Chương 27: Vậy thì sao?
Dương Lượng nở nụ cười, sống chết khó đoán.
Người quen thuộc với Dương Lượng đều biết rằng ông †a nở nụ cười như vậy có nghĩa là ông ta thật sự tức giận rồi.
“Vậy thì sao?” Lâm Phi Vũ tùy tiện xua tay.
“Được, rất tốt.” Dương Lượng khẽ gật đầu, sau đó nhìn vệ sĩ và ra lệnh: “Đánh gãy hai chân của cậu ta.”
Nghe vậy, vệ sĩ lập tức bước tới, rối rít tấn công Lâm Phi Vũ.
Những vệ sĩ này đánh người bình thường còn được nhưng ở trước mặt Lâm Phi Vũ, cứ như thể các bạn nhỏ đang đánh nhau vậy.
Lâm Phi Vũ đứng yên trước mặt Vu Nhược Hy, một người bước đến thì đá bay một người.
Mỗi người bị đá bay đều nằm rạp trên mặt đất hồi lâu không đứng dậy được, lập tức mất đi sức chiến đấu.
Mọi người hít vào một hơi, trước đó Lâm Phi Vũ đánh người, họ cũng đã nhìn thấy, biết bản lĩnh của Lâm Phi Vũ không tệ, nhưng lúc này khi đối mặt với bảy tám tên vệ sĩ cao to lực lưỡng, anh vẫn có thể một chân đá một tên, hoàn toàn không hề có gì khác biệt với những lần trước đó.
Hình như trong mắt anh, tất cả mọi người đều như nhau, điều này không khỏi khiến mọi người cảm thấy kinh hãi.
Dương Lượng cũng không ngờ rằng Lâm Phi Vũ lại giỏi đánh nhau đến vậy, vệ sĩ của ông ta như thế nào trong lòng ông ta hiểu rõ nhất, họ đều là những người có năng lực, một người đánh mấy người cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Mà một nhóm người như vậy bị Lâm Phi Vũ đá như đá bóng cao su, ánh mắt ông ta toát lên vẻ chấn động.
Vu Nhược Hy đứng đằng sau Lâm Phi Vũ, nhìn động tác đá bay vệ sĩ của Lâm Phi Vũ, thật sự là rất đẹp trai.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Vu Nhược Hy khẽ nhếch lên, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, cô thật sự không ngờ rằng Lâm Phi Vũ có thân hình như người bình thường nhưng bản lĩnh lại ghê gớm đến vậy?
Vu Nhược Hy lại làm mới nhận thức của mình về Lâm Phi Vũ.
Hình như thứ mà cô hiểu có thể là một góc của núi băng.
Lưu Đông Lâm chờ ở trong phòng một lúc lâu, thấy một chút chuyện nhỏ như vậy mà Dương Lượng giải quyết lâu đến thế, ông ta bèn ra ngoài ban công nhìn thoáng qua.
Không nhìn thì vẫn ổn, vừa nhìn thì bỗng giật cả mình, đó chẳng phải là Lâm Phi Vũ sao?
Thấy Lâm Phi Vũ đối đầu với Dương Lượng, Lưu Đông Lâm sợ đến mức suýt chút nữa thì tè ra quần, Lưu Đông Lâm đứng ở ban công cao giọng hét lên: “Dương Lượng, dừng tay ngay.”
Sau khi nói xong câu này, Lưu Đông Lâm nhanh chóng chạy xuống tầng.
Dương Lượng đang định nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng hét sau lưng, ông ta theo bản năng im miệng lại.
Lưu Đông Lâm đã từng tuổi này rồi, chạy một mạch từ tầng ba xuống mà không thở dốc, nhìn thấy Lưu Đông Lâm chạy tới, Dương Lượng mừng thầm trong lòng.
Đại ca đến rồi, chuyện này chắc chắn phải quản đến cùng.
Thua người chứ không thể thua thể diện được.
“Đại ca.” Nhìn thấy Lưu Đông Lâm chạy tới, Dương Lượng hét lên từ xa.
Ẩm.
Lưu Đông Lâm chạy thẳng đến chỗ Dương Lượng, lúc sắp đến gần Dương Lượng, ông ta giơ chân lên đá bay Dương Lượng.
“Ai là đại ca của mày, cho mày gây họa cho ông đây này hả."
“Mẹ kiếp, có chút địa vị là không coi ai ra gì, hôm nay ông đây sẽ đánh chết mày.”
“Cái quái gì vậy, mù mắt rồi phải không?”
Ngay sau đó, Lưu Đông Lâm lập tức tay đấm chân đá Dương Lượng một trận, không hề có ý định nương tay.
Dương Lượng bị đánh ôm đầu co người lại, miệng kêu lên: “Đại ca, có chuyện gì vậy? Chao ôi...”
“Còn hỏi là có chuyện à? Hôm nay ông đây mà không đánh chết mày thì sẽ theo họ của mày.”
Thấy Dương Lượng vẫn còn dám cãi lại, ông ta ra tay mạnh hơn, đồng thời miệng cũng không nể nang.
Quần chúng vây xem xung quanh ngẩn người, Dương Lượng bị đè trên mặt đất đánh, còn gọi người đó là đại ca?
Có những người không quen biết Lưu Đông Lâm vô cùng sợ hãi.
Tuy Lưu Đông Lâm là một trong những người giàu nhất ở Hương Giang nhưng rất ít khi lộ diện, rất ít người quen biết ông ta.
“Đây... Ông ấy là Lưu Đông Lâm.” “Lưu Đông Lâm của tập đoàn Quảng Phú sao?” A...
Người quen thuộc với Dương Lượng đều biết rằng ông †a nở nụ cười như vậy có nghĩa là ông ta thật sự tức giận rồi.
“Vậy thì sao?” Lâm Phi Vũ tùy tiện xua tay.
“Được, rất tốt.” Dương Lượng khẽ gật đầu, sau đó nhìn vệ sĩ và ra lệnh: “Đánh gãy hai chân của cậu ta.”
Nghe vậy, vệ sĩ lập tức bước tới, rối rít tấn công Lâm Phi Vũ.
Những vệ sĩ này đánh người bình thường còn được nhưng ở trước mặt Lâm Phi Vũ, cứ như thể các bạn nhỏ đang đánh nhau vậy.
Lâm Phi Vũ đứng yên trước mặt Vu Nhược Hy, một người bước đến thì đá bay một người.
Mỗi người bị đá bay đều nằm rạp trên mặt đất hồi lâu không đứng dậy được, lập tức mất đi sức chiến đấu.
Mọi người hít vào một hơi, trước đó Lâm Phi Vũ đánh người, họ cũng đã nhìn thấy, biết bản lĩnh của Lâm Phi Vũ không tệ, nhưng lúc này khi đối mặt với bảy tám tên vệ sĩ cao to lực lưỡng, anh vẫn có thể một chân đá một tên, hoàn toàn không hề có gì khác biệt với những lần trước đó.
Hình như trong mắt anh, tất cả mọi người đều như nhau, điều này không khỏi khiến mọi người cảm thấy kinh hãi.
Dương Lượng cũng không ngờ rằng Lâm Phi Vũ lại giỏi đánh nhau đến vậy, vệ sĩ của ông ta như thế nào trong lòng ông ta hiểu rõ nhất, họ đều là những người có năng lực, một người đánh mấy người cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Mà một nhóm người như vậy bị Lâm Phi Vũ đá như đá bóng cao su, ánh mắt ông ta toát lên vẻ chấn động.
Vu Nhược Hy đứng đằng sau Lâm Phi Vũ, nhìn động tác đá bay vệ sĩ của Lâm Phi Vũ, thật sự là rất đẹp trai.
Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Vu Nhược Hy khẽ nhếch lên, ánh mắt lộ vẻ ngạc nhiên, cô thật sự không ngờ rằng Lâm Phi Vũ có thân hình như người bình thường nhưng bản lĩnh lại ghê gớm đến vậy?
Vu Nhược Hy lại làm mới nhận thức của mình về Lâm Phi Vũ.
Hình như thứ mà cô hiểu có thể là một góc của núi băng.
Lưu Đông Lâm chờ ở trong phòng một lúc lâu, thấy một chút chuyện nhỏ như vậy mà Dương Lượng giải quyết lâu đến thế, ông ta bèn ra ngoài ban công nhìn thoáng qua.
Không nhìn thì vẫn ổn, vừa nhìn thì bỗng giật cả mình, đó chẳng phải là Lâm Phi Vũ sao?
Thấy Lâm Phi Vũ đối đầu với Dương Lượng, Lưu Đông Lâm sợ đến mức suýt chút nữa thì tè ra quần, Lưu Đông Lâm đứng ở ban công cao giọng hét lên: “Dương Lượng, dừng tay ngay.”
Sau khi nói xong câu này, Lưu Đông Lâm nhanh chóng chạy xuống tầng.
Dương Lượng đang định nói chuyện, đột nhiên nghe thấy tiếng hét sau lưng, ông ta theo bản năng im miệng lại.
Lưu Đông Lâm đã từng tuổi này rồi, chạy một mạch từ tầng ba xuống mà không thở dốc, nhìn thấy Lưu Đông Lâm chạy tới, Dương Lượng mừng thầm trong lòng.
Đại ca đến rồi, chuyện này chắc chắn phải quản đến cùng.
Thua người chứ không thể thua thể diện được.
“Đại ca.” Nhìn thấy Lưu Đông Lâm chạy tới, Dương Lượng hét lên từ xa.
Ẩm.
Lưu Đông Lâm chạy thẳng đến chỗ Dương Lượng, lúc sắp đến gần Dương Lượng, ông ta giơ chân lên đá bay Dương Lượng.
“Ai là đại ca của mày, cho mày gây họa cho ông đây này hả."
“Mẹ kiếp, có chút địa vị là không coi ai ra gì, hôm nay ông đây sẽ đánh chết mày.”
“Cái quái gì vậy, mù mắt rồi phải không?”
Ngay sau đó, Lưu Đông Lâm lập tức tay đấm chân đá Dương Lượng một trận, không hề có ý định nương tay.
Dương Lượng bị đánh ôm đầu co người lại, miệng kêu lên: “Đại ca, có chuyện gì vậy? Chao ôi...”
“Còn hỏi là có chuyện à? Hôm nay ông đây mà không đánh chết mày thì sẽ theo họ của mày.”
Thấy Dương Lượng vẫn còn dám cãi lại, ông ta ra tay mạnh hơn, đồng thời miệng cũng không nể nang.
Quần chúng vây xem xung quanh ngẩn người, Dương Lượng bị đè trên mặt đất đánh, còn gọi người đó là đại ca?
Có những người không quen biết Lưu Đông Lâm vô cùng sợ hãi.
Tuy Lưu Đông Lâm là một trong những người giàu nhất ở Hương Giang nhưng rất ít khi lộ diện, rất ít người quen biết ông ta.
“Đây... Ông ấy là Lưu Đông Lâm.” “Lưu Đông Lâm của tập đoàn Quảng Phú sao?” A...