Chương 78: Chú Khúc không tới sao?
Thương Dĩ Nhu đưa Đa Đa đi, vừa ra khỏi phòng bệnh, cậu bé lập tức xụ mặt không vui.
"Sao vậy? Dì Thương đưa cháu đi ăn KFC mà cháu thích nhé được không?"
"Cháu ăn gì cũng được."
Nghe cậu bé nói chuyện như người lớn, Thương Dĩ Nhu bật cười, xoa đầu nó: "Cháu có tâm sự hả?"
"Người lớn ai cũng nghĩ trẻ con không hiểu gì, thật ra bọn cháu hiểu hết." Cậu bé ngẩng đầu, "Chắc chắn mẹ đang giận bố rồi. Bố bận lắm, bọn họ ngay cả thời gian cãi nhau cũng không có."
"Không cãi nhau không tốt sao?" Thương Dĩ Nhu thắc mắc.
"Dì ấu trĩ quá!" Đa Đa khinh thường, "Đánh nhau còn lười đánh thì sao có tiếp xúc được? Giữa nam và nữ không có tiếp xúc sẽ dễ gặp vấn đề lắm!"
"Ranh quá! Bố mẹ cháu thì có thể có vấn đề gì? Tình cảm của họ tốt lắm, hơn nữa vợ chồng sống với nhau lâu năm không cần nói nhiều cũng có thể hiểu ý đối phương. Bọn họ hiểu nhau còn hơn hiểu chính mình, thế nên sẽ không xa nhau được đâu."
Thương Dĩ Nhu không biết phải giải thích vấn đề tình cảm nam nữ với một cậu bé chín tuổi thế nào, nhưng có một việc cô có thể khẳng định, đó là vợ chồng Kha Mẫn có cơ sở tình cảm, bọn họ còn có một cậu nhóc đáng yêu, dù có vấn đề gì cũng sẽ không tùy tiện ly hôn.
"Thế giới của người lớn đúng là phức tạp." Đa Đa thở dài, "Vẫn là đi ăn một bữa no nê thôi, biết đâu tâm trạng tốt hơn một chút. Đi thôi dì Thương, cháu muốn ăn hamburger, khoai tây chiên với uống coca!"
"Bây giờ có tâm trạng ăn uống rồi hả? Cháu không sợ bố mẹ mình không ở với nhau hả?"
"Bọn họ không chia tay đâu, còn có cháu mà. Cháu mà nói sẽ bỏ nhà đi, bọn họ sợ ngay!"
Thương Dĩ Nhu dở khóc dở cười, dẫn Đa Đa đi ăn KFC.
"Dì Thương ơi, chú Khúc không tới sao?" Đa Đa đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
"Hả? Dì không biết." Thương Dĩ Nhu sửng sốt, "Tại sao chú Khúc của cháu phải tới chứ?"
"Đi dạo, đi ăn với bạn gái không phải việc bạn trai nên làm sao? À, cháu biết rồi, chắc chắn là do có mặt cháu nên chú với dì ngại. Thật ra..." Đa Đa cười hì hì, "Tối qua cháu thấy hết rồi!"
"Cháu thấy cái gì?" Thương Dĩ Nhu cau mày.
Đa Đa ngồi nhích lại gần, thì thầm vào tai cô: "Cháu thấy dì với chú Khúc ôm nhau, còn hôn môi nữa!"
"Đừng nói bậy!" Thương Dĩ Nhu đỏ mặt, "Tối qua chỉ là hiểu lầm, dì..."
"Dì không cần giải thích với cháu đâu, cháu hiểu mà, cháu hứa sẽ không đi nói bậy bạ." Đa Đa tỏ ra thần bí.
"Cháu hiểu cái gì?"
"Chú Khúc là một trong những người theo đuổi dì, dì định chọn người tốt nhất trong số họ, đương nhiên không thể để những người khác biết rồi." Đa Đa đáp.
Trời ạ! Thương Dĩ Nhu há hốc mồm. Suy nghĩ của thằng bé này sao lại phức tạp đến vậy? Trẻ con bây giờ đều thế sao?
"Cháu học ở đâu mấy cái thứ này hả?"
Đa Đa tỏ ra kiêu ngạo: "Trên phim đều như thế!"
Giáo dục thời nay đúng là có vấn đề, trên TV máy tính cái gì cũng có, thảo nào trẻ con lại trưởng thành sớm.
Ăn KFC xong, Thương Dĩ Nhu dẫn Đa Đa về nhà. Vừa tới dưới chung cư, cô đã thấy Dương Thâm cầm một rổ trái cây đứng trước cổng.
"Sao vậy? Dì Thương đưa cháu đi ăn KFC mà cháu thích nhé được không?"
"Cháu ăn gì cũng được."
Nghe cậu bé nói chuyện như người lớn, Thương Dĩ Nhu bật cười, xoa đầu nó: "Cháu có tâm sự hả?"
"Người lớn ai cũng nghĩ trẻ con không hiểu gì, thật ra bọn cháu hiểu hết." Cậu bé ngẩng đầu, "Chắc chắn mẹ đang giận bố rồi. Bố bận lắm, bọn họ ngay cả thời gian cãi nhau cũng không có."
"Không cãi nhau không tốt sao?" Thương Dĩ Nhu thắc mắc.
"Dì ấu trĩ quá!" Đa Đa khinh thường, "Đánh nhau còn lười đánh thì sao có tiếp xúc được? Giữa nam và nữ không có tiếp xúc sẽ dễ gặp vấn đề lắm!"
"Ranh quá! Bố mẹ cháu thì có thể có vấn đề gì? Tình cảm của họ tốt lắm, hơn nữa vợ chồng sống với nhau lâu năm không cần nói nhiều cũng có thể hiểu ý đối phương. Bọn họ hiểu nhau còn hơn hiểu chính mình, thế nên sẽ không xa nhau được đâu."
Thương Dĩ Nhu không biết phải giải thích vấn đề tình cảm nam nữ với một cậu bé chín tuổi thế nào, nhưng có một việc cô có thể khẳng định, đó là vợ chồng Kha Mẫn có cơ sở tình cảm, bọn họ còn có một cậu nhóc đáng yêu, dù có vấn đề gì cũng sẽ không tùy tiện ly hôn.
"Thế giới của người lớn đúng là phức tạp." Đa Đa thở dài, "Vẫn là đi ăn một bữa no nê thôi, biết đâu tâm trạng tốt hơn một chút. Đi thôi dì Thương, cháu muốn ăn hamburger, khoai tây chiên với uống coca!"
"Bây giờ có tâm trạng ăn uống rồi hả? Cháu không sợ bố mẹ mình không ở với nhau hả?"
"Bọn họ không chia tay đâu, còn có cháu mà. Cháu mà nói sẽ bỏ nhà đi, bọn họ sợ ngay!"
Thương Dĩ Nhu dở khóc dở cười, dẫn Đa Đa đi ăn KFC.
"Dì Thương ơi, chú Khúc không tới sao?" Đa Đa đột nhiên ngẩng đầu hỏi.
"Hả? Dì không biết." Thương Dĩ Nhu sửng sốt, "Tại sao chú Khúc của cháu phải tới chứ?"
"Đi dạo, đi ăn với bạn gái không phải việc bạn trai nên làm sao? À, cháu biết rồi, chắc chắn là do có mặt cháu nên chú với dì ngại. Thật ra..." Đa Đa cười hì hì, "Tối qua cháu thấy hết rồi!"
"Cháu thấy cái gì?" Thương Dĩ Nhu cau mày.
Đa Đa ngồi nhích lại gần, thì thầm vào tai cô: "Cháu thấy dì với chú Khúc ôm nhau, còn hôn môi nữa!"
"Đừng nói bậy!" Thương Dĩ Nhu đỏ mặt, "Tối qua chỉ là hiểu lầm, dì..."
"Dì không cần giải thích với cháu đâu, cháu hiểu mà, cháu hứa sẽ không đi nói bậy bạ." Đa Đa tỏ ra thần bí.
"Cháu hiểu cái gì?"
"Chú Khúc là một trong những người theo đuổi dì, dì định chọn người tốt nhất trong số họ, đương nhiên không thể để những người khác biết rồi." Đa Đa đáp.
Trời ạ! Thương Dĩ Nhu há hốc mồm. Suy nghĩ của thằng bé này sao lại phức tạp đến vậy? Trẻ con bây giờ đều thế sao?
"Cháu học ở đâu mấy cái thứ này hả?"
Đa Đa tỏ ra kiêu ngạo: "Trên phim đều như thế!"
Giáo dục thời nay đúng là có vấn đề, trên TV máy tính cái gì cũng có, thảo nào trẻ con lại trưởng thành sớm.
Ăn KFC xong, Thương Dĩ Nhu dẫn Đa Đa về nhà. Vừa tới dưới chung cư, cô đã thấy Dương Thâm cầm một rổ trái cây đứng trước cổng.