Chương : 11
Trên mái nhà, ngọn gió đêm hè ấm áp mà dịu dàng.
Tiểu quái thú dùng sức lật ngược một tấm gỗ, nhỏ giọng rống lên: “Gruuuuuu, ta muốn ăn tươi ngươi!!”
Sau đó nó nhảy vọt sang một tấm ván gỗ khác sau lưng, ngồi xổm xuống giơ hai tay lên trời, nhẹ giọng thét chói tai: “Cứu, mau tới cứu người!”
Giây tiếp theo, nó nhảy lên, lùi về phía sau vài bước, lấy đà bay vọt lên, rồi dùng dùng tư thế thiên ngoại phi tiên hạ xuống: “Dừng tay, ta là Ultraman…”
Mái nhà vì chấn động mà rung một cái, dưới lầu có một người tức giận kêu to: “Ai đó?”
Tiểu quái thú lè lưỡi, hai tay chống nạnh nửa ngày không dám động đậy.
Một lát sau, nó mới tiếp tục trò chơi của mình.
Nó lưỡng lự một chút, rồi mới ngồi trở lại tấm ván gỗ phía sau, ngẩng đầu nhìn sao trời, nó giống như nhìn thấy hình bóng cao lớn đó ngay trước mặt.
“Ultraman, anh đã đến rồi…” Tiểu quái thú giống như những tất cả người được Ultraman cứu trên TV, giọng nói run rẩy lên tiếng.
Tiểu quái thú dùng sức lật ngược một tấm gỗ, nhỏ giọng rống lên: “Gruuuuuu, ta muốn ăn tươi ngươi!!”
Sau đó nó nhảy vọt sang một tấm ván gỗ khác sau lưng, ngồi xổm xuống giơ hai tay lên trời, nhẹ giọng thét chói tai: “Cứu, mau tới cứu người!”
Giây tiếp theo, nó nhảy lên, lùi về phía sau vài bước, lấy đà bay vọt lên, rồi dùng dùng tư thế thiên ngoại phi tiên hạ xuống: “Dừng tay, ta là Ultraman…”
Mái nhà vì chấn động mà rung một cái, dưới lầu có một người tức giận kêu to: “Ai đó?”
Tiểu quái thú lè lưỡi, hai tay chống nạnh nửa ngày không dám động đậy.
Một lát sau, nó mới tiếp tục trò chơi của mình.
Nó lưỡng lự một chút, rồi mới ngồi trở lại tấm ván gỗ phía sau, ngẩng đầu nhìn sao trời, nó giống như nhìn thấy hình bóng cao lớn đó ngay trước mặt.
“Ultraman, anh đã đến rồi…” Tiểu quái thú giống như những tất cả người được Ultraman cứu trên TV, giọng nói run rẩy lên tiếng.