Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Ương Ngạnh

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Ương Ngạnh
  3. Chương 3

Chương 3

Tầm mắt thuận thế nhìn theo.

Phía xa đó chỉ là một hình ảnh nhạt nhòa, hình bóng mờ nhòe không rõ, gương mặt từng người như thể được cho thêm hiệu ứng làm mờ. Nhưng cô có thể nhận ra đó là người vừa mới trêu đùa mình từ trong giọng nói.

“Có nhìn thấy không?” Phó Ngôn Chân lại châm chọc thêm một câu.

“…”

Tăng Như Sơ không đáp, chỉ bước về hướng ấy.

Gương mặt Thẩm Du hiện rõ vẻ nhiệt tình, “Bạn gì ơi, cậu muốn ngồi bên trong hay bên ngoài?”

“Thế nào cũng được.” Tăng Như Sơ đáp.

“Vậy cậu ngồi ngoài nhé.” Thẩm Du cười hềnh hệch nói. Cậu ta ngồi bên trong dựa lưng vào tường, một vị trí vô cùng đắc địa, có thể thoải mái đánh một giấc hoặc ngồi chơi điện thoại.

Tăng Như Sơ khẽ “ừ” rồi đặt balo xuống chuẩn bị ngồi. Thẩm Du lại bảo cô chờ một chút. Cậu ta rút hai tờ khăn giấy, đích thân lau bàn cho cô. Thật ra mặt bàn rất sạch, chẳng qua cậu ta muốn ra vẻ mà thôi. Tăng Như Sơ không biết nên thật lòng nói lời “Cảm ơn”.

Thẩm Du không nghiêm túc được bao lâu đã hiện nguyên hình. Cô vừa đặt mông ngồi được mấy giây, cậu chàng đã xúi cô nhìn Phó Ngôn Chân vì cậu ngồi ngay phía sau hai người.

“Này, giờ hai cậu ngồi gần như vậy, dù không đeo kính cũng có thể nhìn rõ nhỉ?” Thẩm Du láu táu xáp lại, trên mặt hiện rõ vẻ không ngại quạt cho lửa bùng to hơn.

Tăng Như Sơ thấy cậu nói vậy liền biết cũng chẳng phải dạng hiền lành gì. Cô đã quá quen với việc giả câm vờ điếc. Cứ mặc kệ cậu ta, không để ý đến là được.

“Nhìn đi, nhé?” Thẩm Du vẫn không tha, còn giật cuốn vở cô vừa lấy ra ném xuống bàn dưới. Cậu ta đang ép cô phải ngoái đầu lại nhìn.

Cánh cửa sổ phía cuối lớp khẽ đong đưa theo từng cơn gió thổi qua. Nửa cánh bật mở, gió ào vào thốc qua người ngồi trước khung cửa. Phó Ngôn Chân ngả đầu dựa vào tay, cánh tay thon gầy gập lại để sau đầu. Ánh mặt trời đậu xuống nửa bên mặt, sáng đến nỗi lóa mắt, nhưng cũng chẳng át được vẻ uể oải của cậu, rèm mi mảnh dài rậm in bóng hình vòng cung trên gương mặt.

Như thể cảm nhận được, Phó Ngôn Chân ngước mắt lên đón lấy ánh nhìn của cô. Ngồi gần như vậy khiến Tăng Như Sơ có thể thấy rõ hơn gương mặt ấy. Nó còn hoàn hảo hơn so với hình ảnh trong video cô từng xem.

Làn da trắng nhợt, mắt hai mí nổi rõ, con ngươi đen sâu, sống mũi cao thẳng, hai phiến môi mỏng có vẻ bạc tình nhưng sắc môi kia lại tươi đến hờn ghét, thêm cả môi châu khiến người ta mê mẩn.

Hoàn toàn có thể tóm gọn lại bằng một câu: Đẹp xuất sắc.

…

Thế nhưng người kia lại xấu xa quá mức. Đại để chính là bên ngoài vàng bạc ngọc ngà, bên trong thối nát đến không thể ngờ.

Bốn mắt nhìn nhau, không ai mở miệng nói chuyện. Chỉ có những hạt bụi li ti trôi nổi trong vầng sáng mới như là minh chứng cho việc thời gian không bị đóng băng.

Phó Ngôn Chân hơi nhếch môi, chầm chậm đưa hai ngón tay miết cổ áo rồi nâng lên chỗ yết hầu nhô ra. Chẳng một lời nói nhưng sự cợt nhả hiện rõ trong cả động tác và ánh mắt.

Cậu mặc một bộ quần áo đen tuyền, chất vải mềm mại, cả người toát lên vẻ lười biếng nhàn nhã, cổ áo kia mở hơi rộng, tuy rằng có thể tôn lên cần cổ thon dài, nhưng lại khiến người ta có thể nhìn thấy xương quai xanh hai bên cùng với mảng da lớn.

Thật ra cậu cũng chẳng quan tâm người khác có thấy hay không. Cậu chỉ đang muốn trêu đùa người nào đó thôi. Tăng Như Sơ đỏ mặt trước động tác của cậu như thể cô là một người háo sắc vậy.

Sau cùng, cô lảng mắt sang chỗ khác.

“Thấy sao? Đẹp trai không?” Thấy cô xoay người nhìn, Thẩm Du lại xáp vào, “Này, trường Thực Nghiệm bên ấy có thầy giáo nào đẹp trai như này không?”

Bùi Chiếu hạ giọng chửi thề, không nhịn nổi cười như điên dại.

“Không đẹp trai.” Tăng Như Sơ nói chắc như đinh đóng cột.

“…Không đẹp trai, há há há, A Chân, cậu ấy bảo mày không đẹp trai kìa.” Thẩm Du sợ lửa vẫn nhỏ, vừa cười vừa ngoái lại nói trước mặt Phó Ngôn Chân, “Nghe thấy không, người ta chê mày đó.”

Đương nhiên Phó Ngôn Chân đã nghe thấy lời Tăng Như Sơ nói.

“Chê mà còn nhìn lâu thế.” Bờ môi cậu vẫn nguyên độ cong, chầm chậm nhả chữ, vẫn dáng vẻ hững hờ thờ ơ ấy, chẳng hề để ý đến câu nói của Tăng Như Sơ.

Tăng Như Sơ siết chặt cái bút trong tay. So ra Tăng Ức Tích đưa cô đi nhầm trường còn thuận mắt hơn cái tên này rất nhiều.

Nỗi bực tức này không thể nào nhịn nổi nữa. Cô xoay người đáp trả, “Tôi nhìn lâu như vậy chính vì muốn biết, sao cậu trông bình thường mà còn có thể tự luyến đến thế.”

“Há há há, khụ khụ…”

Thẩm Du với Bùi Chiếu cười suýt tắc thở.

“Này bạn cùng lớp.” Phó Ngôn Chân cũng cười thành tiếng, “Cậu vẫn nên về nhà tìm kính đeo vào trước đi đã.”

Tăng Như Sơ: “…”

Sau khi tan học, Viên An bảo học sinh nam trong lớp đi lấy sách giáo khoa cho năm học mới. Các cậu học trò đều muốn mượn chuyện lấy sách để ra ngoài chơi đùa, người nào người nấy chạy như bay. Chỉ có Phó Ngôn Chân là ngoại lệ, cậu ta vẫn chẳng có chút động tĩnh, nằm úp sấp trên bàn ngủ ngon lành.

Viên An bước đến, gõ gõ lên mặt bàn, “Sao em không đi?”

Khuôn mặt cậu chôn trong khuỷu tay, không thèm ngẩng lên, đáp lại một câu nặng giọng mũi, “Em là con gái.”

Viên An: “…”

Ngày khai giảng sẽ phải tập trung dưới sân để làm lễ. Viên An nhìn mấy thằng nhóc không mặc đồng phục, thẳng thừng bảo không phải đứng dự lễ. Mấy cậu học sinh kia lại càng mừng. Trong buổi lễ nhất định sẽ có phần đọc diễn văn của hiệu trưởng và thầy cô giáo, bài nào bài nấy dài lê thê chẳng biết nói đến ngày nào tháng nào mới hết.

Khi bắt đầu đầu buổi lễ, MC sẽ đứng trên bục mở màn. Sau đó đến phần đọc diễn văn, xen kẽ là tiết mục biểu diễn của học sinh. Quan trọng ở chỗ tiết mục này là bài múa vô cùng sinh động.

Nghe MC giới thiệu bài múa này có tên là “Bài ca thanh xuân”. Đáng tiếc cô không đeo kính nên chẳng nhìn được gì. Có điều xung quanh cũng đang rì rầm bàn tán nên cô nhanh chóng biết được nữ sinh đứng múa chính giữa tên Tả Hân Hàm, cũng chính là bạn gái của Phó Ngôn Chân, nhưng cậu ta chẳng có mặt ở đây để thưởng thức.

Nhóm con gái gần đó không ngừng bàn tán về chuyện của hai người họ, cô không muốn nghe cũng không được.

Cái tên Phó Ngôn Chân này y hệt như một ngôi sao nổi tiếng ở trường học.

**

Phó Ngôn Chân đứng nghe điện thoại tại hành lang bên ngoài phòng học. Ngôn Tri Ngọc nổi giận ở đầu dây bên kia, “Tại sao tối qua con không về nhà?”

Phó Ngôn Chân cười nhạt, “Con không muốn về.”

“…”

Sau một lúc im lặng, Ngôn Tri Ngọc chuyển chủ đề, “Sao không đến tiệc sinh nhật của Hân Hàm? Lời của mẹ nói với con mà cứ như nói với ai ấy nhỉ?”

Hai nhà ở hai khu biệt thự cách nhau không đến 100 mét. Tối qua Tả Hân Hàm sang nhà họ mấy lần chỉ vì muốn xem Phó Ngôn Chân đã về chưa. Cô ta gọi điện cho cậu mà cậu không bắt máy.

Phó Ngôn Chân cười thành tiếng, “Không muốn đi thôi.”

“Con bé Hân Hàm này khá yếu đuối, nếu như có chuyện gì, con…” Ngôn Tri Ngọc tức đến nỗi suýt lên cơn đau tim, “Con mang sợi dây chuyền mẹ mua cho con bé sang tặng luôn đi, sáng nay chẳng phải đã bảo chú Lý đưa cho con rồi sao?”, chú Lý là tài xế của nhà cậu.

Phó Ngôn Chân tặc lưỡi, “Đồ mẹ mua sao lại bảo con đưa?”

Ngôn Tri Ngọc: “…”

Sau đó cậu dập máy luôn.

Gió hè luồn qua kẽ tay, dường như còn mang theo cả hơi nóng.

Bùi Chiếu đi vệ sinh về đã thấy vẻ mặt uể oải của Phó Ngôn Chân. Vừa rồi Tả Hân Hàm nhắn tin cho cậu ta hỏi sao các cậu không dự lễ khai giảng. Cô gái này theo dõi sát sao thật đấy, nhưng tính tình Phó Ngôn Chân lại thuộc kiểu chẳng thiết tha thứ gì.

Phó Ngôn Chân hạ mi, đôi mắt cong lên nhưng không hề có ý cười. Từ góc độ của Bùi Chiếu nhìn sang chỉ thấy lạnh phát khiếp. Cậu thở dài, xoay người đi thẳng về phía lớp, không muốn dây vào người nào đó.

Lễ khai giảng dưới sân trường đã kết thúc, từng đợt sóng người ào ra ngoài. Đúng lúc này, loa phát thanh trong trường bỗng vang lên một chuỗi âm thanh “rè…rè…rè” rồi có tiếng nói:

“Bạn Tăng Như Sơ học lớp 11A1 nghe được mời đến phòng bảo vệ, anh trai bạn mang kính đến.”

“Bạn Tăng Như Sơ học lớp 11A1…”

Câu này được nói theo khẩu âm địa phương ở Giang Thành, mà còn không chỉ phát một lần. Hệt như đang đổ thêm dầu vào lửa. Người dưới sân được một mẻ cười, tiếng cười vang lên không ngớt.

Phó Ngôn Chân lơ đễnh liếc nhìn, vừa hay bắt được hình ảnh cây nấm nhỏ cuống quýt chạy ra ngoài. Giữa đám đông nhốn nháo có một bóng dáng ngược dòng đúng thật bắt mắt.

Khóe mắt Tăng Như Sơ đảo nhanh qua đám người, nhìn thấy một ai đó túm lấy người trong lớp cô hỏi, “Ai là Tăng Như Sơ?”

“…” Cô vô cùng muốn giả vờ không phải mình.

Nhưng người bạn kia lại nhiệt tình chỉ sang, “Cậu ấy đó, là học sinh giỏi mới chuyển đến lớp tớ.”

Có người bổ sung, “Chuyển từ Thực Nghiệm đấy.”

“…”

Cô cắm cúi chạy một mạch đến phòng trực ban. Cặp kính của cô được đặt ngay ngắn trên bàn trong phòng. Nhìn quanh không thấy bóng dáng Tăng Ức Tích, ngoại trừ nhân viên trong trường, còn một ông lão mặc áo sơ mi nhạt màu đang ngồi, ông đeo một cặp kính có gọng mảnh nhỏ, toát lên khí chất tao nhã mà cũng rất đỗi bình dị gần gũi.

Lãnh đạo nhà trường gần đó cất tiếng chào “Ông Ngôn”. Tăng Như Sơ nhớ ra ông cũng vừa dự lễ khai giảng. Lúc ấy nghe người khác giới thiệu ông chính là ông ngoại của Phó Ngôn Chân.

“Cháu là Tăng Như Sơ?” Ông lão cười hỏi cô.

“…Vâng.” Tăng Như Sơ lúng túng gật đầu.

Ngôn Đình Chi cười hiền hòa, “Là lấy từ trong Nạp Lan à?”

Tăng Như Sơ tiếp tục gật đầu.

Là chữ được lấy ra từ trong thơ của Nạp Lan Dung Nhược1.

1Nạp Lan Tính Đức, từ nhân đời Thanh, nguyên tên Thành Đức, tự Dung Nhược, hiệu Lăng già sơn nhân, người Mãn Châu thuộc Chính hoàng kỳ, được tôn là Thanh Sơ đệ nhất từ nhân – Chú thích của Thivien.net

“Chuyện mà như thuở ban đầu

Gió thu sẽ chẳng gieo sầu quạt tranh”2

2Hai câu thơ được trích trong bài thơ Mộc lan hoa lệnh – Theo ý thơ quyết dứt tình xưa gửi bạn: 人生若只如初见, 何事秋风悲画扇 – Nhân sinh nhược chỉ như sơ kiến, hà sự thu phong bi họa phiến. Bản dịch thơ của Vũ Ngọc An Hiên – Thivien.net. Bài thơ bày tỏ nỗi lòng oán thán của khuê phụ sau khi chia tay nam tử lâu ngày không thấy gặp lại. Nếu bạn thấy hứng thú có thể search Baidu và đọc thêm giải nghĩa chi tiết của bài.

Ngôn Đình Chi gật gù khen, “Một cái tên hay.” rồi không nói thêm gì nữa. Tăng Như Sơ mở sổ đăng ký thông tin, nhìn thấy chữ viết của Tăng Ức Tích ở trang mới nhất, anh còn viết cả thông tin của cô lên đó.

Tăng Như Sơ, nữ, lớp 11A1.

Vẫn còn biết cô học lớp nào cơ đấy, cũng coi như có lòng. Thế nhưng trước chữ “Tăng” là chữ “Nhị” đã bị gạch chéo. Tăng Ức Tích luôn gọi cô là “Đồ ngốc”3, chắc quen tay nên viết vậy.

3Đồ ngốc trong tiếng Trung viết là “二傻子”

Sau khi điền xong thông tin, cô nói lời cảm ơn với thầy cô trong phòng rồi mới về lớp học. Cô vừa bước vào cửa, cả lớp lại hú hét ầm ĩ. Tất cả đều nhớ đến đoạn phát thanh kia, lại muốn trêu chọc cô thêm một chặp.

Khóe mắt lơ đễnh liếc sang chỗ Phó Ngôn Chân, cậu ta đang ngồi dựa vào thành ghế, dáng vẻ thảnh thơi ung dung. Cậu cũng hướng tầm mắt về phía cô, cái nhìn ấy y như đang nhìn một con khỉ.

Cô cúi mặt đi về chỗ ngồi, vừa đặt mông xuống Thẩm Du lại ghé sang kiếm chuyện. Cậu ta thấy cô đã đeo kính, cứ giục giã cô nhìn lại Phó Ngôn Chân một lần nữa, xem cậu chàng có đẹp trai hay không.

Tăng Như Sơ giữ vững tinh thần không thèm để ý đến bọn họ. Im lặng từ lúc đó cho đến sẩm tối, cô chưa từng mở miệng nói với mấy người đó một câu nào.

Tiết cuối cùng của buổi chiều kết thúc, trong thời gian nghỉ ngơi cô tranh thủ đi vệ sinh, trên đường về lớp nghe thấy học sinh lớp khác đang bàn tán, nói rằng Tả Hân Hàm đến lớp cô.

Lúc về đến cửa lớp, quả nhiên có một nữ sinh đang đứng bên ngoài. Người đó không ai khác chính là Tả Hân Hàm, cô ta đứng nép sau cánh cửa, ánh mắt dõi vào bên trong.

Đích đến của ánh nhìn đó đương nhiên là Phó Ngôn Chân. Vành mắt cô ta ửng đỏ, trông rõ như là đã khóc.

Đến khi Tăng Như Sơ về chỗ ngồi, khẽ liếc về chiếc bàn phía sau. Điện thoại Phó Ngôn Chân để trên bàn đang rung lên không ngừng, trên màn hình hiện chữ “Tả Hân Hàm”.

Người đã đứng ngoài cửa vẫn cứ gọi điện mãi không dừng. Cậu ta biết cả nhưng vẫn lờ đi.

Sau cùng Bùi Chiếu không chịu nổi nữa, dù sao Tả Hân Hàm cũng lớn lên cùng bọn họ, để kệ vậy thì không hay cho lắm, đành ra ngoài nói vài câu với cô ta. Có thế mới đuổi khéo đi được.

Nhưng đến khi giờ tự học buổi tối kết thúc, Tả Hân Hàm lại xuất hiện ở gần lớp bọn họ. Dầu gì cũng là đại tiểu thư, mà giờ theo đuổi Phó Ngôn Chân lại hạ mình đến vậy.

Bùi Chiếu nâng tay che trán thở dài, “Sao phải khổ như vậy chứ?”

Lúc này rốt cuộc Phó Ngôn Chân mới nâng mi nhìn đến.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6099 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5540 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5236 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
5041 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4854 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4817 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter