Chương 29: Đây là kiểu người gì vậy?
Vu Nhược Hy thực sự bối rối trước lời nói của Lâm Phi Vũ, rõ ràng có khả năng kiếm tiền mà lại không biết tận dụng.
Đây là kiểu người gì vậy?
Chẳng lẽ mục đích của việc học được một kỹ năng không phải chính là làm cho cuộc sống của chúng ta tốt hơn sao?
Mấu chốt là cô còn nghe thấy Lâm Phi Vũ nói rằng anh còn không đủ tiền ăn.
Thật không thể tưởng tượng nổi.
“Những lời này của anh khiến tôi cảm thấy không đúng cho lắm, sao có tài mà lại giấu như thế? Người khác chỉ hận không thể ngày ngày giả bộ giỏi giang, còn anh thì ngược lại, tài năng đầy mình, không biết tận dụng, đã thế không có tiền ăn cũng không biết dùng tài năng để kiếm tiền, anh nói xem như vậy có khiến người ta nghi ngờ không hả?”
Phân tích của Vu Nhược Hy rất rõ ràng và hợp lý.
Theo suy nghĩ của người bình thường thì quả thực là như vậy.
Người có tài thì thường sẽ mong ngày ngày được người khác tâng bốc, nịnh bợ.
Ngay cả những người không có tài năng gì cũng sẽ tỏ vẻ như mình rất giỏi giang, rất hiểu biết.
“Sếp Vu, nếu cô cảm thấy tôi có tâm tư xấu, có mục đích khác thì tôi xin từ chức ngay.”
Lâm Phi Vũ đề xuất ý tưởng từ chức.
Dù sao cũng chỉ là nuôi thân mình thôi mà, làm việc ở đâu cũng không quan trọng.
Vu Nhược Hy nghe xong, sắc mặt thay đổi, tức giận nói: “Từ chức thì từ chức, ai thèm giữ anh lại chứ!”
Nói xong, Vu Nhược Hy tựa lưng vào ghế ô tô như một cô bé hờn dỗi, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
“Được, sếp Vu, tôi sẽ từ chức, khi trở về tôi sẽ giao việc này cho thư ký Lưu.” Lâm Phi Vũ nói.
Vu Nhược Hy nghe xong nghiến răng nghiến lợi, cô chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông nào thẳng thắn như vậy, một người đàn ông thẳng thắn cứng như thép.
Chẳng lẽ anh không hiểu trong lời nói của cô đang tràn đầy tức giận ư?
Lại còn muốn từ chức? Tìm đâu ra bà chủ tốt như vậy hả?
Ngày nào cũng cung kính anh giống như một đại gia, ra ngoài tự lái xe, ăn cơm cũng gọi anh.
Vu Nhược Hy càng nghĩ càng tức giận, nhưng nếu Lâm Phi Vũ thật sự từ chức, cô nhất định sẽ không cam lòng.
“Anh không được phép từ chức.” Vu Nhược Hy giả vờ hung ác với Lâm Phi Vũ, nói xong tiếp tục quay đầu qua bên kia.
Không biết từ khi nào Vu Nhược Hy có một loại cảm giác mơ hồ với Lâm Phi Vũ, giống một người bạn, còn có một xíu “ấn tượng tốt” mà cô không dám thừa nhận.
Sau khi cả hai trở về khách sạn thì ai vê phòng nấy.
Ngày hôm sau, Vu Nhược Hy yêu cầu hai người quản lý mà cô đưa đến ở lại Hương Giang để ký hợp đồng công ty với tập đoàn Quảng Phú, còn cô đưa Lâm Phi Vũ về.
Đây là kiểu người gì vậy?
Chẳng lẽ mục đích của việc học được một kỹ năng không phải chính là làm cho cuộc sống của chúng ta tốt hơn sao?
Mấu chốt là cô còn nghe thấy Lâm Phi Vũ nói rằng anh còn không đủ tiền ăn.
Thật không thể tưởng tượng nổi.
“Những lời này của anh khiến tôi cảm thấy không đúng cho lắm, sao có tài mà lại giấu như thế? Người khác chỉ hận không thể ngày ngày giả bộ giỏi giang, còn anh thì ngược lại, tài năng đầy mình, không biết tận dụng, đã thế không có tiền ăn cũng không biết dùng tài năng để kiếm tiền, anh nói xem như vậy có khiến người ta nghi ngờ không hả?”
Phân tích của Vu Nhược Hy rất rõ ràng và hợp lý.
Theo suy nghĩ của người bình thường thì quả thực là như vậy.
Người có tài thì thường sẽ mong ngày ngày được người khác tâng bốc, nịnh bợ.
Ngay cả những người không có tài năng gì cũng sẽ tỏ vẻ như mình rất giỏi giang, rất hiểu biết.
“Sếp Vu, nếu cô cảm thấy tôi có tâm tư xấu, có mục đích khác thì tôi xin từ chức ngay.”
Lâm Phi Vũ đề xuất ý tưởng từ chức.
Dù sao cũng chỉ là nuôi thân mình thôi mà, làm việc ở đâu cũng không quan trọng.
Vu Nhược Hy nghe xong, sắc mặt thay đổi, tức giận nói: “Từ chức thì từ chức, ai thèm giữ anh lại chứ!”
Nói xong, Vu Nhược Hy tựa lưng vào ghế ô tô như một cô bé hờn dỗi, nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ.
“Được, sếp Vu, tôi sẽ từ chức, khi trở về tôi sẽ giao việc này cho thư ký Lưu.” Lâm Phi Vũ nói.
Vu Nhược Hy nghe xong nghiến răng nghiến lợi, cô chưa bao giờ nhìn thấy một người đàn ông nào thẳng thắn như vậy, một người đàn ông thẳng thắn cứng như thép.
Chẳng lẽ anh không hiểu trong lời nói của cô đang tràn đầy tức giận ư?
Lại còn muốn từ chức? Tìm đâu ra bà chủ tốt như vậy hả?
Ngày nào cũng cung kính anh giống như một đại gia, ra ngoài tự lái xe, ăn cơm cũng gọi anh.
Vu Nhược Hy càng nghĩ càng tức giận, nhưng nếu Lâm Phi Vũ thật sự từ chức, cô nhất định sẽ không cam lòng.
“Anh không được phép từ chức.” Vu Nhược Hy giả vờ hung ác với Lâm Phi Vũ, nói xong tiếp tục quay đầu qua bên kia.
Không biết từ khi nào Vu Nhược Hy có một loại cảm giác mơ hồ với Lâm Phi Vũ, giống một người bạn, còn có một xíu “ấn tượng tốt” mà cô không dám thừa nhận.
Sau khi cả hai trở về khách sạn thì ai vê phòng nấy.
Ngày hôm sau, Vu Nhược Hy yêu cầu hai người quản lý mà cô đưa đến ở lại Hương Giang để ký hợp đồng công ty với tập đoàn Quảng Phú, còn cô đưa Lâm Phi Vũ về.