Chương 168: Bảo sao mà cứ thấy quen thuộc thế
Cho dù là rơi vào tuyệt cảnh.
Lâm Tiêu thở dài, không nghĩ nhiều nữa, cũng không tiếp tục truy đuổi.
Thời điểm ra tay tốt nhất đã bỏ lỡ rồi.
Vậy chỉ có thể đợi tới lần sau.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là đi tới nơi truyền thừa.
Lâm Tiêu lấy ra nửa chiếc chìa khóa của mình.
Khi hai miếng chìa khóa đặt chung với nhau, chúng phát ra vầng sáng màu vàng kim, sau đó hợp thành một chiếc chìa khóa hoàn chỉnh.
Sau khi dung hợp hoàn tất, ánh sáng vàng kim không còn tỏa ra tứ phía nữa, mà chỉ về một phương hướng.
Dường như muốn dẫn dắt Lâm Tiêu qua đó.
Sau nửa nén hương, Lâm Tiêu đi tới một nơi sâu kín trên vách đá.
Trên vách đá có một lỗ nhỏ.
Nếu không phải được ánh sáng từ chiếc kìa khóa dẫn tới, chỉ e cả đời này cũng sẽ không có ai chú ý tới cái lỗ này.
Sau khi Lâm Tiêu điều chỉnh lại hô hấp, liền cắm chiếc chìa khóa vào.
Lát sau.
Cơ thể hắn được ánh sáng bao phủ, sau đó biến mất không còn dấu vết, chiếc chìa khóa khởi động vách đá cũng biến mất theo.
Đúng như Lâm Tiêu dự tính.
Nơi truyền thừa chỉ có một người hữu duyên mới có thể tiến vào.
Có lẽ là qua một hai giây sau.
Lâm Tiêu cảm thấy bản thân lại một lần nữa đứng trên mặt đất.
Nhưng không đợi ánh sáng tản đi, hắn đã cảm nhận được một bầu không khí vừa quen vừa lạ.
Ánh sáng rút đi.
Thị lực khôi phục.
Khi nhìn thấy khung cảnh xung quanh, sắc mặt Lâm Tiêu trở nên kỳ lạ.
Chắc chắn đây chính là nơi truyền thừa sao?
Tam hoàng tử kia chắc không phải là nhìn thấy ở trên một bản cổ tịch lậu nào đó đấy chứ?
Đây nào có phải là nơi truyền thừa gì.
Đây rõ ràng là khu mộ kiếm mà.
Lâm Tiêu cạn lời.
Đúng vậy.
Nơi hắn đứng bây giờ chính là một khu nghĩa trang mộ kiếm vô cùng vô tận.
Bảo sao mà cứ thấy quen thuộc thế.
Nơi này có thể không quen thuộc sao?
Trong nửa năm trước, hắn gần như là ngày ngày ở trong nghĩa trang mộ kiếm, quét mộ lau kiếm, lau kiếm quét mộ.
Đợi chút.
Lâm Tiêu nhìn khắp bốn phía, chợt nhớ ra một chuyện rất nghiêm trọng.
Hắn được luồng ánh sáng kia đưa tới đây.
Vậy đi ra thì sao?
Lâm Tiêu thở dài, không nghĩ nhiều nữa, cũng không tiếp tục truy đuổi.
Thời điểm ra tay tốt nhất đã bỏ lỡ rồi.
Vậy chỉ có thể đợi tới lần sau.
Chuyện quan trọng nhất bây giờ là đi tới nơi truyền thừa.
Lâm Tiêu lấy ra nửa chiếc chìa khóa của mình.
Khi hai miếng chìa khóa đặt chung với nhau, chúng phát ra vầng sáng màu vàng kim, sau đó hợp thành một chiếc chìa khóa hoàn chỉnh.
Sau khi dung hợp hoàn tất, ánh sáng vàng kim không còn tỏa ra tứ phía nữa, mà chỉ về một phương hướng.
Dường như muốn dẫn dắt Lâm Tiêu qua đó.
Sau nửa nén hương, Lâm Tiêu đi tới một nơi sâu kín trên vách đá.
Trên vách đá có một lỗ nhỏ.
Nếu không phải được ánh sáng từ chiếc kìa khóa dẫn tới, chỉ e cả đời này cũng sẽ không có ai chú ý tới cái lỗ này.
Sau khi Lâm Tiêu điều chỉnh lại hô hấp, liền cắm chiếc chìa khóa vào.
Lát sau.
Cơ thể hắn được ánh sáng bao phủ, sau đó biến mất không còn dấu vết, chiếc chìa khóa khởi động vách đá cũng biến mất theo.
Đúng như Lâm Tiêu dự tính.
Nơi truyền thừa chỉ có một người hữu duyên mới có thể tiến vào.
Có lẽ là qua một hai giây sau.
Lâm Tiêu cảm thấy bản thân lại một lần nữa đứng trên mặt đất.
Nhưng không đợi ánh sáng tản đi, hắn đã cảm nhận được một bầu không khí vừa quen vừa lạ.
Ánh sáng rút đi.
Thị lực khôi phục.
Khi nhìn thấy khung cảnh xung quanh, sắc mặt Lâm Tiêu trở nên kỳ lạ.
Chắc chắn đây chính là nơi truyền thừa sao?
Tam hoàng tử kia chắc không phải là nhìn thấy ở trên một bản cổ tịch lậu nào đó đấy chứ?
Đây nào có phải là nơi truyền thừa gì.
Đây rõ ràng là khu mộ kiếm mà.
Lâm Tiêu cạn lời.
Đúng vậy.
Nơi hắn đứng bây giờ chính là một khu nghĩa trang mộ kiếm vô cùng vô tận.
Bảo sao mà cứ thấy quen thuộc thế.
Nơi này có thể không quen thuộc sao?
Trong nửa năm trước, hắn gần như là ngày ngày ở trong nghĩa trang mộ kiếm, quét mộ lau kiếm, lau kiếm quét mộ.
Đợi chút.
Lâm Tiêu nhìn khắp bốn phía, chợt nhớ ra một chuyện rất nghiêm trọng.
Hắn được luồng ánh sáng kia đưa tới đây.
Vậy đi ra thì sao?