Chương 31
Ban đầu, thế hệ trẻ nhà họ Ứng gồm hai người, một nam một nữ. Để tạo thành tổ hợp chữ mang ý nghĩa tốt, tên họ đã được tách ra từ một thành ngữ: Cẩn ngôn thận hành [1].
[1] Cẩn ngôn thận hành: thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Về sau Ứng Hành Vân ngoại tình, Ứng Trường Lạc ra đời.
Ứng Thận Hành là một người anh trai rất tốt, vì bất mãn việc ông nội quá khắt khe với các em nên nhiều năm qua anh ấy đã nỗ lực tiến lên, tính cách chín chắn, sắc sảo tựa lưỡi dao bén.
Cố Từ là ngoại lệ duy nhất của Ứng Thận Hành, bên cạnh hai cô em gái.
Chị em Ứng Trường Lạc và Ứng Cẩn Ngôn cũng ỷ lại vào Cố Từ lắm, mặc dù năm nay Cố Từ chỉ mới hai mươi, vừa đăng ký kết hôn với Ứng Thận Hành tầm nửa năm trước.
Song nếu nhìn nhận theo nhiều cách, Cố Từ chẳng khác nào một bến cảng tránh gió an ủi của Ứng Trường Lạc.
Lần đầu tiên gặp người chị gái vẫn chưa thành chị dâu này, cô chỉ mới trải qua sinh nhật mười một tuổi được vài ngày.
Hôm ấy, Ứng Trường Lạc nhận được phiếu điểm cuối kỳ, do trình bày thiếu “các bước giải thích” nên cô không đạt được điểm tối đa. Cô nắm chặt bài thi, cúi đầu uể oải và trách móc bản thân mình, chú tài xế Trương đã họp phụ huynh giúp cô, không biết khi chú ấy về báo cáo với ông ngoại, cô sẽ bị phê bình ra sao.
Cố Từ sở hữu gương mặt búp bê, đôi mắt hươu, trông thật hiền lành, cô ấy ôm gấu bông đứng xa hơn nửa mét để quan sát cô, cẩn thận hỏi: “Em có thể chơi với chị một lát không?”
“...” Cô ngước mắt nhìn Cố Từ rất lâu rồi chậm rãi gật đầu.
Lần đầu Ứng Trường Lạc chứng kiến cách chị gái tiếp cận mình như vậy, bản thân đã nhận được biết bao an ủi từ Cố Từ ngay sau đấy.
Đối với việc vỗ về người khác, điều hữu ích nhất chẳng phải lời cổ vũ như “Sự việc vẫn chưa tới nỗi nào đâu”, mà nên bảo cho đối phương biết rằng, bạn nhìn hoàn cảnh của tôi này, thậm chí còn thảm hơn bạn cả chục ngàn lần, nhưng bây giờ ấy, không phải tôi vẫn đang sống tốt sao?
Từ năm mười tám tuổi, Cố Từ đã học năm thứ ba tại học viện Mỹ thuật, từng xuất bản sách tranh, bắt đầu nhận các công việc thiết kế để kiếm tiền, lý lịch rất đẹp. Kì này cô ấy sẽ phụ giúp Ứng Trường Lạc thiết kế phòng của cô.
Cố Từ ngồi xếp bằng, đối diện Ứng Trường Lạc, dịu giọng thì thầm: “Chỉ thiếu vài bước giải thích thôi mà, cuộc đời không phải có mỗi thi cử đâu nè, đường còn dài lắm em ạ.”
Ứng Trường Lạc chưa kịp hỏi lại cô ấy: “Chị đảm bảo thế nào?”
Cố Từ đã thản nhiên kể thẳng chuyện của mình: “Thật ra chị là trẻ mồ côi, thuộc kiểu bị vứt bỏ ở cửa cô nhi viện ấy. Từ lúc có ký ức, chị đã sống ở cô nhi viện rồi. Không biết em đã từng nghe qua một nơi tên Thanh Lưu chưa?”
Ứng Trường Lạc lắc đầu, quả nhiên cô chưa bao giờ nghe thấy.
Lúm đồng tiền của Cố Từ nhàn nhạt, cô ấy cười: “Thanh Lưu nằm bên phía Tây Bắc của nước ta, là một huyện, chị sinh ra trong một trấn thuộc huyện này. Quay về mười mấy hay hai mươi năm trước, chẳng ai trên trấn dư dả tiền bạc để nhận nuôi con gái cả, chị đã lớn lên ở đấy, gió lớn cuốn cát vàng quanh năm. Đôi khi giáo viên sẽ dẫn bọn chị đến thảo nguyên chăn nuôi, và lúc chăn dê ấy, chị đã chống một tấm ván cũ lên rồi vẽ tranh.”
Ứng Trường Lạc vẫn không tài nào quên được ngày hôm đấy, Cố Từ ngồi đối diện với hướng ánh dương chiếu tới, nét mặt vô cùng dịu dàng, ánh mắt thanh thản: “Sau khi vượt qua kỳ thi rồi đến Đế Đô, chị nhận được vô vàn lời khen rằng mình ưu tú, tuổi còn nhỏ nhưng đã đậu vào Học viện Mỹ thuật Trung ương, tương lai xán lạn. Về sau giáo viên đề cử chị xuất bản sách tranh, chủ biên nhận xét bức tranh của chị có phong cách. Nhưng chỉ mình chị biết nào phải vậy, phong cách đấy là những việc chị từng chứng kiến, khắc ghi trong xương máu.”
Cô ấy dường như bất đắc dĩ nói: “Viện mồ côi trẻ em quy định nhận nuôi cô nhi đến năm chúng mười sáu tuổi, sau độ tuổi đấy, chỉ những người không có năng lực hành vi mới chuyển vào viện mồ côi xã hội. Chuyện này đồng nghĩa với một việc, mười sáu tuổi chính là một ngưỡng giới hạn. Thế nên chị đành phải điên cuồng nhảy lớp, nhưng với nền tảng kém, trình độ giáo dục của Thanh Lưu cũng bình bình, chị còn cách xa vạn dặm mới thi nổi vào khoa chính quy. Khoảnh khắc cầm phiếu điểm năm lớp 10, chị cảm thấy mình toi rồi.”
Ứng Trường Lạc nhíu mày nghe tiếp, cô đã ngậm thìa vàng từ thuở mới lọt lòng, tuy thiếu thốn tình yêu thương, song vẫn đầy đủ cơm ngon áo đẹp, có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Các anh chị của cô đều theo con đường tranh huy chương, học vượt cấp ở các ngôi trường nổi tiếng, toàn bộ điều kiện tốt nhất và giáo viên giỏi nhất ở Đế Đô đều dành cho cô, bao khốn khổ trong nhân gian thật sự cách cô quá xa.
Đấy là lần đầu tiên Ứng Trường Lạc được nghe một người kể về cuộc đời hoàn toàn khác của họ bằng chất giọng mộc mạc đến vậy, dù cả hai đều hít thở dưới cùng một bầu trời.
“May thay, giáo viên mở phòng vẽ tranh đã tuyển sinh ở trường cấp 3 của bọn chị, rồi ngỏ ý rằng chị muốn học nghệ thuật không khi thấy bảng tin do chị vẽ, có thể giảm tải các môn văn hóa rất nhiều nếu chị theo con đường ấy… Đầu năm 2008, một mình chị bước lên chiếc xe lửa màu xanh lá, ba ngày sau đến Đế Đô. Khi xuống xe, chị mới biết một điều, hóa ra vào mùa đông, vẫn tồn tại một nơi lạnh tới độ này.”
Đế Đô khô rét vào mùa đông, gió bấc tựa lưỡi dao lạnh, chui thẳng vào cơ thể men theo khe hở của quần áo, lúc ra ngoài phải lấy khăn choàng cổ che mặt.
Cố Từ cứ thuật lại như gió thoảng mây bay, Ứng Trường Lạc đã cố gắng tìm chút khổ sở từ vẻ mặt của cô ấy, song chẳng được. Cô luống cuống tay chân, rất muốn an ủi, lần mò toàn bộ túi trên người đều không thể thấy được nửa viên kẹo, chỉ đành mở to mắt ngại ngùng nghe tiếp.
“Lúc đấy, chị sống trong tầng hầm mười lăm tệ một ngày, nước nóng được cung cấp thì chẳng nóng, mì tôm luôn cứng ngắc, chị ăn hết rồi tiếp tục vẽ tranh. Không có lò sưởi khiến chị cóng đến mức răng run lên, nhưng chị vẫn kiên quyết cầm bút. Chị chỉ đăng ký thi vào Học viện Mỹ thuật Trung ương, bởi vì tiền bạc không cho phép chị ở Đế Đô lâu. Toàn bộ tiền đưa chị tới Đế Đô đều do giáo viên viện mồ côi và phòng vẽ tranh chung tay gom góp, miễn cưỡng lắm mới vừa đủ, đâu ai dư dả, trợ cấp chỗ này, bù vào nơi kia. Chị làm sao yên tâm thoải mái tiêu tiền mồ hôi xương máu của họ được chứ.”
“Lúc dừng bút hoàn thành bài thi vào Học viện Mỹ thuật Trung ương, chị cũng nghĩ mình thua rồi, cuộc đời mình đã chấm dứt vào khoảnh khắc đấy rồi.” Cố Từ cúi đầu, ôm chặt gấu bông, chậm rãi thở ra: “Nhưng bây giờ, chị vẫn ngồi trước mặt em, mỗi năm vẫn gửi tiền về cho viện mồ côi, vẫn dùng tất cả phí bản quyền kiếm được từ sách tranh để đóng phí chọn trường cho con trai của giáo viên phòng vẽ tranh, giúp em ấy có thể theo học ở trường chuyên cấp 3 ở thành phố, hầu hết mọi người biết chị, đều sẽ khen chị ưu tú. Cuộc đời của chị chưa kết thúc, nên cuộc đời của em cũng sẽ không kết thúc chỉ vì viết thiếu mấy bước giải thích đâu.”
Ứng Trường Lạc sửng sốt nhìn cô ấy, Cố Từ cột tóc đuôi ngựa hai bên, quả dâu tây trên dây buộc tóc được làm thủ công từ len sợi, trông tinh xảo dễ thương, cô ấy cười sáng sủa đề nghị: “Hay thế này, tối nay chị xin ông ngoại Lục, nhà chị thuê bị rỉ nước nên muốn ở nhờ nhà em vài ngày, em sẽ không bị phê bình nếu có người ngoài đâu.”
Hôm đấy Cố Từ thật sự ở tạm nhà họ Lục, ban đêm chạy qua phòng Ứng Trường Lạc, cùng cô ghép bức tranh năm ngàn miếng, thân mật ghé sát mặt cô chúc “Ngủ ngon”.
Hoàn cảnh của mỗi người khác nhau thế nào, đều tùy vào vận mệnh, Cố Từ đã dùng hết mười mấy năm nỗ lực của mình để cam đoan với cô một điều: Khi cuộc đời ném cho bạn một quả chanh, hãy tự tìm cách pha một cốc nước chanh.
Ứng Trường Lạc rất quý người chị gái này — à, bây giờ cô phải gọi một tiếng “chị dâu” rồi.
“Ứng Ứng ăn vị dâu không? Ngôn Ngôn đã chọn socola cho em rồi, chị ăn vị trà xanh, vậy chúng ta có thể thử cả hai vị luôn.” Cố Từ nhẹ nhàng hỏi.
Ứng Trường Lạc lấy lại tinh thần, cô đang đứng dưới tán dù của chị gái Ứng Cẩn Ngôn, địa điểm ở Universal tại Osaka, Nhật Bản.
Ứng Trường Lạc đã đề nghị tới đây, Ứng Cẩn Ngôn và Cố Từ vui vẻ đồng ý.
“Được ạ.” Ứng Trường Lạc gật đầu đáp, cô tự thấy gần đây mình đã thay đổi không ít, bắt đầu hứng thú hơn với khu vui chơi. Cô đang tập cách nói ra mong muốn của mình với những người thân thiết.
Các buổi tụ họp của chị em phụ nữ luôn theo phong cách đáng yêu, Cố Từ đeo chiếc cài hình tai mèo lên đầu Ứng Trường Lạc, kéo cô đi chụp hình chung.
Ứng Cẩn Ngôn tự tay tháo cài tai hình gấu ra để đổi sang hình chuột Mickey trên đầu Cố Từ, rồi khi đã dùng lược chải tóc cho Ứng Trường Lạc xong xuôi, cô ấy mới vén tóc và vào tư thế chụp.
Ứng Trường Lạc nhoẻn miệng, máy ảnh gắn sẵn hiệu ứng lấy nét gương mặt của ba người, một lát sau đã nhả ra ảnh chụp đính băng dán.
Cô đặc biệt lấy thêm một tấm nữa, có thể sẽ tặng cho Khúc Sở, nhưng cô cũng chưa chắc lắm.
“Khúc Sở biết cách chăm sóc người khác thật đấy.” Cố Từ cắn một miếng bánh kếp dâu, khen bằng chất giọng mơ hồ không rõ ý tứ: “Xem ra Ứng Ứng đã hoạt bát hơn hẳn trước kia, A Hành nói chẳng sai, Khúc Sở không tệ tí nào.”
Ứng Trường Lạc đang nghiêng đầu ăn bánh kếp socola trong tay chị gái, cô mau chóng nuốt xuống khi nghe vậy, chế giễu nói: “Nếu mỗi ngày phải nghe tấu hài, chị cũng sẽ hoạt bát thôi.”
“Phụt.” Cố Từ không nhịn được, cười đến mức phun ra, Ứng Cẩn Ngôn nhanh tay lẹ mắt đưa giấy cho cô ấy, rồi hơi hạ thấp cổ tay xuống để phần nhọn của bánh kếp hướng về phía em gái, dồn hết tâm trí vì hai người này.
Cố Từ lau miệng, giơ ngón tay cái lên với Ứng Trường Lạc: “Mấy câu chuyện cười nhạt của em ngày càng mặn nha.”
Cô mua một túi lớn để đựng các món quà kỉ niệm dành tặng bạn bè, chọn sổ tay cho Lạc Kim, sắm hộp bút cho Hách Manh… Khi đến màn kịch chính là tìm quà tặng Khúc Sở, trái lại cô chọn ra sao cũng không được.
Ứng Trường Lạc đứng trước kệ hàng rực rỡ muôn màu, suy nghĩ xem phải mua gì cho anh.
Hai khu vui chơi sở hữu lưu lượng khách lớn nhất của Đế Đô đều thuộc về sản nghiệp của nhà Khúc Sở, có lẽ anh không thiếu vài thứ này. Ứng Trường Lạc cúi đầu, vừa định bỏ cuộc thì chiếc vòng đeo trên cổ tay đã lọt vào mắt cô.
Quà cáp thế nào dường như chẳng liên quan đến việc đối phương có thiếu hay không, trang sức của cô cũng đầy đủ, nhưng cô sẽ vui vẻ nếu được Khúc Sở tặng. Vào những dịp thích hợp, dẫu vô tình hay cố ý, cô luôn lấy ra để phối đồ.
Ứng Trường Lạc xoay người, bộ trang phục hiện giờ của cô được phản chiếu trong chiếc gương toàn thân, váy bồng hai dây màu đen, băng đô hình tai mèo đen trắng cố định trên tóc, trước ngực cài chiếc trâm chú quỷ nhỏ Kuromi, phụ kiện khiến các chị gái của cô trở nên đáng yêu hơn.
Khi cô tỉnh táo lại, trong tay đã cầm chiếc tai mèo với màu trắng chủ đạo cùng với trâm cài áo và khuy măng sét cùng bộ.
Lòng nảy sinh tâm tư, muốn dấu vết của mình hiện diện trên người Khúc Sở.
Ứng Cẩn Ngôn là tín đồ trung thành của trò tàu lượn siêu tốc, thông thường cô ấy sẽ chơi một mình, nhưng hôm nay Ứng Trường Lạc đã chủ động đề nghị chơi cùng.
Lần đầu tiên trong đời cô chơi tàu lượn siêu tốc, cũng không quá hồi hộp.
Nhưng cô vẫn nhắn tin báo cáo với Khúc Sở như bị ma xui quỷ khiến vậy.
Cô chủ: [Em mua quà cho anh rồi, giờ sắp chơi tàu lượn siêu tốc với chị gái, đang xếp hàng.]
Khúc Sở: [Do bản thân nhóc Trường Lạc muốn ngồi đúng không?]
Cô chủ: [Vâng.]
Khúc Sở: [Vậy chơi vui nhé, điểm kích thích nhất của tàu lượn siêu tốc là khi lên đến đỉnh điểm, em có thể thoải mái hét to, tiếng gào ấy sẽ hòa vào trời mây. Ai nấy cũng kêu hết, họ chẳng nghe thấy em đang thét gì đâu, toàn bộ chuyện buồn đều sẽ tiêu tan theo gió cả.]
Cô chủ: [Được.]
Khúc Sở: [Hình ảnh]
Khúc Sở: [Đúng rồi, anh đã hoàn thành bài cắt báo của em rồi, chẳng trách em đành bó tay. Từ nhỏ, tế bào nghệ thuật của anh đã thuộc dạng vi khuẩn trong chuyện vẽ vời rồi, vậy nên anh chỉ toàn rọi ánh sáng vào tranh, dùng giấy phủ lên rồi đồ đây đồ đó, trông cũng tàm tạm, đủ để nộp thôi, em muốn tự viết tên không? Anh bắt chước chữ của em cũng được, chỉ sợ giáo viên của bọn em phát hiện thôi.]
Ứng Trường Lạc nhấn mở, thật sự chẳng giống với từ “tàm tạm” chút nào.
Mặt giấy theo khổ 8K đầy ắp hình dán tràn ra mép, phía dưới bên trái có Vạn Lý Trường Thành nguy nga bao la hùng vĩ, ở trên góc phải xuất hiện cờ đỏ năm sao tươi đẹp, phần khung được dặm hai màu, kim tuyến nằm giữa, màu đỏ thắm ôm trọn xung quanh.
Từng gợn sóng phong cảnh đóng vai đường chia cắt, đập vào mắt là tấm bản đồ Trung Quốc nằm ngay trung tâm, màu sắc đều được bồi đắp theo độ chân thực, chắc hẳn Khúc Sở đã khó khăn lắm mới tìm ra được những màu này.
Cô nghe thấy trái tim mình đang đập thình thịch, hiện giờ vừa chỉ bước qua ngày thứ hai của kỳ nghỉ Quốc khánh mà thôi, hôm qua Khúc Sở đã cùng ông cụ xem duyệt binh và dùng cơm. Ắt anh phải thức rất khuya hoặc dậy thật sớm để hoàn tất được bức tranh vào lúc này.
Anh ân cần chu đáo với mình như vậy, Ứng Trường Lạc chẳng thể thờ ơ nổi.
Dòng người chờ trước tàu lượn siêu tốc rất dài, nhưng lần nào cũng chở được lượng lớn khách, họ bắt đầu di chuyển lên phía trước một đoạn lớn.
Bởi vì quy định an toàn nên trong lúc chơi, bạn không được mang theo điện thoại, trước khi tới lượt mình, Ứng Trường Lạc trả lời Khúc Sở.
Cô muốn bộc bạch nhiều điều lắm, nhưng khi nhập vào khung chỉ còn mỗi một câu.
Cô chủ: [Anh vất vả rồi, để em viết.]
***
Nhân viên cẩn thận kiểm tra toàn bộ thiết bị an toàn của từng người, Ứng Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng đặt lên tay cô vỗ về. Đoàn xe chậm rãi chạy ra khỏi trạm, mười mấy giây sau bất chợt tăng tốc, khởi đầu hành trình leo đến đỉnh.
Ứng Trường Lạc vẫn giữ nguyên biểu cảm khi nhìn về phía trước, lúc mới lên được nửa đường thì đã có khách bắt đầu thét lên.
Sau một cú bức tốc tối đa, tàu đã chạm tới điểm cao nhất, động lượng khiến nhịp tim đập liên hồi, âm thanh gió gào thét bên tai, tiếng rít gào làm màng nhĩ chấn động ong ong.
Lực ly tâm và cảm giác mất trọng lực dọc theo đôi bên, Ứng Trường Lạc cố gắng tập trung tinh thần, tính đúng thời điểm tàu dốc ngược lại, cô gào thét thật to hết sức có thể.
Khi xung quanh hoàn toàn lộn ngược, cô lớn tiếng hô bằng tiếng Nhật, dẫu trong tình huống như vậy, cô cũng chẳng dám dùng xưng hô hay sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ.
Giữa rừng âm thanh với tần số cao không thể phân biệt rõ phương hướng chính xác, giọng hét điên cuồng của Ứng Trường Lạc đã thầm xuất hiện thêm câu “君のことが好きです [Em thích anh]”.
Cách xa muôn trùng đại dương, vời vợi trên từng áng mây.
Khoảnh khắc đảo nghịch ấy, nào một ai hay rằng, em đã phải lòng anh.
[1] Cẩn ngôn thận hành: thận trọng từ lời nói đến việc làm.
Về sau Ứng Hành Vân ngoại tình, Ứng Trường Lạc ra đời.
Ứng Thận Hành là một người anh trai rất tốt, vì bất mãn việc ông nội quá khắt khe với các em nên nhiều năm qua anh ấy đã nỗ lực tiến lên, tính cách chín chắn, sắc sảo tựa lưỡi dao bén.
Cố Từ là ngoại lệ duy nhất của Ứng Thận Hành, bên cạnh hai cô em gái.
Chị em Ứng Trường Lạc và Ứng Cẩn Ngôn cũng ỷ lại vào Cố Từ lắm, mặc dù năm nay Cố Từ chỉ mới hai mươi, vừa đăng ký kết hôn với Ứng Thận Hành tầm nửa năm trước.
Song nếu nhìn nhận theo nhiều cách, Cố Từ chẳng khác nào một bến cảng tránh gió an ủi của Ứng Trường Lạc.
Lần đầu tiên gặp người chị gái vẫn chưa thành chị dâu này, cô chỉ mới trải qua sinh nhật mười một tuổi được vài ngày.
Hôm ấy, Ứng Trường Lạc nhận được phiếu điểm cuối kỳ, do trình bày thiếu “các bước giải thích” nên cô không đạt được điểm tối đa. Cô nắm chặt bài thi, cúi đầu uể oải và trách móc bản thân mình, chú tài xế Trương đã họp phụ huynh giúp cô, không biết khi chú ấy về báo cáo với ông ngoại, cô sẽ bị phê bình ra sao.
Cố Từ sở hữu gương mặt búp bê, đôi mắt hươu, trông thật hiền lành, cô ấy ôm gấu bông đứng xa hơn nửa mét để quan sát cô, cẩn thận hỏi: “Em có thể chơi với chị một lát không?”
“...” Cô ngước mắt nhìn Cố Từ rất lâu rồi chậm rãi gật đầu.
Lần đầu Ứng Trường Lạc chứng kiến cách chị gái tiếp cận mình như vậy, bản thân đã nhận được biết bao an ủi từ Cố Từ ngay sau đấy.
Đối với việc vỗ về người khác, điều hữu ích nhất chẳng phải lời cổ vũ như “Sự việc vẫn chưa tới nỗi nào đâu”, mà nên bảo cho đối phương biết rằng, bạn nhìn hoàn cảnh của tôi này, thậm chí còn thảm hơn bạn cả chục ngàn lần, nhưng bây giờ ấy, không phải tôi vẫn đang sống tốt sao?
Từ năm mười tám tuổi, Cố Từ đã học năm thứ ba tại học viện Mỹ thuật, từng xuất bản sách tranh, bắt đầu nhận các công việc thiết kế để kiếm tiền, lý lịch rất đẹp. Kì này cô ấy sẽ phụ giúp Ứng Trường Lạc thiết kế phòng của cô.
Cố Từ ngồi xếp bằng, đối diện Ứng Trường Lạc, dịu giọng thì thầm: “Chỉ thiếu vài bước giải thích thôi mà, cuộc đời không phải có mỗi thi cử đâu nè, đường còn dài lắm em ạ.”
Ứng Trường Lạc chưa kịp hỏi lại cô ấy: “Chị đảm bảo thế nào?”
Cố Từ đã thản nhiên kể thẳng chuyện của mình: “Thật ra chị là trẻ mồ côi, thuộc kiểu bị vứt bỏ ở cửa cô nhi viện ấy. Từ lúc có ký ức, chị đã sống ở cô nhi viện rồi. Không biết em đã từng nghe qua một nơi tên Thanh Lưu chưa?”
Ứng Trường Lạc lắc đầu, quả nhiên cô chưa bao giờ nghe thấy.
Lúm đồng tiền của Cố Từ nhàn nhạt, cô ấy cười: “Thanh Lưu nằm bên phía Tây Bắc của nước ta, là một huyện, chị sinh ra trong một trấn thuộc huyện này. Quay về mười mấy hay hai mươi năm trước, chẳng ai trên trấn dư dả tiền bạc để nhận nuôi con gái cả, chị đã lớn lên ở đấy, gió lớn cuốn cát vàng quanh năm. Đôi khi giáo viên sẽ dẫn bọn chị đến thảo nguyên chăn nuôi, và lúc chăn dê ấy, chị đã chống một tấm ván cũ lên rồi vẽ tranh.”
Ứng Trường Lạc vẫn không tài nào quên được ngày hôm đấy, Cố Từ ngồi đối diện với hướng ánh dương chiếu tới, nét mặt vô cùng dịu dàng, ánh mắt thanh thản: “Sau khi vượt qua kỳ thi rồi đến Đế Đô, chị nhận được vô vàn lời khen rằng mình ưu tú, tuổi còn nhỏ nhưng đã đậu vào Học viện Mỹ thuật Trung ương, tương lai xán lạn. Về sau giáo viên đề cử chị xuất bản sách tranh, chủ biên nhận xét bức tranh của chị có phong cách. Nhưng chỉ mình chị biết nào phải vậy, phong cách đấy là những việc chị từng chứng kiến, khắc ghi trong xương máu.”
Cô ấy dường như bất đắc dĩ nói: “Viện mồ côi trẻ em quy định nhận nuôi cô nhi đến năm chúng mười sáu tuổi, sau độ tuổi đấy, chỉ những người không có năng lực hành vi mới chuyển vào viện mồ côi xã hội. Chuyện này đồng nghĩa với một việc, mười sáu tuổi chính là một ngưỡng giới hạn. Thế nên chị đành phải điên cuồng nhảy lớp, nhưng với nền tảng kém, trình độ giáo dục của Thanh Lưu cũng bình bình, chị còn cách xa vạn dặm mới thi nổi vào khoa chính quy. Khoảnh khắc cầm phiếu điểm năm lớp 10, chị cảm thấy mình toi rồi.”
Ứng Trường Lạc nhíu mày nghe tiếp, cô đã ngậm thìa vàng từ thuở mới lọt lòng, tuy thiếu thốn tình yêu thương, song vẫn đầy đủ cơm ngon áo đẹp, có thể tự chăm sóc bản thân thật tốt.
Các anh chị của cô đều theo con đường tranh huy chương, học vượt cấp ở các ngôi trường nổi tiếng, toàn bộ điều kiện tốt nhất và giáo viên giỏi nhất ở Đế Đô đều dành cho cô, bao khốn khổ trong nhân gian thật sự cách cô quá xa.
Đấy là lần đầu tiên Ứng Trường Lạc được nghe một người kể về cuộc đời hoàn toàn khác của họ bằng chất giọng mộc mạc đến vậy, dù cả hai đều hít thở dưới cùng một bầu trời.
“May thay, giáo viên mở phòng vẽ tranh đã tuyển sinh ở trường cấp 3 của bọn chị, rồi ngỏ ý rằng chị muốn học nghệ thuật không khi thấy bảng tin do chị vẽ, có thể giảm tải các môn văn hóa rất nhiều nếu chị theo con đường ấy… Đầu năm 2008, một mình chị bước lên chiếc xe lửa màu xanh lá, ba ngày sau đến Đế Đô. Khi xuống xe, chị mới biết một điều, hóa ra vào mùa đông, vẫn tồn tại một nơi lạnh tới độ này.”
Đế Đô khô rét vào mùa đông, gió bấc tựa lưỡi dao lạnh, chui thẳng vào cơ thể men theo khe hở của quần áo, lúc ra ngoài phải lấy khăn choàng cổ che mặt.
Cố Từ cứ thuật lại như gió thoảng mây bay, Ứng Trường Lạc đã cố gắng tìm chút khổ sở từ vẻ mặt của cô ấy, song chẳng được. Cô luống cuống tay chân, rất muốn an ủi, lần mò toàn bộ túi trên người đều không thể thấy được nửa viên kẹo, chỉ đành mở to mắt ngại ngùng nghe tiếp.
“Lúc đấy, chị sống trong tầng hầm mười lăm tệ một ngày, nước nóng được cung cấp thì chẳng nóng, mì tôm luôn cứng ngắc, chị ăn hết rồi tiếp tục vẽ tranh. Không có lò sưởi khiến chị cóng đến mức răng run lên, nhưng chị vẫn kiên quyết cầm bút. Chị chỉ đăng ký thi vào Học viện Mỹ thuật Trung ương, bởi vì tiền bạc không cho phép chị ở Đế Đô lâu. Toàn bộ tiền đưa chị tới Đế Đô đều do giáo viên viện mồ côi và phòng vẽ tranh chung tay gom góp, miễn cưỡng lắm mới vừa đủ, đâu ai dư dả, trợ cấp chỗ này, bù vào nơi kia. Chị làm sao yên tâm thoải mái tiêu tiền mồ hôi xương máu của họ được chứ.”
“Lúc dừng bút hoàn thành bài thi vào Học viện Mỹ thuật Trung ương, chị cũng nghĩ mình thua rồi, cuộc đời mình đã chấm dứt vào khoảnh khắc đấy rồi.” Cố Từ cúi đầu, ôm chặt gấu bông, chậm rãi thở ra: “Nhưng bây giờ, chị vẫn ngồi trước mặt em, mỗi năm vẫn gửi tiền về cho viện mồ côi, vẫn dùng tất cả phí bản quyền kiếm được từ sách tranh để đóng phí chọn trường cho con trai của giáo viên phòng vẽ tranh, giúp em ấy có thể theo học ở trường chuyên cấp 3 ở thành phố, hầu hết mọi người biết chị, đều sẽ khen chị ưu tú. Cuộc đời của chị chưa kết thúc, nên cuộc đời của em cũng sẽ không kết thúc chỉ vì viết thiếu mấy bước giải thích đâu.”
Ứng Trường Lạc sửng sốt nhìn cô ấy, Cố Từ cột tóc đuôi ngựa hai bên, quả dâu tây trên dây buộc tóc được làm thủ công từ len sợi, trông tinh xảo dễ thương, cô ấy cười sáng sủa đề nghị: “Hay thế này, tối nay chị xin ông ngoại Lục, nhà chị thuê bị rỉ nước nên muốn ở nhờ nhà em vài ngày, em sẽ không bị phê bình nếu có người ngoài đâu.”
Hôm đấy Cố Từ thật sự ở tạm nhà họ Lục, ban đêm chạy qua phòng Ứng Trường Lạc, cùng cô ghép bức tranh năm ngàn miếng, thân mật ghé sát mặt cô chúc “Ngủ ngon”.
Hoàn cảnh của mỗi người khác nhau thế nào, đều tùy vào vận mệnh, Cố Từ đã dùng hết mười mấy năm nỗ lực của mình để cam đoan với cô một điều: Khi cuộc đời ném cho bạn một quả chanh, hãy tự tìm cách pha một cốc nước chanh.
Ứng Trường Lạc rất quý người chị gái này — à, bây giờ cô phải gọi một tiếng “chị dâu” rồi.
“Ứng Ứng ăn vị dâu không? Ngôn Ngôn đã chọn socola cho em rồi, chị ăn vị trà xanh, vậy chúng ta có thể thử cả hai vị luôn.” Cố Từ nhẹ nhàng hỏi.
Ứng Trường Lạc lấy lại tinh thần, cô đang đứng dưới tán dù của chị gái Ứng Cẩn Ngôn, địa điểm ở Universal tại Osaka, Nhật Bản.
Ứng Trường Lạc đã đề nghị tới đây, Ứng Cẩn Ngôn và Cố Từ vui vẻ đồng ý.
“Được ạ.” Ứng Trường Lạc gật đầu đáp, cô tự thấy gần đây mình đã thay đổi không ít, bắt đầu hứng thú hơn với khu vui chơi. Cô đang tập cách nói ra mong muốn của mình với những người thân thiết.
Các buổi tụ họp của chị em phụ nữ luôn theo phong cách đáng yêu, Cố Từ đeo chiếc cài hình tai mèo lên đầu Ứng Trường Lạc, kéo cô đi chụp hình chung.
Ứng Cẩn Ngôn tự tay tháo cài tai hình gấu ra để đổi sang hình chuột Mickey trên đầu Cố Từ, rồi khi đã dùng lược chải tóc cho Ứng Trường Lạc xong xuôi, cô ấy mới vén tóc và vào tư thế chụp.
Ứng Trường Lạc nhoẻn miệng, máy ảnh gắn sẵn hiệu ứng lấy nét gương mặt của ba người, một lát sau đã nhả ra ảnh chụp đính băng dán.
Cô đặc biệt lấy thêm một tấm nữa, có thể sẽ tặng cho Khúc Sở, nhưng cô cũng chưa chắc lắm.
“Khúc Sở biết cách chăm sóc người khác thật đấy.” Cố Từ cắn một miếng bánh kếp dâu, khen bằng chất giọng mơ hồ không rõ ý tứ: “Xem ra Ứng Ứng đã hoạt bát hơn hẳn trước kia, A Hành nói chẳng sai, Khúc Sở không tệ tí nào.”
Ứng Trường Lạc đang nghiêng đầu ăn bánh kếp socola trong tay chị gái, cô mau chóng nuốt xuống khi nghe vậy, chế giễu nói: “Nếu mỗi ngày phải nghe tấu hài, chị cũng sẽ hoạt bát thôi.”
“Phụt.” Cố Từ không nhịn được, cười đến mức phun ra, Ứng Cẩn Ngôn nhanh tay lẹ mắt đưa giấy cho cô ấy, rồi hơi hạ thấp cổ tay xuống để phần nhọn của bánh kếp hướng về phía em gái, dồn hết tâm trí vì hai người này.
Cố Từ lau miệng, giơ ngón tay cái lên với Ứng Trường Lạc: “Mấy câu chuyện cười nhạt của em ngày càng mặn nha.”
Cô mua một túi lớn để đựng các món quà kỉ niệm dành tặng bạn bè, chọn sổ tay cho Lạc Kim, sắm hộp bút cho Hách Manh… Khi đến màn kịch chính là tìm quà tặng Khúc Sở, trái lại cô chọn ra sao cũng không được.
Ứng Trường Lạc đứng trước kệ hàng rực rỡ muôn màu, suy nghĩ xem phải mua gì cho anh.
Hai khu vui chơi sở hữu lưu lượng khách lớn nhất của Đế Đô đều thuộc về sản nghiệp của nhà Khúc Sở, có lẽ anh không thiếu vài thứ này. Ứng Trường Lạc cúi đầu, vừa định bỏ cuộc thì chiếc vòng đeo trên cổ tay đã lọt vào mắt cô.
Quà cáp thế nào dường như chẳng liên quan đến việc đối phương có thiếu hay không, trang sức của cô cũng đầy đủ, nhưng cô sẽ vui vẻ nếu được Khúc Sở tặng. Vào những dịp thích hợp, dẫu vô tình hay cố ý, cô luôn lấy ra để phối đồ.
Ứng Trường Lạc xoay người, bộ trang phục hiện giờ của cô được phản chiếu trong chiếc gương toàn thân, váy bồng hai dây màu đen, băng đô hình tai mèo đen trắng cố định trên tóc, trước ngực cài chiếc trâm chú quỷ nhỏ Kuromi, phụ kiện khiến các chị gái của cô trở nên đáng yêu hơn.
Khi cô tỉnh táo lại, trong tay đã cầm chiếc tai mèo với màu trắng chủ đạo cùng với trâm cài áo và khuy măng sét cùng bộ.
Lòng nảy sinh tâm tư, muốn dấu vết của mình hiện diện trên người Khúc Sở.
Ứng Cẩn Ngôn là tín đồ trung thành của trò tàu lượn siêu tốc, thông thường cô ấy sẽ chơi một mình, nhưng hôm nay Ứng Trường Lạc đã chủ động đề nghị chơi cùng.
Lần đầu tiên trong đời cô chơi tàu lượn siêu tốc, cũng không quá hồi hộp.
Nhưng cô vẫn nhắn tin báo cáo với Khúc Sở như bị ma xui quỷ khiến vậy.
Cô chủ: [Em mua quà cho anh rồi, giờ sắp chơi tàu lượn siêu tốc với chị gái, đang xếp hàng.]
Khúc Sở: [Do bản thân nhóc Trường Lạc muốn ngồi đúng không?]
Cô chủ: [Vâng.]
Khúc Sở: [Vậy chơi vui nhé, điểm kích thích nhất của tàu lượn siêu tốc là khi lên đến đỉnh điểm, em có thể thoải mái hét to, tiếng gào ấy sẽ hòa vào trời mây. Ai nấy cũng kêu hết, họ chẳng nghe thấy em đang thét gì đâu, toàn bộ chuyện buồn đều sẽ tiêu tan theo gió cả.]
Cô chủ: [Được.]
Khúc Sở: [Hình ảnh]
Khúc Sở: [Đúng rồi, anh đã hoàn thành bài cắt báo của em rồi, chẳng trách em đành bó tay. Từ nhỏ, tế bào nghệ thuật của anh đã thuộc dạng vi khuẩn trong chuyện vẽ vời rồi, vậy nên anh chỉ toàn rọi ánh sáng vào tranh, dùng giấy phủ lên rồi đồ đây đồ đó, trông cũng tàm tạm, đủ để nộp thôi, em muốn tự viết tên không? Anh bắt chước chữ của em cũng được, chỉ sợ giáo viên của bọn em phát hiện thôi.]
Ứng Trường Lạc nhấn mở, thật sự chẳng giống với từ “tàm tạm” chút nào.
Mặt giấy theo khổ 8K đầy ắp hình dán tràn ra mép, phía dưới bên trái có Vạn Lý Trường Thành nguy nga bao la hùng vĩ, ở trên góc phải xuất hiện cờ đỏ năm sao tươi đẹp, phần khung được dặm hai màu, kim tuyến nằm giữa, màu đỏ thắm ôm trọn xung quanh.
Từng gợn sóng phong cảnh đóng vai đường chia cắt, đập vào mắt là tấm bản đồ Trung Quốc nằm ngay trung tâm, màu sắc đều được bồi đắp theo độ chân thực, chắc hẳn Khúc Sở đã khó khăn lắm mới tìm ra được những màu này.
Cô nghe thấy trái tim mình đang đập thình thịch, hiện giờ vừa chỉ bước qua ngày thứ hai của kỳ nghỉ Quốc khánh mà thôi, hôm qua Khúc Sở đã cùng ông cụ xem duyệt binh và dùng cơm. Ắt anh phải thức rất khuya hoặc dậy thật sớm để hoàn tất được bức tranh vào lúc này.
Anh ân cần chu đáo với mình như vậy, Ứng Trường Lạc chẳng thể thờ ơ nổi.
Dòng người chờ trước tàu lượn siêu tốc rất dài, nhưng lần nào cũng chở được lượng lớn khách, họ bắt đầu di chuyển lên phía trước một đoạn lớn.
Bởi vì quy định an toàn nên trong lúc chơi, bạn không được mang theo điện thoại, trước khi tới lượt mình, Ứng Trường Lạc trả lời Khúc Sở.
Cô muốn bộc bạch nhiều điều lắm, nhưng khi nhập vào khung chỉ còn mỗi một câu.
Cô chủ: [Anh vất vả rồi, để em viết.]
***
Nhân viên cẩn thận kiểm tra toàn bộ thiết bị an toàn của từng người, Ứng Cẩn Ngôn ngồi bên cạnh cô, nhẹ nhàng đặt lên tay cô vỗ về. Đoàn xe chậm rãi chạy ra khỏi trạm, mười mấy giây sau bất chợt tăng tốc, khởi đầu hành trình leo đến đỉnh.
Ứng Trường Lạc vẫn giữ nguyên biểu cảm khi nhìn về phía trước, lúc mới lên được nửa đường thì đã có khách bắt đầu thét lên.
Sau một cú bức tốc tối đa, tàu đã chạm tới điểm cao nhất, động lượng khiến nhịp tim đập liên hồi, âm thanh gió gào thét bên tai, tiếng rít gào làm màng nhĩ chấn động ong ong.
Lực ly tâm và cảm giác mất trọng lực dọc theo đôi bên, Ứng Trường Lạc cố gắng tập trung tinh thần, tính đúng thời điểm tàu dốc ngược lại, cô gào thét thật to hết sức có thể.
Khi xung quanh hoàn toàn lộn ngược, cô lớn tiếng hô bằng tiếng Nhật, dẫu trong tình huống như vậy, cô cũng chẳng dám dùng xưng hô hay sử dụng ngôn ngữ mẹ đẻ.
Giữa rừng âm thanh với tần số cao không thể phân biệt rõ phương hướng chính xác, giọng hét điên cuồng của Ứng Trường Lạc đã thầm xuất hiện thêm câu “君のことが好きです [Em thích anh]”.
Cách xa muôn trùng đại dương, vời vợi trên từng áng mây.
Khoảnh khắc đảo nghịch ấy, nào một ai hay rằng, em đã phải lòng anh.