Chương 5: Tại sao con lại ở trên giường chú?
Thừa dịp Tạ Hà ngủ, Tạ Hành Dữ làm xằng làm bậy trên người anh một hồi, giúp anh thay xong áo ngủ, lại sờ soạng cái trán, xác định anh không có phát sốt, lúc này mới nhẹ nhàng chậm rãi bước đi rời khỏi phòng ngủ.
Quản gia Tần đang chờ ở cửa, thấy hắn ra tới, lập tức hỏi:
"Nhị thiếu ngài ấy thế nào?"
"Hẳn là không có chuyện gì to tát, uống thuốc xong liền ngủ. Nếu ngày mai còn không khỏe, con dẫn chú ấy đi bệnh viện."
Tạ Hành Dữ gọi lão sang một bên, lấy cặp mắt kính đã bị rơi vỡ kia ra.
"Chú Tần có biết mắt kính này làm ở đâu không?"
Lão Tần nhìn nhìn nói: "Biết, lúc ấy là tôi đi cùng nhị thiếu. Là do rớt hỏng sao?"
Tạ Hành Dữ gật đầu, đem mắt kính giao cho lão.
"Giúp con đi làm một cặp kính mới y hệt vậy, ngày mai liền đi."
Lo xong chuyện mắt kính, Tạ Hành Dữ lần nữa trở lại phòng ngủ. Hắn đứng ở mép giường nhìn chốc lát, trong đầu nghĩ đến những sự việc kỳ quái—— ba kêu hắn để mắt đến chú nhỏ, mà hiện tại Tạ Hà bị bệnh, hắn vâng mệnh tạm thời làm "người chăm nom", vậy có phải nên để ý kỹ một chút, tránh ban đêm xuất hiện tình huống không hay?
Vì thế hắn liền nằm xuống bên cạnh Tạ Hà.
_______________________________________
Dưới tác dụng của thuốc, dạ dày yếu ớt của thầy giáo Tạ dần dần bớt đau, anh ngủ thẳng một giấc đến buổi sáng ngày hôm sau. Không ngờ mới vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy có người nằm bên cạnh.
Vừa tỉnh dậy, đại não còn mang theo vài phần mê mang, đôi mắt anh chậm rãi mở to, một chút buồn ngủ còn soát lại bị nguyên cái người trước mặt này dọa cho bay mất.Ttuy rằng không mang mắt kính, nhìn không rõ lắm mặt đối phương, nhưng trực giác nói cho anh biết, không thể nghi ngờ, một trăm phần trăm là Tạ Hành Dữ.
Anh cảm thấy da đầu như toác ra, thiếu chút nữa từ trên giường nhảy xuống, khiếp sợ mà nói.
"Con như thế nào lại ở đây?!"
Đối phương quả nhiên phát ra giọng nói của Tạ Hành Dữ.
"Chú nhỏ không nhớ mình mới uống hết ba ly rượu vang đỏ đã không biết trời trăng sao? Rõ ràng là nhờ con đem chú nhỏ về nhà."
"Không không, cái này thì chú nhớ rõ." Tạ Hà chỉ chỉ dưới thân, "Ý chú là, tại sao con lại ở trên giường chú?"
"Còn không phải bởi vì chú nhỏ đột nhiên than đau dạ dày, uống thuốc xong liền ngủ mất tiêu. Con cũng không biết chú còn có đau hay không, chỉ có thể ở chỗ này cảnh chừng, cả đêm cũng chưa ngủ ngon đó."
Giọng điệu hắn ủy khuất cực kỳ, giống như một học sinh ngoan hiền đã tận tâm tận lực chăm sóc mà còn bị người ta trách.
Tạ Hà nhấp môi một cái, nghe thấy loại ngữ khí này liền không nhịn được mà mềm lòng, không nỡ tổn thương tổn vị "trụ cột tương lai" này của tổ quốc, ho khan nói: "Không đau, không đau. Hay là con ngủ thêm một lát đi...... A, trước tiên đưa chú mắt kính."
"Nỡ nát rồi không dùng được nữa, đã nhờ chú Tần đi làm cái khác rồi, chú nhỏ chờ một chút đi."
"Không sao, chú còn một cặp —— con xem trên tủ đầu giường có hay không?"
Tạ Hành Dữ nhìn về phía tủ đầu giường, quả nhiên thấy một cặp mắt kính, là cái mà trước kia Tạ Hà thường mang.
Hắn lặng lẽ thu hồi tầm mắt: "Không có."
"Không có?" Tạ Hà có chút ngoài ý muốn. "Vậy trong ngăn kéo thì sao?"
Tạ Hành Dữ theo thứ tự kéo ra ba tầng ngăn kéo.
"Không có."
"Như thế nào lại không có? Chú nhớ rõ ràng để ở đây mà......"
Mắt Tạ Hà nhìn không rõ, đành phải duỗi tay đi sờ, khi anh sắp sờ đến cặp mắt kính đặt ở đầu giường, tay liền bị đối phương đè lại.
"Cẩn thận ly nước, đừng chạm lỡ đổ."
Tầm nhìn Tạ Hà một mảng mơ hồ, cảnh vật dường như bị người ta đem đi nhuộm, hòa thành một thể dính dính lẫn nhau, thật sự không thấy rõ trên đó rốt cuộc có mắt kính hay không. Tạ Hành Dữ nói không có, anh liền tin, lẩm bẩm: "Để đâu ta......"
"Không bằng chú nhỏ đi rửa mặt trước đi, chú Tần hẳn là rất nhanh sẽ trở lại."
Tạ Hà đành phải sờ soạng xuống giường, thật cẩn thận mà đi đến toilet, đột nhiên tay bị người ta cầm lấy. Quay đầu, phát hiện Tạ Hành Dữ đã đứng bên người anh.
"Con đưa chú đi."
Tạ Hà bị hắn nắm đi, trên mặt lộ ra một chút mờ mịt, cảm giác làm gì cũng phải dựa vào người khác thật sự quá kỳ cục, huống chi đối phương là tiểu bối.
Tạ Hành Dữ đưa anh vào toilet, cư nhiên còn chủ động rót nước súc miệng, tri kỷ bóp một ít kem đánh răng lên bàn chải, trịnh trọng đưa anh. Hắn còn đem sữa rửa mặt bãi ở bày ở nơi duỗi tay là có thể đụng tới.
"Rửa mặt sạch sẽ chúng ta đi ăn cơm."
Tạ Hà bị hắn một hồi cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, cảm thấy chính mình như biến thành phế nhân cái gì cũng không thể tự làm được. Anh máy móc mà đem bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng, trong lòng thầm nghĩ: anh chỉ là nhìn không rõ, cũng không phải thật sự mù, cần gì chuyện bé xé ra to đến vậy?
Hơn nữa, từ khi nào quan hệ của anh và Tạ Hành Dữ tốt như vậy, tên nhóc này không phải đối với nguyên chủ tránh còn không kịp sao?
Anh nghi hoặc đầy mình rửa mặt xong, lại bị Tạ Hành Dữ kéo đến nhà ăn. Nhìn thấy phía trước có người, nhưng khoảng cách quá xa, thấy không rõ mặt, nhất thời không thể đoán ra là ai.
"Chú Tần!"
Tạ Hành Dữ tạm thời buông anh tay ra.
"Mắt kính làm xong rồi ạ?"
"Làm xong rồi."
Lão Tần nhìn về phía Tạ Hà, ánh mắt lộ ra kinh hỉ.
"Nhị thiếu chịu cùng chúng ta cùng nhau ăn sáng? Hai người ngồi xuống trước, đại thiếu lập tức ra thôi."
Tạ Hà chỉ cảm thấy trên lỗ tai chợt lạnh, mắt kính cứu mạng rốt cuộc trở về, tầm nhìn một lần nữa rõ ràng. Cảm giác có thể thấy rõ đồ vật thật sự quá tốt đẹp, cả người thấy nhẹ nhàng hẳn ra, tưởng như toàn bộ thế giới đều trở nên đáng yêu không ít.
"Chú nhỏ lần sau không nên lại bất cẩn làm rơi mắt kính. Một cặp mắt kính thật ra chẳng đáng gì, chỉ sợ nhỡ đâu tổn thương đến đôi mắt làm sao bây giờ?"
Hắn vừa nói tay vừa kéo ghế ra, đem Tạ Hà ấn trên chỗ ngồi.
"Chú nhỏ quá gầy, trên người một chút thịt đều không có, về sau phải ăn nhiều một chút. Con kêu bọn họ nấu cháo nghêu, làm ấm dạ dày."
Tạ Hà mặt lộ vẻ nghi hoặc, ngẫm xem tên nhóc này như thế nào biết trên người anh một chút thịt đều không có, chả nhẽ đã lột quần áo anh ra xem?
Từ từ.
Hình như giờ cái đang mặc trên người anh là áo ngủ, mà tối hôm qua về đến nhà, không cởi quần áo liền ngủ rồi, vậy người giúp anh thay đổi quần áo hẳn phải là......
Tạ Hà rốt cuộc hậu tri hậu giác mà ý thức được mấu chốt vấn đề, không khỏi trợn to hai mắt —— cho nên đêm qua, Tạ Hành Dữ không chỉ nằm trên giường anh ngủ một đêm, còn đem hắn cởi sạch sẽ nhìn một cái?!
Tuy rằng bọn họ là người một nhà, chính cái này cũng có chút...... thân mật quá mức đi!
Tạ Hà trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, theo bản năng túm chặt quần áo của mình.
Anh trộm nhìn thoáng qua Tạ Hành Dữ, cặp mắt đen lanh lợi, sạch sẽ đến trong suốt, từ trong ra ngoài đều tràn ngập cảm giác thuần khiết vô hại. Thần sắc thản nhiên, cử chỉ thong dong, nghiễm nhiên là một đứa trẻ ngoan biết kính trọng thầy cô, yêu quý gia đình.
Tạ Hà nuốt ngụm nước miếng, ở trong lòng an ủi rằng bản thân mình nghĩa bừa, thực ra chẳng có nguyên nhân gì, Tạ Hành Dữ chỉ là đơn thuần giúp anh thay quần áo, dù sao ăn mặc tây trang đi ngủ cũng không thoải mái tí nào.
Huống chi dựa theo miêu tả của nguyên tác, Tạ Hành Dữ thiếu chút nữa bị "Tạ Hà" hạ dược rồi bóp chết, sau mới hắc hóa. Hiện tại anh đã đem cơ hội hắc hóa bóp chết từ trong nôi, Tạ Hành Dữ hẳn là vẫn duy trì thiện tâm đơn thuần.
Sau một hồi phân tích, Tạ Hà thành công tự thuyết phục chính mình, tâm tình thoải mái hẳn ra, vừa muốn kêu Tạ Hành Dữ cùng nhau ăn cơm, liền nghe được tiếng anh cả từ chỗ thang lầu truyền đến.
"Mới vừa nhận một cuộc điện thoại...... Ôi, Tiểu Hà vậy mà ở đây?"
Tạ Cẩn trong giọng nói khó có thể che giấu kinh hỉ, ông đi đến trước mặt Tạ Hà, quan tâm hỏi:
"Dạ dày còn đau không?"
"Không đau, đã không sao rồi." Tạ Hà vội nói. "Để mọi người lo lắng."
Tạ Cẩn thấy sắc mặt anh vẫn tốt, lúc này mới yên lòng, ngồi xuống đối diện anh.
"Dạ dày không tốt cũng không nói với anh cả, sớm nói với anh một tiếng, tiệc rượu này tuyệt đối không để em tham gia."
Tạ Hà thụ sủng nhược kinh: "Em thật sự không có sao, ngày hôm qua là chuyện ngoài ý muốn thôi."
Mọi người ngồi vây quanh bàn ăn cơm, trong chén cháo tản ra nhiệt khí lượn lờ. Tình cảnh này, bỗng nhiên làm đáy lòng anh dâng lên nỗi cảm động, anh chưa bao giờ như vậy, cùng "người nhà" cùng nhau ăn cơm. Hạnh phúc lặng yên ở trong không khí tràn ngập tỏa ra, anh quá mức tham luyến loại cảm giác này, cho nên không dám ăn quá nhanh, muốn cho bữa cơm sáng này kéo dài một chút.
"Đúng rồi," Tạ Cẩn đem một đĩa rau nhỏ đẩy đến trước mặt anh, "Ngày hôm qua ở tiệc rượu, em nói có người muốn hạ dược trong rượu, em biết hắn sao?"
Tạ Hà ngẩng đầu: "Không biết, em cũng chưa kịp nhìn hắn mặt —— đã tra được là ai sao?"
Tạ Cẩn: "Tra được, cũng đã bắt được, nhưng kỳ lạ chính là không ai biết hắn. Người này không có thư mời đến tiệc rượu, cũng không phải bạn bè của ai, không biết như thế nào trà trộn được vào trong."
Tạ Hà đang đang dùng muỗng khuấy cháo đột nhiên dừng lại: "Hắn vì cái gì muốn hạ thuốc ngủ vào trong rượu?"
"Thuốc ngủ?" Tạ Cẩn kỳ quái nói, "Không phải thuốc ngủ, cảnh sát vừa gọi điện thoại có nói cho anh. Đó là một loại thuốc... uống vào sẽ làm người ý thức mơ màng, tạm thời mất năng lực hành động, chứa rất nhiều thành phần gây mê đầu óc, có thể là dùng để... tiện làm chuyện kia."
Tạ Hà sửng sốt một chút mới phản ứng được lại ý ông nói "chuyện kia" là chuyện gì, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
"Cái gì?!"
Tạ Cẩn: "Anh cũng thấy thật kỳ lạ. Tiệc rượu lần này được mời đều là người quen, lòng vòng đều biết nhau, cho dù tên đó hạ loại thuốc này là muốn nhằm vào ai, đều làm người ta nghĩ mà thấy sợ —— May mà bị em kịp thời phát hiện ngăn lại, nếu không, hậu quả quả thật không dám tưởng tượng."
Tạ Hà khẽ nhíu mày. Tuy rằng anh đối với mức độ máu chó của bộ tiểu thuyết đã có bước đầu hiểu biết, nhưng ở tiệc rượu, chuyện có người có ý đồ mê gian phát sinh ngay bên cạnh mình, ít nhiều cũng khiến anh có chút khiếp sợ.
Anh thất thần mà húp cháo trong chén, lại tiếp tục cùng Tạ Cẩn nói ra suy nghĩ của mình.
"Tên đó là nam, hẳn là nhằm vào cô gái nào trong tiệc rượu đi. Hạ dược vào trong chai rượu chưa khui, cũng không thể bảo đảm ai sẽ uống phải, càng giống như là giăng lưới rộng."
Anh nghĩ đến đây, bỗng nhiên nhớ lại chi tiết nào đó trong nguyên tác —— Nguyên chủ là lúc trước khi rượu vang đỏ được đưa ra khỏi nhà hoàn thành hạ dược. Bởi vì rượu vang đỏ là Tạ Cẩn cầm đi, chắc chắn là người nhà sẽ uống, chỉ cần gã đánh dấu một chút ở trên chai có hạ dược, đưa cho Tạ Hành Dữ, xác suất Tạ Hành Dữ trúng chiêu là trăm phần trăm.
Mà bây giờ người này, mạo hiểm ở nơi hàng lang người đến người đi mà động tay động chân, chứng tỏ trước đó không có cơ hội tiếp xúc rượu vang đỏ, khả năng cao là người hoàn toàn không liên quan đến bữa tiệc.
Thuốc hắn cho vào không phải thuốc ngủ, đối tượng nhắm vào không phải Tạ Hành Dữ. Nói cách khác người này không có bất kỳ quan hệ nào với anh, không phải vì cốt truyện bị chỉnh sửa mà xuất hiện, sẽ không tạo thành uy hiếp gì đến anh.
Tạ Hà lặng lẽ thở phào một hơi, nghĩ thầm chính mình lại có thể sống nhiều hơn mấy ngày rồi. Đột nhiên, anh thấy đỉnh đầu bị người nào đè lại, hóa ra là Tạ Cẩn đang sờ đầu của hắn.
"Tiểu Hà nhà ta không phải rất thông minh sao?" Tạ Cẩn mặt lộ vẻ vui mừng, lại chuyển sang nghiêm túc. "Nếu thông minh như vậy thì đừng làm việc ngốc. Suốt ngày nghĩ đến thuốc ngủ, về sau không cho uống, cũng không cho mua nữa."
Tạ Hà hết đường chối cãi, đành phải cúi đầu ăn cháo.
Anh thật sự không có muốn tự sát!
Hơn nữa, Tạ Cẩn này như thế nào lại luôn thích sờ đầu anh? Tóc anh sờ đã vậy sao?
Tạ Hành Dữ vẫn luôn không hé răng bỗng nhiên không rõ ý tứ mà mở miệng: "Thật ra, người hạ dược là nam, cũng không thể chứng minh hoàn toàn hắn nhằm vào phụ nữ."
Tạ Hà nghe không hiểu.
"Tại sao?"
"Khụ." Tạ Cẩn ho khan một tiếng, trừng mắt liếc nhìn con trai mình một cái. "Có thể...... người này là bị sai khiến."
"A, đúng nhỉ!"
Tạ Hà cảm thấy ông nói rất có lý.
"Vậy hắn không nói rõ vì sao muốn hạ dược sao? Với cả, thuốc ở đâu ra? Còn có chiếc xe đẩy kia vì sao bị ném ở hành lang, làm hắn dễ dàng như vậy ra tay?"
"Không có."-- Tạ Cẩn nói.
"Tóm lại, chuyện này đã có cảnh sát tham dự, phần còn lại không cần chúng ta phải nhọc lòng, chỉ cần phối hợp điều tra là được. Đêm qua anh ở khách sạn xem camera theo dõi, phát hiện là hắn cố ý bưng rượu vang đỏ đụng phải xe đẩy của nhân viên phục vụ, khiến rượu văng ướt hết cả người cô. Nhân viên phục vụ cũng không thể ăn mặc quần áo dơ dáy đi tiếp khách, hắn chủ động bảo sẽ giúp cô trông xe đẩy, để cô đi thay đồ. Nhân viên phục vụ trong tình thế cấp bách cũng không nghĩ nhiều liền đáp ứng, hắn nhân lúc này mà thực hiện."
Ông dừng một chút: "Lúc ấy người nhìn thấy hắn gây án chỉ một mình em, lát nữa sẽ có người đến nhờ cung cấp thông tin, em cứ ăn ngay nói thật là được."
"Dạ được."
"Với lại," Tạ Cẩn đứng dậy vỗ vỗ vai anh, trịnh trọng mà nói, "Nhân cơ hội này, em ở nhà nghỉ ngơi một lần cho tốt, tu dưỡng thân thể. Vừa hay Hành Dữ được nghỉ ở nhà, để nó chăm sóc em nhiều chút. Những lúc không có anh, em muốn gì cứ nói Hành Dữ, đừng ngại, có nghe không?"
"Hả?" Tạ Hà mắt choáng váng, "Để Hành Dữ chăm sóc em? Vậy có chút không thích hợp đi? Em cũng không phải không thể tự......"
Tạ Cẩn: "Đổi người khác anh không yên tâm, để em một mình anh lại càng không được. Nếu em không muốn làm anh cả lo lắng, liền ngoan ngoãn nghe anh."
Tạ Hà đang muốn tiếp tục phản bác, lại bị Tạ Hành Dữ giành trước một bước.
"Ba cứ yên tâm, con sẽ trông nom chú nhỏ thật tốt."
"Ừm, giờ ba đến công ty, có việc thì gọi điện thoại."
Tạ Hà mặt đầy kinh ngạc mà sững sờ ở tại chỗ.
Hai cha con nhà này, thế quái nào một người dám giao, một người dám nhận?!
Quản gia Tần đang chờ ở cửa, thấy hắn ra tới, lập tức hỏi:
"Nhị thiếu ngài ấy thế nào?"
"Hẳn là không có chuyện gì to tát, uống thuốc xong liền ngủ. Nếu ngày mai còn không khỏe, con dẫn chú ấy đi bệnh viện."
Tạ Hành Dữ gọi lão sang một bên, lấy cặp mắt kính đã bị rơi vỡ kia ra.
"Chú Tần có biết mắt kính này làm ở đâu không?"
Lão Tần nhìn nhìn nói: "Biết, lúc ấy là tôi đi cùng nhị thiếu. Là do rớt hỏng sao?"
Tạ Hành Dữ gật đầu, đem mắt kính giao cho lão.
"Giúp con đi làm một cặp kính mới y hệt vậy, ngày mai liền đi."
Lo xong chuyện mắt kính, Tạ Hành Dữ lần nữa trở lại phòng ngủ. Hắn đứng ở mép giường nhìn chốc lát, trong đầu nghĩ đến những sự việc kỳ quái—— ba kêu hắn để mắt đến chú nhỏ, mà hiện tại Tạ Hà bị bệnh, hắn vâng mệnh tạm thời làm "người chăm nom", vậy có phải nên để ý kỹ một chút, tránh ban đêm xuất hiện tình huống không hay?
Vì thế hắn liền nằm xuống bên cạnh Tạ Hà.
_______________________________________
Dưới tác dụng của thuốc, dạ dày yếu ớt của thầy giáo Tạ dần dần bớt đau, anh ngủ thẳng một giấc đến buổi sáng ngày hôm sau. Không ngờ mới vừa mở mắt ra, liền nhìn thấy có người nằm bên cạnh.
Vừa tỉnh dậy, đại não còn mang theo vài phần mê mang, đôi mắt anh chậm rãi mở to, một chút buồn ngủ còn soát lại bị nguyên cái người trước mặt này dọa cho bay mất.Ttuy rằng không mang mắt kính, nhìn không rõ lắm mặt đối phương, nhưng trực giác nói cho anh biết, không thể nghi ngờ, một trăm phần trăm là Tạ Hành Dữ.
Anh cảm thấy da đầu như toác ra, thiếu chút nữa từ trên giường nhảy xuống, khiếp sợ mà nói.
"Con như thế nào lại ở đây?!"
Đối phương quả nhiên phát ra giọng nói của Tạ Hành Dữ.
"Chú nhỏ không nhớ mình mới uống hết ba ly rượu vang đỏ đã không biết trời trăng sao? Rõ ràng là nhờ con đem chú nhỏ về nhà."
"Không không, cái này thì chú nhớ rõ." Tạ Hà chỉ chỉ dưới thân, "Ý chú là, tại sao con lại ở trên giường chú?"
"Còn không phải bởi vì chú nhỏ đột nhiên than đau dạ dày, uống thuốc xong liền ngủ mất tiêu. Con cũng không biết chú còn có đau hay không, chỉ có thể ở chỗ này cảnh chừng, cả đêm cũng chưa ngủ ngon đó."
Giọng điệu hắn ủy khuất cực kỳ, giống như một học sinh ngoan hiền đã tận tâm tận lực chăm sóc mà còn bị người ta trách.
Tạ Hà nhấp môi một cái, nghe thấy loại ngữ khí này liền không nhịn được mà mềm lòng, không nỡ tổn thương tổn vị "trụ cột tương lai" này của tổ quốc, ho khan nói: "Không đau, không đau. Hay là con ngủ thêm một lát đi...... A, trước tiên đưa chú mắt kính."
"Nỡ nát rồi không dùng được nữa, đã nhờ chú Tần đi làm cái khác rồi, chú nhỏ chờ một chút đi."
"Không sao, chú còn một cặp —— con xem trên tủ đầu giường có hay không?"
Tạ Hành Dữ nhìn về phía tủ đầu giường, quả nhiên thấy một cặp mắt kính, là cái mà trước kia Tạ Hà thường mang.
Hắn lặng lẽ thu hồi tầm mắt: "Không có."
"Không có?" Tạ Hà có chút ngoài ý muốn. "Vậy trong ngăn kéo thì sao?"
Tạ Hành Dữ theo thứ tự kéo ra ba tầng ngăn kéo.
"Không có."
"Như thế nào lại không có? Chú nhớ rõ ràng để ở đây mà......"
Mắt Tạ Hà nhìn không rõ, đành phải duỗi tay đi sờ, khi anh sắp sờ đến cặp mắt kính đặt ở đầu giường, tay liền bị đối phương đè lại.
"Cẩn thận ly nước, đừng chạm lỡ đổ."
Tầm nhìn Tạ Hà một mảng mơ hồ, cảnh vật dường như bị người ta đem đi nhuộm, hòa thành một thể dính dính lẫn nhau, thật sự không thấy rõ trên đó rốt cuộc có mắt kính hay không. Tạ Hành Dữ nói không có, anh liền tin, lẩm bẩm: "Để đâu ta......"
"Không bằng chú nhỏ đi rửa mặt trước đi, chú Tần hẳn là rất nhanh sẽ trở lại."
Tạ Hà đành phải sờ soạng xuống giường, thật cẩn thận mà đi đến toilet, đột nhiên tay bị người ta cầm lấy. Quay đầu, phát hiện Tạ Hành Dữ đã đứng bên người anh.
"Con đưa chú đi."
Tạ Hà bị hắn nắm đi, trên mặt lộ ra một chút mờ mịt, cảm giác làm gì cũng phải dựa vào người khác thật sự quá kỳ cục, huống chi đối phương là tiểu bối.
Tạ Hành Dữ đưa anh vào toilet, cư nhiên còn chủ động rót nước súc miệng, tri kỷ bóp một ít kem đánh răng lên bàn chải, trịnh trọng đưa anh. Hắn còn đem sữa rửa mặt bãi ở bày ở nơi duỗi tay là có thể đụng tới.
"Rửa mặt sạch sẽ chúng ta đi ăn cơm."
Tạ Hà bị hắn một hồi cẩn thận tỉ mỉ chiếu cố, cảm thấy chính mình như biến thành phế nhân cái gì cũng không thể tự làm được. Anh máy móc mà đem bàn chải đánh răng nhét vào trong miệng, trong lòng thầm nghĩ: anh chỉ là nhìn không rõ, cũng không phải thật sự mù, cần gì chuyện bé xé ra to đến vậy?
Hơn nữa, từ khi nào quan hệ của anh và Tạ Hành Dữ tốt như vậy, tên nhóc này không phải đối với nguyên chủ tránh còn không kịp sao?
Anh nghi hoặc đầy mình rửa mặt xong, lại bị Tạ Hành Dữ kéo đến nhà ăn. Nhìn thấy phía trước có người, nhưng khoảng cách quá xa, thấy không rõ mặt, nhất thời không thể đoán ra là ai.
"Chú Tần!"
Tạ Hành Dữ tạm thời buông anh tay ra.
"Mắt kính làm xong rồi ạ?"
"Làm xong rồi."
Lão Tần nhìn về phía Tạ Hà, ánh mắt lộ ra kinh hỉ.
"Nhị thiếu chịu cùng chúng ta cùng nhau ăn sáng? Hai người ngồi xuống trước, đại thiếu lập tức ra thôi."
Tạ Hà chỉ cảm thấy trên lỗ tai chợt lạnh, mắt kính cứu mạng rốt cuộc trở về, tầm nhìn một lần nữa rõ ràng. Cảm giác có thể thấy rõ đồ vật thật sự quá tốt đẹp, cả người thấy nhẹ nhàng hẳn ra, tưởng như toàn bộ thế giới đều trở nên đáng yêu không ít.
"Chú nhỏ lần sau không nên lại bất cẩn làm rơi mắt kính. Một cặp mắt kính thật ra chẳng đáng gì, chỉ sợ nhỡ đâu tổn thương đến đôi mắt làm sao bây giờ?"
Hắn vừa nói tay vừa kéo ghế ra, đem Tạ Hà ấn trên chỗ ngồi.
"Chú nhỏ quá gầy, trên người một chút thịt đều không có, về sau phải ăn nhiều một chút. Con kêu bọn họ nấu cháo nghêu, làm ấm dạ dày."
Tạ Hà mặt lộ vẻ nghi hoặc, ngẫm xem tên nhóc này như thế nào biết trên người anh một chút thịt đều không có, chả nhẽ đã lột quần áo anh ra xem?
Từ từ.
Hình như giờ cái đang mặc trên người anh là áo ngủ, mà tối hôm qua về đến nhà, không cởi quần áo liền ngủ rồi, vậy người giúp anh thay đổi quần áo hẳn phải là......
Tạ Hà rốt cuộc hậu tri hậu giác mà ý thức được mấu chốt vấn đề, không khỏi trợn to hai mắt —— cho nên đêm qua, Tạ Hành Dữ không chỉ nằm trên giường anh ngủ một đêm, còn đem hắn cởi sạch sẽ nhìn một cái?!
Tuy rằng bọn họ là người một nhà, chính cái này cũng có chút...... thân mật quá mức đi!
Tạ Hà trong mắt hiện lên vẻ hoảng sợ, theo bản năng túm chặt quần áo của mình.
Anh trộm nhìn thoáng qua Tạ Hành Dữ, cặp mắt đen lanh lợi, sạch sẽ đến trong suốt, từ trong ra ngoài đều tràn ngập cảm giác thuần khiết vô hại. Thần sắc thản nhiên, cử chỉ thong dong, nghiễm nhiên là một đứa trẻ ngoan biết kính trọng thầy cô, yêu quý gia đình.
Tạ Hà nuốt ngụm nước miếng, ở trong lòng an ủi rằng bản thân mình nghĩa bừa, thực ra chẳng có nguyên nhân gì, Tạ Hành Dữ chỉ là đơn thuần giúp anh thay quần áo, dù sao ăn mặc tây trang đi ngủ cũng không thoải mái tí nào.
Huống chi dựa theo miêu tả của nguyên tác, Tạ Hành Dữ thiếu chút nữa bị "Tạ Hà" hạ dược rồi bóp chết, sau mới hắc hóa. Hiện tại anh đã đem cơ hội hắc hóa bóp chết từ trong nôi, Tạ Hành Dữ hẳn là vẫn duy trì thiện tâm đơn thuần.
Sau một hồi phân tích, Tạ Hà thành công tự thuyết phục chính mình, tâm tình thoải mái hẳn ra, vừa muốn kêu Tạ Hành Dữ cùng nhau ăn cơm, liền nghe được tiếng anh cả từ chỗ thang lầu truyền đến.
"Mới vừa nhận một cuộc điện thoại...... Ôi, Tiểu Hà vậy mà ở đây?"
Tạ Cẩn trong giọng nói khó có thể che giấu kinh hỉ, ông đi đến trước mặt Tạ Hà, quan tâm hỏi:
"Dạ dày còn đau không?"
"Không đau, đã không sao rồi." Tạ Hà vội nói. "Để mọi người lo lắng."
Tạ Cẩn thấy sắc mặt anh vẫn tốt, lúc này mới yên lòng, ngồi xuống đối diện anh.
"Dạ dày không tốt cũng không nói với anh cả, sớm nói với anh một tiếng, tiệc rượu này tuyệt đối không để em tham gia."
Tạ Hà thụ sủng nhược kinh: "Em thật sự không có sao, ngày hôm qua là chuyện ngoài ý muốn thôi."
Mọi người ngồi vây quanh bàn ăn cơm, trong chén cháo tản ra nhiệt khí lượn lờ. Tình cảnh này, bỗng nhiên làm đáy lòng anh dâng lên nỗi cảm động, anh chưa bao giờ như vậy, cùng "người nhà" cùng nhau ăn cơm. Hạnh phúc lặng yên ở trong không khí tràn ngập tỏa ra, anh quá mức tham luyến loại cảm giác này, cho nên không dám ăn quá nhanh, muốn cho bữa cơm sáng này kéo dài một chút.
"Đúng rồi," Tạ Cẩn đem một đĩa rau nhỏ đẩy đến trước mặt anh, "Ngày hôm qua ở tiệc rượu, em nói có người muốn hạ dược trong rượu, em biết hắn sao?"
Tạ Hà ngẩng đầu: "Không biết, em cũng chưa kịp nhìn hắn mặt —— đã tra được là ai sao?"
Tạ Cẩn: "Tra được, cũng đã bắt được, nhưng kỳ lạ chính là không ai biết hắn. Người này không có thư mời đến tiệc rượu, cũng không phải bạn bè của ai, không biết như thế nào trà trộn được vào trong."
Tạ Hà đang đang dùng muỗng khuấy cháo đột nhiên dừng lại: "Hắn vì cái gì muốn hạ thuốc ngủ vào trong rượu?"
"Thuốc ngủ?" Tạ Cẩn kỳ quái nói, "Không phải thuốc ngủ, cảnh sát vừa gọi điện thoại có nói cho anh. Đó là một loại thuốc... uống vào sẽ làm người ý thức mơ màng, tạm thời mất năng lực hành động, chứa rất nhiều thành phần gây mê đầu óc, có thể là dùng để... tiện làm chuyện kia."
Tạ Hà sửng sốt một chút mới phản ứng được lại ý ông nói "chuyện kia" là chuyện gì, không khỏi hít một ngụm khí lạnh.
"Cái gì?!"
Tạ Cẩn: "Anh cũng thấy thật kỳ lạ. Tiệc rượu lần này được mời đều là người quen, lòng vòng đều biết nhau, cho dù tên đó hạ loại thuốc này là muốn nhằm vào ai, đều làm người ta nghĩ mà thấy sợ —— May mà bị em kịp thời phát hiện ngăn lại, nếu không, hậu quả quả thật không dám tưởng tượng."
Tạ Hà khẽ nhíu mày. Tuy rằng anh đối với mức độ máu chó của bộ tiểu thuyết đã có bước đầu hiểu biết, nhưng ở tiệc rượu, chuyện có người có ý đồ mê gian phát sinh ngay bên cạnh mình, ít nhiều cũng khiến anh có chút khiếp sợ.
Anh thất thần mà húp cháo trong chén, lại tiếp tục cùng Tạ Cẩn nói ra suy nghĩ của mình.
"Tên đó là nam, hẳn là nhằm vào cô gái nào trong tiệc rượu đi. Hạ dược vào trong chai rượu chưa khui, cũng không thể bảo đảm ai sẽ uống phải, càng giống như là giăng lưới rộng."
Anh nghĩ đến đây, bỗng nhiên nhớ lại chi tiết nào đó trong nguyên tác —— Nguyên chủ là lúc trước khi rượu vang đỏ được đưa ra khỏi nhà hoàn thành hạ dược. Bởi vì rượu vang đỏ là Tạ Cẩn cầm đi, chắc chắn là người nhà sẽ uống, chỉ cần gã đánh dấu một chút ở trên chai có hạ dược, đưa cho Tạ Hành Dữ, xác suất Tạ Hành Dữ trúng chiêu là trăm phần trăm.
Mà bây giờ người này, mạo hiểm ở nơi hàng lang người đến người đi mà động tay động chân, chứng tỏ trước đó không có cơ hội tiếp xúc rượu vang đỏ, khả năng cao là người hoàn toàn không liên quan đến bữa tiệc.
Thuốc hắn cho vào không phải thuốc ngủ, đối tượng nhắm vào không phải Tạ Hành Dữ. Nói cách khác người này không có bất kỳ quan hệ nào với anh, không phải vì cốt truyện bị chỉnh sửa mà xuất hiện, sẽ không tạo thành uy hiếp gì đến anh.
Tạ Hà lặng lẽ thở phào một hơi, nghĩ thầm chính mình lại có thể sống nhiều hơn mấy ngày rồi. Đột nhiên, anh thấy đỉnh đầu bị người nào đè lại, hóa ra là Tạ Cẩn đang sờ đầu của hắn.
"Tiểu Hà nhà ta không phải rất thông minh sao?" Tạ Cẩn mặt lộ vẻ vui mừng, lại chuyển sang nghiêm túc. "Nếu thông minh như vậy thì đừng làm việc ngốc. Suốt ngày nghĩ đến thuốc ngủ, về sau không cho uống, cũng không cho mua nữa."
Tạ Hà hết đường chối cãi, đành phải cúi đầu ăn cháo.
Anh thật sự không có muốn tự sát!
Hơn nữa, Tạ Cẩn này như thế nào lại luôn thích sờ đầu anh? Tóc anh sờ đã vậy sao?
Tạ Hành Dữ vẫn luôn không hé răng bỗng nhiên không rõ ý tứ mà mở miệng: "Thật ra, người hạ dược là nam, cũng không thể chứng minh hoàn toàn hắn nhằm vào phụ nữ."
Tạ Hà nghe không hiểu.
"Tại sao?"
"Khụ." Tạ Cẩn ho khan một tiếng, trừng mắt liếc nhìn con trai mình một cái. "Có thể...... người này là bị sai khiến."
"A, đúng nhỉ!"
Tạ Hà cảm thấy ông nói rất có lý.
"Vậy hắn không nói rõ vì sao muốn hạ dược sao? Với cả, thuốc ở đâu ra? Còn có chiếc xe đẩy kia vì sao bị ném ở hành lang, làm hắn dễ dàng như vậy ra tay?"
"Không có."-- Tạ Cẩn nói.
"Tóm lại, chuyện này đã có cảnh sát tham dự, phần còn lại không cần chúng ta phải nhọc lòng, chỉ cần phối hợp điều tra là được. Đêm qua anh ở khách sạn xem camera theo dõi, phát hiện là hắn cố ý bưng rượu vang đỏ đụng phải xe đẩy của nhân viên phục vụ, khiến rượu văng ướt hết cả người cô. Nhân viên phục vụ cũng không thể ăn mặc quần áo dơ dáy đi tiếp khách, hắn chủ động bảo sẽ giúp cô trông xe đẩy, để cô đi thay đồ. Nhân viên phục vụ trong tình thế cấp bách cũng không nghĩ nhiều liền đáp ứng, hắn nhân lúc này mà thực hiện."
Ông dừng một chút: "Lúc ấy người nhìn thấy hắn gây án chỉ một mình em, lát nữa sẽ có người đến nhờ cung cấp thông tin, em cứ ăn ngay nói thật là được."
"Dạ được."
"Với lại," Tạ Cẩn đứng dậy vỗ vỗ vai anh, trịnh trọng mà nói, "Nhân cơ hội này, em ở nhà nghỉ ngơi một lần cho tốt, tu dưỡng thân thể. Vừa hay Hành Dữ được nghỉ ở nhà, để nó chăm sóc em nhiều chút. Những lúc không có anh, em muốn gì cứ nói Hành Dữ, đừng ngại, có nghe không?"
"Hả?" Tạ Hà mắt choáng váng, "Để Hành Dữ chăm sóc em? Vậy có chút không thích hợp đi? Em cũng không phải không thể tự......"
Tạ Cẩn: "Đổi người khác anh không yên tâm, để em một mình anh lại càng không được. Nếu em không muốn làm anh cả lo lắng, liền ngoan ngoãn nghe anh."
Tạ Hà đang muốn tiếp tục phản bác, lại bị Tạ Hành Dữ giành trước một bước.
"Ba cứ yên tâm, con sẽ trông nom chú nhỏ thật tốt."
"Ừm, giờ ba đến công ty, có việc thì gọi điện thoại."
Tạ Hà mặt đầy kinh ngạc mà sững sờ ở tại chỗ.
Hai cha con nhà này, thế quái nào một người dám giao, một người dám nhận?!