Chương : 5
Quả nhiên khi tới tiết thứ ba, Diệp Tiểu Manh đã bị thầy giáo dạy Anh văn có chút hói đầu giáo huấn một trận. Lão đầu này hẳn nên đi dạy học Ngữ văn, bị mắng te tua trong lòng Diệp Tiểu Manh lại nghĩ, giáo huấn người mà cũng rất có bộ dạng.
Bị giáo huấn suốt năm phút đồng hồ, thầy Vương rốt cục buông tha cho nàng, người xinh đẹp luôn có chỗ tốt, không giao bài tập nhiều nhất chỉ bị mắng cho một trận rồi thôi.
Thầy Vương bắt đầu dạy học, những thứ khác không nói, lão đầu hói này dạy học rất tận tâm, cho nên mọi người đều biết ngàn vạn lần không nên cắt ngang lời giảng của hắn, nếu không hắn sẽ bão nổi.
Ngay khi thầy Vương đang giảng bài thật cao hứng, di động của Diệp Tiểu Manh liền hợp thời vang lên.
- Diệp Tiểu Manh! Cô đứng lên cho tôi!
Thầy Vương bắt đầu nổi đóa, gân xanh trên trán xông ra, làm cho người ta thật lo lắng hắn có thể tùy thời đột phát xuất huyết não ngất đi.
Diệp Tiểu Manh thật ủy khuất đứng lên, không biết là tên chết tiệt nào gọi điện thoại cho mình giờ phút này, hôm nay đi học quá gấp nên đã quên chỉnh điện thoại theo chế độ rung, kết quả đúng lúc đụng phải họng súng.
- Nộp điện thoại lên đây, chiều nay tan học tới phòng giáo viên gặp tôi!
- Ô hô thảm rồi, nhất định phải nghe mắng một trận nữa rồi!
Diệp Tiểu Manh không chút cam lòng, nàng còn chưa kịp xem là ai gọi tới đã phải tắt điện thoại nộp lên trên bục giảng.
- Hôm nay thật xui xẻo…
Sau khi tan tiết học, Diệp Tiểu Manh vô lực nằm dài lên bàn, lại cảm thấy có chút đói bụng, chiếc bánh quẩy buổi sáng tiêu hóa thật nhanh, dạ dày không an phận lại bắt đầu lớn tiếng kháng nghị.
- Bỏ đi, đi ra căn tin mua đỡ chút gì ăn đã, thuận tiện gọi điện cho Trình Tú xem sao. Điện thoại di động bị tịch thu rồi, vậy thì ra căn tin gọi điện công cộng vậy.
Diệp Tiểu Manh vừa lẩm bẩm vừa đi ra khỏi phòng học.
Khí trời tháng chín dương lịch mặc dù có chút lạnh lẽo, nhưng ánh mặt trời vẫn chiếu sáng mặt đất, làm Diệp Tiểu Manh vừa bước ra sân liền cảm thấy có chút choáng váng.
- Trình Tú đã đi nơi nào? Trước kia khi đi nơi nào nàng cũng sẽ báo một tiếng a.
Trong tầm mắt mơ hồ, một cô bé tết tóc đuôi ngựa mặc bộ đồng phục cúi đầu, chậm rãi đi qua sân trường.
- Trình Tú, cô đi đâu vậy, ngày hôm qua sao không thấy về nhà?
Nhìn thấy bạn thân, Diệp Tiểu Manh vội vàng nghênh đón.
- Tiểu Manh…cô…làm sao cô…
Trình Tú nhìn thấy Tiểu Manh tựa hồ rất giật mình, sắc mặt tái nhợt không khỏi làm Tiểu Manh sửng sốt.
- Tiểu Manh…cô…cô không sao chứ?
Trình Tú không biết tại sao vừa chạm mặt với cô bạn thân ở chung nhà ngày đêm lại có vẻ rất khẩn trương.
- Không có chuyện gì, không sao cả, yên tâm đi.
Diệp Tiểu Manh lại cho là Trình Tú muốn nói tới chuyện tối qua là rằm 14 tháng 7, thể chất nàng vô cùng nhạy cảm với ngày này kể cả Trình Tú cũng biết.
- Tuy cô không ở nhà nhưng Minh Diệu đã kịp thời về với tôi.
Diệp Tiểu Manh không muốn kể lại chuyện nàng gặp u hồn tối đêm qua, nàng sợ Trình Tú sẽ lo lắng.
- Tối hôm qua cô đi đâu, cũng không gọi điện thoại về nhà?
- Tôi đến nhà bạn chơi, trễ quá nên ở lại không về thôi.
Trình Tú tựa hồ đang có tâm sự, ánh mắt trốn tránh không dám nhìn thẳng mắt Diệp Tiểu Manh.
- Nga…tôi biết rồi, lá gan cô thật lớn nha, có phải đi qua nhà của nam sinh luôn theo đuổi cô đó không, chết thật đó.
Diệp Tiểu Manh nhìn thấy bộ dạng của cô bạn thân, trong lòng suy đoán.
- Nhất định là nam sinh, cô gái nhỏ nổi lòng xuân rồi.
- A, nào có đâu, là nhà của nữ sinh thôi…cô không nên nói lung tung.
Trình Tú đỏ mặt, ngượng ngùng nói, tựa hồ đã quên mất vẻ mất tự nhiên vừa rồi.
- Tôi đói bụng, đi mua một ít đồ ăn với tôi đi.
Diệp Tiểu Manh kéo tay cô bạn.
- Còn một tiết học nữa là tới buổi trưa rồi, sao cô không nhịn thêm một chút.
- Không được, khi tôi đói bụng nhất định phải ăn gì đó, nếu không sẽ không chịu đựng nổi.
- Đúng là heo a, ăn nhiều như vậy, Minh Diệu sẽ không thèm cô cho xem.
- Hừ, không cần hắn thèm, đàn ông truy đuổi tôi còn rất nhiều kia!
Hai cô bé cười cười nói nói đi về hướng căn tin, trên lầu ba hành lang lớp học, đột nhiên giống như có luồng ánh sáng chiếu vào thủy tinh phản quang, rất nhanh liền biến mất không thấy…