Chương 173: Cả hư không dường như đều rung lên
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Phải biết là trong số những người tiến vào khám phá di tích Vô Cực, thực lực trung bình của hoàng thất Đại Ngụy so ra còn cao hơn những thế lực khác một bậc.
Chắc không thể nào xảy ra chuyện chứ.
Còn có tam hoàng tử kia, lại càng kỳ quái hơn nữa.
Hắn ngày nào cũng đứng trên hoàng liễn, nhìn chằm chằm vào cửa của di tích Vô Cực.
Bất kể ngày đêm, không hề nghỉ ngơi một khắc nào.
Đối với cường giả Luân Hải Cảnh viên mãn mà nói, mấy ngày không nghỉ ngơi, căn bản không có ảnh hưởng gì.
Qua mười ngày.
Qua hai mươi ngày.
Rất nhanh.
Thêm vài phút nữa thôi, là tới thời gian đóng cửa của di tích Vô Cực năm nay rồi.
Trong nhiều ngày như vậy, các thế lực lớn nhỏ, ít nhiều gì cũng vẫn có chút thu hoạch.
Ầm ầm ầm!
Cửa của di tích Vô Cực bắt đầu rung lên.
Điều này chứng tỏ di tích Vô Cực sắp đóng cửa.
Tam hoàng tử ở trên hoàng liễn, bỗng chốc xốc lại tinh thần, trong ánh mắt nổi lên ngọn lửa thù hận, giống như muốn đốt cháy tất cả.
Xẹt xẹt xẹt!
Lối ra phát ra vô số ánh sáng.
Từng bóng người lần lượt bị truyền tống ra.
Trong đó cũng bao gồm cả một bóng người đỏ như máu.
Khi nàng đi ra, bầu không khí chợt sững lại.
Người của các thế lực lớn đều nhận ra nàng.
Là yêu nữ kia của vương triều Đại Can, Can Anh Túc.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng rời ánh mắt.
Bọn họ đều lén nhìn về hướng khác.
Hướng về tam hoàng tử trên hoàng liễn.
Bọn họ còn nhớ rõ, lúc đầu trước khi tiến vào di tích Vô Cực, thái độ của tam hoàng tử đối với yêu nữ này rất không tầm thường.
Nhưng lần này, bọn họ lại thất vọng rồi.
Bởi vì tam hoàng tử chỉ nhìn Can Anh Túc một cái rồi ánh mắt lại tập trung vào lối ra của di tích Vô Cực.
Hả?
Mọi người đều đồng loạt bất ngờ.
Sao tam hoàng tử này tiến vào di tích Vô Cực một chuyến, cả người cứ như biến thành một người khác vậy.
Ánh sáng ở cửa di tích Vô Cực dần ít lại, cho tới cuối cùng, không còn ai bị truyền tống ra nữa.
“Không, không thể nào! Người kia thì sao, sao hắn còn chưa ra chứ! Lẽ nào...” tam hoàng tử lẩm bẩm một mình.
Không biết hắn nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên càng tệ hơn.
Rất nhiều thế lực thấy người của tông phái mình đã ra hết rồi, đang định rời đi.
Kiếm Ma tông và Lưu Vân Tông lại không hề có ý định rời khỏi.
“Ơ? Cha, Lâm Tiêu đâu? Truyền tống đã kết thúc rồi mà, Lâm Tiêu sao còn chưa ra chứ?” Lạc Vũ Thương kéo tay cha mình, thắc mắc hỏi.
“Tông chủ, Lâm sư đệ đâu, sao đệ tử không nhìn thấy đệ ấy?” Lục Minh Nguyệt cũng cau mày hỏi Phương tông chủ.
Lạc Hải Thành và Phương tông chủ trợn trắng mắt, chẳng thèm để ý tới bọn họ.
Ánh mắt ấy như muốn nói, ‘Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai hả!’
Cũng vào lúc này.
Rắc rắc!!!
Không gian xung quanh lối vào di tích Vô Cực bỗng nhiên bắt đầu sụp đổ.
Cả hư không dường như đều rung lên.
Phải biết là trong số những người tiến vào khám phá di tích Vô Cực, thực lực trung bình của hoàng thất Đại Ngụy so ra còn cao hơn những thế lực khác một bậc.
Chắc không thể nào xảy ra chuyện chứ.
Còn có tam hoàng tử kia, lại càng kỳ quái hơn nữa.
Hắn ngày nào cũng đứng trên hoàng liễn, nhìn chằm chằm vào cửa của di tích Vô Cực.
Bất kể ngày đêm, không hề nghỉ ngơi một khắc nào.
Đối với cường giả Luân Hải Cảnh viên mãn mà nói, mấy ngày không nghỉ ngơi, căn bản không có ảnh hưởng gì.
Qua mười ngày.
Qua hai mươi ngày.
Rất nhanh.
Thêm vài phút nữa thôi, là tới thời gian đóng cửa của di tích Vô Cực năm nay rồi.
Trong nhiều ngày như vậy, các thế lực lớn nhỏ, ít nhiều gì cũng vẫn có chút thu hoạch.
Ầm ầm ầm!
Cửa của di tích Vô Cực bắt đầu rung lên.
Điều này chứng tỏ di tích Vô Cực sắp đóng cửa.
Tam hoàng tử ở trên hoàng liễn, bỗng chốc xốc lại tinh thần, trong ánh mắt nổi lên ngọn lửa thù hận, giống như muốn đốt cháy tất cả.
Xẹt xẹt xẹt!
Lối ra phát ra vô số ánh sáng.
Từng bóng người lần lượt bị truyền tống ra.
Trong đó cũng bao gồm cả một bóng người đỏ như máu.
Khi nàng đi ra, bầu không khí chợt sững lại.
Người của các thế lực lớn đều nhận ra nàng.
Là yêu nữ kia của vương triều Đại Can, Can Anh Túc.
Tất cả mọi người đều nhanh chóng rời ánh mắt.
Bọn họ đều lén nhìn về hướng khác.
Hướng về tam hoàng tử trên hoàng liễn.
Bọn họ còn nhớ rõ, lúc đầu trước khi tiến vào di tích Vô Cực, thái độ của tam hoàng tử đối với yêu nữ này rất không tầm thường.
Nhưng lần này, bọn họ lại thất vọng rồi.
Bởi vì tam hoàng tử chỉ nhìn Can Anh Túc một cái rồi ánh mắt lại tập trung vào lối ra của di tích Vô Cực.
Hả?
Mọi người đều đồng loạt bất ngờ.
Sao tam hoàng tử này tiến vào di tích Vô Cực một chuyến, cả người cứ như biến thành một người khác vậy.
Ánh sáng ở cửa di tích Vô Cực dần ít lại, cho tới cuối cùng, không còn ai bị truyền tống ra nữa.
“Không, không thể nào! Người kia thì sao, sao hắn còn chưa ra chứ! Lẽ nào...” tam hoàng tử lẩm bẩm một mình.
Không biết hắn nghĩ tới điều gì, sắc mặt trở nên càng tệ hơn.
Rất nhiều thế lực thấy người của tông phái mình đã ra hết rồi, đang định rời đi.
Kiếm Ma tông và Lưu Vân Tông lại không hề có ý định rời khỏi.
“Ơ? Cha, Lâm Tiêu đâu? Truyền tống đã kết thúc rồi mà, Lâm Tiêu sao còn chưa ra chứ?” Lạc Vũ Thương kéo tay cha mình, thắc mắc hỏi.
“Tông chủ, Lâm sư đệ đâu, sao đệ tử không nhìn thấy đệ ấy?” Lục Minh Nguyệt cũng cau mày hỏi Phương tông chủ.
Lạc Hải Thành và Phương tông chủ trợn trắng mắt, chẳng thèm để ý tới bọn họ.
Ánh mắt ấy như muốn nói, ‘Ngươi hỏi ta thì ta biết hỏi ai hả!’
Cũng vào lúc này.
Rắc rắc!!!
Không gian xung quanh lối vào di tích Vô Cực bỗng nhiên bắt đầu sụp đổ.
Cả hư không dường như đều rung lên.