Chương 49: Không đủ giàu ư?
Bành Tiêu Vũ trợn tròn mắt, Lý Mộc Thu bị ngu ư?
Người ta đang nói ông nội của cô đó? Cô lại còn đứng đó nói đỡ cho người ta là sao?
Bành Tiêu Vũ kinh ngạc nhìn Lý Mộc Thu ngồi xuống bên cạnh Lâm Phi Vũ, cơn giận bốc lên trong lồng ngực.
Tại sao chứ?
Lễ nào ông đây không đủ dễ thương? Không đủ đẹp trai?
Không đủ giàu ư?
“Tôi biết chắc chắn vừa rồi anh đã gọi ông tôi là ông già Lý, chẳng qua tôi nể mặt chị Nhược Hy nên mới nói đỡ cho anh một lần, sau này anh không được phép vô lễ với ông tôi như vậy nữa” Lý Mộc Thu ngồi bên cạnh Lâm Phi Vũ, cất giọng cảnh cáo.
“Tôi đâu cần cô nói đỡ cho tôi đâu chứ, đúng là tôi đã gọi ông ấy là ông già Lý, nếu không thì tôi phải gọi là gì đây?” Lâm Phi Vũ hỏi.
“Gọi là cụ Lý hay đại sư Lý đều được, cho dù chỉ là một ông cụ bình thường thì anh gọi người ta là ông già chẳng phải là mất lịch sự hay sao?”
Lý Mộc Thu không hiểu ý của Lâm Phi Vũ, còn cẩn thận giải thích cho anh hiểu.
“Chỉ e là tôi dám gọi thì ông nội cô cũng không dám nhận
đâu.” Lâm Phi Vũ cười.
“Đồ thần kinh” Lý Mộc Thu bị anh chọc tức, cô ta mắng một câu rồi đứng dậy rời đi.
Sao lại có một người đàn ông như vậy chứ, uổng cho Vu Nhược Hy xinh đẹp thế này, sao cô lại chấp nhận ở bên Lâm Phi Vũ chứ?
Lý Mộc Thu hoàn toàn không hiểu nổi, thực sự không hiểu nổi.
Thấy Lý Mộc Thu bực bội bỏ đi, Vu Nhược Hy nhích lại gần, hỏi nhỏ Lâm Phi Vũ: “Anh sao vậy? Sao anh lại chọc giận làm Mộc Thu bỏ đi thế? Lát nữa, khéo tôi cũng tức chết với anh mất thôi.”
Lâm Phi Vũ mỉm cười, không hề để tâm, đáp: “Sếp Vu cứ yên tâm, tôi sẽ không chọc giận cô đâu.”
“Anh đã làm tôi giận rồi đấy, cụ Lý thực sự không phải người tầm thường đâu, anh làm ơn ngồi yên ăn cho xong bữa tiệc này đi, coi như tôi xin anh đó.” Vu Nhược Hy phát sợ với Lâm Phi Vũ.
“Sếp Vu yên tâm, tôi quen ông già Lý, lát nữa tôi sẽ giới thiệu ông ấy cho cô làm quen.” Lâm Phi Vũ nói với Vu Nhược Hy.
“Thật ư?” Đôi mắt đẹp của Vu Nhược Hy sáng lên nhưng cô lại cảm thấy chuyện này thật khó tin, cô hỏi tiếp: “Vì chuyện y thuật nên hai người quen biết nhau à?”
“Đại khái vậy, sếp Vu cứ đợi xem là biết.” Lâm Phi Vũ gật đầu.
Vu Nhược Hy thấy Lâm Phi Vũ khẳng định chắc chắn như thế, trong lòng cũng hơi tin anh.
Dù sao lúc ở Hương Giang, một người giỏi giang như Lưu Đông Lâm cũng đã phải khúm núm trước mặt Lâm Phi Vũ, tỏ ra lo lắng hãi hùng.
Càng tiếp xúc với Lâm Phi Vũ, Vu Nhược Hy càng thấy mình không thể dừng tìm hiểu về anh, nghĩ tới đây, Vu Nhược Hy giận dỗi cấu Lâm Phi Vũ một cái, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ quay đầu đi, không dám nhìn anh.
Trời tối dần, nhà họ Lý sáng rực đèn, buổi tiệc chuẩn bị bắt đầu.
Đầu tiên là con trai cả của Lý Đạo Minh tên là Lý Thanh đứng trên sân khấu dựng tạm thời, cầm micro phát biểu lời cảm ơn, mời mọi người ăn uống thật vui vẻ.
Mọi người đồng loạt vỗ tay, tiếng vỗ tay vang như tiếng sấm.
Lý Thanh phát biểu xong, đồ ăn được mang ra.
Hai anh em Lý Thanh và Lý Tuyền chịu trách nhiệm đi mời rượu từng bàn khách khứa một để cảm ơn bọn họ.
Tới khi mọi người đã ăn uống gần xong, Lý Tuyền lên sân khấu, nói to: “Cha tôi có ý nhận thêm một đồ đệ nữa, nếu như gặp được người phù hợp thì sẽ tổ chức nghỉ thức bái sư luôn trong hôm nay”
Lời Lý Tuyền nói lập tức được mọi người hưởng ứng, đây mới là mục đính chính của ngày hôm nay.
Bành Tiêu Vũ nghe xong kích động đỏ bừng mặt mũi, mẹ anh ta là Kim Bích Hạm ngồi bên cạnh khích lệ anh ta: “Con trai cố lên, chắc chắn con sẽ làm được, cho mấy kẻ không có mắt được mở mang kiến thức, xả giận cho mẹ”
“Mẹ yên tâm” Bành Tiêu Vũ gật đầu thật mạnh.
“Mời các thanh thiếu niên trong khoảng từ 12 đến 28 tuổi muốn thử sức bước lên sân khấu." Lý Tuyền hô to.
Có chừng 70,80 người đăng ký, sau vài vòng sàng lọc của Lý Tuyền, cuối cùng chỉ còn lại 7 người, 5 nam 2 nữ.
Trong số này có cả Bành Tiêu Vũ. Thấy bản thân đã sắp vào được tới vòng cuối cùng, Bành Tiêu Vũ không giấu nổi niềm kích động.
Bất kể là về trình độ, trí thông minh hay điều kiện gia đình, Bành Tiêu Vũ đều cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng.
Người ta đang nói ông nội của cô đó? Cô lại còn đứng đó nói đỡ cho người ta là sao?
Bành Tiêu Vũ kinh ngạc nhìn Lý Mộc Thu ngồi xuống bên cạnh Lâm Phi Vũ, cơn giận bốc lên trong lồng ngực.
Tại sao chứ?
Lễ nào ông đây không đủ dễ thương? Không đủ đẹp trai?
Không đủ giàu ư?
“Tôi biết chắc chắn vừa rồi anh đã gọi ông tôi là ông già Lý, chẳng qua tôi nể mặt chị Nhược Hy nên mới nói đỡ cho anh một lần, sau này anh không được phép vô lễ với ông tôi như vậy nữa” Lý Mộc Thu ngồi bên cạnh Lâm Phi Vũ, cất giọng cảnh cáo.
“Tôi đâu cần cô nói đỡ cho tôi đâu chứ, đúng là tôi đã gọi ông ấy là ông già Lý, nếu không thì tôi phải gọi là gì đây?” Lâm Phi Vũ hỏi.
“Gọi là cụ Lý hay đại sư Lý đều được, cho dù chỉ là một ông cụ bình thường thì anh gọi người ta là ông già chẳng phải là mất lịch sự hay sao?”
Lý Mộc Thu không hiểu ý của Lâm Phi Vũ, còn cẩn thận giải thích cho anh hiểu.
“Chỉ e là tôi dám gọi thì ông nội cô cũng không dám nhận
đâu.” Lâm Phi Vũ cười.
“Đồ thần kinh” Lý Mộc Thu bị anh chọc tức, cô ta mắng một câu rồi đứng dậy rời đi.
Sao lại có một người đàn ông như vậy chứ, uổng cho Vu Nhược Hy xinh đẹp thế này, sao cô lại chấp nhận ở bên Lâm Phi Vũ chứ?
Lý Mộc Thu hoàn toàn không hiểu nổi, thực sự không hiểu nổi.
Thấy Lý Mộc Thu bực bội bỏ đi, Vu Nhược Hy nhích lại gần, hỏi nhỏ Lâm Phi Vũ: “Anh sao vậy? Sao anh lại chọc giận làm Mộc Thu bỏ đi thế? Lát nữa, khéo tôi cũng tức chết với anh mất thôi.”
Lâm Phi Vũ mỉm cười, không hề để tâm, đáp: “Sếp Vu cứ yên tâm, tôi sẽ không chọc giận cô đâu.”
“Anh đã làm tôi giận rồi đấy, cụ Lý thực sự không phải người tầm thường đâu, anh làm ơn ngồi yên ăn cho xong bữa tiệc này đi, coi như tôi xin anh đó.” Vu Nhược Hy phát sợ với Lâm Phi Vũ.
“Sếp Vu yên tâm, tôi quen ông già Lý, lát nữa tôi sẽ giới thiệu ông ấy cho cô làm quen.” Lâm Phi Vũ nói với Vu Nhược Hy.
“Thật ư?” Đôi mắt đẹp của Vu Nhược Hy sáng lên nhưng cô lại cảm thấy chuyện này thật khó tin, cô hỏi tiếp: “Vì chuyện y thuật nên hai người quen biết nhau à?”
“Đại khái vậy, sếp Vu cứ đợi xem là biết.” Lâm Phi Vũ gật đầu.
Vu Nhược Hy thấy Lâm Phi Vũ khẳng định chắc chắn như thế, trong lòng cũng hơi tin anh.
Dù sao lúc ở Hương Giang, một người giỏi giang như Lưu Đông Lâm cũng đã phải khúm núm trước mặt Lâm Phi Vũ, tỏ ra lo lắng hãi hùng.
Càng tiếp xúc với Lâm Phi Vũ, Vu Nhược Hy càng thấy mình không thể dừng tìm hiểu về anh, nghĩ tới đây, Vu Nhược Hy giận dỗi cấu Lâm Phi Vũ một cái, khuôn mặt nhỏ ửng đỏ quay đầu đi, không dám nhìn anh.
Trời tối dần, nhà họ Lý sáng rực đèn, buổi tiệc chuẩn bị bắt đầu.
Đầu tiên là con trai cả của Lý Đạo Minh tên là Lý Thanh đứng trên sân khấu dựng tạm thời, cầm micro phát biểu lời cảm ơn, mời mọi người ăn uống thật vui vẻ.
Mọi người đồng loạt vỗ tay, tiếng vỗ tay vang như tiếng sấm.
Lý Thanh phát biểu xong, đồ ăn được mang ra.
Hai anh em Lý Thanh và Lý Tuyền chịu trách nhiệm đi mời rượu từng bàn khách khứa một để cảm ơn bọn họ.
Tới khi mọi người đã ăn uống gần xong, Lý Tuyền lên sân khấu, nói to: “Cha tôi có ý nhận thêm một đồ đệ nữa, nếu như gặp được người phù hợp thì sẽ tổ chức nghỉ thức bái sư luôn trong hôm nay”
Lời Lý Tuyền nói lập tức được mọi người hưởng ứng, đây mới là mục đính chính của ngày hôm nay.
Bành Tiêu Vũ nghe xong kích động đỏ bừng mặt mũi, mẹ anh ta là Kim Bích Hạm ngồi bên cạnh khích lệ anh ta: “Con trai cố lên, chắc chắn con sẽ làm được, cho mấy kẻ không có mắt được mở mang kiến thức, xả giận cho mẹ”
“Mẹ yên tâm” Bành Tiêu Vũ gật đầu thật mạnh.
“Mời các thanh thiếu niên trong khoảng từ 12 đến 28 tuổi muốn thử sức bước lên sân khấu." Lý Tuyền hô to.
Có chừng 70,80 người đăng ký, sau vài vòng sàng lọc của Lý Tuyền, cuối cùng chỉ còn lại 7 người, 5 nam 2 nữ.
Trong số này có cả Bành Tiêu Vũ. Thấy bản thân đã sắp vào được tới vòng cuối cùng, Bành Tiêu Vũ không giấu nổi niềm kích động.
Bất kể là về trình độ, trí thông minh hay điều kiện gia đình, Bành Tiêu Vũ đều cảm thấy mình đã nắm chắc phần thắng.