Chương : 5
Đôi mắt châu ngọc to tròn nhìn chằm chằm gương mặt xa lạ, nàng tự giễu nở nụ cười.
Nàng chỉ là một người bình thường, tại sao bao nhiêu sự kiện lạ lùng đều rơi trên người nàng vậy.
Trước kia nàng ám hiểu nhất là Trung – Tây y ở thế kỉ XXI, gia đình nghèo khó, thật vất vả làm thêm nàng mới kiếm đủ tiền thi vào trường y. May mắn nàng đối với y học thập phần thông suốt. Mười tám tuổi bắt đầu bước lên bàn mổ, hai mươi tuổi đã là bác sĩ danh giá trong nước, thêm một khuôn mặt mỹ nhân động lòng người trái ngược hoàn toàn tính cách quật cường của nàng làm cho không biết bao người theo đuổi muốn rước mỹ nhân về nhà.
Nếu lúc đó nàng có thể rời đi, bay sang nước ngoài… thành tựu của nàng ắt hẳn không chỉ dừng lại ở đó.
Không muốn suy nghĩ nhiều về chuyện trước kia, Nguyệt Hi xoay người rời đi.
Thượng nguồn con sông cách đó không xa, nàng chỉ cần đi dọc con sông có thể rời khỏi nơi hoang vu này.
Thật lâu sau, không biết nàng đã đi được bao lâu, cơ thể có chút thấm mệt, vừa muốn ngồi xuống liền cảm giác trước mặt hàn quang chợt lóe, một lưỡi dao sắc bén đặt trước cổ họng.
“Ngươi là ai?”
Nam nhân một thân hắc y, tầm hai mươi lăm tuổi, tóc dài được cột lên, mặt như đao tước, được tỉ mỉ khắc họa ra tới một đôi mắt ánh lên hàn tinh, sắc bén như chim ưng.
Nàng ngửi được mùi máu tươi nồng đầm, người này hẳn là bị thương không nhẹ.
“Không nói, hay không muốn nói?”
Lưỡi dao sắc bén như cũ đặt ở cổ nàng, một cảm giác đau truyền tới, con ngươi xinh đẹp co chặt, Nguyệt Hi gấp gáp lắc đầu.
Nam nhân nhận thấy điều khác lạ, lưỡi dao khẽ thả lỏng, gương mặt tái nhợt vì mất máu, bờ môi khô nứt nhẹ nhàng cong lên không làm mất đi ý vị mà càng thêm phần mị hoặc.
“Thì ra là tiểu câm điếc.”
Nguyệt Hi rùng mình một cái, nam nhân này bẩm sinh đã có quý khí và yêu dã, cho dù sắc mặt tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, cơ thể chật vật cỡ nào, cũng không ảnh hưởng đến khí chất, quả thật là lam nhan họa thủy.
“Ngươi đi đi.” Nam nhân dựa vào gốc cây gần đó, lạnh lùng mở miệng. Xét thấy nha đầu này toàn thân không một tia linh khí cho dù bị thương dựa vào nha đầu này cũng không thể thương tổn hắn.
Hắn vừa dứt lời, nhìn nàng chậm rãi đứng dậy, đi đến tảng đá gần dòng sông, ngồi xổm xuống rồi nhanh chóng lấy ra một túm cỏ dại.
Nắm theo thảo dược, Nguyệt Hi đến trước mặt nam nhân, vươn tay đưa cho hắn.
Mộ Thất Tử nhìn nắm cỏ dại trong tay nha đầu, trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo.
“Ngươi muốn giúp ta trị thương?”
Nguyệt Hi gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vươn ra bắt lấy một bàn tay của hắn, còn chưa kịp đợi hắn phản ứng đã cảm nhận được một cỗ ngưa ngứa truyền đến, nhìn lại hóa ra nha đầu dùng ngón tay viết lên lòng bàn tay hắn một hàng chữ.
Ngươi bị thương chỗ nào?
Mộ Thất Tử lạnh lùng nhìn nàng, nha đầu này nhiều lắm cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, cả người một thân quần ảo mỏng, lộ rõ thân thể gầy yếu, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng dấp mỹ nhân tương lai, đặc biệt vòng eo nhỏ nhắn dường như chỉ cần một nắm tay của hắn cũng đủ bóp nát.
Chẳng qua... khuôn mặt này thật có chút không nhịn được.
Khuôn mặt vốn dĩ tinh xảo, nửa bên trắng như ngọc, nửa còn lại xuất hiện một vết bớt đen, kéo dài hơn nửa khuôn mặt, hai màu đen trắng đối lập thật là có chút kinh khủng.
Thật lâu sau Mộ Thất Tử mở miệng: “Ngực.”
Đẩy ra lớp áo, Nguyệt Hi không khỏi khiếp sợ, trước ngực hắn cư nhiên có một lỗ hổng, máu tươi từ đỏ tràn ra thấm ướt cả một mảng y phục, hắc y màu đen nên mới không thể nhận rõ, lúc này nàng hít một hơi thật sâu, vết thương sâu như vậy nam nhân này vẫn có thể sống sót thì không biết cần phải có bao nhiêu đảm lượng.
Trong lòng cân nhắc, Nguyệt Hi dùng khăn vải mang theo, tẩm nước đem vết máu rửa sạch sẽ.
Mộ Thất Tử ánh mắt lạnh tanh rơi trên cần cổ nàng quét một vòng.
Nguyệt Hi cảm giác cổ chợt lạnh, phảng phất như bị một con mãnh thú theo dõi, trái tim gia tăng nhịp đập, động tác càng thêm khẩn trương.
Trên mặt nàng có vết bớt xấu xí, nhưng là cần cổ lại cực kỳ xinh đẹp, trắng nõn oánh nhuận như ngọc, không chỉ vậy đầu ngón tay thon dài, bàn tay xinh đẹp như vậy gương mặt xấu xí thật không phù hợp.
Nhìn vết thương xử lí sạch sẽ, Nguyệt Hi vội vàng nhai nát thảo dược.
“Nha đầu xấu xí như vậy lại còn không thể nói chuyện, xem ra những năm gần đây ngươi sống cũng thật vất vả.” Thanh âm trầm khàn vang lên, như muốn xuyên thủng qua thân hình nhỏ bé.
Nguyệt Hi thân hình run nhẹ, động tác dừng lại, rất nhanh liền bừng tỉnh, nhả ra bã thuốc cẩn thận đắp lên vết thương trước ngực, sau đó thuần thục băng bó lại vết thương cho hắn.
Mộ Thất Tử nhíu mày, đáy mắt hiện rõ một tia hứng thú.
Cảm nhận động tác ôn nhu của nàng, hắn không nhịn được mở miệng.
“Ta nợ ngươi một ân tình, ngươi muốn báo đáp như thế nào?”
Nàng chỉ là một người bình thường, tại sao bao nhiêu sự kiện lạ lùng đều rơi trên người nàng vậy.
Trước kia nàng ám hiểu nhất là Trung – Tây y ở thế kỉ XXI, gia đình nghèo khó, thật vất vả làm thêm nàng mới kiếm đủ tiền thi vào trường y. May mắn nàng đối với y học thập phần thông suốt. Mười tám tuổi bắt đầu bước lên bàn mổ, hai mươi tuổi đã là bác sĩ danh giá trong nước, thêm một khuôn mặt mỹ nhân động lòng người trái ngược hoàn toàn tính cách quật cường của nàng làm cho không biết bao người theo đuổi muốn rước mỹ nhân về nhà.
Nếu lúc đó nàng có thể rời đi, bay sang nước ngoài… thành tựu của nàng ắt hẳn không chỉ dừng lại ở đó.
Không muốn suy nghĩ nhiều về chuyện trước kia, Nguyệt Hi xoay người rời đi.
Thượng nguồn con sông cách đó không xa, nàng chỉ cần đi dọc con sông có thể rời khỏi nơi hoang vu này.
Thật lâu sau, không biết nàng đã đi được bao lâu, cơ thể có chút thấm mệt, vừa muốn ngồi xuống liền cảm giác trước mặt hàn quang chợt lóe, một lưỡi dao sắc bén đặt trước cổ họng.
“Ngươi là ai?”
Nam nhân một thân hắc y, tầm hai mươi lăm tuổi, tóc dài được cột lên, mặt như đao tước, được tỉ mỉ khắc họa ra tới một đôi mắt ánh lên hàn tinh, sắc bén như chim ưng.
Nàng ngửi được mùi máu tươi nồng đầm, người này hẳn là bị thương không nhẹ.
“Không nói, hay không muốn nói?”
Lưỡi dao sắc bén như cũ đặt ở cổ nàng, một cảm giác đau truyền tới, con ngươi xinh đẹp co chặt, Nguyệt Hi gấp gáp lắc đầu.
Nam nhân nhận thấy điều khác lạ, lưỡi dao khẽ thả lỏng, gương mặt tái nhợt vì mất máu, bờ môi khô nứt nhẹ nhàng cong lên không làm mất đi ý vị mà càng thêm phần mị hoặc.
“Thì ra là tiểu câm điếc.”
Nguyệt Hi rùng mình một cái, nam nhân này bẩm sinh đã có quý khí và yêu dã, cho dù sắc mặt tái nhợt, trên trán đầy mồ hôi, cơ thể chật vật cỡ nào, cũng không ảnh hưởng đến khí chất, quả thật là lam nhan họa thủy.
“Ngươi đi đi.” Nam nhân dựa vào gốc cây gần đó, lạnh lùng mở miệng. Xét thấy nha đầu này toàn thân không một tia linh khí cho dù bị thương dựa vào nha đầu này cũng không thể thương tổn hắn.
Hắn vừa dứt lời, nhìn nàng chậm rãi đứng dậy, đi đến tảng đá gần dòng sông, ngồi xổm xuống rồi nhanh chóng lấy ra một túm cỏ dại.
Nắm theo thảo dược, Nguyệt Hi đến trước mặt nam nhân, vươn tay đưa cho hắn.
Mộ Thất Tử nhìn nắm cỏ dại trong tay nha đầu, trong mắt ánh lên một tia lạnh lẽo.
“Ngươi muốn giúp ta trị thương?”
Nguyệt Hi gật đầu, bàn tay nhỏ nhắn khẽ vươn ra bắt lấy một bàn tay của hắn, còn chưa kịp đợi hắn phản ứng đã cảm nhận được một cỗ ngưa ngứa truyền đến, nhìn lại hóa ra nha đầu dùng ngón tay viết lên lòng bàn tay hắn một hàng chữ.
Ngươi bị thương chỗ nào?
Mộ Thất Tử lạnh lùng nhìn nàng, nha đầu này nhiều lắm cũng chỉ mười ba mười bốn tuổi, cả người một thân quần ảo mỏng, lộ rõ thân thể gầy yếu, nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng dấp mỹ nhân tương lai, đặc biệt vòng eo nhỏ nhắn dường như chỉ cần một nắm tay của hắn cũng đủ bóp nát.
Chẳng qua... khuôn mặt này thật có chút không nhịn được.
Khuôn mặt vốn dĩ tinh xảo, nửa bên trắng như ngọc, nửa còn lại xuất hiện một vết bớt đen, kéo dài hơn nửa khuôn mặt, hai màu đen trắng đối lập thật là có chút kinh khủng.
Thật lâu sau Mộ Thất Tử mở miệng: “Ngực.”
Đẩy ra lớp áo, Nguyệt Hi không khỏi khiếp sợ, trước ngực hắn cư nhiên có một lỗ hổng, máu tươi từ đỏ tràn ra thấm ướt cả một mảng y phục, hắc y màu đen nên mới không thể nhận rõ, lúc này nàng hít một hơi thật sâu, vết thương sâu như vậy nam nhân này vẫn có thể sống sót thì không biết cần phải có bao nhiêu đảm lượng.
Trong lòng cân nhắc, Nguyệt Hi dùng khăn vải mang theo, tẩm nước đem vết máu rửa sạch sẽ.
Mộ Thất Tử ánh mắt lạnh tanh rơi trên cần cổ nàng quét một vòng.
Nguyệt Hi cảm giác cổ chợt lạnh, phảng phất như bị một con mãnh thú theo dõi, trái tim gia tăng nhịp đập, động tác càng thêm khẩn trương.
Trên mặt nàng có vết bớt xấu xí, nhưng là cần cổ lại cực kỳ xinh đẹp, trắng nõn oánh nhuận như ngọc, không chỉ vậy đầu ngón tay thon dài, bàn tay xinh đẹp như vậy gương mặt xấu xí thật không phù hợp.
Nhìn vết thương xử lí sạch sẽ, Nguyệt Hi vội vàng nhai nát thảo dược.
“Nha đầu xấu xí như vậy lại còn không thể nói chuyện, xem ra những năm gần đây ngươi sống cũng thật vất vả.” Thanh âm trầm khàn vang lên, như muốn xuyên thủng qua thân hình nhỏ bé.
Nguyệt Hi thân hình run nhẹ, động tác dừng lại, rất nhanh liền bừng tỉnh, nhả ra bã thuốc cẩn thận đắp lên vết thương trước ngực, sau đó thuần thục băng bó lại vết thương cho hắn.
Mộ Thất Tử nhíu mày, đáy mắt hiện rõ một tia hứng thú.
Cảm nhận động tác ôn nhu của nàng, hắn không nhịn được mở miệng.
“Ta nợ ngươi một ân tình, ngươi muốn báo đáp như thế nào?”