Chương 8
Ứng Trường Lạc móc đầu ngón tay vô quai túi trà sữa, ôm lấy hộp socola rồi bưng vào biệt thự, bầu không khí trong phòng khách quạnh quẽ.
Ông ngoại Lục Lận và ông nội Ứng Khiêm ngồi trên ghế thái sư, tay người này xoa quả óc chó đồ chơi, người kia chậm rãi xoay gậy chống.
Còn anh trai cùng cha khác mẹ Ứng Thận Hành nhìn sang với ánh mắt phức tạp, không nói năng gì.
Âm thanh mưa rơi ngăn cách tiếng tranh luận ngoài cửa, Ứng Trường Lạc đứng đối mặt với người nhà. Cô đang phân vân, mình nên mở miệng trước hay đợi người nhà lên tiếng trước đây.
Cuối cùng, chị gái Ứng Cẩn Ngôn vẫn cất lời, người có gương mặt y hệt Ứng Trường Lạc đến tám phần.
Mái tóc đen được buộc thành đuôi ngựa thấp bằng nơ bướm, nụ cười ngọt ngào, giọng điệu thân thiết, cô ấy không nhắc đến chuyện khác, chỉ hỏi: “Tên mới của Ứng Ứng nhà ta là gì vậy?”
“Trường Lạc ạ.” Ứng Trường Lạc nhìn chăm chú, nghiêm túc đáp: “Ứng Trường Lạc.”
“Ừ.” Lục Lận thừa nhận: “Rất tốt.”
Ứng Cẩn Ngôn vỗ nhẹ lên bờ vai cô, giải vây giúp cô: “Sắp đến giờ ngủ trưa của Ứng Ứng rồi, để con bé về phòng trước đi ạ, trẻ con vẫn đang phát triển đấy.”
Từ khi nào Ứng Trường Lạc có thói quen ngủ trưa, chỉ trời mới biết.
Dù thật sự có, thì bây giờ cũng đã ba giờ rưỡi rồi.
Lý do này rất vụng về nhưng không ai làm khó, Ứng Thận Hành nói xen vào, anh ta trực tiếp lên tiếng thay ông nội mình: “Ông Lục, ông xem.”
“Cháu nghỉ ngơi đi.” Lục Lận cho phép, chậm rãi đọc tên mới của cô: “Ứng Trường Lạc.”
Cách đọc bình thường của họ Ứng này là một âm ngang, tên cũ của cô là “Vô Hoan”, không thế lấy bất cứ chữ nào trong đấy để dùng như tên mụ, Hoan Hoan thì khá giống tên cún.
Vậy nên, chẳng biết ai đã bắt đầu, sẽ lặp lại họ của cô như một biệt danh, đọc từ láy bốn tiếng.
Phải nói rằng, Khúc Sở đặt tên rất hay.
Rõ ràng người khác đang gọi tên, thế nhưng tựa như đang chúc phúc vậy.
Ứng Trường Lạc bước lên cầu thang, bỏ lại sau lưng tất cả nỗi phiền não và tiếng huyên náo.
Cô thay váy ngủ bằng tơ, ngồi trên bệ cửa sổ lồi, đưa bánh lưỡi trâu vào miệng, trên bàn nhỏ đặt sổ hộ khẩu đã được đổi tên, bên cạnh là ly trà sữa viên khoai môn vẫn chưa uống hết.
Cô đẩy cửa sổ ra hơn một nửa, mưa đã dần ngớt. Ở ngoài cửa lớn, Khúc Sở vẫn chưa rời đi, anh đang nói chuyện với Dung Lỗi và Lâm Cố Nhược.
Phía sau anh là một nhóm người trẻ tuổi mặc tây trang đi giày da, vẻ mặt kính cẩn.
Mấy năm nay, Ứng Cẩn Ngôn không dành nhiều thời gian ở trong nước, càng ít khi đến nhà họ Lục, nhưng lần nào tới, cô ấy đều sẽ đặc biệt chào cô trước lúc rời đi, suy ra, cuộc bàn chuyện ở phòng khách vẫn chưa kết thúc.
Cơn mưa nặng hạt vừa hỗn loạn lại vô cùng hoang đường, thật ra Ứng Trường Lạc đã đầy bụng từ lâu, nhưng cô vẫn máy móc lặp lại động tác nhai và nuốt.
Tầm nhìn của cô xuyên qua làn mưa, lia đến Khúc Sở đứng dưới dù, cô chậm chạp không chịu dời mắt.
Khúc Sở bỗng nghiêng dù về phía sau, để lộ ra gương mặt thanh tú, hình như anh nhìn theo hướng cửa sổ bên này rồi cười.
Khoảng cách quá xa, hoàn toàn không thấy rõ, Ứng Trường Lạc đổ thừa do mình nghĩ nhiều.
Ăn hết non nửa bánh lưỡi trâu trong tay, điện thoại của cô rung lên hai lần.
Màn hình hiển thị: [Bạn có hai tin nhắn đến từ A.]
iMessage có thể cài đặt chế độ đã đọc và đã gửi, người như Ứng Trường Lạc, hoặc chỉ trả lời với một chữ, hoặc hoàn toàn không hồi âm, nhất định phải đưa ra lựa chọn.
A: [Bánh lưỡi trâu ngon không? Nếu vừa miệng thì lần sau dẫn em đến tiệm chọn, còn nhiều loại lắm.]
A: [Mặc thêm áo khoác khi ngồi bên cửa sổ đi.]
“...” Ứng Trường Lạc kinh ngạc một lần nữa đưa mắt về phía Khúc Sở, người này đang giơ tay cúi chào, quả thật đang ngó mình.
Dựa theo độ cao và quãng đường đi bộ, hiện nay bọn họ cách nhau ít nhất hơn hai trăm mét, nhưng hiện nay Khúc Sở không hề đeo kính nhỉ?
Ứng Trường Lạc: [Anh thấy rõ à?]
Khúc Sở nhanh chóng trả lời.
A: [Thị lực hai mắt của anh trai là 5.3, và trên đó lắp kính quang học, đương nhiên sẽ thấy rõ rồi.]
Việc Khúc Sở hiện hữu, tựa như điều chân thực duy nhất giữa chốn hỗn độn.
Ứng Trường Lạc không hồi âm nữa, cô mặc áo khoác ngay, xem như để tôn trọng anh.
A: [Anh đi trước đây, mấy ngày nữa tới đón em.]
Không ai lựa chọn gây khó dễ một cô bé mười ba tuổi, tất cả áp lực đều đè trên vai Khúc Sở, nhưng anh đã hóa nặng thành nhẹ.
Mấy phút sau cửa vang lên tiếng mở khóa, Ứng Cẩn Ngôn và Lâm Cố Nhược lần lượt tiến vào.
Hai người chị đều dõi bước trưởng thành của cô, tình cảm sâu đậm, họ thẳng thắn hỏi.
Lâm Cố Nhược rót nước cho cô, dịu giọng thì thầm: “Em thật sự muốn đi với Khúc Sở sao?”
Ứng Trường Lạc khẽ cụp đôi mắt hoa đào xuống, cô nhẹ nhàng nghiêm túc “Vâng” một tiếng.
“Được.” Ứng Cẩn Ngôn hiểu ra: “Chị sẽ giúp em khuyên anh trai.”
Không ai hỏi cô nguyên nhân muốn theo Khúc Sở, vì họ biết rõ một điều, cuộc sống ở nhà họ Lục của cô thật sự không vui vẻ gì cho cam.
Bề ngoài của giới nhà giàu luôn nề nếp đẹp đẽ, nhưng bên trong thì có đầy đấng sinh thành và bậc trưởng bối thiếu trách nhiệm, còn trẻ con, lúc nào cũng phải chịu khổ nhất.
***
Hôm đấy, Ứng Trường Lạc không dùng bữa tối, cô đã nuốt hết cả túi bánh lưỡi trâu, bụng no căng, đành tìm quản gia để xin viên thuốc tiêu hóa.
Vào sáng hôm sau, giáo viên như thường lệ đến dạy luyện thi Toán, khen ngợi xong thì chào tạm biệt.
Mãi đến khi kết thúc buổi ăn trưa, ông ngoại mới lên tiếng nhắc đến chuyện này.
Lục Lận thay đổi vẻ hòa ái xưa nay, lau kính lão, nghiêm khắc nói: “Ông đã chứng kiến quá trình lớn lên của Khúc Sở, vô cùng hiểu rõ nhân phẩm và đạo đức của nó, không phải ông không tín nhiệm nó, nhưng cháu là cháu ngoại của ông, ông phải tin cháu hơn. Là cháu đưa ra đề nghị muốn rời đi với nó đúng không?”
“Đúng là do cháu yêu cầu ạ.” Ứng Trường Lạc chắp hai tay đặt trên chân, không né tránh.
Lục Lận suy nghĩ trong giây lát: “Vậy để ông cân nhắc thêm đã.”
Ứng Trường Lạc hiếm khi muốn bày tỏ ý kiến, nhưng Lục Lận đã không cho cô cơ hội.
Ba ngày tiếp theo, liên tục có người tìm đến Ứng Trường Lạc vì thắc mắc cùng một vấn đề.
Cô luôn ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào xinh đẹp trong veo, câu trả lời y hệt nhau: “Phải, là do cháu đề nghị.”
Về phần Khúc Sở, anh không xuất hiện nữa. Tối ngày thứ tư, Dung Lỗi đến, oai vệ ngồi xuống, ném điện thoại cho Ứng Trường Lạc, nâng cằm nói: “Em tự xem tình hình hiện nay của Khúc Sở đi. Anh đã quen biết người anh em này hai mươi năm, ngoại trừ vợ tương lai của nó, không ai hiểu rõ nó hơn anh đâu.”
Ứng Trường Lạc im lặng, trên màn hình điện thoại là giao diện video đã được cắt ra.
Dung Lỗi kể một câu than tận ba lần, thuật lại những gì đã diễn ra vài ngày nay: “Khúc Sở muốn dẫn em đi, đây là việc không thể, cả về tình lẫn lý. Buổi chiều hôm đấy đã kinh động đến ông cụ Cửu Trương Đa nhà nó, chắc em cũng thấy rồi, ông ấy đến đón nó về nhà, anh sợ xảy ra chuyện thật nên đã theo sau nó luôn.”
Anh ta vân vê điếu thuốc trong tay nhưng không châm lửa, cài lên tai: “Khúc Sở là người tốt, nhưng đâu có dễ nói chuyện như bề ngoài. Nói về ba hay năm năm trước đi, lúc niên thiếu ấy, nó cũng không phải đèn cạn dầu, anh đây và Văn Lạc Hành hoàn toàn chẳng là gì cả, chỉ làm nền cho nó thôi. Nhưng trước giờ, Khúc Sở luôn nghe lời ông cụ nhà nó. Ngày đấy, cả nhà nó tụ họp lại, trên bàn ăn họ tận tình khuyên nhủ nó, chờ lát nữa em tự nghe nội dung là xong chuyện rồi.”
“Dù sao thì, việc Khúc Sở dám trái lời ông cụ nhà nó, là lần đầu tiên trong đời nó đấy, chỉ vì em thôi. Nó đã quỳ ở cửa phòng làm việc cả đêm và thêm nửa ngày, khiến ông cụ Khúc suýt nữa tắt thở. Giờ ông cụ Khúc đã tỉnh lại, cũng không cố chấp nữa, thấy Khúc Sở chuẩn bị quỳ tiếp, ông ấy định lùi nửa bước, ngày mai thay nó đến nói chuyện với ông ngoại.”
Dung Lỗi co người về sau, lắc đầu nói: “Em nên xem video trước đi.”
Ứng Trường Lạc nhấn mở, thoạt nhìn thì giống video, nói đúng hơn là màn hình camera giám sát độ nét cao của nhà họ Khúc, thời gian dài kinh người.
Mở đầu là Khúc Sở bị chỉ vào mặt mắng to: “Cháu đừng gây chuyện nữa, người ta có bố có mẹ, có anh chị có ông ngoại, gia đình hiển hách, cháu nghĩ mình đang đại phát nhân từ, nhận nuôi trẻ mồ côi sao?”
Ở góc khuất của camera, chàng trai đưa lưng về phía ống kính, dáng đứng ngay thẳng, giọng điệu quyết tâm: “Cháu không hề gây chuyện, cháu chỉ muốn có tư cách chăm sóc em ấy.”
Ứng Trường Lạc chỉnh nhanh hơn 1,5 lần, cô xem cẩn thận, rút ra được vài thông tin quan trọng: Khúc Sở vốn dĩ nhận được lời mời của Viện Y học Harvard, hiện nay đang thực tập ở bệnh viện top 3 Đế Đô, tháng chín sẽ chính thức nhập học. Bây giờ anh lựa chọn nghỉ việc, từ chối luôn Viện Y học Harvard, nghỉ ngơi nửa năm ở trong nước để thi nghiên cứu.
Chỉ vì cô, anh đã vứt bỏ tương lai xán lạn mà không hề chớp mắt.
Ở cửa phòng sách, Khúc Sở tự ý quỳ ngẩng đầu để chống đối ông cụ Khúc, từng lời vang lên, vẫn là câu nói không thay đổi đấy: “Cháu muốn có quyền chăm sóc em ấy.”
Ông cụ Khúc rất tức giận, phủi tay áo bỏ đi.
Ứng Trường Lạc thử lùi về sau vài đoạn, hình ảnh thay đổi, Khúc Sở vẫn quỳ ở chỗ cũ, không nhúc nhích, giữa chừng có người đến thuyết phục, thỉnh thoảng lắc đầu hoặc im lặng không lên tiếng.
Ánh đèn đổi thành ánh nắng, xung quanh ngày càng sáng, thời gian bên trên góc phải thể hiện, đã trôi qua 27 tiếng đồng hồ rồi, ông cụ Khúc chắp tay xuất hiện từ sau lưng, cuối cùng mới chấm dứt tư thế quỳ của Khúc Sở.
Ông cụ Khúc nhíu mày lại, lạnh lùng chất vấn: “Cháu cứ muốn làm theo ý mình đúng không? Dù nhà họ Ứng và nhà họ Lục chịu buông tay, con gái người ta đi theo cháu, vậy cháu có từng cân nhắc đến chưa? Bản thân cháu chỉ là một thằng nhóc non choẹt, nếu cháu không thể chăm sóc con gái người ta tốt thì sao? Đấy là con người, không phải thú cưng hay công cụ gì cả, cháu cảm thấy mình có thể nuôi dưỡng tốt được, dựa vào đâu hả?”
“Cháu sẽ dốc hết sức mình.” Khúc Sở khàn giọng đáp, anh giơ tay lên trời lập lời thề: “Nếu cháu không tốt với em ấy, cháu sẽ chết không tử tế.”
Ông Khúc nhìn anh thật lâu, vẫn không buông tha: “Cháu về ngủ trước đi. Nếu cháu đột quỵ thì thật sự không còn gì để nói đâu.”
Khúc Sở gật đầu: “Vậy sau khi dậy, cháu sẽ quỳ tiếp.”
Video dừng tại đó, có lẽ cũng hết thú vị nếu phát lại.
Hai tay Ứng Trường Lạc cầm điện thoại, con tim tựa như bị bóp nghẹt, vê tròn chà xát, rồi rỉ ra nước.
Lần đầu tiên trong đời, ai đấy đã vô cùng kiên định lựa chọn cô như vậy, không phải vì quan hệ huyết thống, cũng chẳng liên quan đến trách nhiệm, mà chỉ xuất phát từ nửa câu nói đùa của cô và việc gọi là “Anh sẵn lòng” của Khúc Sở.
Lời hứa đáng giá ngàn vàng.
Lập trường nên giống nhau vào lúc này, mới không thẹn với lương tâm.
Dung Lỗi vỗ tay “bốp bốp”, giơ ngón tay cái lên: “Hai đứa kỳ diệu thật đó, anh không quan tâm đến Khúc Sở, nó quyết chí như thế mà. Anh cũng chấp nhận là không quản em nữa, Nhược Nhược đã bảo với anh về câu trả lời của em rồi. Giờ anh chỉ có thể dùng nhân cách của anh để đảm bảo rằng, Khúc Sở sẽ đạt được điều nó kỳ vọng thôi.”
Chẳng ai địch lại nổi máu mủ ruột thịt hết.
Không ai trong hai anh em nhà họ Lục theo họ Lục cả, nhưng tướng mạo tuyệt vời, gương mặt phóng khoáng, đôi mắt đào hoa hẹp dài diễm lệ, ngay cả tính cách bướng bỉnh cũng giống nhau y đúc.
“Tuy tự em đã chọn con đường này, nhưng em không cần phải gánh vác hết hậu quả. Trong tương lai, nếu em không ổn thì cứ nói, anh trai sẽ đích thân đón em về nhà.” Dung Lỗi bình thản: “Đây là thái độ của một người làm anh trai. Ngoài ra, đứng trên lập trường là người anh em của Khúc Sở, anh cũng có đôi lời, nó đã vì chuyện này mà từ bỏ kế hoạch cả cuộc đời, hẳn em hiểu Viện Y học Harvard có ý nghĩa ra sao rồi nhỉ. Anh mong bản thân sẽ không bao giờ dùng đến câu nói trước đó của mình.”
Vào hai ngày sau đó, mọi người vẫn nhiều lần tìm Ứng Trường Lạc để xác nhận.
Cuối cùng, ông cụ Lục cảm khái: “Con cháu tự có phúc của con cháu.” Ông đành gật đầu cho phép.
Ứng Trường Lạc mang dép lê lao lên tầng, lục mở danh bạ, A nhảy ra trước mặt.
Cô đang chờ xem, có cần gọi cho Khúc Sở không, giao diện chợt hiện lên cuộc gọi đến — “A, điện thoại”
“Có bận gì không ấy?” Xuyên qua đầu dây, giọng nói du dương của Khúc Sở truyền đến: “Nếu không thì thay đồ xuống lầu nhé? Anh ở dưới đây chờ em, để xem em có dòm ngó căn nhà nào trước không, rồi mình sửa sang lại nội thất sau nha em?”
Ứng Trường Lạc không đáp lời, Khúc Sở không cúp máy.
Cô chạy đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, chiếc Porsche đang đậu ở cổng chính.
Ứng Trường Lạc khó nén được khóe môi đang nhếch lên của mình. Cô điều chỉnh tâm trạng, nhàn nhạt đáp: “Chờ em.”
Cô mau chóng thay quần áo, tùy tiện cầm lấy chiếc balo rồi phóng xuống lầu.
Trong thang máy, chẳng biết cô đã tự nhủ bao lần, không được thể hiện mình chờ mong thế nào, bằng không thì có lẽ sẽ vô ích mất. Nhưng khoảnh khắc khi cửa thang máy mở ra, cô đã quên hết sạch.
Ứng Trường Lạc chạy về phía Khúc Sở. Trang phục hôm nay của người này giản dị, áo thun trắng trơn phối với quần ống thẳng màu đen, mang giày thể thao, anh khoan thai nửa dựa vào bên cạnh xe.
“Vừa nhìn là biết thành tích chạy 100 mét nước rút của em không tệ đâu.” Khúc Sở tháo kính râm xuống, lười biếng nói.
“...” Ứng Trường Lạc không hề thở dốc sau khi chạy, lạnh lùng đáp: “Em đã thầu hết hạng nhất ở các mục cự li ngắn.”
Khúc Sở bật cười: “Vậy quá tốt rồi! Sau này ấy, anh sẽ phụ trách kéo biểu ngữ cổ vũ cho em trong đại hội thể thao.”
Đầu ngón tay của Ứng Trường Lạc túm lấy mép váy: “Đầu gối có đau không?”
“Anh trai em kiếp trước là chiếc loa hay gì?” Khúc Sở không thể tưởng tượng nổi: “Sao Dung Lỗi không biến anh thành phim tài liệu để người ta thưởng thức nhỉ?”
“Cho nên.” Ứng Trường Lạc truy hỏi: “Đau không?”
Khúc Sở đưa tay chạm vào đầu gối, khẽ nhướng mày, chống lưỡi phồng má: “Đau đau đau đau, sao đấy, cô chủ định xoa cho anh trai hả?”
Có thể đùa giỡn được, chứng tỏ cô lo lắng quá rồi.
Đôi mắt Ứng Trường Lạc đen nhánh, khóa chặt Khúc Sở, cô vừa lên tiếng: “Thế –”
Thì Khúc Sở đã mỉm cười ngắt lời: “Nói đùa thôi, chẳng đau miếng nào hết, em chưa từng trải nên không biết đâu. Bình thường em bớt coi mấy phim truyền hình lố lăng đó đi, làm gì nghiêm trọng đến thế.”
Ứng Trường Lạc chờ anh kết thúc rồi mới mỉm cười chế nhạo: “Vậy giọng anh giờ nằm ở tần số cao rồi hay gì?”
—
Tác giả có lời muốn nói:
A Lỗi: Ngoại trừ vợ tương lai của Khúc Sở, ai hiểu rõ cậu ta hơn tôi?
Cô chủ: Không khéo, em chính là vợ tương lai của anh ấy, anh có ý kiến gì sao?
A Lỗi: À không có gì…
Ông ngoại Lục Lận và ông nội Ứng Khiêm ngồi trên ghế thái sư, tay người này xoa quả óc chó đồ chơi, người kia chậm rãi xoay gậy chống.
Còn anh trai cùng cha khác mẹ Ứng Thận Hành nhìn sang với ánh mắt phức tạp, không nói năng gì.
Âm thanh mưa rơi ngăn cách tiếng tranh luận ngoài cửa, Ứng Trường Lạc đứng đối mặt với người nhà. Cô đang phân vân, mình nên mở miệng trước hay đợi người nhà lên tiếng trước đây.
Cuối cùng, chị gái Ứng Cẩn Ngôn vẫn cất lời, người có gương mặt y hệt Ứng Trường Lạc đến tám phần.
Mái tóc đen được buộc thành đuôi ngựa thấp bằng nơ bướm, nụ cười ngọt ngào, giọng điệu thân thiết, cô ấy không nhắc đến chuyện khác, chỉ hỏi: “Tên mới của Ứng Ứng nhà ta là gì vậy?”
“Trường Lạc ạ.” Ứng Trường Lạc nhìn chăm chú, nghiêm túc đáp: “Ứng Trường Lạc.”
“Ừ.” Lục Lận thừa nhận: “Rất tốt.”
Ứng Cẩn Ngôn vỗ nhẹ lên bờ vai cô, giải vây giúp cô: “Sắp đến giờ ngủ trưa của Ứng Ứng rồi, để con bé về phòng trước đi ạ, trẻ con vẫn đang phát triển đấy.”
Từ khi nào Ứng Trường Lạc có thói quen ngủ trưa, chỉ trời mới biết.
Dù thật sự có, thì bây giờ cũng đã ba giờ rưỡi rồi.
Lý do này rất vụng về nhưng không ai làm khó, Ứng Thận Hành nói xen vào, anh ta trực tiếp lên tiếng thay ông nội mình: “Ông Lục, ông xem.”
“Cháu nghỉ ngơi đi.” Lục Lận cho phép, chậm rãi đọc tên mới của cô: “Ứng Trường Lạc.”
Cách đọc bình thường của họ Ứng này là một âm ngang, tên cũ của cô là “Vô Hoan”, không thế lấy bất cứ chữ nào trong đấy để dùng như tên mụ, Hoan Hoan thì khá giống tên cún.
Vậy nên, chẳng biết ai đã bắt đầu, sẽ lặp lại họ của cô như một biệt danh, đọc từ láy bốn tiếng.
Phải nói rằng, Khúc Sở đặt tên rất hay.
Rõ ràng người khác đang gọi tên, thế nhưng tựa như đang chúc phúc vậy.
Ứng Trường Lạc bước lên cầu thang, bỏ lại sau lưng tất cả nỗi phiền não và tiếng huyên náo.
Cô thay váy ngủ bằng tơ, ngồi trên bệ cửa sổ lồi, đưa bánh lưỡi trâu vào miệng, trên bàn nhỏ đặt sổ hộ khẩu đã được đổi tên, bên cạnh là ly trà sữa viên khoai môn vẫn chưa uống hết.
Cô đẩy cửa sổ ra hơn một nửa, mưa đã dần ngớt. Ở ngoài cửa lớn, Khúc Sở vẫn chưa rời đi, anh đang nói chuyện với Dung Lỗi và Lâm Cố Nhược.
Phía sau anh là một nhóm người trẻ tuổi mặc tây trang đi giày da, vẻ mặt kính cẩn.
Mấy năm nay, Ứng Cẩn Ngôn không dành nhiều thời gian ở trong nước, càng ít khi đến nhà họ Lục, nhưng lần nào tới, cô ấy đều sẽ đặc biệt chào cô trước lúc rời đi, suy ra, cuộc bàn chuyện ở phòng khách vẫn chưa kết thúc.
Cơn mưa nặng hạt vừa hỗn loạn lại vô cùng hoang đường, thật ra Ứng Trường Lạc đã đầy bụng từ lâu, nhưng cô vẫn máy móc lặp lại động tác nhai và nuốt.
Tầm nhìn của cô xuyên qua làn mưa, lia đến Khúc Sở đứng dưới dù, cô chậm chạp không chịu dời mắt.
Khúc Sở bỗng nghiêng dù về phía sau, để lộ ra gương mặt thanh tú, hình như anh nhìn theo hướng cửa sổ bên này rồi cười.
Khoảng cách quá xa, hoàn toàn không thấy rõ, Ứng Trường Lạc đổ thừa do mình nghĩ nhiều.
Ăn hết non nửa bánh lưỡi trâu trong tay, điện thoại của cô rung lên hai lần.
Màn hình hiển thị: [Bạn có hai tin nhắn đến từ A.]
iMessage có thể cài đặt chế độ đã đọc và đã gửi, người như Ứng Trường Lạc, hoặc chỉ trả lời với một chữ, hoặc hoàn toàn không hồi âm, nhất định phải đưa ra lựa chọn.
A: [Bánh lưỡi trâu ngon không? Nếu vừa miệng thì lần sau dẫn em đến tiệm chọn, còn nhiều loại lắm.]
A: [Mặc thêm áo khoác khi ngồi bên cửa sổ đi.]
“...” Ứng Trường Lạc kinh ngạc một lần nữa đưa mắt về phía Khúc Sở, người này đang giơ tay cúi chào, quả thật đang ngó mình.
Dựa theo độ cao và quãng đường đi bộ, hiện nay bọn họ cách nhau ít nhất hơn hai trăm mét, nhưng hiện nay Khúc Sở không hề đeo kính nhỉ?
Ứng Trường Lạc: [Anh thấy rõ à?]
Khúc Sở nhanh chóng trả lời.
A: [Thị lực hai mắt của anh trai là 5.3, và trên đó lắp kính quang học, đương nhiên sẽ thấy rõ rồi.]
Việc Khúc Sở hiện hữu, tựa như điều chân thực duy nhất giữa chốn hỗn độn.
Ứng Trường Lạc không hồi âm nữa, cô mặc áo khoác ngay, xem như để tôn trọng anh.
A: [Anh đi trước đây, mấy ngày nữa tới đón em.]
Không ai lựa chọn gây khó dễ một cô bé mười ba tuổi, tất cả áp lực đều đè trên vai Khúc Sở, nhưng anh đã hóa nặng thành nhẹ.
Mấy phút sau cửa vang lên tiếng mở khóa, Ứng Cẩn Ngôn và Lâm Cố Nhược lần lượt tiến vào.
Hai người chị đều dõi bước trưởng thành của cô, tình cảm sâu đậm, họ thẳng thắn hỏi.
Lâm Cố Nhược rót nước cho cô, dịu giọng thì thầm: “Em thật sự muốn đi với Khúc Sở sao?”
Ứng Trường Lạc khẽ cụp đôi mắt hoa đào xuống, cô nhẹ nhàng nghiêm túc “Vâng” một tiếng.
“Được.” Ứng Cẩn Ngôn hiểu ra: “Chị sẽ giúp em khuyên anh trai.”
Không ai hỏi cô nguyên nhân muốn theo Khúc Sở, vì họ biết rõ một điều, cuộc sống ở nhà họ Lục của cô thật sự không vui vẻ gì cho cam.
Bề ngoài của giới nhà giàu luôn nề nếp đẹp đẽ, nhưng bên trong thì có đầy đấng sinh thành và bậc trưởng bối thiếu trách nhiệm, còn trẻ con, lúc nào cũng phải chịu khổ nhất.
***
Hôm đấy, Ứng Trường Lạc không dùng bữa tối, cô đã nuốt hết cả túi bánh lưỡi trâu, bụng no căng, đành tìm quản gia để xin viên thuốc tiêu hóa.
Vào sáng hôm sau, giáo viên như thường lệ đến dạy luyện thi Toán, khen ngợi xong thì chào tạm biệt.
Mãi đến khi kết thúc buổi ăn trưa, ông ngoại mới lên tiếng nhắc đến chuyện này.
Lục Lận thay đổi vẻ hòa ái xưa nay, lau kính lão, nghiêm khắc nói: “Ông đã chứng kiến quá trình lớn lên của Khúc Sở, vô cùng hiểu rõ nhân phẩm và đạo đức của nó, không phải ông không tín nhiệm nó, nhưng cháu là cháu ngoại của ông, ông phải tin cháu hơn. Là cháu đưa ra đề nghị muốn rời đi với nó đúng không?”
“Đúng là do cháu yêu cầu ạ.” Ứng Trường Lạc chắp hai tay đặt trên chân, không né tránh.
Lục Lận suy nghĩ trong giây lát: “Vậy để ông cân nhắc thêm đã.”
Ứng Trường Lạc hiếm khi muốn bày tỏ ý kiến, nhưng Lục Lận đã không cho cô cơ hội.
Ba ngày tiếp theo, liên tục có người tìm đến Ứng Trường Lạc vì thắc mắc cùng một vấn đề.
Cô luôn ngẩng đầu, đôi mắt hoa đào xinh đẹp trong veo, câu trả lời y hệt nhau: “Phải, là do cháu đề nghị.”
Về phần Khúc Sở, anh không xuất hiện nữa. Tối ngày thứ tư, Dung Lỗi đến, oai vệ ngồi xuống, ném điện thoại cho Ứng Trường Lạc, nâng cằm nói: “Em tự xem tình hình hiện nay của Khúc Sở đi. Anh đã quen biết người anh em này hai mươi năm, ngoại trừ vợ tương lai của nó, không ai hiểu rõ nó hơn anh đâu.”
Ứng Trường Lạc im lặng, trên màn hình điện thoại là giao diện video đã được cắt ra.
Dung Lỗi kể một câu than tận ba lần, thuật lại những gì đã diễn ra vài ngày nay: “Khúc Sở muốn dẫn em đi, đây là việc không thể, cả về tình lẫn lý. Buổi chiều hôm đấy đã kinh động đến ông cụ Cửu Trương Đa nhà nó, chắc em cũng thấy rồi, ông ấy đến đón nó về nhà, anh sợ xảy ra chuyện thật nên đã theo sau nó luôn.”
Anh ta vân vê điếu thuốc trong tay nhưng không châm lửa, cài lên tai: “Khúc Sở là người tốt, nhưng đâu có dễ nói chuyện như bề ngoài. Nói về ba hay năm năm trước đi, lúc niên thiếu ấy, nó cũng không phải đèn cạn dầu, anh đây và Văn Lạc Hành hoàn toàn chẳng là gì cả, chỉ làm nền cho nó thôi. Nhưng trước giờ, Khúc Sở luôn nghe lời ông cụ nhà nó. Ngày đấy, cả nhà nó tụ họp lại, trên bàn ăn họ tận tình khuyên nhủ nó, chờ lát nữa em tự nghe nội dung là xong chuyện rồi.”
“Dù sao thì, việc Khúc Sở dám trái lời ông cụ nhà nó, là lần đầu tiên trong đời nó đấy, chỉ vì em thôi. Nó đã quỳ ở cửa phòng làm việc cả đêm và thêm nửa ngày, khiến ông cụ Khúc suýt nữa tắt thở. Giờ ông cụ Khúc đã tỉnh lại, cũng không cố chấp nữa, thấy Khúc Sở chuẩn bị quỳ tiếp, ông ấy định lùi nửa bước, ngày mai thay nó đến nói chuyện với ông ngoại.”
Dung Lỗi co người về sau, lắc đầu nói: “Em nên xem video trước đi.”
Ứng Trường Lạc nhấn mở, thoạt nhìn thì giống video, nói đúng hơn là màn hình camera giám sát độ nét cao của nhà họ Khúc, thời gian dài kinh người.
Mở đầu là Khúc Sở bị chỉ vào mặt mắng to: “Cháu đừng gây chuyện nữa, người ta có bố có mẹ, có anh chị có ông ngoại, gia đình hiển hách, cháu nghĩ mình đang đại phát nhân từ, nhận nuôi trẻ mồ côi sao?”
Ở góc khuất của camera, chàng trai đưa lưng về phía ống kính, dáng đứng ngay thẳng, giọng điệu quyết tâm: “Cháu không hề gây chuyện, cháu chỉ muốn có tư cách chăm sóc em ấy.”
Ứng Trường Lạc chỉnh nhanh hơn 1,5 lần, cô xem cẩn thận, rút ra được vài thông tin quan trọng: Khúc Sở vốn dĩ nhận được lời mời của Viện Y học Harvard, hiện nay đang thực tập ở bệnh viện top 3 Đế Đô, tháng chín sẽ chính thức nhập học. Bây giờ anh lựa chọn nghỉ việc, từ chối luôn Viện Y học Harvard, nghỉ ngơi nửa năm ở trong nước để thi nghiên cứu.
Chỉ vì cô, anh đã vứt bỏ tương lai xán lạn mà không hề chớp mắt.
Ở cửa phòng sách, Khúc Sở tự ý quỳ ngẩng đầu để chống đối ông cụ Khúc, từng lời vang lên, vẫn là câu nói không thay đổi đấy: “Cháu muốn có quyền chăm sóc em ấy.”
Ông cụ Khúc rất tức giận, phủi tay áo bỏ đi.
Ứng Trường Lạc thử lùi về sau vài đoạn, hình ảnh thay đổi, Khúc Sở vẫn quỳ ở chỗ cũ, không nhúc nhích, giữa chừng có người đến thuyết phục, thỉnh thoảng lắc đầu hoặc im lặng không lên tiếng.
Ánh đèn đổi thành ánh nắng, xung quanh ngày càng sáng, thời gian bên trên góc phải thể hiện, đã trôi qua 27 tiếng đồng hồ rồi, ông cụ Khúc chắp tay xuất hiện từ sau lưng, cuối cùng mới chấm dứt tư thế quỳ của Khúc Sở.
Ông cụ Khúc nhíu mày lại, lạnh lùng chất vấn: “Cháu cứ muốn làm theo ý mình đúng không? Dù nhà họ Ứng và nhà họ Lục chịu buông tay, con gái người ta đi theo cháu, vậy cháu có từng cân nhắc đến chưa? Bản thân cháu chỉ là một thằng nhóc non choẹt, nếu cháu không thể chăm sóc con gái người ta tốt thì sao? Đấy là con người, không phải thú cưng hay công cụ gì cả, cháu cảm thấy mình có thể nuôi dưỡng tốt được, dựa vào đâu hả?”
“Cháu sẽ dốc hết sức mình.” Khúc Sở khàn giọng đáp, anh giơ tay lên trời lập lời thề: “Nếu cháu không tốt với em ấy, cháu sẽ chết không tử tế.”
Ông Khúc nhìn anh thật lâu, vẫn không buông tha: “Cháu về ngủ trước đi. Nếu cháu đột quỵ thì thật sự không còn gì để nói đâu.”
Khúc Sở gật đầu: “Vậy sau khi dậy, cháu sẽ quỳ tiếp.”
Video dừng tại đó, có lẽ cũng hết thú vị nếu phát lại.
Hai tay Ứng Trường Lạc cầm điện thoại, con tim tựa như bị bóp nghẹt, vê tròn chà xát, rồi rỉ ra nước.
Lần đầu tiên trong đời, ai đấy đã vô cùng kiên định lựa chọn cô như vậy, không phải vì quan hệ huyết thống, cũng chẳng liên quan đến trách nhiệm, mà chỉ xuất phát từ nửa câu nói đùa của cô và việc gọi là “Anh sẵn lòng” của Khúc Sở.
Lời hứa đáng giá ngàn vàng.
Lập trường nên giống nhau vào lúc này, mới không thẹn với lương tâm.
Dung Lỗi vỗ tay “bốp bốp”, giơ ngón tay cái lên: “Hai đứa kỳ diệu thật đó, anh không quan tâm đến Khúc Sở, nó quyết chí như thế mà. Anh cũng chấp nhận là không quản em nữa, Nhược Nhược đã bảo với anh về câu trả lời của em rồi. Giờ anh chỉ có thể dùng nhân cách của anh để đảm bảo rằng, Khúc Sở sẽ đạt được điều nó kỳ vọng thôi.”
Chẳng ai địch lại nổi máu mủ ruột thịt hết.
Không ai trong hai anh em nhà họ Lục theo họ Lục cả, nhưng tướng mạo tuyệt vời, gương mặt phóng khoáng, đôi mắt đào hoa hẹp dài diễm lệ, ngay cả tính cách bướng bỉnh cũng giống nhau y đúc.
“Tuy tự em đã chọn con đường này, nhưng em không cần phải gánh vác hết hậu quả. Trong tương lai, nếu em không ổn thì cứ nói, anh trai sẽ đích thân đón em về nhà.” Dung Lỗi bình thản: “Đây là thái độ của một người làm anh trai. Ngoài ra, đứng trên lập trường là người anh em của Khúc Sở, anh cũng có đôi lời, nó đã vì chuyện này mà từ bỏ kế hoạch cả cuộc đời, hẳn em hiểu Viện Y học Harvard có ý nghĩa ra sao rồi nhỉ. Anh mong bản thân sẽ không bao giờ dùng đến câu nói trước đó của mình.”
Vào hai ngày sau đó, mọi người vẫn nhiều lần tìm Ứng Trường Lạc để xác nhận.
Cuối cùng, ông cụ Lục cảm khái: “Con cháu tự có phúc của con cháu.” Ông đành gật đầu cho phép.
Ứng Trường Lạc mang dép lê lao lên tầng, lục mở danh bạ, A nhảy ra trước mặt.
Cô đang chờ xem, có cần gọi cho Khúc Sở không, giao diện chợt hiện lên cuộc gọi đến — “A, điện thoại”
“Có bận gì không ấy?” Xuyên qua đầu dây, giọng nói du dương của Khúc Sở truyền đến: “Nếu không thì thay đồ xuống lầu nhé? Anh ở dưới đây chờ em, để xem em có dòm ngó căn nhà nào trước không, rồi mình sửa sang lại nội thất sau nha em?”
Ứng Trường Lạc không đáp lời, Khúc Sở không cúp máy.
Cô chạy đến bên cửa sổ, nhìn ra ngoài, chiếc Porsche đang đậu ở cổng chính.
Ứng Trường Lạc khó nén được khóe môi đang nhếch lên của mình. Cô điều chỉnh tâm trạng, nhàn nhạt đáp: “Chờ em.”
Cô mau chóng thay quần áo, tùy tiện cầm lấy chiếc balo rồi phóng xuống lầu.
Trong thang máy, chẳng biết cô đã tự nhủ bao lần, không được thể hiện mình chờ mong thế nào, bằng không thì có lẽ sẽ vô ích mất. Nhưng khoảnh khắc khi cửa thang máy mở ra, cô đã quên hết sạch.
Ứng Trường Lạc chạy về phía Khúc Sở. Trang phục hôm nay của người này giản dị, áo thun trắng trơn phối với quần ống thẳng màu đen, mang giày thể thao, anh khoan thai nửa dựa vào bên cạnh xe.
“Vừa nhìn là biết thành tích chạy 100 mét nước rút của em không tệ đâu.” Khúc Sở tháo kính râm xuống, lười biếng nói.
“...” Ứng Trường Lạc không hề thở dốc sau khi chạy, lạnh lùng đáp: “Em đã thầu hết hạng nhất ở các mục cự li ngắn.”
Khúc Sở bật cười: “Vậy quá tốt rồi! Sau này ấy, anh sẽ phụ trách kéo biểu ngữ cổ vũ cho em trong đại hội thể thao.”
Đầu ngón tay của Ứng Trường Lạc túm lấy mép váy: “Đầu gối có đau không?”
“Anh trai em kiếp trước là chiếc loa hay gì?” Khúc Sở không thể tưởng tượng nổi: “Sao Dung Lỗi không biến anh thành phim tài liệu để người ta thưởng thức nhỉ?”
“Cho nên.” Ứng Trường Lạc truy hỏi: “Đau không?”
Khúc Sở đưa tay chạm vào đầu gối, khẽ nhướng mày, chống lưỡi phồng má: “Đau đau đau đau, sao đấy, cô chủ định xoa cho anh trai hả?”
Có thể đùa giỡn được, chứng tỏ cô lo lắng quá rồi.
Đôi mắt Ứng Trường Lạc đen nhánh, khóa chặt Khúc Sở, cô vừa lên tiếng: “Thế –”
Thì Khúc Sở đã mỉm cười ngắt lời: “Nói đùa thôi, chẳng đau miếng nào hết, em chưa từng trải nên không biết đâu. Bình thường em bớt coi mấy phim truyền hình lố lăng đó đi, làm gì nghiêm trọng đến thế.”
Ứng Trường Lạc chờ anh kết thúc rồi mới mỉm cười chế nhạo: “Vậy giọng anh giờ nằm ở tần số cao rồi hay gì?”
—
Tác giả có lời muốn nói:
A Lỗi: Ngoại trừ vợ tương lai của Khúc Sở, ai hiểu rõ cậu ta hơn tôi?
Cô chủ: Không khéo, em chính là vợ tương lai của anh ấy, anh có ý kiến gì sao?
A Lỗi: À không có gì…