Chương 184: Cứ như là gặp ma vậy
Lâm Tiêu đã đủ bộ công pháp phòng ngự, Cửu U Trấn Ma Ấn và bộ giáp là quá đủ dùng rồi. Tốc độ thì có Thiên Lý Đằng Quang Quyết. Tu luyện có Thiên Khôi Kiếm Điểm. Chỉ có công kích là vẫn thiếu.
Bởi vì mới có kiếm ý, không có công pháp hay quyết pháp gì phù hợp cho nên sức mạnh phát huy vẫn chưa tốt. Hơn nữa nói về kiếm pháp, hắn mạnh nhất vẫn là kiếm pháp Thiên Minh, nhưng mới chỉ ở cấp trung phẩm.
Ở trong mộ kiếm Vô Cực, không biết là do thời gian cách quá xa, hay là do quy định. Hắn không thu được bất kỳ bộ kiếm pháp nào. Cho nên Lâm Tiêu mới quyết định đến chỗ đấu giá ở thành Thiên Nguyên để hỏi thăm về bộ kiếm quyết này.
Nói là giá bán trên trời, thật giả ra sao chưa biết được.
“Kính chào khách quan, ngài lần đầu tới đây đúng không, xin qua bên kia báo danh.” Người làm trong toà lâu khách khí đón tiếp.
“Được, xin dẫn đường cho ta.” Lâm Tiêu nói.
Sau đó người kia đưa Lâm Tiêu tới một căn phòng yên tĩnh ở bên cạnh. Phía bên trong còn có một lão giả Toàn Đan cảnh trung kỳ đang ngồi.
Lão giả này thấy có người vào thì nói: “Cần làm báo danh gì.”
Lúc Lâm Tiêu đi qua thì nghe được một ít thông tin từ mồm người làm. Nơi đấu giá của thành Thiên Nguyên này sẽ làm một cái thẻ báo danh, không cần nộp phí gì, chỉ cần báo số tài sản tương đương là được.
Có 100 vạn linh thạch hạ phẩm, thì sẽ làm thẻ báo danh trắng, có thể vào phòng đấu giá chung.
Có 1000 vạn linh thạch hạ phẩm, thì sẽ làm thẻ báo khách quý, có thể vào đình ngồi riêng.
Có 1 tỷ linh thạch hạ phẩm, thì sẽ làm thẻ báo khách quý cao cấp, có thể vào phòng riêng.
Có 10 tỷ linh thạch hạ phẩm, thì sẽ làm thẻ thân phận tôn quý, có thể vào phòng chữ Thiên.
“Khách quý cao cấp đi.” Lâm Tiêu nói một câu sau đó giơ tay phải ra.
Trước mặt hắn xuất hiện một đống linh thạch, là linh thạch cực phẩm.
Chuyện này làm cho người dẫn đường và cả lão giả kia vô cùng kinh ngạc. Một đống linh thạch cực phẩm, ít cũng phải là 100 viên,
Khách quý cao cấp???
Bọn họ không ngờ tới, một thiếu niên trẻ tuổi Luân Hải cảnh tầng 4 lại có thể làm thẻ khách quý cao cấp.
Xem ra người thiếu niên này phải là con cháu hoặc đệ tử thiên kiêu của một môn phái đỉnh cấp nào đó.
“Được, được khách nhân, ta lập tức làm thẻ khách quý cao cấp cho ngài.” Lão giả Toàn Đan cảnh kia cười nói ôn hoà.
Khách quý cao cấp đối với bọn họ mà nói đã được xếp vào hạng quan trọng rồi. Còn về kiểu khách tôn quý thì cực kỳ hiếm gặp. Nói trắng ra là từ trước tới giờ chưa gặp.
“Đợi chút, ở đây ta có hai viên đan dược muốn gửi đấu giá, không biết có được không?” Lâm Tiêu gọi lão giả kia lại.
Gửi đấu giá hai viên đan dược?
Chỗ bọn họ, nhận đấu giá đan dược, thông thường đều tính theo bình mà?
Ông lão Toàn Đan kia ngẩn ra một lúc, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: “Quý khách thân mến, nếu giá trị của đan dược không đạt tới trăm vạn linh thạch, thì phải đợi tới mấy ngày sau, sẽ có buổi đấu giá quy mô nhỏ hơn.”
Trăm vạn linh thạch sao?
Vậy chắc là không vấn đề gì.
“Được, vậy đan dược này giao cho ông, ông đi chuẩn bị đi.” Lâm Tiêu đưa hai bình đan dược qua, mỗi một bình ngọc chứa một viên đan dược.
Ông lão Toàn Đan kinh ngạc.
Theo như ý vị khách này nói, hai viên đan dược này đều có giá lên tới trăm vạn sao?
Đây là một tin tốt đó nha.
Trong buổi đấu giá lần này của bọn họ, cũng chỉ có bốn loại đan dược có giá trị tương tự như vậy.
Loại đồ như này hoàn toàn không sợ nhiều.
Có nhiều đến mấy cũng sẽ bị các thế lực lớn tranh đoạt sạch mà thôi.
Thuộc loại sản phẩm được nhiều người yêu thích đó.
“Quý khách thân mến, ta có thể kiểm tra một chút được không?” ông lão Toàn Đan khách khí hỏi.
“Được.” Lâm Tiêu gật đầu đáp.
Ông lão Toàn Đan cẩn thận từng li từng tí, mở bình ra.
Một mùi đan dược thơm nồng lập tức tỏa ra.
“Cái gì!!! Đây là..... Huyền Minh Phá Cảnh Đan!!!” ông lão Toàn Đan bất ngờ hô lên.
Vị khách quý này thật quá là khiêm tốn rồi. Đan dược này đâu chỉ đáng giá trăm vạn chứ, đây rõ ràng là loại đan dược đáng giá ngàn vạn đấy.
Thật sự là một viên khó cầu.
Đợi chút....
Ông lão Toàn Đan bỗng dưng mở trừng mắt.
Cứ như là gặp ma vậy.
Bởi vì mới có kiếm ý, không có công pháp hay quyết pháp gì phù hợp cho nên sức mạnh phát huy vẫn chưa tốt. Hơn nữa nói về kiếm pháp, hắn mạnh nhất vẫn là kiếm pháp Thiên Minh, nhưng mới chỉ ở cấp trung phẩm.
Ở trong mộ kiếm Vô Cực, không biết là do thời gian cách quá xa, hay là do quy định. Hắn không thu được bất kỳ bộ kiếm pháp nào. Cho nên Lâm Tiêu mới quyết định đến chỗ đấu giá ở thành Thiên Nguyên để hỏi thăm về bộ kiếm quyết này.
Nói là giá bán trên trời, thật giả ra sao chưa biết được.
“Kính chào khách quan, ngài lần đầu tới đây đúng không, xin qua bên kia báo danh.” Người làm trong toà lâu khách khí đón tiếp.
“Được, xin dẫn đường cho ta.” Lâm Tiêu nói.
Sau đó người kia đưa Lâm Tiêu tới một căn phòng yên tĩnh ở bên cạnh. Phía bên trong còn có một lão giả Toàn Đan cảnh trung kỳ đang ngồi.
Lão giả này thấy có người vào thì nói: “Cần làm báo danh gì.”
Lúc Lâm Tiêu đi qua thì nghe được một ít thông tin từ mồm người làm. Nơi đấu giá của thành Thiên Nguyên này sẽ làm một cái thẻ báo danh, không cần nộp phí gì, chỉ cần báo số tài sản tương đương là được.
Có 100 vạn linh thạch hạ phẩm, thì sẽ làm thẻ báo danh trắng, có thể vào phòng đấu giá chung.
Có 1000 vạn linh thạch hạ phẩm, thì sẽ làm thẻ báo khách quý, có thể vào đình ngồi riêng.
Có 1 tỷ linh thạch hạ phẩm, thì sẽ làm thẻ báo khách quý cao cấp, có thể vào phòng riêng.
Có 10 tỷ linh thạch hạ phẩm, thì sẽ làm thẻ thân phận tôn quý, có thể vào phòng chữ Thiên.
“Khách quý cao cấp đi.” Lâm Tiêu nói một câu sau đó giơ tay phải ra.
Trước mặt hắn xuất hiện một đống linh thạch, là linh thạch cực phẩm.
Chuyện này làm cho người dẫn đường và cả lão giả kia vô cùng kinh ngạc. Một đống linh thạch cực phẩm, ít cũng phải là 100 viên,
Khách quý cao cấp???
Bọn họ không ngờ tới, một thiếu niên trẻ tuổi Luân Hải cảnh tầng 4 lại có thể làm thẻ khách quý cao cấp.
Xem ra người thiếu niên này phải là con cháu hoặc đệ tử thiên kiêu của một môn phái đỉnh cấp nào đó.
“Được, được khách nhân, ta lập tức làm thẻ khách quý cao cấp cho ngài.” Lão giả Toàn Đan cảnh kia cười nói ôn hoà.
Khách quý cao cấp đối với bọn họ mà nói đã được xếp vào hạng quan trọng rồi. Còn về kiểu khách tôn quý thì cực kỳ hiếm gặp. Nói trắng ra là từ trước tới giờ chưa gặp.
“Đợi chút, ở đây ta có hai viên đan dược muốn gửi đấu giá, không biết có được không?” Lâm Tiêu gọi lão giả kia lại.
Gửi đấu giá hai viên đan dược?
Chỗ bọn họ, nhận đấu giá đan dược, thông thường đều tính theo bình mà?
Ông lão Toàn Đan kia ngẩn ra một lúc, nhưng vẫn nhanh chóng trả lời: “Quý khách thân mến, nếu giá trị của đan dược không đạt tới trăm vạn linh thạch, thì phải đợi tới mấy ngày sau, sẽ có buổi đấu giá quy mô nhỏ hơn.”
Trăm vạn linh thạch sao?
Vậy chắc là không vấn đề gì.
“Được, vậy đan dược này giao cho ông, ông đi chuẩn bị đi.” Lâm Tiêu đưa hai bình đan dược qua, mỗi một bình ngọc chứa một viên đan dược.
Ông lão Toàn Đan kinh ngạc.
Theo như ý vị khách này nói, hai viên đan dược này đều có giá lên tới trăm vạn sao?
Đây là một tin tốt đó nha.
Trong buổi đấu giá lần này của bọn họ, cũng chỉ có bốn loại đan dược có giá trị tương tự như vậy.
Loại đồ như này hoàn toàn không sợ nhiều.
Có nhiều đến mấy cũng sẽ bị các thế lực lớn tranh đoạt sạch mà thôi.
Thuộc loại sản phẩm được nhiều người yêu thích đó.
“Quý khách thân mến, ta có thể kiểm tra một chút được không?” ông lão Toàn Đan khách khí hỏi.
“Được.” Lâm Tiêu gật đầu đáp.
Ông lão Toàn Đan cẩn thận từng li từng tí, mở bình ra.
Một mùi đan dược thơm nồng lập tức tỏa ra.
“Cái gì!!! Đây là..... Huyền Minh Phá Cảnh Đan!!!” ông lão Toàn Đan bất ngờ hô lên.
Vị khách quý này thật quá là khiêm tốn rồi. Đan dược này đâu chỉ đáng giá trăm vạn chứ, đây rõ ràng là loại đan dược đáng giá ngàn vạn đấy.
Thật sự là một viên khó cầu.
Đợi chút....
Ông lão Toàn Đan bỗng dưng mở trừng mắt.
Cứ như là gặp ma vậy.