Chương : 42
Edit: Há Cảo
- ---------❤----------
Trên mặt Hạ Vũ tràn ngập oán độc, không dám tin tưởng nhìn hai người trước mắt, bởi vì phẫn nộ, sợ hãi mà run cả người!!
"Hạ Lương?!" Hạ Vũ sợ hãi kêu lên.
"Sao lại là các ngươi?! Sao ngươi lại ở cùng Quân Vô Thanh?!" Hạ Vũ gào lên như hệt một kẻ điên.
Ả vừa xuất quan trở lại tông môn, kinh hãi phẫn nộ phát hiện tông môn của mình vậy mà bị diệt môn?!
Ả bắt lấy một tên đệ tử đang chạy trốn, sau khi truy hỏi, mới biết được cư nhiên là Triệu Huyền bọn họ liên thủ diệt tông môn của ả!
Sau khi biết được tin này, Hạ Vũ cảm giác như bị sét đánh, nói là sét đánh giữa trời quang cũng không quá.
Ả tức giận khó hiểu, đi tìm Triệu Huyền bọn họ muốn một lời giải thích, nhưng các ái nhân vốn ngàn sủng vạn ái ả, hiện tại nhìn thấy ả, trong ánh mắt lại tràn ngập cừu hận, oán hận, lạnh lùng đến cực điểm!
Tựa như ả mới là người làm sai.
Thậm chí bọn họ cũng không cho ả lấy một cơ hội mở miệng giải thích, chỉ cần vừa nhìn thấy ả, lập tức sẽ lấy ra pháp bảo muốn liều mạng với ả.
Hạ Vũ không thể làm gì, chỉ có thể từ bỏ giải thích, lúc sau hễ nhìn đến bọn họ liền bắt đầu trốn chạy.
Hạ Vũ phát hiện chính mình quả thật đã bị chúng bạn xa lánh, bạn bè trước kia tất cả đều rời xa ả, đáng buồn chính là, ngay cả nguyên nhân là gì ả cũng không biết.
Nhưng ả cũng từ từ nhận ra sự không thích hợp, hết thảy mọi việc này, tất nhiên là có người ở sau lưng giở trò, có người muốn hại ả!
Bây giờ, hết thảy đáp án, hết thảy nguyên nhân, Hạ Vũ đã biết được.
Nhưng, đây lại là một đáp án ả không tài nào tin tưởng được, một việc ả không tài nào nghĩ đến cho được!
Tỷ tỷ của ả, người bị ả vùi dập trong bụi bậm, người bị ả cầm tù hơn hai trăm năm, Hạ Lương, lúc này cư nhiên đang đứng cùng Quân Vô Thanh, trạng thái giữa hai người còn vô cùng thân mật!
Hạ Vũ nhìn vẻ mặt sủng nịch của Quân Vô Thanh, nhìn cánh tay đang siết chặt eo Hạ Lương, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, vô cùng phẫn hận!
Ngay tại lúc này, Hạ Vũ đột nhiên nhớ tới các loại lời đồn lúc trước, những lời đồn nói ả vì Quân Vô Thanh, nguyện ý vứt bỏ tất cả nam nhân khác, vậy mà lại là sự thật!
Chỉ là, nữ chính trong lời đồn ấy không phải ả, mà là tỷ tỷ của ả Hạ Lương.
"Hạ Lương, tại sao các ngươi lại ở bên nhau? Rốt cuộc sao các ngươi có thể quen nhau? Lúc Quân Vô Thanh rời đi, chẳng lẽ hắn đã cứu ngươi?! Không, không, không có khả năng như vậy! Các ngươi sao lại ở bên nhau?"
Hạ Vũ ôm lấy đầu, hai tròng mắt đỏ bừng, trợn trừng như muốn rớt ra ngoài, ả nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, chất vấn hệt như một người đàn bà đanh đá.
"Lương Lương, người này chính là kẻ điên." Quân Vô Thanh cười nhạo một tiếng, khinh bỉ nói.
Hạ Lương nhìn Hạ Vũ đã lâm vào điên cuồng trước mặt, vô cùng đồng ý gật đầu, đúng thật là kẻ điên!
"Ta không điên! Quân Vô Thanh, ngươi mới bị điên! Vậy mà lại chọn kẻ phế vật như Hạ Lương, không chọn ta! Chúng ta rõ ràng giống hệt nhau!" Hạ Vũ nghe được lời Quân Vô Thanh nói, phẫn nộ gào lên.
Ả điều động linh lực trong cơ thể, vung ống tay áo lên, một thanh kiếm khí sắc bén nháy mắt hình thành, lao tới ấn đường Hạ Lương.
Vẻ mặt Quân Vô Thanh âm trầm như băng, đôi mắt sâu không thấy đáy, càng lộ rõ sâu xa khó lường, lúc này, từ trong đôi mắt ấy lóe lên một tia lạnh lẽo.
Tìm chết!
Cũng dám ra tay tổn thương Lương Lương!
Quân Vô Thanh vung tay phải lên, một cây sáo ngọc màu xanh lá nháy mắt xuất hiện trên tay hắn, ngón tay dao động, âm thanh nháy mắt vang lên, không khí xung quanh lập tức hình thành một vòng sóng gợn.
Sóng âm công kích thần hồn!
Có thể bỏ qua bất kỳ không gian cản trở nào, trực tiếp công kích thần hồn của người, một thủ đoạn công kích vô cùng lợi hại, cao hơn chiêu Hạ Vũ vừa thi triển không biết bao nhiêu lần.
"A! Đau quá! Đau quá!" Hạ Vũ bị thương thần hồn, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, đau đớn rên rỉ.
Ả không ngừng bứt tóc mình, giống như những sợi tóc này có thâm thù đại oán gì với ả vậy.
Không! Không! Sao ả có thể cam tâm?!
Lúc này, trong lòng Hạ Vũ luôn có một âm thanh, thôi thúc Hạ Vũ lựa chọn hủy diệt, lựa chọn cùng hai người trước mắt đồng quy vu tận!
Thậm chí, ngay cả phương pháp cũng đã thế ả chuẩn bị tốt!
Tự bạo!
Đem tu vi của ả cùng bàn tay vàng hệ thống cùng tự bạo!
"Lương Lương, tình hình không đúng! Ta kiểm tra ra có một việc cực kỳ nguy hiểm sắp xảy ra! Mau rời đi!" Ngay lúc này, 9957 nôn nóng lên tiếng.
Hạ Lương nghe 9957 nói, vẻ mặt nghiêm lại, tinh thần lập tức căng chặt, cô nắm lấy tay Quân Vô Thanh, dồn dập nói, "Mau rời khỏi nơi này!"
Quân Vô Thanh nghe thế, cũng không hỏi vì sao, trực tiếp nghe lời cô, vận chuyển linh lực, xoay người rời đi.
Nhưng mà, vẫn đã chậm...
Hạ Vũ lập tức tự bạo, sóng xung kích ẩn chứa năng lượng hủy thiên diệt địa, tựa như từng cơn sóng dồn dập quét về phía Quân Vô Thanh và Hạ Lương.
Sóng nhiệt do người tự bạo thế này, uy lực có thể so được với cửu thiên lôi kiếp lợi hại nhất, nơi nó đi qua, tất cả mọi thứ nháy mắt hủy diệt, hóa thành hư vô!
Ở một bên, Hạ Lương cắn nát đầu lưỡi của mình, máu tươi lập tức chảy ra, hai tay cô nhanh chóng vũ động trên không, vẽ ra từng đạo phù chú máu.
Động tác của cô rất nhanh, nhanh đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, những tàn ảnh này gần như chồng lên nhau, lúc này, vẻ mặt Hạ Lương vô cùng nghiêm túc, có thể nói gần như là thành kính!
Trong nháy mắt, huyết chú trong tay cô hình thành, ngay sau đó, huyết chú tựa như một cái lưới lớn bao vây lấy cả người Quân Vô Thanh, lấy tốc độ cực nhanh mang hắn rời đi.
Mà Hạ Lương vẫn đứng tại chỗ, phóng hết thần hồn chi lực của thân thể này ra, dũng mãnh cùng những làn sóng nhiệt kia va chạm với nhau, ý đồ ngăn cản nó.
"Hạ Lương! Ngươi dám!"
Quân Vô Thanh kiệt lực hét lên, đôi mắt hắn đỏ sậm, gân xanh trên cổ thi nhau nổi lên, giống như giây tiếp theo liền phải xông ra ngoài.
Trên mặt hắn tràn ngập tuyệt vọng, phẫn nộ, sợ hãi, thân hình hắn bỗng nhiên nghiêng về phía trước, nhưng lại bị chiếc "lưới" Hạ Lương bện trói lại, cũng mang theo hắn càng đi càng xa.
Hạ Lương nghe được tiếng Quân Vô Thanh, xoay đầu lại, lộ ra một nụ cười nhạt, như đang nói với hắn, "Tồn tại."
Nhưng mà, giây tiếp theo, thân hình cô lập tức bị sóng nhiệt vây quanh, cắn nuốt, cái gì đều không còn, cả người hóa thành hư vô.
"A!!!"
Quân Vô Thanh tuyệt vọng, ngửa mặt lên trời gào thét, từng sợi tóc dựng lên, không gió tự động, mà phong ấn trong cơ thể hắn cũng nháy mắt sụp đổ, một lực lượng hắc ám hủy thiên diệt địa từ trong cơ thể hắn tràn ra.
Tại một khắc này, toàn bộ thế giới, tựa như một mặt gương, bắt đầu xuất hiện từng vết từng vết nứt, càng ngày càng nhiều, sau đó vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
"Lương Lương, thế giới không có nàng, không bằng hủy diệt đi!" Quân Vô Thanh thê thảm cười, nhỏ giọng nói, "Là nàng không tuân thủ hứa hẹn trước! Là nàng tàn nhẫn với ta trước, cho nên, đừng trách ta không giữ lời hứa..."
-16.3.2020-
Hoàn TG2. Cảm ơn các bạn editor đã cùng edit với tớ, cảm ơn các bạn độc giả đã ghé qua ủng hộ nhà tớ. Cảm ơn các bạn rất nhiều <3
- ---------❤----------
Trên mặt Hạ Vũ tràn ngập oán độc, không dám tin tưởng nhìn hai người trước mắt, bởi vì phẫn nộ, sợ hãi mà run cả người!!
"Hạ Lương?!" Hạ Vũ sợ hãi kêu lên.
"Sao lại là các ngươi?! Sao ngươi lại ở cùng Quân Vô Thanh?!" Hạ Vũ gào lên như hệt một kẻ điên.
Ả vừa xuất quan trở lại tông môn, kinh hãi phẫn nộ phát hiện tông môn của mình vậy mà bị diệt môn?!
Ả bắt lấy một tên đệ tử đang chạy trốn, sau khi truy hỏi, mới biết được cư nhiên là Triệu Huyền bọn họ liên thủ diệt tông môn của ả!
Sau khi biết được tin này, Hạ Vũ cảm giác như bị sét đánh, nói là sét đánh giữa trời quang cũng không quá.
Ả tức giận khó hiểu, đi tìm Triệu Huyền bọn họ muốn một lời giải thích, nhưng các ái nhân vốn ngàn sủng vạn ái ả, hiện tại nhìn thấy ả, trong ánh mắt lại tràn ngập cừu hận, oán hận, lạnh lùng đến cực điểm!
Tựa như ả mới là người làm sai.
Thậm chí bọn họ cũng không cho ả lấy một cơ hội mở miệng giải thích, chỉ cần vừa nhìn thấy ả, lập tức sẽ lấy ra pháp bảo muốn liều mạng với ả.
Hạ Vũ không thể làm gì, chỉ có thể từ bỏ giải thích, lúc sau hễ nhìn đến bọn họ liền bắt đầu trốn chạy.
Hạ Vũ phát hiện chính mình quả thật đã bị chúng bạn xa lánh, bạn bè trước kia tất cả đều rời xa ả, đáng buồn chính là, ngay cả nguyên nhân là gì ả cũng không biết.
Nhưng ả cũng từ từ nhận ra sự không thích hợp, hết thảy mọi việc này, tất nhiên là có người ở sau lưng giở trò, có người muốn hại ả!
Bây giờ, hết thảy đáp án, hết thảy nguyên nhân, Hạ Vũ đã biết được.
Nhưng, đây lại là một đáp án ả không tài nào tin tưởng được, một việc ả không tài nào nghĩ đến cho được!
Tỷ tỷ của ả, người bị ả vùi dập trong bụi bậm, người bị ả cầm tù hơn hai trăm năm, Hạ Lương, lúc này cư nhiên đang đứng cùng Quân Vô Thanh, trạng thái giữa hai người còn vô cùng thân mật!
Hạ Vũ nhìn vẻ mặt sủng nịch của Quân Vô Thanh, nhìn cánh tay đang siết chặt eo Hạ Lương, chỉ cảm thấy vô cùng chói mắt, vô cùng phẫn hận!
Ngay tại lúc này, Hạ Vũ đột nhiên nhớ tới các loại lời đồn lúc trước, những lời đồn nói ả vì Quân Vô Thanh, nguyện ý vứt bỏ tất cả nam nhân khác, vậy mà lại là sự thật!
Chỉ là, nữ chính trong lời đồn ấy không phải ả, mà là tỷ tỷ của ả Hạ Lương.
"Hạ Lương, tại sao các ngươi lại ở bên nhau? Rốt cuộc sao các ngươi có thể quen nhau? Lúc Quân Vô Thanh rời đi, chẳng lẽ hắn đã cứu ngươi?! Không, không, không có khả năng như vậy! Các ngươi sao lại ở bên nhau?"
Hạ Vũ ôm lấy đầu, hai tròng mắt đỏ bừng, trợn trừng như muốn rớt ra ngoài, ả nhìn chằm chằm vào hai người trước mặt, chất vấn hệt như một người đàn bà đanh đá.
"Lương Lương, người này chính là kẻ điên." Quân Vô Thanh cười nhạo một tiếng, khinh bỉ nói.
Hạ Lương nhìn Hạ Vũ đã lâm vào điên cuồng trước mặt, vô cùng đồng ý gật đầu, đúng thật là kẻ điên!
"Ta không điên! Quân Vô Thanh, ngươi mới bị điên! Vậy mà lại chọn kẻ phế vật như Hạ Lương, không chọn ta! Chúng ta rõ ràng giống hệt nhau!" Hạ Vũ nghe được lời Quân Vô Thanh nói, phẫn nộ gào lên.
Ả điều động linh lực trong cơ thể, vung ống tay áo lên, một thanh kiếm khí sắc bén nháy mắt hình thành, lao tới ấn đường Hạ Lương.
Vẻ mặt Quân Vô Thanh âm trầm như băng, đôi mắt sâu không thấy đáy, càng lộ rõ sâu xa khó lường, lúc này, từ trong đôi mắt ấy lóe lên một tia lạnh lẽo.
Tìm chết!
Cũng dám ra tay tổn thương Lương Lương!
Quân Vô Thanh vung tay phải lên, một cây sáo ngọc màu xanh lá nháy mắt xuất hiện trên tay hắn, ngón tay dao động, âm thanh nháy mắt vang lên, không khí xung quanh lập tức hình thành một vòng sóng gợn.
Sóng âm công kích thần hồn!
Có thể bỏ qua bất kỳ không gian cản trở nào, trực tiếp công kích thần hồn của người, một thủ đoạn công kích vô cùng lợi hại, cao hơn chiêu Hạ Vũ vừa thi triển không biết bao nhiêu lần.
"A! Đau quá! Đau quá!" Hạ Vũ bị thương thần hồn, ôm đầu lăn lộn trên mặt đất, đau đớn rên rỉ.
Ả không ngừng bứt tóc mình, giống như những sợi tóc này có thâm thù đại oán gì với ả vậy.
Không! Không! Sao ả có thể cam tâm?!
Lúc này, trong lòng Hạ Vũ luôn có một âm thanh, thôi thúc Hạ Vũ lựa chọn hủy diệt, lựa chọn cùng hai người trước mắt đồng quy vu tận!
Thậm chí, ngay cả phương pháp cũng đã thế ả chuẩn bị tốt!
Tự bạo!
Đem tu vi của ả cùng bàn tay vàng hệ thống cùng tự bạo!
"Lương Lương, tình hình không đúng! Ta kiểm tra ra có một việc cực kỳ nguy hiểm sắp xảy ra! Mau rời đi!" Ngay lúc này, 9957 nôn nóng lên tiếng.
Hạ Lương nghe 9957 nói, vẻ mặt nghiêm lại, tinh thần lập tức căng chặt, cô nắm lấy tay Quân Vô Thanh, dồn dập nói, "Mau rời khỏi nơi này!"
Quân Vô Thanh nghe thế, cũng không hỏi vì sao, trực tiếp nghe lời cô, vận chuyển linh lực, xoay người rời đi.
Nhưng mà, vẫn đã chậm...
Hạ Vũ lập tức tự bạo, sóng xung kích ẩn chứa năng lượng hủy thiên diệt địa, tựa như từng cơn sóng dồn dập quét về phía Quân Vô Thanh và Hạ Lương.
Sóng nhiệt do người tự bạo thế này, uy lực có thể so được với cửu thiên lôi kiếp lợi hại nhất, nơi nó đi qua, tất cả mọi thứ nháy mắt hủy diệt, hóa thành hư vô!
Ở một bên, Hạ Lương cắn nát đầu lưỡi của mình, máu tươi lập tức chảy ra, hai tay cô nhanh chóng vũ động trên không, vẽ ra từng đạo phù chú máu.
Động tác của cô rất nhanh, nhanh đến nỗi chỉ có thể nhìn thấy tàn ảnh, những tàn ảnh này gần như chồng lên nhau, lúc này, vẻ mặt Hạ Lương vô cùng nghiêm túc, có thể nói gần như là thành kính!
Trong nháy mắt, huyết chú trong tay cô hình thành, ngay sau đó, huyết chú tựa như một cái lưới lớn bao vây lấy cả người Quân Vô Thanh, lấy tốc độ cực nhanh mang hắn rời đi.
Mà Hạ Lương vẫn đứng tại chỗ, phóng hết thần hồn chi lực của thân thể này ra, dũng mãnh cùng những làn sóng nhiệt kia va chạm với nhau, ý đồ ngăn cản nó.
"Hạ Lương! Ngươi dám!"
Quân Vô Thanh kiệt lực hét lên, đôi mắt hắn đỏ sậm, gân xanh trên cổ thi nhau nổi lên, giống như giây tiếp theo liền phải xông ra ngoài.
Trên mặt hắn tràn ngập tuyệt vọng, phẫn nộ, sợ hãi, thân hình hắn bỗng nhiên nghiêng về phía trước, nhưng lại bị chiếc "lưới" Hạ Lương bện trói lại, cũng mang theo hắn càng đi càng xa.
Hạ Lương nghe được tiếng Quân Vô Thanh, xoay đầu lại, lộ ra một nụ cười nhạt, như đang nói với hắn, "Tồn tại."
Nhưng mà, giây tiếp theo, thân hình cô lập tức bị sóng nhiệt vây quanh, cắn nuốt, cái gì đều không còn, cả người hóa thành hư vô.
"A!!!"
Quân Vô Thanh tuyệt vọng, ngửa mặt lên trời gào thét, từng sợi tóc dựng lên, không gió tự động, mà phong ấn trong cơ thể hắn cũng nháy mắt sụp đổ, một lực lượng hắc ám hủy thiên diệt địa từ trong cơ thể hắn tràn ra.
Tại một khắc này, toàn bộ thế giới, tựa như một mặt gương, bắt đầu xuất hiện từng vết từng vết nứt, càng ngày càng nhiều, sau đó vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.
"Lương Lương, thế giới không có nàng, không bằng hủy diệt đi!" Quân Vô Thanh thê thảm cười, nhỏ giọng nói, "Là nàng không tuân thủ hứa hẹn trước! Là nàng tàn nhẫn với ta trước, cho nên, đừng trách ta không giữ lời hứa..."
-16.3.2020-
Hoàn TG2. Cảm ơn các bạn editor đã cùng edit với tớ, cảm ơn các bạn độc giả đã ghé qua ủng hộ nhà tớ. Cảm ơn các bạn rất nhiều <3