Chương 34: Đến rồi à?
Sau khi biết Lâm Phi Vũ ấn tầng trệt, người đàn ông ngẫu nhiên ấn một tầng cao hơn Lâm Phi Vũ.
Sau khi Lâm Phi Vũ ra khỏi thang máy, người đàn ông ló đầu xem Lâm Phi Vũ sống ở phòng nào.
Lâm Phi Vũ không quan tâm, từ lúc hai người này lên xe buýt cùng với anh, anh đã nhận ra rồi.
Khoảng mười giờ tối, cửa phòng Lâm Phi Vũ khẽ vang lên, một người đàn ông có khuôn mặt đầy sẹo mò mẫm bước vào.
“Đến rồi à?”
Lâm Phi Vũ đang ngồi thiên trong phòng khách bất ngờ lên tiếng.
Gã mặt sẹo giật mình.
“Thú vị đấy. Mày biết tao đến à?” Tên mặt sẹo lấy lại bình tĩnh và nhìn Lâm Phi Vũ với vẻ mặt cợt nhả, hỏi.
“Tôi biết.” Lâm Phi Vũ gật đầu.
“Có người trả tiền mua hai cái chân của mày, còn tao, đây là lần đầu tiên thấy người sắp bị đánh gấy hai chân mà còn vui vẻ như vậy.” Gã mặt sẹo chậm rãi nói.
“Trác Chí Cương kêu anh tới à?” Lâm Phi Vũ hỏi.
Hôm nay anh vừa đánh Trác Chí Cương, đêm nay có người tới, không phải Trác Chí Cương thì còn có thể là ai đây?
“Chỉ cần có tiền, dù là ai cũng không thành vấn đề.” Gã mặt sẹo lắc đầu.
“Vậy thì ra tay đi.” Lâm Phi Vũ hét lên.
“Ha ha... thú vị đấy, tao sẽ ra tay nhanh chóng để cho mày bớt phải chịu tra tấn.” Tên mặt sẹo nói xong thì lao tới, thế tấn công hung hãn không để cho Lâm Phi Vũ có cơ hội phản kháng.
Lâm Phi Vũ thấy vậy thì vung tay lên, sau đó đá chân, động tác lưu loát.
Bụng của gã mặt sẹo ăn một cước của Lâm Phi Vũ, nằm sống soài ngay trước mặt anh.
Mặc dù tên mặt sẹo cũng có một xíu quyền cước công phu nhưng gã chỉ giống như một đứa trẻ trước mặt Lâm Phi Vũ.
Gã mặt sẹo tái mặt, vừa định nói gì đó thì Lâm Phi Vũ đã tóm lấy cổ gã, kéo ra ban công, mở cửa sổ.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Mày... mày định làm gì?” Gã mặt sẹo kinh hãi kêu lên, tưởng rằng Lâm Phi Vũ sẽ ném gã xuống lầu.
Ngày ngày bắn chim, giờ bị chim mổ mắt, đây là chuyện mà tên mặt sẹo không thể ngờ tới.
Đây mà là một nhân viên bảo vệ bình thường à?
Trước mặt anh, gã hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
Lâm Phi Vũ không trả lời gã, sau đó, gã mặt sẹo đã nhìn thấy thứ sẽ khiến gã sợ hãi suốt đời.
Người đàn ông trước mặt mở cửa sổ, không phải để ném gã ra ngoài mà là cùng gã nhảy ra ngoài cửa sổ.
Một tòa nhà cả chục tầng mà dám nhảy xuống ư? Muốn chết cùng nhau à?
Cơn gió bên tai nói với gã mặt sẹo rằng gã không hề nằm mơ.
Không có cái chết thảm như trong tưởng tượng, Lâm Phi Vũ tiếp đất nhẹ nhàng như vừa bước xuống một bước thang.
Gã mặt sẹo nuốt nước bọt, sợ hãi đến mức hai mắt lồi ra, nỗi sợ hãi không thể chịu nổi trong cơ thể khiến gã đái cả ra quần.
Gã mặt sẹo là một kẻ liều mạng, không sợ trời không sợ đất, hôm nay gã như con chim sợ cành cây cong, nơm nớp lo sợ.
Sau khi Lâm Phi Vũ ra khỏi thang máy, người đàn ông ló đầu xem Lâm Phi Vũ sống ở phòng nào.
Lâm Phi Vũ không quan tâm, từ lúc hai người này lên xe buýt cùng với anh, anh đã nhận ra rồi.
Khoảng mười giờ tối, cửa phòng Lâm Phi Vũ khẽ vang lên, một người đàn ông có khuôn mặt đầy sẹo mò mẫm bước vào.
“Đến rồi à?”
Lâm Phi Vũ đang ngồi thiên trong phòng khách bất ngờ lên tiếng.
Gã mặt sẹo giật mình.
“Thú vị đấy. Mày biết tao đến à?” Tên mặt sẹo lấy lại bình tĩnh và nhìn Lâm Phi Vũ với vẻ mặt cợt nhả, hỏi.
“Tôi biết.” Lâm Phi Vũ gật đầu.
“Có người trả tiền mua hai cái chân của mày, còn tao, đây là lần đầu tiên thấy người sắp bị đánh gấy hai chân mà còn vui vẻ như vậy.” Gã mặt sẹo chậm rãi nói.
“Trác Chí Cương kêu anh tới à?” Lâm Phi Vũ hỏi.
Hôm nay anh vừa đánh Trác Chí Cương, đêm nay có người tới, không phải Trác Chí Cương thì còn có thể là ai đây?
“Chỉ cần có tiền, dù là ai cũng không thành vấn đề.” Gã mặt sẹo lắc đầu.
“Vậy thì ra tay đi.” Lâm Phi Vũ hét lên.
“Ha ha... thú vị đấy, tao sẽ ra tay nhanh chóng để cho mày bớt phải chịu tra tấn.” Tên mặt sẹo nói xong thì lao tới, thế tấn công hung hãn không để cho Lâm Phi Vũ có cơ hội phản kháng.
Lâm Phi Vũ thấy vậy thì vung tay lên, sau đó đá chân, động tác lưu loát.
Bụng của gã mặt sẹo ăn một cước của Lâm Phi Vũ, nằm sống soài ngay trước mặt anh.
Mặc dù tên mặt sẹo cũng có một xíu quyền cước công phu nhưng gã chỉ giống như một đứa trẻ trước mặt Lâm Phi Vũ.
Gã mặt sẹo tái mặt, vừa định nói gì đó thì Lâm Phi Vũ đã tóm lấy cổ gã, kéo ra ban công, mở cửa sổ.
||||| Truyện đề cử: |||||
“Mày... mày định làm gì?” Gã mặt sẹo kinh hãi kêu lên, tưởng rằng Lâm Phi Vũ sẽ ném gã xuống lầu.
Ngày ngày bắn chim, giờ bị chim mổ mắt, đây là chuyện mà tên mặt sẹo không thể ngờ tới.
Đây mà là một nhân viên bảo vệ bình thường à?
Trước mặt anh, gã hoàn toàn không có khả năng phản kháng.
Lâm Phi Vũ không trả lời gã, sau đó, gã mặt sẹo đã nhìn thấy thứ sẽ khiến gã sợ hãi suốt đời.
Người đàn ông trước mặt mở cửa sổ, không phải để ném gã ra ngoài mà là cùng gã nhảy ra ngoài cửa sổ.
Một tòa nhà cả chục tầng mà dám nhảy xuống ư? Muốn chết cùng nhau à?
Cơn gió bên tai nói với gã mặt sẹo rằng gã không hề nằm mơ.
Không có cái chết thảm như trong tưởng tượng, Lâm Phi Vũ tiếp đất nhẹ nhàng như vừa bước xuống một bước thang.
Gã mặt sẹo nuốt nước bọt, sợ hãi đến mức hai mắt lồi ra, nỗi sợ hãi không thể chịu nổi trong cơ thể khiến gã đái cả ra quần.
Gã mặt sẹo là một kẻ liều mạng, không sợ trời không sợ đất, hôm nay gã như con chim sợ cành cây cong, nơm nớp lo sợ.