Chương : 25
Nhìn bốn người đang điên cuồng chơi đùa bên trong vườn nho, Diệp Tiểu Manh cũng thật bất đắc dĩ, vốn nàng cho rằng có thể nhanh chóng quay về nhà, nhưng không nghĩ tới khi xe chạy ngang vườn nho, Lý Tâm Di lại đòi vào vườn hái nho ăn, hai nam sinh đương nhiên là hớn hở đồng ý. Vì thế bốn người liền đem Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch ném trong xe, trả tiền chạy vào vườn nho chơi đùa.
- Thật nhàm chán quá đi…thật mong nhanh chóng về nhà…
Diệp Tiểu Manh ngồi trong xe không việc gì làm, buổi sáng bởi vì nằm thấy ác mộng nên thức dậy sớm, bây giờ lại có chút buồn ngủ.
- Thôi tìm a Trạch nói chuyện một chút…
Diệp Tiểu Manh ôm chút hy vọng tìm a Trạch nói chuyện phiếm, lại phát hiện a Trạch lấy ra một quyển sách cổ có chút ố vàng bên trong túi xách tùy thân chăm chú xem.
- A Trạch, cô đang xem sách gì vậy?
Diệp Tiểu Manh muốn tìm chút ít đề tài hàn huyên một chút.
A Trạch ngẩng đầu nhìn nàng, đưa sách cho nàng.
- Đây là sách gì a…
Diệp Tiểu Manh xem chữ trong sách, giống như đã từng quen biết, nhưng lại giống như nhận thức không ra.
- Ngô ngô ngô…một chữ cũng xem không hiểu…
A Trạch kỳ quái nhìn nàng, thật khó mở miệng nói ra một câu thiếu chút nữa làm Diệp Tiểu Manh buồn bực chết:
- Ngay cả sách này mà cô cũng xem không hiểu sao?
- Thật tự ái nga…
Diệp Tiểu Manh cười khổ đem sách trả lại cho a Trạch:
- Tôi làm sao hiểu được những đồ vật này chứ, tôi không nhận ra một chữ nào bên trong cả.
A Trạch há miệng, định nói gì đó nhưng đem lời nói nuốt trở vào. Nhìn ra được nàng đối với việc Diệp Tiểu Manh xem không hiểu quyển sách này cảm thấy thật kỳ quái.
- Đây đều là những chữ gì vậy, tôi không nhận ra được một chữ nào, nhìn qua thật giống chữ Hán đi.
- Đây đều là chữ tiểu triện, không có ai dạy cô sao?
A Trạch dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Diệp Tiểu Manh:
- Thầy cô giáo? Cha mẹ?
- Không có, trường học làm sao lại dạy mấy thứ này chứ, cha mẹ của tôi đã đi đâu mất từ khi tôi còn rất nhỏ, tôi từ trước tới nay chỉ sinh hoạt chung nhà với thúc thúc.
Diệp Tiểu Manh suy nghĩ về Minh Diệu, nghĩ thầm:
- Hẳn là xem như thúc thúc đi…
Minh Diệu đã nói hắn và cha nàng là sinh tử chi giao.
A Trạch chỉ lắc đầu, không đáp lời, tiếp tục cúi đầu xem quyển sách cổ mà Diệp Tiểu Manh xem không hiểu, đem Diệp Tiểu Manh ném qua một bên.
- Ô ô ô…tôi muốn về nhà…Minh Diệu cứu mạng a…
Diệp Tiểu Manh không thể làm gì khác hơn là tiếp tục ngồi trên xe ngẩn người.
Bốn người chơi trong vườn nho hơn ba tiếng đồng hồ, sắc trời đã dần dần tối xuống, Diệp Tiểu Manh nhìn ra ngoài, đã hơn năm giờ chiều, nếu như chạy xe nhanh một chút về nhà cũng phải hơn bảy giờ tối, về nhà khẳng định cũng không còn kịp nấu cơm.
- Wow, đã trễ thế này, chúng ta mau trở về đi thôi, nếu không về nhà sẽ bị mắng.
Cha mẹ Thái Nhã Ngôn cũng là cán bộ cơ quan, bình thường quản giáo nàng rất nghiêm, lần này thật vất vả năn nỉ thật lâu mới có thể đi ra ngoài tự do, nàng cũng không muốn bởi vì lần này về muộn mà bị hạn chế hành động sau này.
- Đúng vậy đúng vậy, tôi còn muốn về nhà xem phim đây, chạy nhanh lên một chút.
Lý Tâm Di cũng phụ họa.
- Yên tâm đi, anh biết một con đường gần hơn, có thể trở lại thành phố trước bảy giờ.
Trần Tuấn Thành vỗ ngực bảo đảm.
- Đường gần hơn? Không có vấn đề gì đi, coi chừng lạc đường đó.
Chu Tuấn đối với lời nói của Trần Tuấn Thành có chút không yên lòng.
- Không có chuyện gì, lần trước tôi cùng cha tôi đi qua rồi, gần hơn đi đường quốc lộ nhiều, xuyên qua trong thôn, rất nhanh sẽ tới trạm thu phí.
Trần Tuấn Thành đầy tự tin trả lời.
- Vậy đi nhanh đi.
Diệp Tiểu Manh chen vào một câu, theo nàng xem chỉ cần có thể sớm về nhà một chút thì sao cũng được.
- Ha ha, vậy chúng ta lên đường.
Chiếc xe từ ngã tư đường rẽ vào một đường nhỏ.
Xe chạy trên con đường nhỏ hẹp, trời càng ngày càng tối.
- Cậu xác định là con đường này chứ?
Chạy gần nửa tiếng vẫn không nhìn thấy trạm thu phí, Chu Tuấn có chút hoài nghi Trần Tuấn Thành đã đi lầm đường.
- Sẽ không sai, mặc dù lần trước đi ban ngày, nhưng con đường tôi nhớ thật rõ ràng, vượt qua là một con đường thẳng, lái đến đầu đường chính là trạm thu phí.
Trần Tuấn Thành hồi tưởng một chút, trả lời phi thường khẳng định.
Sáu người cũng không nói thêm lời nào, điên cuồng chơi suốt hai ngày thân thể cùng tinh thần đều có chút mỏi mệt, Thái Nhã Ngôn cùng Lý Tâm Di đều ngủ thiếp trên ghế, Diệp Tiểu Manh cũng có chút buồn ngủ.
- Vì sao còn chưa tới đây, con đường này sao lại dài như vậy, còn muốn xa hơn đi đường quốc lộ nữa.
Chu Tuấn nhịn không được hỏi một câu.
- Kỳ quái, lần trước rất nhanh đã đến cơ mà!
Chạy đường dài như vậy vẫn còn chưa ra tới đường lớn cũng làm Trần Tuấn Thành có chút không dám chắc chắn như ban đầu.
Bầu trời tối om, thậm chí còn có sương mù thật dày đặc, dù mở đèn xe cũng chỉ thấy được vài mét khoảng cách phía trước. Trần Tuấn Thành không dám chạy nhanh, buổi tối con đường vô cùng yên lặng, không có người đi đường hỏi thăm, thậm chí cũng không có xe đi ngang qua, chiếc xe chỉ cô độc chạy chậm trên đường. Diệp Tiểu Manh ngủ một chút liền mở mắt, bốn phía đều là sương mù không nhìn thấy được gì, nàng cũng không biết đã chạy mất bao lâu, liền mở miệng hỏi một câu:
- Còn chưa tới sao?
- Chưa!
Sương mù cùng thời gian chạy quá lâu không chút lòng tin khiến cho Trần Tuấn Thành có chút tức giận.
- A, còn chưa tới sao, có phải anh đã lạc đường hay không?
Tiếng trả lời hơi lớn của Trần Tuấn Thành đánh thức Thái Nhã Ngôn.
- A, Nhã Ngôn, nhanh, rất nhanh đến thôi, em ngủ tiếp một chút đi.
Trần Tuấn Thành trả lời Thái Nhã Ngôn cùng Diệp Tiểu Manh liền dùng hai thái độ hoàn toàn khác nhau.
- Hơn cả tiếng trước cậu cũng nói như vậy thôi.
Chu Tuấn ở một bên nhỏ giọng lầm bầm.
Diệp Tiểu Manh quay đầu nhìn a Trạch, a Trạch đang nhìn ngoài cửa xe, chau mày, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
- A Trạch, cô đang suy nghĩ gì vậy?
Diệp Tiểu Manh cảm thấy a Trạch tựa hồ biết chút ít chuyện gì, nhỏ giọng hỏi.
- Một mình cô không nhìn ra được sao?
A Trạch nhìn Tiểu Manh hỏi.
- Nhìn? Nhìn ra cái gì? Sương mù dày đặc, tôi cũng không thấy rõ được gì, chỉ cảm thấy có chút rét run thôi.
Diệp Tiểu Manh có chút mê mang với câu hỏi của a Trạch.
- Dừng xe!
A Trạch đột nhiên hét lớn khiến Trần Tuấn Thành nhảy dựng, đột nhiên thắng mạnh xe ngay trên con đường không một bóng người.
- Tại sao vậy, làm tôi sợ muốn chết!
Trần Tuấn Thành vô cùng tức giận chất vấn a Trạch.
A Trạch kéo cửa xe bước xuống, không nói một lời dọc theo con đường đi thẳng về phía trước.
- A Trạch, cô đi đâu vậy, chờ tôi một chút…
Diệp Tiểu Manh sợ a Trạch đi một mình trên đường không bóng người sẽ xảy ra chuyện, vội vàng đuổi theo.
- Nhã Ngôn, em họ của cô có bệnh thần kinh không đó?
Lý Tâm Di nhỏ giọng hỏi Thái Nhã Ngôn.
- Hừ, ai biết, cứ để nàng đi tìm chết, đỡ gánh nặng.
Thái Nhã Ngôn đối với người em họ này có vẻ thật bất mãn.
- Tôi nghỉ ngơi một chút chúng ta đi tiếp, lái lâu như vậy thật mệt mỏi, huống chi sương mù dày đặc như vậy, mệt nhọc lái xe thật nguy hiểm.
Trần Tuấn Thành đề nghị.
- Vậy hai người họ làm sao bây giờ?
Chu Tuấn chỉ thân ảnh Diệp Tiểu Manh cùng a Trạch dần dần biến mất trong sương mù.
- Không cần gấp gáp, dù sao con đường này chỉ là một đường thẳng, một lát nữa chúng ta lái xe đuổi theo sẽ vượt qua hai nàng, đến lúc đó cho họ lên xe là được.
Vẻ mặt Trần Tuấn Thành không quan tâm, tựa lưng vào ghế ngồi híp mắt.
- A Trạch, đừng nên đi nhanh như vậy, chờ tôi với…
Diệp Tiểu Manh đi sát theo sau a Trạch.
- Cô có cảm giác gì không?
A Trạch cũng không dừng chân, hơi quay đầu hỏi Diệp Tiểu Manh.
- Cảm giác? Có chút ngất ngất, còn có chút lạnh, đường không thấy rõ, tôi có chút sợ.
Diệp Tiểu Manh đuổi theo a Trạch nói:
- Chúng ta quay lại xe đi, đi bộ như vậy biết tới khi nào chứ.
- Trở lại trong xe sao…hẳn là nhanh thôi…
A Trạch nói làm Diệp Tiểu Manh hoàn toàn khó hiểu.
- A, càng ngày càng lạnh rồi…
Diệp Tiểu Manh cảm giác hàn khí bức người từ trong sương mù phát ra.
- Cảm giác của cô cũng rất nhạy cảm, đáng tiếc, không được bồi dưỡng tốt ngay từ nhỏ.
A Trạch quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Tiểu Manh, trong mắt hiện ra vẻ phức tạp khiến nàng nhìn không hiểu, tựa hồ như là thưởng thức, hoặc như đang hâm mộ.
- Đi thôi, tôi nghĩ rất nhanh có thể chứng minh được suy đoán của tôi rồi.
A Trạch kéo tay Diệp Tiểu Manh, một cảm giác ấm áp từ đầu ngón tay truyền tay, Diệp Tiểu Manh cũng không còn cảm thấy lạnh lẽo.
- A, A Trạch mau nhìn kìa, phía trước có chiếc xe a!
Bên trong sương mù dày đặc nhìn không thấy rõ lắm, Diệp Tiểu Manh chỉ thấy được đường viền của một chiếc xe ngay phía trước.
- Chúng ta qua hỏi đường đi.
- Quả là thế…
A Trạch lâm vào trầm tư.
Diệp Tiểu Manh vội vàng chạy tới trước xe:
- Thật ngại quá, chúng tôi bị lạc đường, xin hỏi đến trạm thu phí khu vực thành thị đi như thế nào…A, tại sao là mọi người?
- Tiểu Manh? Cô không phải cùng a Trạch đi về phía trước sao, làm sao lại từ phía sau chạy đến?
Thái Nhã Ngôn nhìn thấy Diệp Tiểu Manh cũng thật kinh ngạc.
- Làm sao chứ…chúng tôi vẫn dọc theo đường đi về phía trước mà…
Diệp Tiểu Manh cảm thấy đầu mình có chút mơ hồ.
A Trạch chậm rãi đi tới, mở miệng nói một câu làm năm người đều ngây ngẩn.
- Các vị, xem ra là có người không muốn chúng ta rời đi, là quỷ đánh tường!