Chương 59
Có một dạo Ứng Trường Lạc từng hoài nghi, có phải vì ban đầu khi bái Phật, cô đã bái lầm giờ lành hay không mà chẳng thấy linh gì cả.
Thế nên dù mình giả bệnh, Lộ Lê Căng đã đặc biệt đến thăm thì cũng không làm lành với Sở Hoài Yến; thế nên chuyện mình ghét đã xảy ra vào lúc sắp kết thúc kỳ nghỉ trọn vẹn này?
Khúc Sở chuyển sang học Tiến sĩ vào năm thứ hai học nghiên cứu, vợ của thầy có hứng thú làm mai kết nhân duyên cho những sinh viên học Tiến sĩ lớn tuổi, giới thiệu quá đột ngột, anh cũng ngại từ chối.
Thầy hướng dẫn ảo não gãi đầu giải thích: “Người vợ này của thầy ấy, chỗ nào cũng tốt, nhưng lại đam mê mai mối… Nghiên cứu sinh mà bà ấy hướng dẫn bảo có thiện cảm với em, đã chú ý rất lâu rồi, thấy em không có người yêu, vợ thầy đã vỗ đùi đồng ý giúp con bé hẹn gặp em. Khúc Sở à, việc này là thầy có lỗi với em, cũng không giấu em, địa vị trong nhà của thầy thấp lắm.”
Khúc Sở yên lặng dựa vào máy sưởi, nghe thầy hướng dẫn nói một câu than tận ba lần.
Không thể phủ nhận ý tốt của thầy hướng dẫn và cô, sinh viên học Y theo chế độ giáo dục đặc biệt, bình thường học đến trình độ Tiến sĩ thì ít nhất cũng phải hai mươi lăm tuổi, phần lớn mọi người sẽ có lộ trình gồm ba điểm thẳng hàng: trường học, bệnh viện, và nhà, giải quyết vấn đề cá nhân về cơ bản sẽ dựa vào bạn học cùng hoặc nội bộ khoa.
Thầy cô giới thiệu đối tượng cho sinh viên là chuyện hết sức bình thường, huống hồ bản thân Khúc Sở không tham gia liên hoan bạn bè, cũng không chào hỏi trước với thầy hướng dẫn — Vào ngày liên hoan, anh và Ứng Trường Lạc đã bay đến thành phố Mộc ngắm mặt trời mọc.
“Nhưng ấy, nếu em đã có chủ rồi hoặc không muốn đi, cũng không sao, việc này cứ để thầy lo.” Khuôn mặt của thầy hướng dẫn hòa ái, giọng điệu nghiêm túc.
“Không sao.” Khúc Sở liếm hàm răng đáp lại: “Tối thứ sáu được không ạ? Vào ngày hành chính em phải về nhà chăm sóc em gái.”
Thầy hướng dẫn liên tục gật đầu: “Được được, vất vả cho em rồi, thầy từng nghe nói đến em gái em rồi, là một cô bé xinh đẹp cực. Chuyện này sẽ không xảy ra lần hai đâu, thầy bảo đảm với em.”
***
Lúc nghe được chuyện này, lòng Ứng Trường Lạc nổi sóng cuồn cuộn, nhưng nét mặt vẫn bình thường lạnh lùng không lộ gì cả, cô cắm thẳng chiếc nĩa vàng vào bánh ngọt, ngước mắt nói: “Em không muốn đi với anh.”
“Nhóc Trường Lạc phải tới cùng anh.” Khúc Sở rút nĩa ra, xắn một miếng bánh ngọt đưa tới bên môi cô, trong mắt chứa ý cười, anh dịu dàng dỗ dành: “Chẳng lẽ em yên tâm để anh trai tự đi xem mắt sao?”
Nhiều năm như vậy, Khúc Sở hiếm khi cưỡng cầu cô điều gì.
Ứng Trường Lạc nghiêng đầu không để ý tới anh, ánh đèn rực rỡ và dòng xe cộ ngoài cửa sổ chồng chéo, hệt như một dải ngân hà, cô thầm buông vài tiếng thở dài khó nhận ra được.
Nếu tính đúng, năm nay Khúc Sở đã hai mươi lăm theo tuổi mụ rồi, bằng tuổi với Lý Niệm, người anh trai cùng cha khác mẹ với cô là Ứng Thận Hành, vào lúc đăng ký kết hôn với chị Cố Từ, cũng xấp xỉ độ tuổi này.
Ở lứa tuổi nói sớm không sớm, nói trễ không trễ, Khúc Sở trẻ trung tài giỏi đẹp trai, hoàn cảnh gia đình nổi bật.
Nếu thật sự xác định trọn đời với ai đó, âu cũng là chuyện tốt.
Cảm giác bất lực lan ra toàn thân, cả người đều mềm nhũn, bao tâm trạng đều bay sạch.
Thật ra Ứng Trường Lạc cũng chẳng biết nên làm gì, vừa không thể nói câu “Còn một năm lẻ bốn tháng nữa là em sẽ thành niên, anh hãy chờ em đến mười tám tuổi rồi em sẽ tỏ tình với anh được không?”
Lại càng chẳng thể bảo “Chờ em trưởng thành, nếu anh không thích em thì em sẽ nỗ lực hơn, em nhiều thời gian lắm, xin anh đợi em, chỉ một chút thôi.”
Mấy năm qua Khúc Sở đã hy sinh bản thân bao nhiêu, Ứng Trường Lạc chứng kiến hết, cô ghi tạc trong lòng.
Đương nhiên cô có thể quấy nhiễu buổi xem mắt, chút kiêu ngạo này cô vẫn có, chỉ cần cô không vui, buông ra hai chữ “Đừng đi” thì Khúc Sở sẽ vì cô mà từ chối.
Nhưng sau đấy thì sao? Đã có lần một, ắt sẽ xuất hiện thêm lần hai lần ba, chỉ dựa vào việc Khúc Sở cưng chiều cô vô điều kiện.
Và hành động đó sẽ dẫn đến hậu quả thế này, phá hủy các mối quan hệ xã hội và tương lai lẽ ra phải có của Khúc Sở.
Chưa đầy mười tám tuổi, ở độ tuổi chưa đủ năng lực, ngay cả lời hứa hẹn nông cạn nhất cũng không dám nói, Ứng Trường Lạc nào ích kỷ như vậy được.
Mưa phùn lặng lẽ sượt qua khung cửa sổ, làm nhòe đi chùm sáng của đèn thủy tinh, bọn họ đã giằng co tầm mấy phút.
Khúc Sở cong ngón tay gõ lên mặt bàn, kéo suy nghĩ của Ứng Trường Lạc quay về.
Anh nói: “Hồi đấy anh từng hứa với em việc không qua lại với người khác giới trong vòng năm năm, giờ chưa tới kỳ hạn năm năm, anh sẽ không gặp gỡ bất cứ ai đâu. Vì anh không nói rõ trước, vợ của thầy hiểu lầm nên đã giới thiệu buổi xem mắt này, cô ấy cũng là giáo viên khoa Y, đã từng dạy anh lúc ở khoa chính quy. Sức khỏe cô ấy không tốt lắm, anh sợ sẽ khiến cô ấy không vui, đành phải đồng ý, nếu nhóc Trường Lạc không thích thì anh sẽ từ chối.”
“Không sao chứ?” Ứng Trường Lạc ngẩng đầu nhìn anh, đè bàn tay đang gõ của anh lại, không cho động đậy nữa.
Trên gương mặt thanh tú thấp thoáng ý cười, Khúc Sở vẫn nhẹ nhàng: “Không sao, anh sẽ cân nhắc lợi và hại, anh cũng phân biệt được rõ ràng, điều nào mới là quan trọng nhất mà.”
Bên tai chỉ còn mỗi tiếng tim đập rền vang, tất thảy âm thanh khác đều hóa hư không.
Khúc Sở ngồi hờ trên bàn, cúi đầu nhìn cô bé nhà mình, anh cười rạng rỡ, vỗ về từng đợt: “Anh đã hứa điều gì thì sẽ không thay đổi, em nên tin anh.”
Quả thật Ứng Trường Lạc đã tin anh, ba năm trước đây Khúc Sở dám đánh cược tương lai bản thân, nhà cái như cô đây cần sợ gì chứ?
Cơn mưa phùn lấp đầy màn đêm, cường độ mưa chỉ tăng chứ không giảm.
Hơi nước trên cửa thủy tinh ngưng đọng hồi lâu rồi men theo đường uốn lượn chảy xuống, để khi mặt trời ló dạng vào sáng hôm sau, chúng đã hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng.
Chẳng thể nhìn thấy ánh sáng, tựa như tình cảm cất giấu trong lòng.
***
Ứng Trường Lạc gặp ác mộng mấy ngày liên tục, bao hình ảnh mình cùng Khúc Sở đến xem mắt cứ xoay quanh tâm trí cô, thậm chí cô cũng đã chuẩn bị xong biện pháp ứng phó.
May thay, cô sở hữu gương mặt sắc sảo lạnh lùng trời sinh, nét mặt nhạt nhẽo khó đoán luôn thường trực.
Nhưng chính cô cũng không ngờ lại dễ dàng và nhanh chóng như vậy, từ lúc ngồi xuống cho đến khi đứng dậy tính tiền, thêm cả thời gian đưa tới món tào phớ ngọt tiện thể đóng gói cho mình, tổng cộng chỉ mất năm phút ngắn ngủi.
Cô mặc váy dài màu trắng, tóc dài búi thấp, cố hết mức để giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, hy vọng rằng đối phương sẽ không thấy mình áp bách và lạnh nhạt.
Khúc Sở một lần nữa chứng minh với cô: Em có thể mãi mãi tin tưởng anh, không cần phải khó chịu.
Đối tượng xem mắt hôm nay là một cô gái yêu kiều dịu dàng, diện sườn xám trắng hồng, trang điểm thanh lịch.
Ứng Trường Lạc gật đầu chào hỏi theo Khúc Sở, cô gái ân cần đẩy tào phớ đến: “Món ngọt nổi tiếng nhất của quán này, em gái nếm thử xem.”
Con người luôn có vài thói hư tật xấu, cứ đâm đầu vào những điều không thuộc về mình.
Ứng Trường Lạc khá thích những em gái ngọt ngào, cô lịch sự nói cảm ơn, dùng muỗng nhỏ khuấy nước đường rưới lên tào phớ.
“Đàn em, nếu mọi người đến xem mắt, vậy anh sẽ thẳng thắn giới thiệu về tình hình của bản thân trước, có hai hướng lựa chọn.” Khúc Sở đưa tay rót nước cho Ứng Trường Lạc, lại lịch sự rót non nửa ly cho em gái ngọt ngào phía đối diện.
Trong ánh mắt chờ mong sáng rực của đối phương, Khúc Sở ngồi tao nhã, giọng nói du dương bay bổng: “Đây là cô chủ nhà anh, anh sẽ luôn chăm sóc em ấy, và anh cũng sẽ lặp đi lặp lại điều này cho đến ngày anh ngừng thở. Nếu đàn em không thể chấp nhận được điều kiện tiên quyết này thì chúng ta dừng tại đây thôi. Em rất tốt, xứng đáng với chàng trai tốt hơn, hôm nay để anh mời, vất vả cho đàn em đến một chuyến rồi.”
Cán muỗng nhỏ nhắn, Ứng Trường Lạc cầm đến mức ngón tay bị cộm đau nhói.
Tối thứ sáu, giữa âm thanh huyên náo trong quán ăn nổi tiếng trên mạng, cô yên tĩnh ngồi bên trái Khúc Sở, ngửi mùi hương trên người anh, nghe anh kể về kế hoạch tương lai mai sau.
Anh đã thêm cô vào cả quãng đời mai sau đó.
Bao nghĩ ngợi và nỗi khó chịu nhỏ nhặt không cần để ý ấy, bỗng được giải thoát trong nụ cười nhẹ nhõm.
“...” Đàn em họ Hứa tốt tính, yên lặng một lúc rồi cười tiếp lời: “Vậy em có thể gọi thêm không? Hai người đi rồi, em sẽ gọi bạn bè tới ăn với em.”
Khúc Sở cười nhẹ: “Tất nhiên, hôm nay bất kể đàn em mời bao nhiêu người, cứ tính hết cho anh, cảm ơn em đã hiểu.”
“Em không hiểu.” Đàn em Hứa phủ nhận, ý cười vẫn còn trong đôi mắt sáng lấp lánh, cô ấy lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Con người không thể hiểu nhau được, em chỉ thích một người toàn tâm toàn ý trải qua một đời với em thôi, nếu đàn anh không phải người đó thì đương nhiên em cũng không cần phải hiểu đàn anh.”
Đàn em thoải mái như vậy khiến Ứng Trường Lạc khâm phục không thôi, cô từ từ buông lỏng chiếc muỗng trong tay, được Khúc Sở kéo dậy ra khỏi quán ăn, cô lo lắng ngoái nhìn.
Mắt thấy đàn em Hứa trượt xuống theo ghế nửa tấc, thả lỏng, mặt mày hớn hở nhắn tin Wechat hẹn bạn bè, không hề buồn bã vì chuyện này.
Ứng Trường Lạc đã an tâm rồi.
“Không sao đâu, với kiểu xem mắt này, y hệt việc mọi người chồng thẻ đánh bạc lên bàn, thẻ đánh bạc ổn thì mới bàn tiếp, không ổn thì đành sắp xếp bữa cơm từ chối thôi.” Khúc Sở cất thẻ đi, ngón trỏ móc lấy túi đóng gói đồ ăn nói: “Đi thôi.”
Ứng Trường Lạc kéo tay áo của anh, đôi mắt đen sâu thẳm: “Anh từng xem mắt bao nhiêu lần rồi?”
Khúc Sở cười cười: “Anh trai từng thấy người khác đi xem mắt rồi. Mình mua điểm tâm nhé em? Gần đây có cửa hàng bánh lưỡi trâu em thích đó.”
“Được.” Ứng Trường Lạc không buông tay, Khúc Sở thuận tay đổi sang tư thế thoải mái hơn, vừa đủ thân thiết mà không quá thân mật khi dắt cô dạo phố chọn mua đồ ăn sáng cho ngày mai.
Sắc trời mờ tối, bước qua những tòa nhà chìm giữa ánh chiều tà, những tâm tư thiếu nữ của cô gái phân tán dọc theo ven đường.
Chỉ còn mỗi ý cười dịu dàng của Khúc Sở và tiếng đáp lại nhàn nhạt của Ứng Trường Lạc nhẹ nhàng lay động trong gió đêm.
***
Con đường thi đấu cấp 3 tuân theo chế độ tuyển chọn hình bậc thang, vượt qua khó khăn gian nan mới có thể chạm đến điểm cuối, lấy môn Toán làm ví dụ, bất kể kỳ thi cấp tỉnh nào, cuộc thi có tư cách thấp nhất để cử đi học là cuộc thi Toán liên hiệp quốc gia… Học sinh xếp hạng 60 với thành tích xuất sắc trong kỳ thi Toán Olympic Trung Quốc (CMO) có thể bước vào trại tập huấn quốc gia. Trải qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn, sẽ bóc ra sáu tuyển thủ biểu hiện tốt nhất để bước vào đội ngũ đại diện cho Trung Quốc, tham gia kỳ thi Toán Olympic Quốc tế (IMO).
Vòng đấu loại môn Toán và Vật lý trên toàn quốc được tiến hành vào đầu tháng chín, vòng bán kết rơi vào giữa tháng chín, về phần chung kết, môn Vật lý diễn ra tầm giữa tháng mười, giữa tháng mười một đến môn Toán, vừa khéo để chuyển hướng, thuận tiện cho các học sinh năng lực mạnh thi được nhiều môn.
Đa số học sinh thi đấu sẽ thầu hết hai môn, từ đấy xem cuộc thi nào có hy vọng hơn rồi sẽ bỏ xe giữ tướng.
Lựa chọn của Ứng Trường Lạc luôn là Toán và Vật lý, thi đấu vòng tròn không cần chuẩn bị, nhưng cô muốn cùng Tiêu Thư chịu trách nhiệm hướng dẫn cho Kiều Khanh Cửu, người đã đăng ký thi đấu trong một giây dâng trào tâm huyết.
Đa số Tiêu Thư sẽ dạy, còn cô chiếm phần thiểu số.
Khi thật sự bắt đầu dạy người khác thì mới phát hiện ra, chuyện này không hề dễ tí nào, phải tốn rất nhiều công sức.
Kiều Khanh Cửu thi những môn giống cô mà còn khó như thế, vậy với Khúc Sở tốt nghiệp khoa chính quy khi phụ đạo mình môn Vật lý, không biết rằng anh đã thức bao nhiêu đêm trước đó nữa.
Thành tích thi đấu vòng tròn không có gì bất ngờ, Toán học xếp thứ hai, Vật lý xếp thứ nhất.
Tấm vé bước vào đội của tỉnh tới tay dễ dàng.
Nhà trường cũng tạo điều kiện thuận lợi cho học sinh thi đấu thoải mái, Ứng Trường Lạc và Tiêu Thư đã xin một phòng tự học, chẳng cần về lớp lãng phí thời gian nữa, hai người họ dành một khoảng thời gian dài để ngâm mình cày đề trong phòng tự học bên tòa nhà phía Tây.
Thi đấu vòng tròn chỉ là tấm ván bật nhảy ban đầu giữa biển trời mênh mông, tiếp theo sẽ đến trại tập huấn mùa đông của cuộc thi Olympic Trung Quốc.
Phòng học không quá lớn, để được tầm tám chiếc bàn, dùng trục chính giữa làm ranh giới, Ứng Trường Lạc chiếm vị trí đắc địa bên cửa sổ, Tiêu Thư ngồi gần hành lang, Kiều Khanh Cửu được cưng chiều nên nhảy chỗ thoải mái, ngồi đâu cũng được.
Cây ngô đồng ngoài cửa sổ chuyển màu từ xanh sang vàng, rì rào muốn ngã trong gió, Ứng Trường Lạc làm hết đề này đến đề khác giữa làn gió thoang thoảng.
Học mệt rồi thì ngắm cây xanh thủy sinh trên bệ cửa sổ, rễ cây nhiều nhánh mọc tứ phía trong chiếc bình hình cầu, sức sống cực kỳ bền bỉ, là cây do Khúc Sở tặng.
Thế nên dù mình giả bệnh, Lộ Lê Căng đã đặc biệt đến thăm thì cũng không làm lành với Sở Hoài Yến; thế nên chuyện mình ghét đã xảy ra vào lúc sắp kết thúc kỳ nghỉ trọn vẹn này?
Khúc Sở chuyển sang học Tiến sĩ vào năm thứ hai học nghiên cứu, vợ của thầy có hứng thú làm mai kết nhân duyên cho những sinh viên học Tiến sĩ lớn tuổi, giới thiệu quá đột ngột, anh cũng ngại từ chối.
Thầy hướng dẫn ảo não gãi đầu giải thích: “Người vợ này của thầy ấy, chỗ nào cũng tốt, nhưng lại đam mê mai mối… Nghiên cứu sinh mà bà ấy hướng dẫn bảo có thiện cảm với em, đã chú ý rất lâu rồi, thấy em không có người yêu, vợ thầy đã vỗ đùi đồng ý giúp con bé hẹn gặp em. Khúc Sở à, việc này là thầy có lỗi với em, cũng không giấu em, địa vị trong nhà của thầy thấp lắm.”
Khúc Sở yên lặng dựa vào máy sưởi, nghe thầy hướng dẫn nói một câu than tận ba lần.
Không thể phủ nhận ý tốt của thầy hướng dẫn và cô, sinh viên học Y theo chế độ giáo dục đặc biệt, bình thường học đến trình độ Tiến sĩ thì ít nhất cũng phải hai mươi lăm tuổi, phần lớn mọi người sẽ có lộ trình gồm ba điểm thẳng hàng: trường học, bệnh viện, và nhà, giải quyết vấn đề cá nhân về cơ bản sẽ dựa vào bạn học cùng hoặc nội bộ khoa.
Thầy cô giới thiệu đối tượng cho sinh viên là chuyện hết sức bình thường, huống hồ bản thân Khúc Sở không tham gia liên hoan bạn bè, cũng không chào hỏi trước với thầy hướng dẫn — Vào ngày liên hoan, anh và Ứng Trường Lạc đã bay đến thành phố Mộc ngắm mặt trời mọc.
“Nhưng ấy, nếu em đã có chủ rồi hoặc không muốn đi, cũng không sao, việc này cứ để thầy lo.” Khuôn mặt của thầy hướng dẫn hòa ái, giọng điệu nghiêm túc.
“Không sao.” Khúc Sở liếm hàm răng đáp lại: “Tối thứ sáu được không ạ? Vào ngày hành chính em phải về nhà chăm sóc em gái.”
Thầy hướng dẫn liên tục gật đầu: “Được được, vất vả cho em rồi, thầy từng nghe nói đến em gái em rồi, là một cô bé xinh đẹp cực. Chuyện này sẽ không xảy ra lần hai đâu, thầy bảo đảm với em.”
***
Lúc nghe được chuyện này, lòng Ứng Trường Lạc nổi sóng cuồn cuộn, nhưng nét mặt vẫn bình thường lạnh lùng không lộ gì cả, cô cắm thẳng chiếc nĩa vàng vào bánh ngọt, ngước mắt nói: “Em không muốn đi với anh.”
“Nhóc Trường Lạc phải tới cùng anh.” Khúc Sở rút nĩa ra, xắn một miếng bánh ngọt đưa tới bên môi cô, trong mắt chứa ý cười, anh dịu dàng dỗ dành: “Chẳng lẽ em yên tâm để anh trai tự đi xem mắt sao?”
Nhiều năm như vậy, Khúc Sở hiếm khi cưỡng cầu cô điều gì.
Ứng Trường Lạc nghiêng đầu không để ý tới anh, ánh đèn rực rỡ và dòng xe cộ ngoài cửa sổ chồng chéo, hệt như một dải ngân hà, cô thầm buông vài tiếng thở dài khó nhận ra được.
Nếu tính đúng, năm nay Khúc Sở đã hai mươi lăm theo tuổi mụ rồi, bằng tuổi với Lý Niệm, người anh trai cùng cha khác mẹ với cô là Ứng Thận Hành, vào lúc đăng ký kết hôn với chị Cố Từ, cũng xấp xỉ độ tuổi này.
Ở lứa tuổi nói sớm không sớm, nói trễ không trễ, Khúc Sở trẻ trung tài giỏi đẹp trai, hoàn cảnh gia đình nổi bật.
Nếu thật sự xác định trọn đời với ai đó, âu cũng là chuyện tốt.
Cảm giác bất lực lan ra toàn thân, cả người đều mềm nhũn, bao tâm trạng đều bay sạch.
Thật ra Ứng Trường Lạc cũng chẳng biết nên làm gì, vừa không thể nói câu “Còn một năm lẻ bốn tháng nữa là em sẽ thành niên, anh hãy chờ em đến mười tám tuổi rồi em sẽ tỏ tình với anh được không?”
Lại càng chẳng thể bảo “Chờ em trưởng thành, nếu anh không thích em thì em sẽ nỗ lực hơn, em nhiều thời gian lắm, xin anh đợi em, chỉ một chút thôi.”
Mấy năm qua Khúc Sở đã hy sinh bản thân bao nhiêu, Ứng Trường Lạc chứng kiến hết, cô ghi tạc trong lòng.
Đương nhiên cô có thể quấy nhiễu buổi xem mắt, chút kiêu ngạo này cô vẫn có, chỉ cần cô không vui, buông ra hai chữ “Đừng đi” thì Khúc Sở sẽ vì cô mà từ chối.
Nhưng sau đấy thì sao? Đã có lần một, ắt sẽ xuất hiện thêm lần hai lần ba, chỉ dựa vào việc Khúc Sở cưng chiều cô vô điều kiện.
Và hành động đó sẽ dẫn đến hậu quả thế này, phá hủy các mối quan hệ xã hội và tương lai lẽ ra phải có của Khúc Sở.
Chưa đầy mười tám tuổi, ở độ tuổi chưa đủ năng lực, ngay cả lời hứa hẹn nông cạn nhất cũng không dám nói, Ứng Trường Lạc nào ích kỷ như vậy được.
Mưa phùn lặng lẽ sượt qua khung cửa sổ, làm nhòe đi chùm sáng của đèn thủy tinh, bọn họ đã giằng co tầm mấy phút.
Khúc Sở cong ngón tay gõ lên mặt bàn, kéo suy nghĩ của Ứng Trường Lạc quay về.
Anh nói: “Hồi đấy anh từng hứa với em việc không qua lại với người khác giới trong vòng năm năm, giờ chưa tới kỳ hạn năm năm, anh sẽ không gặp gỡ bất cứ ai đâu. Vì anh không nói rõ trước, vợ của thầy hiểu lầm nên đã giới thiệu buổi xem mắt này, cô ấy cũng là giáo viên khoa Y, đã từng dạy anh lúc ở khoa chính quy. Sức khỏe cô ấy không tốt lắm, anh sợ sẽ khiến cô ấy không vui, đành phải đồng ý, nếu nhóc Trường Lạc không thích thì anh sẽ từ chối.”
“Không sao chứ?” Ứng Trường Lạc ngẩng đầu nhìn anh, đè bàn tay đang gõ của anh lại, không cho động đậy nữa.
Trên gương mặt thanh tú thấp thoáng ý cười, Khúc Sở vẫn nhẹ nhàng: “Không sao, anh sẽ cân nhắc lợi và hại, anh cũng phân biệt được rõ ràng, điều nào mới là quan trọng nhất mà.”
Bên tai chỉ còn mỗi tiếng tim đập rền vang, tất thảy âm thanh khác đều hóa hư không.
Khúc Sở ngồi hờ trên bàn, cúi đầu nhìn cô bé nhà mình, anh cười rạng rỡ, vỗ về từng đợt: “Anh đã hứa điều gì thì sẽ không thay đổi, em nên tin anh.”
Quả thật Ứng Trường Lạc đã tin anh, ba năm trước đây Khúc Sở dám đánh cược tương lai bản thân, nhà cái như cô đây cần sợ gì chứ?
Cơn mưa phùn lấp đầy màn đêm, cường độ mưa chỉ tăng chứ không giảm.
Hơi nước trên cửa thủy tinh ngưng đọng hồi lâu rồi men theo đường uốn lượn chảy xuống, để khi mặt trời ló dạng vào sáng hôm sau, chúng đã hoàn toàn biến mất không còn bóng dáng.
Chẳng thể nhìn thấy ánh sáng, tựa như tình cảm cất giấu trong lòng.
***
Ứng Trường Lạc gặp ác mộng mấy ngày liên tục, bao hình ảnh mình cùng Khúc Sở đến xem mắt cứ xoay quanh tâm trí cô, thậm chí cô cũng đã chuẩn bị xong biện pháp ứng phó.
May thay, cô sở hữu gương mặt sắc sảo lạnh lùng trời sinh, nét mặt nhạt nhẽo khó đoán luôn thường trực.
Nhưng chính cô cũng không ngờ lại dễ dàng và nhanh chóng như vậy, từ lúc ngồi xuống cho đến khi đứng dậy tính tiền, thêm cả thời gian đưa tới món tào phớ ngọt tiện thể đóng gói cho mình, tổng cộng chỉ mất năm phút ngắn ngủi.
Cô mặc váy dài màu trắng, tóc dài búi thấp, cố hết mức để giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân, hy vọng rằng đối phương sẽ không thấy mình áp bách và lạnh nhạt.
Khúc Sở một lần nữa chứng minh với cô: Em có thể mãi mãi tin tưởng anh, không cần phải khó chịu.
Đối tượng xem mắt hôm nay là một cô gái yêu kiều dịu dàng, diện sườn xám trắng hồng, trang điểm thanh lịch.
Ứng Trường Lạc gật đầu chào hỏi theo Khúc Sở, cô gái ân cần đẩy tào phớ đến: “Món ngọt nổi tiếng nhất của quán này, em gái nếm thử xem.”
Con người luôn có vài thói hư tật xấu, cứ đâm đầu vào những điều không thuộc về mình.
Ứng Trường Lạc khá thích những em gái ngọt ngào, cô lịch sự nói cảm ơn, dùng muỗng nhỏ khuấy nước đường rưới lên tào phớ.
“Đàn em, nếu mọi người đến xem mắt, vậy anh sẽ thẳng thắn giới thiệu về tình hình của bản thân trước, có hai hướng lựa chọn.” Khúc Sở đưa tay rót nước cho Ứng Trường Lạc, lại lịch sự rót non nửa ly cho em gái ngọt ngào phía đối diện.
Trong ánh mắt chờ mong sáng rực của đối phương, Khúc Sở ngồi tao nhã, giọng nói du dương bay bổng: “Đây là cô chủ nhà anh, anh sẽ luôn chăm sóc em ấy, và anh cũng sẽ lặp đi lặp lại điều này cho đến ngày anh ngừng thở. Nếu đàn em không thể chấp nhận được điều kiện tiên quyết này thì chúng ta dừng tại đây thôi. Em rất tốt, xứng đáng với chàng trai tốt hơn, hôm nay để anh mời, vất vả cho đàn em đến một chuyến rồi.”
Cán muỗng nhỏ nhắn, Ứng Trường Lạc cầm đến mức ngón tay bị cộm đau nhói.
Tối thứ sáu, giữa âm thanh huyên náo trong quán ăn nổi tiếng trên mạng, cô yên tĩnh ngồi bên trái Khúc Sở, ngửi mùi hương trên người anh, nghe anh kể về kế hoạch tương lai mai sau.
Anh đã thêm cô vào cả quãng đời mai sau đó.
Bao nghĩ ngợi và nỗi khó chịu nhỏ nhặt không cần để ý ấy, bỗng được giải thoát trong nụ cười nhẹ nhõm.
“...” Đàn em họ Hứa tốt tính, yên lặng một lúc rồi cười tiếp lời: “Vậy em có thể gọi thêm không? Hai người đi rồi, em sẽ gọi bạn bè tới ăn với em.”
Khúc Sở cười nhẹ: “Tất nhiên, hôm nay bất kể đàn em mời bao nhiêu người, cứ tính hết cho anh, cảm ơn em đã hiểu.”
“Em không hiểu.” Đàn em Hứa phủ nhận, ý cười vẫn còn trong đôi mắt sáng lấp lánh, cô ấy lắc đầu, rồi lại gật đầu: “Con người không thể hiểu nhau được, em chỉ thích một người toàn tâm toàn ý trải qua một đời với em thôi, nếu đàn anh không phải người đó thì đương nhiên em cũng không cần phải hiểu đàn anh.”
Đàn em thoải mái như vậy khiến Ứng Trường Lạc khâm phục không thôi, cô từ từ buông lỏng chiếc muỗng trong tay, được Khúc Sở kéo dậy ra khỏi quán ăn, cô lo lắng ngoái nhìn.
Mắt thấy đàn em Hứa trượt xuống theo ghế nửa tấc, thả lỏng, mặt mày hớn hở nhắn tin Wechat hẹn bạn bè, không hề buồn bã vì chuyện này.
Ứng Trường Lạc đã an tâm rồi.
“Không sao đâu, với kiểu xem mắt này, y hệt việc mọi người chồng thẻ đánh bạc lên bàn, thẻ đánh bạc ổn thì mới bàn tiếp, không ổn thì đành sắp xếp bữa cơm từ chối thôi.” Khúc Sở cất thẻ đi, ngón trỏ móc lấy túi đóng gói đồ ăn nói: “Đi thôi.”
Ứng Trường Lạc kéo tay áo của anh, đôi mắt đen sâu thẳm: “Anh từng xem mắt bao nhiêu lần rồi?”
Khúc Sở cười cười: “Anh trai từng thấy người khác đi xem mắt rồi. Mình mua điểm tâm nhé em? Gần đây có cửa hàng bánh lưỡi trâu em thích đó.”
“Được.” Ứng Trường Lạc không buông tay, Khúc Sở thuận tay đổi sang tư thế thoải mái hơn, vừa đủ thân thiết mà không quá thân mật khi dắt cô dạo phố chọn mua đồ ăn sáng cho ngày mai.
Sắc trời mờ tối, bước qua những tòa nhà chìm giữa ánh chiều tà, những tâm tư thiếu nữ của cô gái phân tán dọc theo ven đường.
Chỉ còn mỗi ý cười dịu dàng của Khúc Sở và tiếng đáp lại nhàn nhạt của Ứng Trường Lạc nhẹ nhàng lay động trong gió đêm.
***
Con đường thi đấu cấp 3 tuân theo chế độ tuyển chọn hình bậc thang, vượt qua khó khăn gian nan mới có thể chạm đến điểm cuối, lấy môn Toán làm ví dụ, bất kể kỳ thi cấp tỉnh nào, cuộc thi có tư cách thấp nhất để cử đi học là cuộc thi Toán liên hiệp quốc gia… Học sinh xếp hạng 60 với thành tích xuất sắc trong kỳ thi Toán Olympic Trung Quốc (CMO) có thể bước vào trại tập huấn quốc gia. Trải qua tầng tầng lớp lớp tuyển chọn, sẽ bóc ra sáu tuyển thủ biểu hiện tốt nhất để bước vào đội ngũ đại diện cho Trung Quốc, tham gia kỳ thi Toán Olympic Quốc tế (IMO).
Vòng đấu loại môn Toán và Vật lý trên toàn quốc được tiến hành vào đầu tháng chín, vòng bán kết rơi vào giữa tháng chín, về phần chung kết, môn Vật lý diễn ra tầm giữa tháng mười, giữa tháng mười một đến môn Toán, vừa khéo để chuyển hướng, thuận tiện cho các học sinh năng lực mạnh thi được nhiều môn.
Đa số học sinh thi đấu sẽ thầu hết hai môn, từ đấy xem cuộc thi nào có hy vọng hơn rồi sẽ bỏ xe giữ tướng.
Lựa chọn của Ứng Trường Lạc luôn là Toán và Vật lý, thi đấu vòng tròn không cần chuẩn bị, nhưng cô muốn cùng Tiêu Thư chịu trách nhiệm hướng dẫn cho Kiều Khanh Cửu, người đã đăng ký thi đấu trong một giây dâng trào tâm huyết.
Đa số Tiêu Thư sẽ dạy, còn cô chiếm phần thiểu số.
Khi thật sự bắt đầu dạy người khác thì mới phát hiện ra, chuyện này không hề dễ tí nào, phải tốn rất nhiều công sức.
Kiều Khanh Cửu thi những môn giống cô mà còn khó như thế, vậy với Khúc Sở tốt nghiệp khoa chính quy khi phụ đạo mình môn Vật lý, không biết rằng anh đã thức bao nhiêu đêm trước đó nữa.
Thành tích thi đấu vòng tròn không có gì bất ngờ, Toán học xếp thứ hai, Vật lý xếp thứ nhất.
Tấm vé bước vào đội của tỉnh tới tay dễ dàng.
Nhà trường cũng tạo điều kiện thuận lợi cho học sinh thi đấu thoải mái, Ứng Trường Lạc và Tiêu Thư đã xin một phòng tự học, chẳng cần về lớp lãng phí thời gian nữa, hai người họ dành một khoảng thời gian dài để ngâm mình cày đề trong phòng tự học bên tòa nhà phía Tây.
Thi đấu vòng tròn chỉ là tấm ván bật nhảy ban đầu giữa biển trời mênh mông, tiếp theo sẽ đến trại tập huấn mùa đông của cuộc thi Olympic Trung Quốc.
Phòng học không quá lớn, để được tầm tám chiếc bàn, dùng trục chính giữa làm ranh giới, Ứng Trường Lạc chiếm vị trí đắc địa bên cửa sổ, Tiêu Thư ngồi gần hành lang, Kiều Khanh Cửu được cưng chiều nên nhảy chỗ thoải mái, ngồi đâu cũng được.
Cây ngô đồng ngoài cửa sổ chuyển màu từ xanh sang vàng, rì rào muốn ngã trong gió, Ứng Trường Lạc làm hết đề này đến đề khác giữa làn gió thoang thoảng.
Học mệt rồi thì ngắm cây xanh thủy sinh trên bệ cửa sổ, rễ cây nhiều nhánh mọc tứ phía trong chiếc bình hình cầu, sức sống cực kỳ bền bỉ, là cây do Khúc Sở tặng.