Chương 42: Thật sao?
"Bởi vì thận của anh bị hư, quanh năm tiêu hao quá nhiều tinh dịch, làm việc ở phương diện kia quá mức thường xuyên, lại không chú ý đến rèn luyện, làm việc quá sức nhiều năm nên sinh ra bệnh."
Trước mặt Chu Dao, Lâm Phi Vũ đã vạch trần quá khứ bê bối của Bành Tiêu Vũ.
Chu Dao nghe xong lời này thì sửng sốt nhìn Bành Tiêu Vũ với vẻ mặt không thể tin nổi.
"Dao Dao, em đừng nghe anh ta nói xằng bậy, không thể có chuyện đó được." Bành Tiêu Vũ vội vã giải thích khi nhìn thấy đôi mắt chết chóc của Chu Dao.
Lâm Phi Vũ trước giờ chưa từng phạm sai lầm, anh chỉ vào phía dưới phần eo một tấc và nói: "Anh dùng sức ấn mạnh một chút thì sẽ có cảm giác đau buốt, nếu có thấy thế thì anh cách bệnh nhiễm trùng đường tiểu không xa đâu."
Câu nói cuối cùng này chỉ là Lâm Phi Vũ đang hù dọa Bành Tiêu Vũ, thận của anh ta bị kiệt quệ khá nghiêm trọng, lại không chú ý nghỉ ngơi nên ấn vào sẽ cảm thấy đau là chuyện bình thường, vẫn còn cách một khoảng mới bị nhiễm trùng đường tiểu, nhưng nếu kéo dài sẽ chậm rãi phát triển thành bệnh suy thận rồi cũng dần dẫn đến bệnh nhiễm trùng đường tiểu thôi.
Bành Tiêu Vũ đã sớm tin vào lời nói của Lâm Phi Vũ, bây giờ anh ta nghe thấy anh nói như thế thì cũng đưa tay ra ấn một cái, cảm nhận được một cảm giác đau buốt lan khắp cơ thể.
Sắc mặt của Bành Tiêu Vũ biến đổi trong nháy mắt, anh ta hoảng hốt hỏi: "Thật... thật sự rất đau. Tôi sẽ không thực sự mắc bệnh nhiễm trùng đường tiểu đâu phải không?"
Nhiễm trùng đường tiểu không phải chuyện đùa, bệnh này cần phải đổi thận, nếu không được lọc máu liên tục đúng cách thì căn bản chẳng ai có thể chịu đựng được, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Lâm Phi Vũ nhìn Bành Tiêu Vũ đang tái mặt vì sợ hãi, anh cười nói: "Không phải anh đã tự cảm nhận được rồi sao? Anh nói cho tôi biết nguyên nhân gây ra tình trạng này, tôi có thể giúp anh."
"Thật sao?" Bành Tiêu Vũ hoảng sợ, theo bản năng hỏi.
"Đương nhiên." Lâm Phi Vũ mỉm cười gật đầu.
Bành Tiêu Vũ liếc nhìn Chu Dao, anh ta căn răng nói: "Chính là tôi không tiết chế được phương diện kia, lao lực quá mức, hơn nữa hai năm nay tôi cảm giác không lên được."
"Bành Tiêu Vũ, đồ khốn nạn." Chu Dao nghe xong thì nước mắt lưng tròng, cô ấy cầm chiếc túi trong tay lên và đánh vào đầu Bành Tiêu Vũ.
Bành Tiêu Vũ đau đớn đẩy Chu Dao ra, anh ta lớn tiếng quát: "Có tên đàn ông nào mà không như thế chứ? Em cho rằng anh ta không giống vậy sao?"
Bành Tiêu Vũ nói xong, anh ta chỉ vào Lâm Phi Vũ.
Vu Nhược Hy nghe vậy cũng đưa mắt nhìn về phía Lâm Phi Vũ, cô cảm thấy Lâm Phi Vũ không phải người như thế, bản thân cô cũng là một người đẹp có tiếng mà anh còn làm như không thấy.
"Đồ súc sinh, anh còn nói sẽ mãi mãi yêu tôi, chỉ muốn đối xử tốt với mỗi mình tôi." Chu Dao nhất thời mất đi lý trí, đánh loạn xạ lên người Bành Tiêu Vũ.
"Cút đi." Bành Tiêu Vũ trực tiếp dùng sức đẩy Chu Dao ra, vốn dĩ tâm trạng của anh ta đã không tốt, hiện tại lại bị Lâm Phi Vũ hù dọa như vậy thì làm sao anh ta còn tâm tư đi khuyên nhủ Chu Dao.
"Lâm Phi Vũ, anh xem tình trạng này của tôi nên điều trị như nào? Liệu có trở nên tồi tệ hơn không?" Sau khi đẩy Chu Dao ra, Bành Tiêu Vũ sốt ruột hỏi.
"Không biết." Lâm Phi Vũ dang hai tay và dựa trên ghế sofa xem kịch vui.
Nhìn thái độ của Lâm Phi Vũ, anh ta mới nhận ra mình đã bị anh đùa giỡn.
"Thằng ranh con, đợi đấy, chúng mày dám kết hội đùa giỡn tao." Bành Tiêu Vũ nói rồi tức giận bỏ đi.
Chu Dao hận thấu xương, cô ấy năm sấp trên bàn tuyệt vong khóc nức nở.
Vu Nhược Hy thấy vậy thì vội đi tới an ủi Chu Dao, cô nói: "Có thể nhìn thấy rõ anh ta là loại người như thế nào cũng tốt, tránh cho sau này cưới anh ta rồi lại hối hận cả đời."
“Mẹ kiếp, đồ súc vật này.” Chu Dao vừa khóc vừa chửi.
Vu Nhược Hy an ủi cô ấy một lúc, tình trạng của Chu Dao đã tốt hơn một chút nhưng vẫn có thể thấy nét buồn bã trên gương mặt, cô ấy miễn cưỡng nở nụ cười và nói với hai người: “Thật xin lỗi, để các cậu chê cười rồi."
"Cậu nói gì vậy? Chúng ta là chị em tốt, sau này tớ sẽ giới thiệu cho cậu một người bạn trai tốt." Vu Nhược Hy tiếp tục an ủi cô ấy.
Cuối cùng, ba người ăn uống thêm lúc nữa, Vu Nhược Hy lái xe đưa Chu Dao về nhà trước rồi sau đó mới quay lại công tỳ.
Trên đường trở về, Vu Nhược Hy nhìn về phía Lâm Phi Vũ và nói: "Bây giờ thì tốt rồi, tôi muốn anh giả làm bạn trai của mình, thế mà lại khiến một đôi chia tay."
"Bành Tiêu Vũ có tâm tư đen tối, bạn thân của cô có thể chia tay với anh ta cũng không phải là điều xấu." Lâm Phi Vũ thản nhiên nói.
Từ tướng mạo của Bành Tiêu Vũ có thể thấy được người này có tâm tư độc ác, hơn nữa còn là loại người làm việc không nể mặt ai. . Hãy tì? đọc trang chính ở ﹢ trù?truyệ n.vn ﹢
“Anh là nhất.” Vu Nhược Hy hờn dỗi nói rồi lái xe về phía công ty.
Sau khi Bành Tiêu Vũ rời khỏi nhà hàng, anh ta đến một bệnh viện lớn để khám sức khỏe tổng quát, chủ yếu là để kiểm tra việc suy thận.
Cuối cùng, kết quả của bệnh viện là thận bị suy yếu, phải chú ý nghỉ ngơi và tiết chế sinh hoạt cá nhân, cũng không còn vấn đề gì khác.
Sau khi nhìn thấy kết quả này, Bành Tiêu Vũ tức giận đến tái mét mặt mày.
Trước mặt Chu Dao, Lâm Phi Vũ đã vạch trần quá khứ bê bối của Bành Tiêu Vũ.
Chu Dao nghe xong lời này thì sửng sốt nhìn Bành Tiêu Vũ với vẻ mặt không thể tin nổi.
"Dao Dao, em đừng nghe anh ta nói xằng bậy, không thể có chuyện đó được." Bành Tiêu Vũ vội vã giải thích khi nhìn thấy đôi mắt chết chóc của Chu Dao.
Lâm Phi Vũ trước giờ chưa từng phạm sai lầm, anh chỉ vào phía dưới phần eo một tấc và nói: "Anh dùng sức ấn mạnh một chút thì sẽ có cảm giác đau buốt, nếu có thấy thế thì anh cách bệnh nhiễm trùng đường tiểu không xa đâu."
Câu nói cuối cùng này chỉ là Lâm Phi Vũ đang hù dọa Bành Tiêu Vũ, thận của anh ta bị kiệt quệ khá nghiêm trọng, lại không chú ý nghỉ ngơi nên ấn vào sẽ cảm thấy đau là chuyện bình thường, vẫn còn cách một khoảng mới bị nhiễm trùng đường tiểu, nhưng nếu kéo dài sẽ chậm rãi phát triển thành bệnh suy thận rồi cũng dần dẫn đến bệnh nhiễm trùng đường tiểu thôi.
Bành Tiêu Vũ đã sớm tin vào lời nói của Lâm Phi Vũ, bây giờ anh ta nghe thấy anh nói như thế thì cũng đưa tay ra ấn một cái, cảm nhận được một cảm giác đau buốt lan khắp cơ thể.
Sắc mặt của Bành Tiêu Vũ biến đổi trong nháy mắt, anh ta hoảng hốt hỏi: "Thật... thật sự rất đau. Tôi sẽ không thực sự mắc bệnh nhiễm trùng đường tiểu đâu phải không?"
Nhiễm trùng đường tiểu không phải chuyện đùa, bệnh này cần phải đổi thận, nếu không được lọc máu liên tục đúng cách thì căn bản chẳng ai có thể chịu đựng được, còn có thể nguy hiểm đến tính mạng.
Lâm Phi Vũ nhìn Bành Tiêu Vũ đang tái mặt vì sợ hãi, anh cười nói: "Không phải anh đã tự cảm nhận được rồi sao? Anh nói cho tôi biết nguyên nhân gây ra tình trạng này, tôi có thể giúp anh."
"Thật sao?" Bành Tiêu Vũ hoảng sợ, theo bản năng hỏi.
"Đương nhiên." Lâm Phi Vũ mỉm cười gật đầu.
Bành Tiêu Vũ liếc nhìn Chu Dao, anh ta căn răng nói: "Chính là tôi không tiết chế được phương diện kia, lao lực quá mức, hơn nữa hai năm nay tôi cảm giác không lên được."
"Bành Tiêu Vũ, đồ khốn nạn." Chu Dao nghe xong thì nước mắt lưng tròng, cô ấy cầm chiếc túi trong tay lên và đánh vào đầu Bành Tiêu Vũ.
Bành Tiêu Vũ đau đớn đẩy Chu Dao ra, anh ta lớn tiếng quát: "Có tên đàn ông nào mà không như thế chứ? Em cho rằng anh ta không giống vậy sao?"
Bành Tiêu Vũ nói xong, anh ta chỉ vào Lâm Phi Vũ.
Vu Nhược Hy nghe vậy cũng đưa mắt nhìn về phía Lâm Phi Vũ, cô cảm thấy Lâm Phi Vũ không phải người như thế, bản thân cô cũng là một người đẹp có tiếng mà anh còn làm như không thấy.
"Đồ súc sinh, anh còn nói sẽ mãi mãi yêu tôi, chỉ muốn đối xử tốt với mỗi mình tôi." Chu Dao nhất thời mất đi lý trí, đánh loạn xạ lên người Bành Tiêu Vũ.
"Cút đi." Bành Tiêu Vũ trực tiếp dùng sức đẩy Chu Dao ra, vốn dĩ tâm trạng của anh ta đã không tốt, hiện tại lại bị Lâm Phi Vũ hù dọa như vậy thì làm sao anh ta còn tâm tư đi khuyên nhủ Chu Dao.
"Lâm Phi Vũ, anh xem tình trạng này của tôi nên điều trị như nào? Liệu có trở nên tồi tệ hơn không?" Sau khi đẩy Chu Dao ra, Bành Tiêu Vũ sốt ruột hỏi.
"Không biết." Lâm Phi Vũ dang hai tay và dựa trên ghế sofa xem kịch vui.
Nhìn thái độ của Lâm Phi Vũ, anh ta mới nhận ra mình đã bị anh đùa giỡn.
"Thằng ranh con, đợi đấy, chúng mày dám kết hội đùa giỡn tao." Bành Tiêu Vũ nói rồi tức giận bỏ đi.
Chu Dao hận thấu xương, cô ấy năm sấp trên bàn tuyệt vong khóc nức nở.
Vu Nhược Hy thấy vậy thì vội đi tới an ủi Chu Dao, cô nói: "Có thể nhìn thấy rõ anh ta là loại người như thế nào cũng tốt, tránh cho sau này cưới anh ta rồi lại hối hận cả đời."
“Mẹ kiếp, đồ súc vật này.” Chu Dao vừa khóc vừa chửi.
Vu Nhược Hy an ủi cô ấy một lúc, tình trạng của Chu Dao đã tốt hơn một chút nhưng vẫn có thể thấy nét buồn bã trên gương mặt, cô ấy miễn cưỡng nở nụ cười và nói với hai người: “Thật xin lỗi, để các cậu chê cười rồi."
"Cậu nói gì vậy? Chúng ta là chị em tốt, sau này tớ sẽ giới thiệu cho cậu một người bạn trai tốt." Vu Nhược Hy tiếp tục an ủi cô ấy.
Cuối cùng, ba người ăn uống thêm lúc nữa, Vu Nhược Hy lái xe đưa Chu Dao về nhà trước rồi sau đó mới quay lại công tỳ.
Trên đường trở về, Vu Nhược Hy nhìn về phía Lâm Phi Vũ và nói: "Bây giờ thì tốt rồi, tôi muốn anh giả làm bạn trai của mình, thế mà lại khiến một đôi chia tay."
"Bành Tiêu Vũ có tâm tư đen tối, bạn thân của cô có thể chia tay với anh ta cũng không phải là điều xấu." Lâm Phi Vũ thản nhiên nói.
Từ tướng mạo của Bành Tiêu Vũ có thể thấy được người này có tâm tư độc ác, hơn nữa còn là loại người làm việc không nể mặt ai. . Hãy tì? đọc trang chính ở ﹢ trù?truyệ n.vn ﹢
“Anh là nhất.” Vu Nhược Hy hờn dỗi nói rồi lái xe về phía công ty.
Sau khi Bành Tiêu Vũ rời khỏi nhà hàng, anh ta đến một bệnh viện lớn để khám sức khỏe tổng quát, chủ yếu là để kiểm tra việc suy thận.
Cuối cùng, kết quả của bệnh viện là thận bị suy yếu, phải chú ý nghỉ ngơi và tiết chế sinh hoạt cá nhân, cũng không còn vấn đề gì khác.
Sau khi nhìn thấy kết quả này, Bành Tiêu Vũ tức giận đến tái mét mặt mày.