lão nhổ một bãi nước bọt.
Mặc dù Phương tông chủ và Cảnh lão không nói gì nhưng ánh mắt vẫn toát lên vẻ khinh thường.
Dù sao, chuyện đến nước này, họ cũng không còn đường lui nữa rồi.