Chương 34: Diệt trừ yêu quái
Hạ Chi Vân cũng không quan tâm quá nhiều sự bí ẩn về các thần kiếm này, cô muốn nhanh chóng giải quyết xong vụ yêu quái. Bọn chúng lộng hành ở nhân gian đã rất lâu, lại kéo theo Tuyết Cảnh Nguyệt trở thành tình nghi là kẻ đứng đằng sau tất cả.
Bao nhiêu người Nhân Giới và Ma Giới đã bị bắt đi, có nhà vì thế mà rơi vào cảnh lầm than mất gia đình. Hạ Chi Vân từng chứng kiến những cảnh tượng đó, vì thế lí trí cô vượt qua cả sự sợ hãi.
Hạ Chi Vân đoán chừng Lôi Chi Kỳ đã có kế hoạch:
- “Ông muốn dùng thần kiếm này để dụ bọn chúng?”
- “Phải! Không phải cô nói bọn chúng năm lần bảy lượt muốn cướp thần kiếm sao. Nếu đã cần dùng đến sức mạnh đó, thì Vũ Lôi Kiếm này sẽ là mồi nhử.”
——-
Trên vách núi Tức Sơn, Nữ nhân đeo mặt nạ đang ra lệnh cho đám yêu quái đi bắt thêm người về. Nữ thuộc hạ bên cạnh nói:
- “Yêu Tôn, chúng ta còn thiếu một luồng thần lực làm lực dẫn, yêu quái vẫn chưa thể tu luyện thành bất tử. Trận ở Các Lệnh thất bại, bây giờ phải làm sao?”
Nữ nhân đeo mặt nạ đen, móng tay màu đen tím đậm, ả ta là Chủ Yêu tạo ra đám yêu quái này, dạo gần đây mọi chuyện không được thuận lợi, nên vô cùng tức giận:
- “Khi xưa Thiên Quân bị nhốt ở núi Tức Sơn này, không ngờ bây giờ lại có thể thoát, lại trở thành Môn chủ Phái Lệnh Các, bao nhiêu lần phá hoại kế hoạch của t. Xưa nay Vũ Lôi Kiếm trở nên bí ẩn, tìm khắp thiên hạ cũng không chút dấu vết. Thuỷ Vân Kiếm lại không thể đoạt, sáu thanh kiếm còn lại đều trong tay Ma Tôn. Nếu như không tìm thấy thần lực, bao nhiêu công sức của ta đều sẽ đổ sông đổ bể.”
——-
Buổi tối phố chợ vắng tanh, trên đường đi chỉ có Chi Vân và Chi Kỳ. Bỗng nhiên từ đằng sau xuất hiện những tên yêu quái bất ngờ tấn công.
Lôi Chi Kỳ nhanh tay đẩy Chi Vân sang một bên, dùng kiếm chém hết đám yêu quái. Kiếm vừa xuất hiện, một luồng thần lực uy vũ lan ra.
Ả nữ nhân chủ yêu trong chớp mắt đã xuất hiện, cô ta cảm nhận được sức mạnh dồi dào từ kiếm thần đã nhận ra, liền nhanh chóng đến đây.
Lúc này Chi Vân và Chi Kỳ đều đã đeo khăn che mặt, ả không nhận ra bọn họ. Không nói nhiều, lập tức ả coa ý định bắt người đoạt kiếm.
Chi Vân còn đang tưởng Lôi Chi Kỳ sẽ đánh cho ả Chủ Yêu một trận tơi bời, chẳng nào ngờ hắn lại tự tay cống nạp kiếm, chủ động bị trói bắt đi. Cô trong phút chốc bất ngờ đến nghi ngờ nhân sinh, hắn cũng chẳng nói trước hay bàn bạc với cô. Nên khi hành động của hắn làm cô thấy có hơi sốc, nhưng trong giây lát đã thu hồi cảm xúc, ngón ngoãn tình nguyện cùng bị trói đem đi.
Cô đã nhận ra rằng Lôi Chi Kỳ đang muốn đóng kịch, với một người chỉ cần chớp mắt đã nhập vai như hắn thì quả thật xuất thần, khiến cô suýt nữa hiểu lầm, may mà còn nhận ra ánh mắt ra hiệu của hắn chứ không nhất quyết không buông tay chịu trói.
Cũng không hề kém cạnh, chỉ trong chốc lát cả hai thật sự đã nhập vai hèn nhát bị bắt, trông vừa hèn vừa ngốc, đôi khi lại quá nhập tâm khóc lóc mà diêm dúa quá lố. May mà ả Chủ Yêu kia chỉ quan tâm đến Vũ Lôi kiếm nên không phát giác ra điều bất thường.
Cả hai bị trói đến núi Tức Sơn, đối với Hạ Chi Vân mà nói việc bị trói đến cũng không còn quá sợ hãi. Còn Lôi Chi Kỳ lại cảm thấy bất ngờ khi điểm đến lại là trên núi Tức Sơn.
Hắn đã bị nhốt ở đâu hơn vạn năm, dường như đã quá thân thuộc nơi đây. Hắn cuối cùng đã hiểu được lý do bọn chúng chọn nơi để lưu lại.
Xung quanh núi được bao bọc bởi khí tức của Thiên Giới, kết giới nhốt hắn khi xưa vẫn còn tồn tại. Ở nơi như thế này, cho dù yêu khí của bọn chúng có mạnh tới đâu thì cũng sẽ không bị phát giác.
Ả nữ nhân Chủ Yêu này quả thật không phải tầm thường, không phải ai cũng nghĩ ra được điều này, có thể lộng hành bắt người Nhân Giới lại có thể qua mặt Cảnh Nguyệt bắt luôn người Ma Giới quả thật không đơn giản.
Vừa đặt chân tới hang ổ của bọn chúng, Lôi Chi Kỳ chỉ cần dùng chút lực đã có thể thoát khỏi dây trói. Sau khi gỡ trói cho Chi Vân, hắn bắt ấn sử dụng thần lực trói hết tất cả bọn yêu quái lại.
Chủ Yêu cũng không phải yếu kém, ả ta có thể dùng linh lực hàn băng để phản lực lại. Quả thực Lôi Chi Kỳ có vẻ đã khinh thường ả ta, ả ta có yêu lực không hề yếu, ngược lại có thể một đối một với hắn. Tuy nhiên ả ta vẫn để thua khiến hắn dễ dàng lấy lại thần kiếm.
Nữ thuộc hạ bên cạnh bỗng nhiên bất ngờ đột kích bắt lấy Chi Vân, kề dao vào cổ cô rồi uy hiếp Lôi Chi Kỳ:
- “Nếu ngươi tiếp tục đánh, ta sẽ giết cô ta!”
Con dao sắc bén chạm vào cổ khiến cô cảm nhận được sự lành lạnh, cô ra sức vùng vẫy lại bị cô ta không nương tay mà sượt dao qua một cái tạo thành một vết thương nhỏ, máu bắt đầu chảy xuống.
Cảm nhận được sự đau nhói khiến cô cảm giác như đầu chóng vắng, cô đã có thể nhận ra, trên con dao này có độc.
Lôi Chi Kỳ ở tình thế này không thể ra tay, bọn chúng yêu cầu hắn giao nộp ra Kiếm Thần, con dao lại càng dí sát vào cổ Chi Vân khiến cô đau đớn mà nhăn mặt. Chốc lát hắn cũng cảm nhận được cơn đau đó phát ra từ cổ, biết được rằng trên dao có độc.
Không còn sự lựa chọn, hắn đành phải giao nộp thanh kiếm để bảo toàn mạng sống cho cô. Hắn một lần nữa chủ động đưa kiếm cho Chủ Yêu, đang lúc kiếm sắp tới tay ả thì bỗng từ trên trời xuất hiện rất nhiêug phi tiêu băng lao về phía ả.
Ả ta nhanh chóng thu tay để né phi tiêu, vì thế mà thanh kiếm vẫn chưa lấy được.
Nữ thuộc hạ đang kề dao vào cổ Chi Vân bị phi tiêu đâm trúng vào tay liền theo quán tính buông tay, lập tức bị một lực đánh văng ra xa, chết ngay tại chỗ.
Chủ Yêu qua chiếc mặt nạ đen nét mặt khó coi, có lẽ đã nhận ra ai đã xuất hiện.
Ngay lúc Chi Vân ngã xuống, một bóng người cao lớn, y phục trắng tinh khiết xuất hiện đỡ lấy người cô. Cô lúc này độc đã ngấm vào cơ thể, mơ mơ màng màng chỉ cảm giác được sự lạnh lẽo từ bàn tay hắn.
Cảnh Nguyệt nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống đất, chỉ cần phất tay một cái, dùng thuật ngưng băng ngưng tụ mọi thứ xung quanh. Trừ Lôi Chi Kỳ và Chi Vân ra thì tất cả đều đóng băng. Đám yêu quái bị đóng băng sau đó liền bị bể ra thành từng mảnh tan thành mây khói.
Ả Chủ Yêu không kịp nhảy lên không trung đã bị đóng băng đôi chân, ả lập tức dùng toàn bộ sức mạnh mới đánh phá được lớp băng dưới đế giày mà thoát khỏi.
Thấy ả chạy trốn, Tuyết Cảnh Nguyệt biến ra cây cung băng, chậm rãi từ từ ngắm chuẩn bắn một mũi tên băng về phía ả ta đang lẩn trốn. Mũi tên sượt xuyên qua bả vai của ả còn suýt nữa bị rớt luôn mặt nạ đang đeo trên mặt. May mà kịp tay giữ lấy, sau đó biến mất trong không trung.
Lôi Chi Kỳ thấy vậy liền quay qua trách móc Cảnh Nguyệt:
- “Ngươi để ả ta trốn vậy sao?”
Cảnh Nguyệt không cảm xúc trả lời:
- “Mũi tên đó có độc, độc do Tử Nhan chế ra chỉ có một mình Tử Nhan biết giải. Còn ả ta đã trúng độc, nhất định phải chết.”
Lôi Chi Kỳ chợt đã thông tỏ rốt cuộc tại sao bọn yêu quái không thể đạt cảnh giới linh lực hàn băng như Tuyết Cảnh Nguyệt. Bởi vì linh lực mà hắn dùng là Tiên Lực Hàn Băng chứ không phải Ma Lực hay Yêu Lực. Bọn chúng một là đã học lén sai cách, hai là vì không có tiên lực nên sức mạnh hàn băng mà bọn chúng học được hoàn toàn đều không thể đạt được đến trình độ cao nhất giống như Tuyết Cảnh Nguyệt.
Tuyết Cảnh Nguyệt nói xong hắn liền quay qua nhìn Chi Vân đang ngồi dưới đất, hắn từ từ khuỵ một gối ngay trước mặt cô, ánh mắt của cô càng trở nên tối dần, lập tức nằm ngã xuống. May Cảnh Nguyệt bắt được cánh tay tay của cô, kéo cô lại khiến cả cơ thể cô đổ vào lồng ngực hắn.
Cảnh Nguyệt chỉ lặng lẽ ôm lấy cô không nói gì, một tay vẫn đang nắm lấy khuỷu tay cô, một tay bệ đỡ gáy cô đặt lên vai hắn.
Lôi Chi Kỳ thấy cảnh tượng này thì ngạc nhiên vô cùng, nhớ đến ánh mắt của hắn lúc này với ánh mắt Cố Nghị mà từng gặp trước đó, có chút ngờ ngợ. Đang trong trạng thái suy nghĩ ngờ vực, Tuyết Cảnh Nguyệt bỗng lên tiếng:
- “Không ngờ Vũ Lôi kiếm mà ta tìm kiếm bao nhiêu lâu nay lại nằm trong tay ông, Lão Lôi.”
Lôi Chi Kỳ tỏ vẻ chán ghét:
- “Nè tên nhóc nhà ngươi thôi ngay cái trò lợi dụng Phượng Chi để thu thập Thần Kiếm đi được không? Ngươi thấy rồi đó Phượng Chi vì ngươi mới ra nông nỗi như này!”
- “Còn không phải ông dắt cô ta ra đây sao?”
Lôi Chi Kỳ cứng họng, trước giờ hắn đều không thể nào nói lại được Cảnh Nguyệt, lần này cũng như những lần trước, chỉ cần hắn nói một câu thì Chi Kỳ đã nín thinh không còn gì để nói.
Lôi Chi Kỳ lại dùng chiêu đồi chủ đề cho bớt mất mặt:
- “Tóm lại, nếu như ngươi muốn lấy được Thần Kiếm thì phải bước qua xác ta trước, cho dù ta bênh vực ngươi. Nhưng dùng cách thu thập Thần Kiếm để trả thù, việc này ảnh hưởng đến cả Lục Giới, ta còn là Lôi Tần, không thể khoanh tay nhìn ngưoi từng bước phá hủy thiên hạ này được.”
Cảnh Nguyệt lại nhàn nhạt cười lạnh:
- “Chưa vội, bây giờ ta chưa cần thiết dùng tới, đợi khi nào thu thập đủ 8 Thần Kiếm khác. Giết người đoạt kiếm cũng chưa muộn”
- “Ngươi….”
Lôi Chi Kỳ bị lời nói có phần ngông cuồng của hắn làm cho tức chết rồi, phải quay qua chỗ khác điều chỉnh nhịp thở một chút, vừa quay lại định nói tiếp thì hắn và Chi Vân đã biết mất rồi.
Lôi Chi Kỳ tỏ vẻ bất lực, tức giận mà giậm chân xuống đất, nhưng nhìn lại hiện tại chỉ còn mình hắn ở đây, kí ức không vui hiện về.
Đêm xuống trời càng lạnh, không khí khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, trên đời này hắn chưa từng sợ bất kỳ ai, duy chỉ có nỗi ám ảnh sợ hãi duy nhất là sợ ma. Hắn là Thần, nhưng khi xuống Nhân Giới nghe kể chuyện về ma quỷ đã sợ đến ám ảnh, nghĩ vậy hấn liền lập tức rời khỏi đây
Bao nhiêu người Nhân Giới và Ma Giới đã bị bắt đi, có nhà vì thế mà rơi vào cảnh lầm than mất gia đình. Hạ Chi Vân từng chứng kiến những cảnh tượng đó, vì thế lí trí cô vượt qua cả sự sợ hãi.
Hạ Chi Vân đoán chừng Lôi Chi Kỳ đã có kế hoạch:
- “Ông muốn dùng thần kiếm này để dụ bọn chúng?”
- “Phải! Không phải cô nói bọn chúng năm lần bảy lượt muốn cướp thần kiếm sao. Nếu đã cần dùng đến sức mạnh đó, thì Vũ Lôi Kiếm này sẽ là mồi nhử.”
——-
Trên vách núi Tức Sơn, Nữ nhân đeo mặt nạ đang ra lệnh cho đám yêu quái đi bắt thêm người về. Nữ thuộc hạ bên cạnh nói:
- “Yêu Tôn, chúng ta còn thiếu một luồng thần lực làm lực dẫn, yêu quái vẫn chưa thể tu luyện thành bất tử. Trận ở Các Lệnh thất bại, bây giờ phải làm sao?”
Nữ nhân đeo mặt nạ đen, móng tay màu đen tím đậm, ả ta là Chủ Yêu tạo ra đám yêu quái này, dạo gần đây mọi chuyện không được thuận lợi, nên vô cùng tức giận:
- “Khi xưa Thiên Quân bị nhốt ở núi Tức Sơn này, không ngờ bây giờ lại có thể thoát, lại trở thành Môn chủ Phái Lệnh Các, bao nhiêu lần phá hoại kế hoạch của t. Xưa nay Vũ Lôi Kiếm trở nên bí ẩn, tìm khắp thiên hạ cũng không chút dấu vết. Thuỷ Vân Kiếm lại không thể đoạt, sáu thanh kiếm còn lại đều trong tay Ma Tôn. Nếu như không tìm thấy thần lực, bao nhiêu công sức của ta đều sẽ đổ sông đổ bể.”
——-
Buổi tối phố chợ vắng tanh, trên đường đi chỉ có Chi Vân và Chi Kỳ. Bỗng nhiên từ đằng sau xuất hiện những tên yêu quái bất ngờ tấn công.
Lôi Chi Kỳ nhanh tay đẩy Chi Vân sang một bên, dùng kiếm chém hết đám yêu quái. Kiếm vừa xuất hiện, một luồng thần lực uy vũ lan ra.
Ả nữ nhân chủ yêu trong chớp mắt đã xuất hiện, cô ta cảm nhận được sức mạnh dồi dào từ kiếm thần đã nhận ra, liền nhanh chóng đến đây.
Lúc này Chi Vân và Chi Kỳ đều đã đeo khăn che mặt, ả không nhận ra bọn họ. Không nói nhiều, lập tức ả coa ý định bắt người đoạt kiếm.
Chi Vân còn đang tưởng Lôi Chi Kỳ sẽ đánh cho ả Chủ Yêu một trận tơi bời, chẳng nào ngờ hắn lại tự tay cống nạp kiếm, chủ động bị trói bắt đi. Cô trong phút chốc bất ngờ đến nghi ngờ nhân sinh, hắn cũng chẳng nói trước hay bàn bạc với cô. Nên khi hành động của hắn làm cô thấy có hơi sốc, nhưng trong giây lát đã thu hồi cảm xúc, ngón ngoãn tình nguyện cùng bị trói đem đi.
Cô đã nhận ra rằng Lôi Chi Kỳ đang muốn đóng kịch, với một người chỉ cần chớp mắt đã nhập vai như hắn thì quả thật xuất thần, khiến cô suýt nữa hiểu lầm, may mà còn nhận ra ánh mắt ra hiệu của hắn chứ không nhất quyết không buông tay chịu trói.
Cũng không hề kém cạnh, chỉ trong chốc lát cả hai thật sự đã nhập vai hèn nhát bị bắt, trông vừa hèn vừa ngốc, đôi khi lại quá nhập tâm khóc lóc mà diêm dúa quá lố. May mà ả Chủ Yêu kia chỉ quan tâm đến Vũ Lôi kiếm nên không phát giác ra điều bất thường.
Cả hai bị trói đến núi Tức Sơn, đối với Hạ Chi Vân mà nói việc bị trói đến cũng không còn quá sợ hãi. Còn Lôi Chi Kỳ lại cảm thấy bất ngờ khi điểm đến lại là trên núi Tức Sơn.
Hắn đã bị nhốt ở đâu hơn vạn năm, dường như đã quá thân thuộc nơi đây. Hắn cuối cùng đã hiểu được lý do bọn chúng chọn nơi để lưu lại.
Xung quanh núi được bao bọc bởi khí tức của Thiên Giới, kết giới nhốt hắn khi xưa vẫn còn tồn tại. Ở nơi như thế này, cho dù yêu khí của bọn chúng có mạnh tới đâu thì cũng sẽ không bị phát giác.
Ả nữ nhân Chủ Yêu này quả thật không phải tầm thường, không phải ai cũng nghĩ ra được điều này, có thể lộng hành bắt người Nhân Giới lại có thể qua mặt Cảnh Nguyệt bắt luôn người Ma Giới quả thật không đơn giản.
Vừa đặt chân tới hang ổ của bọn chúng, Lôi Chi Kỳ chỉ cần dùng chút lực đã có thể thoát khỏi dây trói. Sau khi gỡ trói cho Chi Vân, hắn bắt ấn sử dụng thần lực trói hết tất cả bọn yêu quái lại.
Chủ Yêu cũng không phải yếu kém, ả ta có thể dùng linh lực hàn băng để phản lực lại. Quả thực Lôi Chi Kỳ có vẻ đã khinh thường ả ta, ả ta có yêu lực không hề yếu, ngược lại có thể một đối một với hắn. Tuy nhiên ả ta vẫn để thua khiến hắn dễ dàng lấy lại thần kiếm.
Nữ thuộc hạ bên cạnh bỗng nhiên bất ngờ đột kích bắt lấy Chi Vân, kề dao vào cổ cô rồi uy hiếp Lôi Chi Kỳ:
- “Nếu ngươi tiếp tục đánh, ta sẽ giết cô ta!”
Con dao sắc bén chạm vào cổ khiến cô cảm nhận được sự lành lạnh, cô ra sức vùng vẫy lại bị cô ta không nương tay mà sượt dao qua một cái tạo thành một vết thương nhỏ, máu bắt đầu chảy xuống.
Cảm nhận được sự đau nhói khiến cô cảm giác như đầu chóng vắng, cô đã có thể nhận ra, trên con dao này có độc.
Lôi Chi Kỳ ở tình thế này không thể ra tay, bọn chúng yêu cầu hắn giao nộp ra Kiếm Thần, con dao lại càng dí sát vào cổ Chi Vân khiến cô đau đớn mà nhăn mặt. Chốc lát hắn cũng cảm nhận được cơn đau đó phát ra từ cổ, biết được rằng trên dao có độc.
Không còn sự lựa chọn, hắn đành phải giao nộp thanh kiếm để bảo toàn mạng sống cho cô. Hắn một lần nữa chủ động đưa kiếm cho Chủ Yêu, đang lúc kiếm sắp tới tay ả thì bỗng từ trên trời xuất hiện rất nhiêug phi tiêu băng lao về phía ả.
Ả ta nhanh chóng thu tay để né phi tiêu, vì thế mà thanh kiếm vẫn chưa lấy được.
Nữ thuộc hạ đang kề dao vào cổ Chi Vân bị phi tiêu đâm trúng vào tay liền theo quán tính buông tay, lập tức bị một lực đánh văng ra xa, chết ngay tại chỗ.
Chủ Yêu qua chiếc mặt nạ đen nét mặt khó coi, có lẽ đã nhận ra ai đã xuất hiện.
Ngay lúc Chi Vân ngã xuống, một bóng người cao lớn, y phục trắng tinh khiết xuất hiện đỡ lấy người cô. Cô lúc này độc đã ngấm vào cơ thể, mơ mơ màng màng chỉ cảm giác được sự lạnh lẽo từ bàn tay hắn.
Cảnh Nguyệt nhẹ nhàng đặt cô ngồi xuống đất, chỉ cần phất tay một cái, dùng thuật ngưng băng ngưng tụ mọi thứ xung quanh. Trừ Lôi Chi Kỳ và Chi Vân ra thì tất cả đều đóng băng. Đám yêu quái bị đóng băng sau đó liền bị bể ra thành từng mảnh tan thành mây khói.
Ả Chủ Yêu không kịp nhảy lên không trung đã bị đóng băng đôi chân, ả lập tức dùng toàn bộ sức mạnh mới đánh phá được lớp băng dưới đế giày mà thoát khỏi.
Thấy ả chạy trốn, Tuyết Cảnh Nguyệt biến ra cây cung băng, chậm rãi từ từ ngắm chuẩn bắn một mũi tên băng về phía ả ta đang lẩn trốn. Mũi tên sượt xuyên qua bả vai của ả còn suýt nữa bị rớt luôn mặt nạ đang đeo trên mặt. May mà kịp tay giữ lấy, sau đó biến mất trong không trung.
Lôi Chi Kỳ thấy vậy liền quay qua trách móc Cảnh Nguyệt:
- “Ngươi để ả ta trốn vậy sao?”
Cảnh Nguyệt không cảm xúc trả lời:
- “Mũi tên đó có độc, độc do Tử Nhan chế ra chỉ có một mình Tử Nhan biết giải. Còn ả ta đã trúng độc, nhất định phải chết.”
Lôi Chi Kỳ chợt đã thông tỏ rốt cuộc tại sao bọn yêu quái không thể đạt cảnh giới linh lực hàn băng như Tuyết Cảnh Nguyệt. Bởi vì linh lực mà hắn dùng là Tiên Lực Hàn Băng chứ không phải Ma Lực hay Yêu Lực. Bọn chúng một là đã học lén sai cách, hai là vì không có tiên lực nên sức mạnh hàn băng mà bọn chúng học được hoàn toàn đều không thể đạt được đến trình độ cao nhất giống như Tuyết Cảnh Nguyệt.
Tuyết Cảnh Nguyệt nói xong hắn liền quay qua nhìn Chi Vân đang ngồi dưới đất, hắn từ từ khuỵ một gối ngay trước mặt cô, ánh mắt của cô càng trở nên tối dần, lập tức nằm ngã xuống. May Cảnh Nguyệt bắt được cánh tay tay của cô, kéo cô lại khiến cả cơ thể cô đổ vào lồng ngực hắn.
Cảnh Nguyệt chỉ lặng lẽ ôm lấy cô không nói gì, một tay vẫn đang nắm lấy khuỷu tay cô, một tay bệ đỡ gáy cô đặt lên vai hắn.
Lôi Chi Kỳ thấy cảnh tượng này thì ngạc nhiên vô cùng, nhớ đến ánh mắt của hắn lúc này với ánh mắt Cố Nghị mà từng gặp trước đó, có chút ngờ ngợ. Đang trong trạng thái suy nghĩ ngờ vực, Tuyết Cảnh Nguyệt bỗng lên tiếng:
- “Không ngờ Vũ Lôi kiếm mà ta tìm kiếm bao nhiêu lâu nay lại nằm trong tay ông, Lão Lôi.”
Lôi Chi Kỳ tỏ vẻ chán ghét:
- “Nè tên nhóc nhà ngươi thôi ngay cái trò lợi dụng Phượng Chi để thu thập Thần Kiếm đi được không? Ngươi thấy rồi đó Phượng Chi vì ngươi mới ra nông nỗi như này!”
- “Còn không phải ông dắt cô ta ra đây sao?”
Lôi Chi Kỳ cứng họng, trước giờ hắn đều không thể nào nói lại được Cảnh Nguyệt, lần này cũng như những lần trước, chỉ cần hắn nói một câu thì Chi Kỳ đã nín thinh không còn gì để nói.
Lôi Chi Kỳ lại dùng chiêu đồi chủ đề cho bớt mất mặt:
- “Tóm lại, nếu như ngươi muốn lấy được Thần Kiếm thì phải bước qua xác ta trước, cho dù ta bênh vực ngươi. Nhưng dùng cách thu thập Thần Kiếm để trả thù, việc này ảnh hưởng đến cả Lục Giới, ta còn là Lôi Tần, không thể khoanh tay nhìn ngưoi từng bước phá hủy thiên hạ này được.”
Cảnh Nguyệt lại nhàn nhạt cười lạnh:
- “Chưa vội, bây giờ ta chưa cần thiết dùng tới, đợi khi nào thu thập đủ 8 Thần Kiếm khác. Giết người đoạt kiếm cũng chưa muộn”
- “Ngươi….”
Lôi Chi Kỳ bị lời nói có phần ngông cuồng của hắn làm cho tức chết rồi, phải quay qua chỗ khác điều chỉnh nhịp thở một chút, vừa quay lại định nói tiếp thì hắn và Chi Vân đã biết mất rồi.
Lôi Chi Kỳ tỏ vẻ bất lực, tức giận mà giậm chân xuống đất, nhưng nhìn lại hiện tại chỉ còn mình hắn ở đây, kí ức không vui hiện về.
Đêm xuống trời càng lạnh, không khí khiến người ta cảm thấy ớn lạnh, trên đời này hắn chưa từng sợ bất kỳ ai, duy chỉ có nỗi ám ảnh sợ hãi duy nhất là sợ ma. Hắn là Thần, nhưng khi xuống Nhân Giới nghe kể chuyện về ma quỷ đã sợ đến ám ảnh, nghĩ vậy hấn liền lập tức rời khỏi đây