Chương : 7
Nguyệt Hi chăm chú nhìn nàng.
Mẫu thân của cơ thể này thoạt nhìn bất quá ba mươi tuổi, khuôn mặt tú lệ, ngũ quan tinh xảo, trên người mặc một kiện nguyệt sắc, quần lụa mỏng, y phục thập phần thanh nhã, đặc biệt đôi mắt hạnh to tròn, lúc này vì lo lắng cho nàng mà hiện lên một tầng sương mỏng càng thêm vài phần kiều mỵ.
Nhìn mẫu thân xinh đẹp trước mặt làm nàng cũng không khỏi đố kỵ với phụ thân tiện nghi của mình.
Mỹ nhân nũng nịu, động lòng người như vậy chắc hẳn rất được nam nhân yêu thích, họ chỉ hận không thể ôm vào lòng mà trao hết châu báu trên đời chỉ để đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân.
Cũng là bộ dáng này khiến nàng kiếp trước phải chịu không biết bao nhiêu khổ cực.
“Tướng quân, đã tìm thấy tam tiểu thư.”
Vừa dứt lời, người đến là một nam tử trung niên, cho dù đã có tuổi tác nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một nam tử cực kì tuấn mỹ, mày kiếm được đẽo gọt gọn gàng trên đôi mắt sâu thẩm, mũi cao thẳng, đuôi mắt có vài phần càn rỡ không hề che giấu vẻ ngang ngược, do nhiều năm chinh chiến ở sa trường trên cơ thể không thể che giấu được sát khí, cả người cao lớn như tu la bước ra từ địa ngục.
Nam nhân tuấn mỹ như vậy không ai khác chính là gia chủ phượng gia – Phượng Thiên, cũng là phụ thân tiện nghi của nàng.
Chỉ là không ngờ đến, mẫu thân cùng phụ thân, một là đệ nhất mỹ nhân, người còn lại là đệ nhất mỹ nam, cả hai kết hợp lại có thể sinh ra một cực phẩm như nàng cũng thật tài hoa… không xinh đẹp thì thôi đi ít nhất cũng phải ưa nhìn nhưng thiên đạo giễu cợt vậy mà lại có thể sinh ra một xú nữ.
Chuyện này có khác gì quất bay toàn bộ mặt mũi của Phượng gia, chỉ sợ trà lâu nào muốn nổi tiếng cũng không thể không mang chuyện này ra bàn tán.
“Nguyệt Nhi, mấy ngày nay con đi đâu hại ta tìm con thật lâu.” Bước nhanh đến trước mặt nàng, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm.
Bất ngờ như vậy khiến nàng không kịp phản ứng, đột nhiên toát ra một mẫu thân đã khiến nàng chết lặng lúc này lại nhảy ra một phụ thân khiến nàng có chút không tiếp thu nổi.
Phượng Thiên ngẩn ra, hơi hơi nhíu mày, Tần Lạc Mai hướng hắn thi lễ, sau đó thanh âm mềm mại cất lên tràn ngập chua xót: “Tướng công, Nguyệt nhi nếu có mệnh hệ gì thiếp thật không sống nổi mất.”
Quả nhiên phụ thân anh dũng cũng khó lòng qua nổi ải mỹ nhân, vừa thấy thê tử nức nở dường như muốn khóc, Phượng Thiên đã vội vàng ôm nàng vào lòng, không ngừng dùng lời ngon ngọt dỗ dành mỹ nhân.
“Ngoan, đừng khóc… Nguyệt nhi còn ở đây nàng đừng để xấu mặt.”
Tần Lạc Mai bị hắn nói đến đỏ mặt, vội vàng thoát khỏi vòng tay của hắn, sau đó đưa Nguyệt Hi lên kiệu, cả ba người cùng nhau hồi phủ.
…
Nguyệt Hi nằm trên giường, đã sớm thay một bộ bạch y, vết thương trên người đã sớm hồi phục, nhưng cũng không tránh nổi mệt mỏi suốt một ngày đi bộ, vừa muốn chợp mắt thì bị cơn đói đánh bật dậy.
Không lâu sau, đại phu đến đây, hơn nữa người đến lại là ngự y nổi danh,đức cao vọng trọng nhất trong cung Tần ngự y!
Tần ngự y đứng trước mặt Nguyệt Hi, khuôn mặt hiền lành, mỉm cười vì nàng bắt mạch.
Thật lâu sau, Tần ngự y đứng dậy, vuốt râu, lắc lắc đầu.
“Vết máu trên người tiểu thư đa phần đều là máu của dã thú, còn đâu đều là những vết thương ngoài da, ngoại trừ đầu óc không được thanh tỉnh thì đều không có vấn đề gì.”
Nghe Tần ngự y nói vậy, hai người đồng thời thở phào, may mắn nữ nhi không có chuyện nếu không hai người họ cũng thật không chịu nổi đả kích này mất.
Tần ngự y viết ra một đơn thuốc, sau đó dặn dò nàng vài câu rồi xoay người rời đi.
Phụ thân cùng mẫu thân biết nàng muốn nghỉ ngơi, hơn nữa cơ thể đã bình phục lúc này mới yên tâm trở về phòng.
Rất nhanh một bàn thức ăn được bày lên, có ba món chay cùng một món mặn, Nguyệt Hi có chút đói bụng nên nhanh chóng dùng bữa.
Trong đầu còn không quên cẩn thận tìm kiếm thông tin về thế giới này.
Thế giới này có tên là Tiềm Long đại lục, lấy võ vi tôn, con người nơi đây tu luyện lấy linh khí làm chủ, người có tư chất tu luyện được gọi là võ giả. Các tầng tu luyện chia làm võ đồ, võ sĩ, võ sư, võ tông, võ vương, võ hoàng, võ đế, võ thánh, võ thần. Mỗi võ giả đều hấp thụ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ - nguyên tố Ngũ Hành để tu luyện.
Tiềm Long đại lục còn được chia làm năm lãnh thổ, lần lượt là Đông, Tây, Nam, Bắc và trung tâm được gọi là Trung thổ. Trong đó Trung thổ rộng lớn nhất, thậm chí còn gấp trăm lần lãnh thổ của cả Đông, Tây, Nam, Bắc gộp lại. Cũng vì vậy nơi đây tập trung rất nhiều cường giả và yêu thú cường đại.
Còn Nguyệt quốc thuộc về một trong ngũ đại tam phái của Đông thổ, võ giả đạt đến tu vi võ tông đã được xem như cao thủ hàng đầu, trong đó lão gia tử và phụ thân nàng đều là võ tông đỉnh.
Thậm chí tu luyện đến cảnh giới nhất định có thể dời núi lấp biển, ngự không mà đi.
Vì vậy chỉ cần là cường giả dù đi bất kỳ đâu cũng đều được người coi trọng, tôn kính như khách quý.
Mẫu thân của cơ thể này thoạt nhìn bất quá ba mươi tuổi, khuôn mặt tú lệ, ngũ quan tinh xảo, trên người mặc một kiện nguyệt sắc, quần lụa mỏng, y phục thập phần thanh nhã, đặc biệt đôi mắt hạnh to tròn, lúc này vì lo lắng cho nàng mà hiện lên một tầng sương mỏng càng thêm vài phần kiều mỵ.
Nhìn mẫu thân xinh đẹp trước mặt làm nàng cũng không khỏi đố kỵ với phụ thân tiện nghi của mình.
Mỹ nhân nũng nịu, động lòng người như vậy chắc hẳn rất được nam nhân yêu thích, họ chỉ hận không thể ôm vào lòng mà trao hết châu báu trên đời chỉ để đổi lấy một nụ cười của mỹ nhân.
Cũng là bộ dáng này khiến nàng kiếp trước phải chịu không biết bao nhiêu khổ cực.
“Tướng quân, đã tìm thấy tam tiểu thư.”
Vừa dứt lời, người đến là một nam tử trung niên, cho dù đã có tuổi tác nhưng vẫn có thể nhận ra đây là một nam tử cực kì tuấn mỹ, mày kiếm được đẽo gọt gọn gàng trên đôi mắt sâu thẩm, mũi cao thẳng, đuôi mắt có vài phần càn rỡ không hề che giấu vẻ ngang ngược, do nhiều năm chinh chiến ở sa trường trên cơ thể không thể che giấu được sát khí, cả người cao lớn như tu la bước ra từ địa ngục.
Nam nhân tuấn mỹ như vậy không ai khác chính là gia chủ phượng gia – Phượng Thiên, cũng là phụ thân tiện nghi của nàng.
Chỉ là không ngờ đến, mẫu thân cùng phụ thân, một là đệ nhất mỹ nhân, người còn lại là đệ nhất mỹ nam, cả hai kết hợp lại có thể sinh ra một cực phẩm như nàng cũng thật tài hoa… không xinh đẹp thì thôi đi ít nhất cũng phải ưa nhìn nhưng thiên đạo giễu cợt vậy mà lại có thể sinh ra một xú nữ.
Chuyện này có khác gì quất bay toàn bộ mặt mũi của Phượng gia, chỉ sợ trà lâu nào muốn nổi tiếng cũng không thể không mang chuyện này ra bàn tán.
“Nguyệt Nhi, mấy ngày nay con đi đâu hại ta tìm con thật lâu.” Bước nhanh đến trước mặt nàng, trong ánh mắt tràn ngập quan tâm.
Bất ngờ như vậy khiến nàng không kịp phản ứng, đột nhiên toát ra một mẫu thân đã khiến nàng chết lặng lúc này lại nhảy ra một phụ thân khiến nàng có chút không tiếp thu nổi.
Phượng Thiên ngẩn ra, hơi hơi nhíu mày, Tần Lạc Mai hướng hắn thi lễ, sau đó thanh âm mềm mại cất lên tràn ngập chua xót: “Tướng công, Nguyệt nhi nếu có mệnh hệ gì thiếp thật không sống nổi mất.”
Quả nhiên phụ thân anh dũng cũng khó lòng qua nổi ải mỹ nhân, vừa thấy thê tử nức nở dường như muốn khóc, Phượng Thiên đã vội vàng ôm nàng vào lòng, không ngừng dùng lời ngon ngọt dỗ dành mỹ nhân.
“Ngoan, đừng khóc… Nguyệt nhi còn ở đây nàng đừng để xấu mặt.”
Tần Lạc Mai bị hắn nói đến đỏ mặt, vội vàng thoát khỏi vòng tay của hắn, sau đó đưa Nguyệt Hi lên kiệu, cả ba người cùng nhau hồi phủ.
…
Nguyệt Hi nằm trên giường, đã sớm thay một bộ bạch y, vết thương trên người đã sớm hồi phục, nhưng cũng không tránh nổi mệt mỏi suốt một ngày đi bộ, vừa muốn chợp mắt thì bị cơn đói đánh bật dậy.
Không lâu sau, đại phu đến đây, hơn nữa người đến lại là ngự y nổi danh,đức cao vọng trọng nhất trong cung Tần ngự y!
Tần ngự y đứng trước mặt Nguyệt Hi, khuôn mặt hiền lành, mỉm cười vì nàng bắt mạch.
Thật lâu sau, Tần ngự y đứng dậy, vuốt râu, lắc lắc đầu.
“Vết máu trên người tiểu thư đa phần đều là máu của dã thú, còn đâu đều là những vết thương ngoài da, ngoại trừ đầu óc không được thanh tỉnh thì đều không có vấn đề gì.”
Nghe Tần ngự y nói vậy, hai người đồng thời thở phào, may mắn nữ nhi không có chuyện nếu không hai người họ cũng thật không chịu nổi đả kích này mất.
Tần ngự y viết ra một đơn thuốc, sau đó dặn dò nàng vài câu rồi xoay người rời đi.
Phụ thân cùng mẫu thân biết nàng muốn nghỉ ngơi, hơn nữa cơ thể đã bình phục lúc này mới yên tâm trở về phòng.
Rất nhanh một bàn thức ăn được bày lên, có ba món chay cùng một món mặn, Nguyệt Hi có chút đói bụng nên nhanh chóng dùng bữa.
Trong đầu còn không quên cẩn thận tìm kiếm thông tin về thế giới này.
Thế giới này có tên là Tiềm Long đại lục, lấy võ vi tôn, con người nơi đây tu luyện lấy linh khí làm chủ, người có tư chất tu luyện được gọi là võ giả. Các tầng tu luyện chia làm võ đồ, võ sĩ, võ sư, võ tông, võ vương, võ hoàng, võ đế, võ thánh, võ thần. Mỗi võ giả đều hấp thụ kim, mộc, thủy, hỏa, thổ - nguyên tố Ngũ Hành để tu luyện.
Tiềm Long đại lục còn được chia làm năm lãnh thổ, lần lượt là Đông, Tây, Nam, Bắc và trung tâm được gọi là Trung thổ. Trong đó Trung thổ rộng lớn nhất, thậm chí còn gấp trăm lần lãnh thổ của cả Đông, Tây, Nam, Bắc gộp lại. Cũng vì vậy nơi đây tập trung rất nhiều cường giả và yêu thú cường đại.
Còn Nguyệt quốc thuộc về một trong ngũ đại tam phái của Đông thổ, võ giả đạt đến tu vi võ tông đã được xem như cao thủ hàng đầu, trong đó lão gia tử và phụ thân nàng đều là võ tông đỉnh.
Thậm chí tu luyện đến cảnh giới nhất định có thể dời núi lấp biển, ngự không mà đi.
Vì vậy chỉ cần là cường giả dù đi bất kỳ đâu cũng đều được người coi trọng, tôn kính như khách quý.