Chương 140: Ai không biết còn tưởng hai người thân thiết lắm
“Nàng ta là Can Anh Túc, trưởng công chúa của vương triều Đại Can, đừng thấy nàng ta có vẻ ngoài ngây thơ mà tưởng vô hại, thực tế lại là một nữ ma đầu giết người không chớp mắt.”
“Đại hoàng tử của chúng ta khi chào đời, trời giáng điềm lành, mà yêu nữ Can Anh Túc kia khi chào đời thì đại hung ập tới.”
“Ngày hôm đó, toàn bộ bầu trời vương triều Đại Can đều bị bao phủ bởi mây đỏ, mưa máu đổ xuống, xương trắng vây thành.”
“Yêu nữ này, bản tính khát máu, tính khí thất thường,...”
Bô lão của các tông môn đều đồng loạt truyền âm cho tiểu bối nhà mình, đều ghim nữ tử này vào vị trí đầu bảng trong danh sách đen.
Tuyệt đối, đừng bao giờ trêu chọc tới kẻ này.
Nhưng đám tiểu bối kia nghe xong lại càng cảm thấy khó hiểu và tò mò hơn.
Nữ nhân xinh đẹp như vậy, sao lại nguy hiểm chứ?
Người trung niên ngồi trong cỗ xe hoàng gia, nhìn chằm chằm Can Anh Túc nói: “Tóm lại, đây là địa bàn của vương triều Đại Ngụy chúng ta, chúng ta không hoan...”
“Đợi chút, Vệ thúc, người tới đều là khách, vương triều Đại Ngụy ta sao có thể thất lễ với khách được chứ.”
Một thanh niên mặc hoàng bào hoa lệ, khí chất nho nhã, từ hoàng liễn chầm chậm bước ra, ngắt lời người trung niên.
Sự xuất hiện của người thanh niên này, làm cho quần chúng phía dưới lại thêm một phen kinh ngạc.
Là Tam hoàng tử!
Tam hoàng tử điện hạ của hoàng thất Đại Ngụy!
Không ngờ, di tích Vô Cực mở ra lần này, ngay cả hắn cũng bị hấp dẫn tới.
Nếu nói đại hoàng tử là thánh thể trời sinh, tư chất siêu phàm.
Vậy thì tam hoàng tử này lại là kẻ có ngộ tính hơn người, tâm tư kín đáo, vô cùng thông minh.
Không ít người đều nói, người kế thừa của hoàng thất Đại Ngụy là chọn một trong hai người, đại hoàng tử và tam hoàng tử.
“Trưởng công chúa Anh Túc, lần trước từ biệt, đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau đấy.”
Tam hoàng tử mỉm cười chào hỏi.
Ai không biết còn tưởng hai người thân thiết lắm.
Nhưng Can Anh Túc chỉ liếc đối phương một cái rồi trợn mắt đáp: “Sao cái tên giả tạo nhà ngươi cũng ở đây vậy? Cái tên đại ca cuồng võ nhà ngươi đâu, hắn tới chưa???”
Tam hoàng tử nghe nửa câu đầu vẫn mỉm cười như cũ. Nhưng nghe tới nửa câu sau lại thấy ánh mắt đối phương vòng qua mình, đi tìm đại ca của mình. Ánh mắt Tam hoàng tử lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Đại ca ta hôm nay không tới, trưởng công chúa Anh Túc có lời gì, ta có thể chuyển lời giúp nha.” Tam hoàng tử vẫn tiếp tục giữ vững nụ cười.
“Ồ, vậy ngươi bảo hắn tu luyện cho tốt, đợi sau hôm nay ta đi di tích Vô Cực chơi xong, là chuẩn bị đột phá Toàn Đan Cảnh rồi. Lần sau gặp mặt, đừng để bị ta hạ gục cho quá thảm.” Can Anh Túc khẽ cười, đáp.
“Ta sẽ chuyển lời. Nhưng mà trưởng công chúa Anh Túc, thật ra ta cũng có thể cùng luyện võ với nàng mà.” Tam hoàng tử tự đề cử chính mình.
“Ngươi ấy hả? Ngươi quá yếu, ta không có hứng thú động thủ.” Can Anh Túc không tiếp tục nhìn hắn mà quét mắt nhìn xuống đám người phía dưới.
Tam hoàng tử: “....”
“Đại hoàng tử của chúng ta khi chào đời, trời giáng điềm lành, mà yêu nữ Can Anh Túc kia khi chào đời thì đại hung ập tới.”
“Ngày hôm đó, toàn bộ bầu trời vương triều Đại Can đều bị bao phủ bởi mây đỏ, mưa máu đổ xuống, xương trắng vây thành.”
“Yêu nữ này, bản tính khát máu, tính khí thất thường,...”
Bô lão của các tông môn đều đồng loạt truyền âm cho tiểu bối nhà mình, đều ghim nữ tử này vào vị trí đầu bảng trong danh sách đen.
Tuyệt đối, đừng bao giờ trêu chọc tới kẻ này.
Nhưng đám tiểu bối kia nghe xong lại càng cảm thấy khó hiểu và tò mò hơn.
Nữ nhân xinh đẹp như vậy, sao lại nguy hiểm chứ?
Người trung niên ngồi trong cỗ xe hoàng gia, nhìn chằm chằm Can Anh Túc nói: “Tóm lại, đây là địa bàn của vương triều Đại Ngụy chúng ta, chúng ta không hoan...”
“Đợi chút, Vệ thúc, người tới đều là khách, vương triều Đại Ngụy ta sao có thể thất lễ với khách được chứ.”
Một thanh niên mặc hoàng bào hoa lệ, khí chất nho nhã, từ hoàng liễn chầm chậm bước ra, ngắt lời người trung niên.
Sự xuất hiện của người thanh niên này, làm cho quần chúng phía dưới lại thêm một phen kinh ngạc.
Là Tam hoàng tử!
Tam hoàng tử điện hạ của hoàng thất Đại Ngụy!
Không ngờ, di tích Vô Cực mở ra lần này, ngay cả hắn cũng bị hấp dẫn tới.
Nếu nói đại hoàng tử là thánh thể trời sinh, tư chất siêu phàm.
Vậy thì tam hoàng tử này lại là kẻ có ngộ tính hơn người, tâm tư kín đáo, vô cùng thông minh.
Không ít người đều nói, người kế thừa của hoàng thất Đại Ngụy là chọn một trong hai người, đại hoàng tử và tam hoàng tử.
“Trưởng công chúa Anh Túc, lần trước từ biệt, đã lâu lắm rồi chúng ta không gặp nhau đấy.”
Tam hoàng tử mỉm cười chào hỏi.
Ai không biết còn tưởng hai người thân thiết lắm.
Nhưng Can Anh Túc chỉ liếc đối phương một cái rồi trợn mắt đáp: “Sao cái tên giả tạo nhà ngươi cũng ở đây vậy? Cái tên đại ca cuồng võ nhà ngươi đâu, hắn tới chưa???”
Tam hoàng tử nghe nửa câu đầu vẫn mỉm cười như cũ. Nhưng nghe tới nửa câu sau lại thấy ánh mắt đối phương vòng qua mình, đi tìm đại ca của mình. Ánh mắt Tam hoàng tử lóe lên tia sáng lạnh lẽo.
“Đại ca ta hôm nay không tới, trưởng công chúa Anh Túc có lời gì, ta có thể chuyển lời giúp nha.” Tam hoàng tử vẫn tiếp tục giữ vững nụ cười.
“Ồ, vậy ngươi bảo hắn tu luyện cho tốt, đợi sau hôm nay ta đi di tích Vô Cực chơi xong, là chuẩn bị đột phá Toàn Đan Cảnh rồi. Lần sau gặp mặt, đừng để bị ta hạ gục cho quá thảm.” Can Anh Túc khẽ cười, đáp.
“Ta sẽ chuyển lời. Nhưng mà trưởng công chúa Anh Túc, thật ra ta cũng có thể cùng luyện võ với nàng mà.” Tam hoàng tử tự đề cử chính mình.
“Ngươi ấy hả? Ngươi quá yếu, ta không có hứng thú động thủ.” Can Anh Túc không tiếp tục nhìn hắn mà quét mắt nhìn xuống đám người phía dưới.
Tam hoàng tử: “....”