Chương : 10
Edit: Niêm Hoa Nhất Tiếu
Beta: Há Cảo
Banner: Tình - DHH_Team
- --------- ❤----------
Hạ Lương ban đầu quả thực giả bộ bất tỉnh, nhưng càng về sau, thân thể càng mất nhiều máu, cuối cùng cũng không chịu được, hôn mê bất tỉnh.
Quân đội của Bạch Diệu thành công tìm được bọn hắn, vì vậy kế tiếp hết thảy đều đơn giản hơn rất nhiều.
Trước hết, bọn họ tiêu diệt toàn bộ quân địch mai phục, sau đó hộ tống tướng quân hồi phủ. Bọn họ thậm chí còn bắt được kẻ đứng sau thao túng mọi chuyện, quả thực thống khoái, ha ha.
Về chuyện này, Bạch Diệu tỏ vẻ, nếu người bị thương là hắn thì có lẽ hắn sẽ không xuống tay quá mức. Nhưng người bị thương là Hạ Lương, vì vậy sau khi trở về, cho dù địch nhân có gào khóc xin tha, không diệt cỏ tận gốc, nỗi hận trong lòng hắn khó mà tiêu tan được.
Bởi vì Lương Lương, Bạch Diệu căn bản không dám hành quân vội vàng, rất sợ làm rách miệng vết thương của cô, khiến cô đau đớn.
Vốn dĩ chỉ mất một ngày đi đường, nay kéo dài tới tận ba ngày.
Lại nói đến Hạ Lương, chỉ cần cô vừa tỉnh, lập tức phải chịu đựng sự lải nhải của Hạ Nhiên, ánh mắt u oán thương tiếc dường như có thể gây ra một vạn điểm sát thương trên người cô.
Không thể chịu nổi cái của nợ này, Hạ Lương không biết xấu hổ giả bộ bất tỉnh, trừ lúc ăn cơm, còn lại toàn bộ thời gian đi đường cô đều nhắm chặt mắt để thời gian trôi qua.
Trong mắt Bạch Diệu, biểu hiện này của cô thể hiện cô đang bị thương rất nặng, thân thể hư nhược. Lòng hắn lập tức đau đớn không thôi, chỉ hận không thể quay ngược thời gian, đổi lại chính hắn bị thương. Cũng vì vậy mà càng thống hận kẻ đứng sau hạ độc thủ.
Hạ Lương một đường cứ như vậy trải qua, cuối cùng cũng về đến phủ tướng quân.
Trước khi vào phủ, Hạ Nhiên ngay lập tức cáo từ, muốn xin đưa muội muội về dưỡng bệnh. Không đợi Hạ Lương nghĩ cách thay đổi ý định của đại ca nhà mình, Bạch Diệu đã cứng rắn cự tuyệt. Bây giờ bảo hắn làm sao có thể chịu đựng chuyện cô không nằm trong tầm mắt của hắn chứ.
Hắn thậm chí không thể chịu được việc không thấy Hạ Lương một lúc, không được thăm dò hơi thở của cô. Hắn sợ cô sẽ ngủ mãi không tỉnh. Vừa nghĩ đến liền thấp thỏm lo âu.
Hạ Lương đương nhiên không biết hành vi "phát rồ" giả bộ bất tỉnh của cô đã làm Bạch Diệu mấy phen khiếp vía, hận không thể thời thời khắc khắc ôm chặt cô trong ngực.
Vì vậy lúc nghe thấy Bạch Diệu muốn giữ cô ở phủ dưỡng bệnh, Hạ Lương trong lòng thực vừa ý. Đặc biệt, 9957 còn nhắc nhở cô tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đạt mức 25%. Điều này cho thấy cô đã thành công đứng vững gót chân bên người Bạch Diệu, đạt được tín nhiệm của hắn.
Kế tiếp, cô có thể toàn tâm toàn ý phá hoại Bạch Diệu và Tô Mị, kiên quyết không để cho Bạch Diệu thích nàng ta, hơn nữa lựa chọn thời điểm thích hợp, vạch trần thân phận thật sự của nàng ta.
Hạ Lương chuyên tâm tính toán bước tiếp theo của kế hoạch, hai mắt vẫn nhắm chặt. Thậm chí lúc Bạch Diệu đem cô ôm vào lòng cũng không mở mắt, chỉ giật giật thân thể, tìm một vị trí thoải mái dựa vào. Đây đơn giản chỉ là thói quen.
Đoạn thời gian này, mặc kệ là lúc thay thuốc hay nghỉ ngơi, Bạch Diệu đều tự mình động thủ. Bế lên ôm xuống, Hạ Lương sớm đã quen với hành động của hắn, cũng quen với hơi thở của hắn.
Cô căn bản không hề cảm thấy chuyện này có gì không đúng. Bạch Diệu đối với cô là đối tượng cần cứu vớt, mục tiêu nhiệm vụ. Bọn họ thân mật cũng có lợi cho nhiệm vụ. Mạch não của cô căn bản không nhận thức được mặt khác của chuyện này.
Nếu nói cô thông minh, cô có thể so với bất cứ ai đều thông minh hơn. Bất quá bởi vì vô tâm, không hiểu được tình yêu nam nữ nên cô so với bất cứ ai trong chuyện tình yêu đều ngu ngốc hơn không biết bao nhiều lần. Một cục đá so với cô còn hiểu hơn.
Vì vậy khi Bạch Diệu ôm cô trong ngực, Hạ Lương một chút cũng không cảm giác được. Nhưng một đám nữ quyến cùng nô bộc Bạch gia chờ ở cửa phủ tướng quân đều bị dọa ngốc.
Sắc mặt các nàng khiếp sợ, nhìn chằm chằm tướng quân. Chiến thần Tây Hoa quốc, ôm một nữ tử gầy yếu trong ngực, động tác mười phần cẩn thận, tựa như đang ôm một đồ vật bằng sứ, chỉ sợ chạm hỏng đối phương.
Cẩn thận như vậy làm người khác cũng thấy ê răng.
Hơn nữa, sau khi ôm đối phương vào ngực, trường bào vung lên, che đi dung nhan của nữ tử, rõ ràng là không cho bọn họ nhìn thấy diện mạo chân chính của cô.
Tuy rằng biểu tình của tướng quân trước sau như một, lạnh lùng đạm mạc, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát sẽ thấy được điểm bất đồng. Cả người dường như nhu hòa không ít, cặp mặt lạnh băng xưa kia đã nhiễm chút độ ấm.
Chậc chậc! Cho dù là ngốc tử cũng có thể nhìn ra đây là hành động thân mật của tướng quân với người trong lòng.
Cửa phủ tướng quân, tập thể trầm mặc.
Rốt cuộc, một lúc sau ——
"Diệu Nhi, con không có chuyện gì chứ? Nghe nói con gặp phải mai phục, làm nương lo lắng muốn chết. May mà con bình an trở về." Bạch phu nhân mở miệng quan tâm.
Bạch Diệu nhàn nhạt gật gật đầu, trả lời, "Không có việc gì.".
Hắn kính trọng mẫu thân, cũng hiếu thuận với bà, chỉ là ngày thường ở chung có chút đạm mạc nên sinh ra khoảng cách.
Đơn giản bởi vì người nhà của hắn, nếu không vui vẻ tôn trọng hắn, cũng cách xa hắn. Ánh mắt nhìn hắn không phải là ôn nhu mà phần nhiều là kính sợ.
Bạch Diệu sớm đã không còn cảm giác, trở thành thói quen.
Chưa từng có được, đương nhiên sẽ không muốn.
"Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!" Bạch phu nhân gật gật đầu, nói chuyện ánh mắt thi thoảng liếc nhìn người trong ngực hắn, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi, "Diệu Nhi à, người trong ngực con là?"
"Nàng là Hạ Lương, vì cứu con mà bị thương, sẽ ở lại trong phủ dưỡng bệnh." Bạch Diệu nói lời này, cũng nhìn về phía người trong ngực, ánh mắt mang theo nhu tình mà chính hắn cũng không biết.
Bạch phu nhân vừa nhìn vào mắt hắn liền chấn động, dù khi nãy đã thấy qua, nhưng lúc này cũng khó tránh khỏi kinh ngạc.
"Vậy chẳng phải chính là ân nhân cứu mạng của Diệu Nhi sao, nhất định phải hầu hạ dưỡng thương thật tốt." Bạch phu nhân vội nói, sau đó tựa như nghĩ đến điều gì, lại nói, "Diệu Nhi, bên người nương có một thị nữ, rất am hiểu một vài dược thiện, đối với thân thể có tác dụng rất tốt! Nương đã ăn một tháng, cảm giác thân thể tốt hơn rất nhiều, ngay cả bệnh cũ trước kia cũng không tái phát! Bằng không, ta phái nàng đến bên cạnh con, hỗ trợ chăm sóc."
Vừa nghe đến dược thiện, còn đối với thân thể rất tốt, Bạch Diệu lập tức nghĩ đến Hạ Lương, liền gật đầu đồng ý, nói, "Cũng được."
Bạch phu nhân vừa thấy hắn đồng ý, vô cùng vui vẻ, vội vàng quay người gọi, "Tô Mị, lại đây! Về sau, ngươi liền theo hầu bên người Diệu Nhi."
Chỉ thấy một nữ tử thướt tha lả lướt đi tới, trên người mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, giơ tay nhấc chân đều để lộ một cỗ khí chất yêu kiều mềm mại của nữ nhân. Eo nhỏ chỉ bé bằng một vòng tay, nhìn như có thể dễ dàng bẻ gãy, làm người ta không khỏi sinh ra cảm giác thương tiếc. Càng không nói đến nữ tử này có ngu quan tinh xảo, mặt như hoa đào, thật sự là một mỹ nhân.
Vừa nhìn một cái liền sinh ra ý niệm tiếc hận, chậc chậc, nữ tử này, làm nha hoàn, thật đáng tiếc!! Hẳn là nên được nuôi dưỡng trong khuê phòng.
Chỉ thấy nàng đi tới, làm động tác bái với Bạch Diệu, thanh âm uyển chuyển êm tai nói, "Nô tỳ Tô Mị, bái kiến tướng quân!"
-11.7.2018-
Hôm nay lại đăng sớm >w<
Beta: Há Cảo
Banner: Tình - DHH_Team
- --------- ❤----------
Hạ Lương ban đầu quả thực giả bộ bất tỉnh, nhưng càng về sau, thân thể càng mất nhiều máu, cuối cùng cũng không chịu được, hôn mê bất tỉnh.
Quân đội của Bạch Diệu thành công tìm được bọn hắn, vì vậy kế tiếp hết thảy đều đơn giản hơn rất nhiều.
Trước hết, bọn họ tiêu diệt toàn bộ quân địch mai phục, sau đó hộ tống tướng quân hồi phủ. Bọn họ thậm chí còn bắt được kẻ đứng sau thao túng mọi chuyện, quả thực thống khoái, ha ha.
Về chuyện này, Bạch Diệu tỏ vẻ, nếu người bị thương là hắn thì có lẽ hắn sẽ không xuống tay quá mức. Nhưng người bị thương là Hạ Lương, vì vậy sau khi trở về, cho dù địch nhân có gào khóc xin tha, không diệt cỏ tận gốc, nỗi hận trong lòng hắn khó mà tiêu tan được.
Bởi vì Lương Lương, Bạch Diệu căn bản không dám hành quân vội vàng, rất sợ làm rách miệng vết thương của cô, khiến cô đau đớn.
Vốn dĩ chỉ mất một ngày đi đường, nay kéo dài tới tận ba ngày.
Lại nói đến Hạ Lương, chỉ cần cô vừa tỉnh, lập tức phải chịu đựng sự lải nhải của Hạ Nhiên, ánh mắt u oán thương tiếc dường như có thể gây ra một vạn điểm sát thương trên người cô.
Không thể chịu nổi cái của nợ này, Hạ Lương không biết xấu hổ giả bộ bất tỉnh, trừ lúc ăn cơm, còn lại toàn bộ thời gian đi đường cô đều nhắm chặt mắt để thời gian trôi qua.
Trong mắt Bạch Diệu, biểu hiện này của cô thể hiện cô đang bị thương rất nặng, thân thể hư nhược. Lòng hắn lập tức đau đớn không thôi, chỉ hận không thể quay ngược thời gian, đổi lại chính hắn bị thương. Cũng vì vậy mà càng thống hận kẻ đứng sau hạ độc thủ.
Hạ Lương một đường cứ như vậy trải qua, cuối cùng cũng về đến phủ tướng quân.
Trước khi vào phủ, Hạ Nhiên ngay lập tức cáo từ, muốn xin đưa muội muội về dưỡng bệnh. Không đợi Hạ Lương nghĩ cách thay đổi ý định của đại ca nhà mình, Bạch Diệu đã cứng rắn cự tuyệt. Bây giờ bảo hắn làm sao có thể chịu đựng chuyện cô không nằm trong tầm mắt của hắn chứ.
Hắn thậm chí không thể chịu được việc không thấy Hạ Lương một lúc, không được thăm dò hơi thở của cô. Hắn sợ cô sẽ ngủ mãi không tỉnh. Vừa nghĩ đến liền thấp thỏm lo âu.
Hạ Lương đương nhiên không biết hành vi "phát rồ" giả bộ bất tỉnh của cô đã làm Bạch Diệu mấy phen khiếp vía, hận không thể thời thời khắc khắc ôm chặt cô trong ngực.
Vì vậy lúc nghe thấy Bạch Diệu muốn giữ cô ở phủ dưỡng bệnh, Hạ Lương trong lòng thực vừa ý. Đặc biệt, 9957 còn nhắc nhở cô tiến độ hoàn thành nhiệm vụ đạt mức 25%. Điều này cho thấy cô đã thành công đứng vững gót chân bên người Bạch Diệu, đạt được tín nhiệm của hắn.
Kế tiếp, cô có thể toàn tâm toàn ý phá hoại Bạch Diệu và Tô Mị, kiên quyết không để cho Bạch Diệu thích nàng ta, hơn nữa lựa chọn thời điểm thích hợp, vạch trần thân phận thật sự của nàng ta.
Hạ Lương chuyên tâm tính toán bước tiếp theo của kế hoạch, hai mắt vẫn nhắm chặt. Thậm chí lúc Bạch Diệu đem cô ôm vào lòng cũng không mở mắt, chỉ giật giật thân thể, tìm một vị trí thoải mái dựa vào. Đây đơn giản chỉ là thói quen.
Đoạn thời gian này, mặc kệ là lúc thay thuốc hay nghỉ ngơi, Bạch Diệu đều tự mình động thủ. Bế lên ôm xuống, Hạ Lương sớm đã quen với hành động của hắn, cũng quen với hơi thở của hắn.
Cô căn bản không hề cảm thấy chuyện này có gì không đúng. Bạch Diệu đối với cô là đối tượng cần cứu vớt, mục tiêu nhiệm vụ. Bọn họ thân mật cũng có lợi cho nhiệm vụ. Mạch não của cô căn bản không nhận thức được mặt khác của chuyện này.
Nếu nói cô thông minh, cô có thể so với bất cứ ai đều thông minh hơn. Bất quá bởi vì vô tâm, không hiểu được tình yêu nam nữ nên cô so với bất cứ ai trong chuyện tình yêu đều ngu ngốc hơn không biết bao nhiều lần. Một cục đá so với cô còn hiểu hơn.
Vì vậy khi Bạch Diệu ôm cô trong ngực, Hạ Lương một chút cũng không cảm giác được. Nhưng một đám nữ quyến cùng nô bộc Bạch gia chờ ở cửa phủ tướng quân đều bị dọa ngốc.
Sắc mặt các nàng khiếp sợ, nhìn chằm chằm tướng quân. Chiến thần Tây Hoa quốc, ôm một nữ tử gầy yếu trong ngực, động tác mười phần cẩn thận, tựa như đang ôm một đồ vật bằng sứ, chỉ sợ chạm hỏng đối phương.
Cẩn thận như vậy làm người khác cũng thấy ê răng.
Hơn nữa, sau khi ôm đối phương vào ngực, trường bào vung lên, che đi dung nhan của nữ tử, rõ ràng là không cho bọn họ nhìn thấy diện mạo chân chính của cô.
Tuy rằng biểu tình của tướng quân trước sau như một, lạnh lùng đạm mạc, nhưng chỉ cần cẩn thận quan sát sẽ thấy được điểm bất đồng. Cả người dường như nhu hòa không ít, cặp mặt lạnh băng xưa kia đã nhiễm chút độ ấm.
Chậc chậc! Cho dù là ngốc tử cũng có thể nhìn ra đây là hành động thân mật của tướng quân với người trong lòng.
Cửa phủ tướng quân, tập thể trầm mặc.
Rốt cuộc, một lúc sau ——
"Diệu Nhi, con không có chuyện gì chứ? Nghe nói con gặp phải mai phục, làm nương lo lắng muốn chết. May mà con bình an trở về." Bạch phu nhân mở miệng quan tâm.
Bạch Diệu nhàn nhạt gật gật đầu, trả lời, "Không có việc gì.".
Hắn kính trọng mẫu thân, cũng hiếu thuận với bà, chỉ là ngày thường ở chung có chút đạm mạc nên sinh ra khoảng cách.
Đơn giản bởi vì người nhà của hắn, nếu không vui vẻ tôn trọng hắn, cũng cách xa hắn. Ánh mắt nhìn hắn không phải là ôn nhu mà phần nhiều là kính sợ.
Bạch Diệu sớm đã không còn cảm giác, trở thành thói quen.
Chưa từng có được, đương nhiên sẽ không muốn.
"Vậy là tốt rồi! Vậy là tốt rồi!" Bạch phu nhân gật gật đầu, nói chuyện ánh mắt thi thoảng liếc nhìn người trong ngực hắn, cuối cùng vẫn nhịn không được hỏi, "Diệu Nhi à, người trong ngực con là?"
"Nàng là Hạ Lương, vì cứu con mà bị thương, sẽ ở lại trong phủ dưỡng bệnh." Bạch Diệu nói lời này, cũng nhìn về phía người trong ngực, ánh mắt mang theo nhu tình mà chính hắn cũng không biết.
Bạch phu nhân vừa nhìn vào mắt hắn liền chấn động, dù khi nãy đã thấy qua, nhưng lúc này cũng khó tránh khỏi kinh ngạc.
"Vậy chẳng phải chính là ân nhân cứu mạng của Diệu Nhi sao, nhất định phải hầu hạ dưỡng thương thật tốt." Bạch phu nhân vội nói, sau đó tựa như nghĩ đến điều gì, lại nói, "Diệu Nhi, bên người nương có một thị nữ, rất am hiểu một vài dược thiện, đối với thân thể có tác dụng rất tốt! Nương đã ăn một tháng, cảm giác thân thể tốt hơn rất nhiều, ngay cả bệnh cũ trước kia cũng không tái phát! Bằng không, ta phái nàng đến bên cạnh con, hỗ trợ chăm sóc."
Vừa nghe đến dược thiện, còn đối với thân thể rất tốt, Bạch Diệu lập tức nghĩ đến Hạ Lương, liền gật đầu đồng ý, nói, "Cũng được."
Bạch phu nhân vừa thấy hắn đồng ý, vô cùng vui vẻ, vội vàng quay người gọi, "Tô Mị, lại đây! Về sau, ngươi liền theo hầu bên người Diệu Nhi."
Chỉ thấy một nữ tử thướt tha lả lướt đi tới, trên người mặc một bộ quần áo màu vàng nhạt, giơ tay nhấc chân đều để lộ một cỗ khí chất yêu kiều mềm mại của nữ nhân. Eo nhỏ chỉ bé bằng một vòng tay, nhìn như có thể dễ dàng bẻ gãy, làm người ta không khỏi sinh ra cảm giác thương tiếc. Càng không nói đến nữ tử này có ngu quan tinh xảo, mặt như hoa đào, thật sự là một mỹ nhân.
Vừa nhìn một cái liền sinh ra ý niệm tiếc hận, chậc chậc, nữ tử này, làm nha hoàn, thật đáng tiếc!! Hẳn là nên được nuôi dưỡng trong khuê phòng.
Chỉ thấy nàng đi tới, làm động tác bái với Bạch Diệu, thanh âm uyển chuyển êm tai nói, "Nô tỳ Tô Mị, bái kiến tướng quân!"
-11.7.2018-
Hôm nay lại đăng sớm >w<