Chương 72: Tượng sáp (1)
Phát hiện thi thể trong khu trưng bày tượng sáp kinh dị, Khúc Mịch bình tĩnh bảo Lục Li gọi điện kêu người tới, Thương Dĩ Nhu nghe vậy liền vội lại gần kiểm tra.
Là một nữ sinh xinh đẹp! Đây là cảm giác đầu tiên của Thương Dĩ Nhu.
Nạn nhân là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, mày như lá liễu, mặt hạnh mở lớn, miệng anh đào hơi cong lên, là tiêu chuẩn của mỹ nhân thời cổ đại.
Nạn nhân ngồi xếp bằng dưới đất, tư thế vững chắc, nhìn kỹ thì thấu sau lưng có ghế bành, bên trên lót nệm tatami của Nhật Bản. Cô ấy mặc áo có tay áo vừa dài vừa rộng, bên trong có một tảng đá lớn giúp giữ vị trí của cánh tay mà không để lộ dấu vết.
Cẩn thận nhìn tiếp, Thương Dĩ Nhu phát hiện ở mắt, mũi và tai nạn nhân có lượng máu khác nhau chảy ra.
Theo Thương Dĩ Nhu, nguyên nhân là vì nạn nhân chịu áp lực cực nhỏ từ bên ngoài khiến não bị tổn thương, hoặc là do vi sinh vật gây ra, dân gian thường hay gọi là thất khiếu đổ máu.
Từ bề ngoài Thương Dĩ Nhu không phát hiện bất kỳ vết thương nào cả, muốn xác định nguyên nhân tử vong chính xác còn cần khám nghiệm tử thi.
Lục Li đi lấy lời khai của hai thanh niên kia, bọn họ tới đây để tìm kích thích, con người vốn dĩ đã to gan, thấy có cảnh sát ở đây còn có một cô gái xinh đẹp, nhanh chóng hoàn hồn.
"Chúng tôi đều là sinh viên của trường kinh tế, nghe nói ở đây có trưng bày tượng sáp kinh dị, ba ngày cuối còn giảm giá nên tới chơi. Chúng tôi định chụp hình với tượng sáp kinh dị nhất, về đăng weibo khoe khoang." Chàng trai bụ bẫm nói, "Nhưng mà tới rồi chúng tôi mới biết tại sao vé không bán được, cứ tưởng là cái gì kinh dị lắm, chẳng qua tượng sáp làm giống người thật thôi. Chúng tôi thất vọng nên không có chụp ảnh, định trở về thì phát hiện có tượng sáp Nữ Oa ở đây. Tiểu Tề nói năm đó Trụ Vương đùa giỡn Nữ Hoa, chúng tôi cũng muốn nói theo nên đến gần, Tiểu Tề nâng cằm người chết nhờ tôi chụp ảnh, sau đó mặt cậu ta dán sát vào mặt người chết."
Cậu ta vừa nói vừa nhìn Tiểu Tề, sắc mặt Tiểu Tề kia lại trở nên tái nhợt.
Tuy bọn họ to gan nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc gần với thi thể.
Lục Li ra hiệu bảo chàng trai bụ bẫm nói tiếp.
"Tiểu Tề nói tượng sáp hơi khác thường, xúc cảm chân thật như con người vậy. Cậu ta còn... Còn hôn lên miệng người chết, sau đó phát hiện có gì đó không ổn lắm."
"Không ổn chỗ nào?" Lục Li hỏi Tiểu Tề.
Nơi này nhiệt độ thấp nhưng đầu Tiểu Tề lại đầy mồ hôi, cậu ta không dám quay đầu nhìn thi thể, dù đã cố giữ bình tĩnh nhưng ngón tay vẫn đang run rẩy.
"Dũng cảm đối mặt đi, cậu không còn lựa chọn khác đâu." Khúc Mịch lạnh lùng nói, "Dù trải qua chuyện gì, chỉ cần nhớ lại, cảm xúc sẽ dần phai nhạt, cuối cùng trở nên mất cảm giác, sợ hãi cũng vậy."
Tiểu Tề hít sâu một hơi, kể lại: "Tôi kề miệng lại gần, ngửi thấy một mùi rất kỳ lạ, tôi không biết miêu tả sao, nói chung là không dễ ngửi lắm. Tôi tưởng là mùi sáp nên không quan tâm. Môi tôi kề lên môi người chết thì bỗng cảm thấy vừa mềm mại vừa lạnh lẽo. Tôi còn thầm cảm thán kỹ thuật làm tượng sáp thời nay đúng là hiện đại, không chỉ vẻ ngoài trông như thật, mà cảm giác cũng giống hệt người vậy. Tôi muốn tìm kích thích hơn nên... Nên duỗi lưỡi vào, ai ngờ bên trong có răng, mùi thối rữa càng ngày càng nồng khiến người ta muốn nôn! Tôi nhìn kỹ mới phát hiện khóe mắt người chết có một khối xung huyết nhỏ, lỗ tai và lỗ mũi cũng chảy máu. Tôi giật mình, lập tức nhảy ra ôm bạn."
Tiểu Tề vừa hồi tưởng vừa nôn khang, có điều thuật lại một lần, cậu ta đã dễ chịu hơn khi nãy một chút.
"Tạm thời các cậu không thể đi, ở bên cạnh chờ đi."
Lục Li ra ngoài tìm ban tổ chức, hỏi thăm người soát vé mới biết ông ta là người tổ chức, tên Vương Phú Quý.
Vì rất ít người tới tham quan khu trưng bày nên ông ta không thuê người làm, xong xuôi thì tìm thuê dịch vụ dọn dẹp, đưa tất cả tượng sáp và bối cảnh vào xe tải, vừa lái xe đi vừa trưng bày kiếm tiền, khi không có khách thì ông ta ăn ngủ trên xe tải.
"Số tượng sáp này từ đâu mà có?" Lục Li bảo ông ta lau mặc, thay ra bộ đồ bình thường.
Đối phương khoảng hai mươi bảy tuổi, dưới mắt có quầng thâm, da ngăm, râu ria xồm xoàm, điển hình của kiểu người bươn chải vì cuộc sống.
Ông ta dùng giọng địa phương nói: "Đồng chí cảnh sát, chỗ tôi sao lại có người chết được? Anh không nhìn lầm đấy chứ? Khách vào xem đều bảo trông đáng sợ, có mấy cô gái nhát gan còn bị dọa khóc nữa."
"Hiện tại hiềm nghi của ông rất lớn, ông mau thành thật trả lời câu hỏi đi." Lục Li cau mày.
"Sao tôi lại bị nghi ngờ chứ? Tôi không giết người!" Ông ta vội nói, "Đồng chí cảnh sát, nếu bên trong thực sự có người chết, anh đừng để lộ ra ngoài được không? Tôi kiếm cơm đã rất khó khăn, vốn dĩ chẳng ai muốn tới đây, nếu còn bị lên báo, tôi sẽ không thể làm ăn ở mấy thành phố lân cận."
"Ông nghe không hiểu hả? Nếu ông không nói cho rõ, nửa đời sau đừng hòng tiếp tục kiếm cơm!" Lục Li trừng mắt, tư duy của đối phương rõ ràng không giống người thường, đã là lúc nào rồi vẫn còn lo lắng chuyện kiếm tiền.
"Tôi nói, tôi nói hết." Ông ta hoảng loạn, nhưng vẫn theo bản năng dong dài, "Đồng chí cảnh sát, anh không biết đâu, thời buổi này kiếm bữa cơm no khó lắm, tôi nuôi bố mẹ vợ con nữa. Tôi vốn dĩ buôn bán gia súc ở dưới quê, có điều chăn nuôi trồng trọt bây giờ không còn phát triển, tôi đành phải tìm việc khác mưu sinh. Lúc đầu tôi làm việc ở công trường, nhưng công việc đó mệt mỏi quá, sau đó tôi nghe nói lên thành phố dễ kiếm tiền nên chạy lên thành phố. Tôi từng lao động ở trung tâm thương mại, làm lao công ở nhà tắm công cộng, nhặt rác trên phố..."
Cái người này lảm nhảm nhiều quá! Lục Li ngắt lời: "Tôi bảo ông nói nguồn gốc của đống tượng sáp bên trong, không phải bảo ông kể khổ!"
"Đồng chí cảnh sát, anh muốn tôi nói tất cả, tôi đương nhiên phải kể từ đầu rồi. Nếu anh không muốn nghe, tôi chỉ nói những chi tiết quan trọng vậy. Sau một hồi vật lộn với cuộc sống, tôi nhận ra một điều, muốn kiếm tiền phải dùng tới cái đầu. Tôi đã nghĩ rất nhiều, vừa xem báo vừa nghe tin tức, cuối cùng cũng tìm được cách phát tài." Ông ta cười đắc ý, "Lúc tôi ở thành phố X, cung thiếu niên ở đó có lớp dạy làm tượng sáp, kiểu nào cũng có, chỉ cần tốn chút tiền là mua được. Tôi lại đi nhặt đống phế liệu để xây dựng bối cảnh, thế là có thể tạo ra khu trưng bày tượng sáp kinh dị rồi. Trước đây tôi có hợp tác với người ta, sau đó người ta không làm nữa, còn một mình tôi thôi. Làm mấy năm tôi cũng tiết kiệm được chút tiền nên mua một chiếc xe tải và chút thiết bị. Tôi định mở rộng kinh doanh, ai ngờ vụ làm ăn này làm lớn thì khó..."
"Ông mua tổng cộng bao nhiêu tượng sáp ở cung thiếu niên? Gồm những hình dạng nào? Trong đó có tạo hình Nữ Oa không?" Lục Li không thể không ngắt lời ông ta.
"Quỷ lớn quỷ bé mỗi thứ một cặp, có những cái bị hư thì tôi sửa lại, chỉ cần tượng sáp nào rõ mặt mũi, trông chân thật là tôi sẽ mua. Nhất là tượng sáp Diêm Vương, tôi phải bỏ tiền ra đặt làm đấy." Nói tới đây ông ta cau mày, "Đồng chí cảnh sát, anh vừa nói oa gì? Tượng sáp chỗ tôi đều là người, không có oa oa."
"Anh đi với tôi." Nghe ông ta nói vậy, Lục Li dẫn ông ta vào trong.
Là một nữ sinh xinh đẹp! Đây là cảm giác đầu tiên của Thương Dĩ Nhu.
Nạn nhân là một cô gái khoảng hai mươi tuổi, trên mặt trang điểm nhẹ nhàng, mày như lá liễu, mặt hạnh mở lớn, miệng anh đào hơi cong lên, là tiêu chuẩn của mỹ nhân thời cổ đại.
Nạn nhân ngồi xếp bằng dưới đất, tư thế vững chắc, nhìn kỹ thì thấu sau lưng có ghế bành, bên trên lót nệm tatami của Nhật Bản. Cô ấy mặc áo có tay áo vừa dài vừa rộng, bên trong có một tảng đá lớn giúp giữ vị trí của cánh tay mà không để lộ dấu vết.
Cẩn thận nhìn tiếp, Thương Dĩ Nhu phát hiện ở mắt, mũi và tai nạn nhân có lượng máu khác nhau chảy ra.
Theo Thương Dĩ Nhu, nguyên nhân là vì nạn nhân chịu áp lực cực nhỏ từ bên ngoài khiến não bị tổn thương, hoặc là do vi sinh vật gây ra, dân gian thường hay gọi là thất khiếu đổ máu.
Từ bề ngoài Thương Dĩ Nhu không phát hiện bất kỳ vết thương nào cả, muốn xác định nguyên nhân tử vong chính xác còn cần khám nghiệm tử thi.
Lục Li đi lấy lời khai của hai thanh niên kia, bọn họ tới đây để tìm kích thích, con người vốn dĩ đã to gan, thấy có cảnh sát ở đây còn có một cô gái xinh đẹp, nhanh chóng hoàn hồn.
"Chúng tôi đều là sinh viên của trường kinh tế, nghe nói ở đây có trưng bày tượng sáp kinh dị, ba ngày cuối còn giảm giá nên tới chơi. Chúng tôi định chụp hình với tượng sáp kinh dị nhất, về đăng weibo khoe khoang." Chàng trai bụ bẫm nói, "Nhưng mà tới rồi chúng tôi mới biết tại sao vé không bán được, cứ tưởng là cái gì kinh dị lắm, chẳng qua tượng sáp làm giống người thật thôi. Chúng tôi thất vọng nên không có chụp ảnh, định trở về thì phát hiện có tượng sáp Nữ Oa ở đây. Tiểu Tề nói năm đó Trụ Vương đùa giỡn Nữ Hoa, chúng tôi cũng muốn nói theo nên đến gần, Tiểu Tề nâng cằm người chết nhờ tôi chụp ảnh, sau đó mặt cậu ta dán sát vào mặt người chết."
Cậu ta vừa nói vừa nhìn Tiểu Tề, sắc mặt Tiểu Tề kia lại trở nên tái nhợt.
Tuy bọn họ to gan nhưng đây vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc gần với thi thể.
Lục Li ra hiệu bảo chàng trai bụ bẫm nói tiếp.
"Tiểu Tề nói tượng sáp hơi khác thường, xúc cảm chân thật như con người vậy. Cậu ta còn... Còn hôn lên miệng người chết, sau đó phát hiện có gì đó không ổn lắm."
"Không ổn chỗ nào?" Lục Li hỏi Tiểu Tề.
Nơi này nhiệt độ thấp nhưng đầu Tiểu Tề lại đầy mồ hôi, cậu ta không dám quay đầu nhìn thi thể, dù đã cố giữ bình tĩnh nhưng ngón tay vẫn đang run rẩy.
"Dũng cảm đối mặt đi, cậu không còn lựa chọn khác đâu." Khúc Mịch lạnh lùng nói, "Dù trải qua chuyện gì, chỉ cần nhớ lại, cảm xúc sẽ dần phai nhạt, cuối cùng trở nên mất cảm giác, sợ hãi cũng vậy."
Tiểu Tề hít sâu một hơi, kể lại: "Tôi kề miệng lại gần, ngửi thấy một mùi rất kỳ lạ, tôi không biết miêu tả sao, nói chung là không dễ ngửi lắm. Tôi tưởng là mùi sáp nên không quan tâm. Môi tôi kề lên môi người chết thì bỗng cảm thấy vừa mềm mại vừa lạnh lẽo. Tôi còn thầm cảm thán kỹ thuật làm tượng sáp thời nay đúng là hiện đại, không chỉ vẻ ngoài trông như thật, mà cảm giác cũng giống hệt người vậy. Tôi muốn tìm kích thích hơn nên... Nên duỗi lưỡi vào, ai ngờ bên trong có răng, mùi thối rữa càng ngày càng nồng khiến người ta muốn nôn! Tôi nhìn kỹ mới phát hiện khóe mắt người chết có một khối xung huyết nhỏ, lỗ tai và lỗ mũi cũng chảy máu. Tôi giật mình, lập tức nhảy ra ôm bạn."
Tiểu Tề vừa hồi tưởng vừa nôn khang, có điều thuật lại một lần, cậu ta đã dễ chịu hơn khi nãy một chút.
"Tạm thời các cậu không thể đi, ở bên cạnh chờ đi."
Lục Li ra ngoài tìm ban tổ chức, hỏi thăm người soát vé mới biết ông ta là người tổ chức, tên Vương Phú Quý.
Vì rất ít người tới tham quan khu trưng bày nên ông ta không thuê người làm, xong xuôi thì tìm thuê dịch vụ dọn dẹp, đưa tất cả tượng sáp và bối cảnh vào xe tải, vừa lái xe đi vừa trưng bày kiếm tiền, khi không có khách thì ông ta ăn ngủ trên xe tải.
"Số tượng sáp này từ đâu mà có?" Lục Li bảo ông ta lau mặc, thay ra bộ đồ bình thường.
Đối phương khoảng hai mươi bảy tuổi, dưới mắt có quầng thâm, da ngăm, râu ria xồm xoàm, điển hình của kiểu người bươn chải vì cuộc sống.
Ông ta dùng giọng địa phương nói: "Đồng chí cảnh sát, chỗ tôi sao lại có người chết được? Anh không nhìn lầm đấy chứ? Khách vào xem đều bảo trông đáng sợ, có mấy cô gái nhát gan còn bị dọa khóc nữa."
"Hiện tại hiềm nghi của ông rất lớn, ông mau thành thật trả lời câu hỏi đi." Lục Li cau mày.
"Sao tôi lại bị nghi ngờ chứ? Tôi không giết người!" Ông ta vội nói, "Đồng chí cảnh sát, nếu bên trong thực sự có người chết, anh đừng để lộ ra ngoài được không? Tôi kiếm cơm đã rất khó khăn, vốn dĩ chẳng ai muốn tới đây, nếu còn bị lên báo, tôi sẽ không thể làm ăn ở mấy thành phố lân cận."
"Ông nghe không hiểu hả? Nếu ông không nói cho rõ, nửa đời sau đừng hòng tiếp tục kiếm cơm!" Lục Li trừng mắt, tư duy của đối phương rõ ràng không giống người thường, đã là lúc nào rồi vẫn còn lo lắng chuyện kiếm tiền.
"Tôi nói, tôi nói hết." Ông ta hoảng loạn, nhưng vẫn theo bản năng dong dài, "Đồng chí cảnh sát, anh không biết đâu, thời buổi này kiếm bữa cơm no khó lắm, tôi nuôi bố mẹ vợ con nữa. Tôi vốn dĩ buôn bán gia súc ở dưới quê, có điều chăn nuôi trồng trọt bây giờ không còn phát triển, tôi đành phải tìm việc khác mưu sinh. Lúc đầu tôi làm việc ở công trường, nhưng công việc đó mệt mỏi quá, sau đó tôi nghe nói lên thành phố dễ kiếm tiền nên chạy lên thành phố. Tôi từng lao động ở trung tâm thương mại, làm lao công ở nhà tắm công cộng, nhặt rác trên phố..."
Cái người này lảm nhảm nhiều quá! Lục Li ngắt lời: "Tôi bảo ông nói nguồn gốc của đống tượng sáp bên trong, không phải bảo ông kể khổ!"
"Đồng chí cảnh sát, anh muốn tôi nói tất cả, tôi đương nhiên phải kể từ đầu rồi. Nếu anh không muốn nghe, tôi chỉ nói những chi tiết quan trọng vậy. Sau một hồi vật lộn với cuộc sống, tôi nhận ra một điều, muốn kiếm tiền phải dùng tới cái đầu. Tôi đã nghĩ rất nhiều, vừa xem báo vừa nghe tin tức, cuối cùng cũng tìm được cách phát tài." Ông ta cười đắc ý, "Lúc tôi ở thành phố X, cung thiếu niên ở đó có lớp dạy làm tượng sáp, kiểu nào cũng có, chỉ cần tốn chút tiền là mua được. Tôi lại đi nhặt đống phế liệu để xây dựng bối cảnh, thế là có thể tạo ra khu trưng bày tượng sáp kinh dị rồi. Trước đây tôi có hợp tác với người ta, sau đó người ta không làm nữa, còn một mình tôi thôi. Làm mấy năm tôi cũng tiết kiệm được chút tiền nên mua một chiếc xe tải và chút thiết bị. Tôi định mở rộng kinh doanh, ai ngờ vụ làm ăn này làm lớn thì khó..."
"Ông mua tổng cộng bao nhiêu tượng sáp ở cung thiếu niên? Gồm những hình dạng nào? Trong đó có tạo hình Nữ Oa không?" Lục Li không thể không ngắt lời ông ta.
"Quỷ lớn quỷ bé mỗi thứ một cặp, có những cái bị hư thì tôi sửa lại, chỉ cần tượng sáp nào rõ mặt mũi, trông chân thật là tôi sẽ mua. Nhất là tượng sáp Diêm Vương, tôi phải bỏ tiền ra đặt làm đấy." Nói tới đây ông ta cau mày, "Đồng chí cảnh sát, anh vừa nói oa gì? Tượng sáp chỗ tôi đều là người, không có oa oa."
"Anh đi với tôi." Nghe ông ta nói vậy, Lục Li dẫn ông ta vào trong.