Chương 144: Hắn đảm bảo, chắc chắn là đảm bảo
Chính là đoàn người Tam hoàng tử trong hoàng liễn rồi.
Thái độ ngạo nghễ, oách chiến lúc mới tới, giờ đã biến mất như chưa từng tồn tại rồi.
Bọn họ đang phải đối mặt với lựa chọn rất đơn giản, cũng rất khó khăn.
Vào, hay không vào.
“Tam hoàng tử điện hạ, lần này chúng ta hay là thôi đi.” Người trung niên gọi là Vệ thúc kia do dự khuyên nhủ.
“Thôi ư? Bỏ lỡ lần này sẽ phải đợi một trăm năm sau đấy, trong khoảng thời gian đó, ai mà biết được sẽ xảy ra biến cố gì!” Tam hoàng tử giận tím người, lạnh giọng đáp.
Trong này đều là người của hắn, hắn cũng không cần nở nụ cười giả tạo.
“Nhưng yêu nữ kia...”
Vệ thúc vừa nhắc mấy chữ này, đã bị Tam hoàng tử gằn giọng ngắt lời.
“Gọi nàng là trưởng công chúa Anh Túc.”
Tam hoàng tử trừng mắt với Vệ thúc.
“Xin lỗi, xin lỗi, Tam hoàng tử điện hạ, ta biết lỗi rồi.” Vệ thúc lập tức xin lỗi, lộ vẻ kính sợ.
“Ngươi nói tiếp đi.” Tam hoàng tử từ tốn nói.
“Ngộ nhỡ gặp phải trưởng công chúa Anh Túc kia ở trong di tích thì sao? Ta cảm thấy bản tính khát máu trong cơ thể trưởng công chúa Anh Túc lần này còn mãnh liệt hơn trước kia nhiều.” Vệ thúc lo lắng nói.
Những người khác trong hoàng liễn cũng căng thẳng vểnh tai lên nghe.
Bọn họ vốn dĩ đều muốn vào di tích Vô Cực.
Nhưng bây giờ có một yêu nữ đi vào, bọn họ thực lòng không muốn vào đó nữa.
Tuy bọn họ đều là đệ tử tinh anh của hoàng thất Đại Ngụy.
Nhưng bọn họ cũng biết mình biết ta, đối mặt với yêu nữ đáng sợ kia, bọn họ ắt phải chết, không còn con đường nào khác.
Tam hoàng tử tỏ vẻ hờ hững tự nhiên, đáp. “Các ngươi cứ yên tâm đi, ta và vương triều Đại Can từng có giao ước. Dạng thám hiểm di tích này, người của hai bên có thể cướp đoạt, có thể tấn công, nhưng nghiêm cấm tàn sát.”
“Hơn nữa, các ngươi không thực sự tin rằng trưởng công chúa Anh Túc thật sự tới chơi đùa đấy chứ.”
“Nàng ta đi đâu chẳng được, sao cứ phải nhất định tới di tích Vô Cực vào thời điểm này?”
Đám người nghe thấy những lời này của Tam hoàng tử, bỗng chốc hiểu ra.
Đúng vậy!
Yêu nữ đáng sợ này sao mấy lần di tích mở cửa trước sao không tới, sao cứ nhất định phải tới vào lần mở cửa này.
Xem ra, nàng ta cũng đến vì thứ đồ kia.
“Tam hoàng tử điện hạ, vậy nếu chúng ta gặp phải... trưởng công chúa Anh Túc kia, nàng thật sự sẽ không giết chúng ta chứ?” Một thuộc hạ lo lắng hỏi.
“Ta đảm bảo.” Tam hoàng tử gật đầu xác nhận.
Nghe được lời này, đám người cũng yên tâm rồi.
Vậy thì tốt.
Cho dù đồ bị cướp thì mạng cũng vẫn còn.
Tam hoàng tử quay đầu nhìn lối vào di tích Vô Cực.
Những người khác không hề chú ý tới, trong mắt Tam hoàng tử vừa lóe lên một ánh mắt khác thường.
Hắn đảm bảo, chắc chắn là đảm bảo.
Nhưng trưởng công chúa Anh Túc có nghe hay không, thì hắn không biết.
Rất nhanh sau đó,
Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người phía dưới, đoàn người của Tam hoàng tử ùn ùn kéo nhau vào di tích Vô Cực.
Nét mặt bọn họ đều vô cùng bình tĩnh, dường như chuyện vừa rồi chẳng xi nhê gì với bọn họ vậy.
Thái độ ngạo nghễ, oách chiến lúc mới tới, giờ đã biến mất như chưa từng tồn tại rồi.
Bọn họ đang phải đối mặt với lựa chọn rất đơn giản, cũng rất khó khăn.
Vào, hay không vào.
“Tam hoàng tử điện hạ, lần này chúng ta hay là thôi đi.” Người trung niên gọi là Vệ thúc kia do dự khuyên nhủ.
“Thôi ư? Bỏ lỡ lần này sẽ phải đợi một trăm năm sau đấy, trong khoảng thời gian đó, ai mà biết được sẽ xảy ra biến cố gì!” Tam hoàng tử giận tím người, lạnh giọng đáp.
Trong này đều là người của hắn, hắn cũng không cần nở nụ cười giả tạo.
“Nhưng yêu nữ kia...”
Vệ thúc vừa nhắc mấy chữ này, đã bị Tam hoàng tử gằn giọng ngắt lời.
“Gọi nàng là trưởng công chúa Anh Túc.”
Tam hoàng tử trừng mắt với Vệ thúc.
“Xin lỗi, xin lỗi, Tam hoàng tử điện hạ, ta biết lỗi rồi.” Vệ thúc lập tức xin lỗi, lộ vẻ kính sợ.
“Ngươi nói tiếp đi.” Tam hoàng tử từ tốn nói.
“Ngộ nhỡ gặp phải trưởng công chúa Anh Túc kia ở trong di tích thì sao? Ta cảm thấy bản tính khát máu trong cơ thể trưởng công chúa Anh Túc lần này còn mãnh liệt hơn trước kia nhiều.” Vệ thúc lo lắng nói.
Những người khác trong hoàng liễn cũng căng thẳng vểnh tai lên nghe.
Bọn họ vốn dĩ đều muốn vào di tích Vô Cực.
Nhưng bây giờ có một yêu nữ đi vào, bọn họ thực lòng không muốn vào đó nữa.
Tuy bọn họ đều là đệ tử tinh anh của hoàng thất Đại Ngụy.
Nhưng bọn họ cũng biết mình biết ta, đối mặt với yêu nữ đáng sợ kia, bọn họ ắt phải chết, không còn con đường nào khác.
Tam hoàng tử tỏ vẻ hờ hững tự nhiên, đáp. “Các ngươi cứ yên tâm đi, ta và vương triều Đại Can từng có giao ước. Dạng thám hiểm di tích này, người của hai bên có thể cướp đoạt, có thể tấn công, nhưng nghiêm cấm tàn sát.”
“Hơn nữa, các ngươi không thực sự tin rằng trưởng công chúa Anh Túc thật sự tới chơi đùa đấy chứ.”
“Nàng ta đi đâu chẳng được, sao cứ phải nhất định tới di tích Vô Cực vào thời điểm này?”
Đám người nghe thấy những lời này của Tam hoàng tử, bỗng chốc hiểu ra.
Đúng vậy!
Yêu nữ đáng sợ này sao mấy lần di tích mở cửa trước sao không tới, sao cứ nhất định phải tới vào lần mở cửa này.
Xem ra, nàng ta cũng đến vì thứ đồ kia.
“Tam hoàng tử điện hạ, vậy nếu chúng ta gặp phải... trưởng công chúa Anh Túc kia, nàng thật sự sẽ không giết chúng ta chứ?” Một thuộc hạ lo lắng hỏi.
“Ta đảm bảo.” Tam hoàng tử gật đầu xác nhận.
Nghe được lời này, đám người cũng yên tâm rồi.
Vậy thì tốt.
Cho dù đồ bị cướp thì mạng cũng vẫn còn.
Tam hoàng tử quay đầu nhìn lối vào di tích Vô Cực.
Những người khác không hề chú ý tới, trong mắt Tam hoàng tử vừa lóe lên một ánh mắt khác thường.
Hắn đảm bảo, chắc chắn là đảm bảo.
Nhưng trưởng công chúa Anh Túc có nghe hay không, thì hắn không biết.
Rất nhanh sau đó,
Trong ánh mắt kinh ngạc của đám người phía dưới, đoàn người của Tam hoàng tử ùn ùn kéo nhau vào di tích Vô Cực.
Nét mặt bọn họ đều vô cùng bình tĩnh, dường như chuyện vừa rồi chẳng xi nhê gì với bọn họ vậy.