Chương 29: Kế hoạch thất bại
Vết thương của Hạ Chi Vân nhờ thời tiết lạnh nên chưa tới nửa tháng đã khỏi hoàn toàn. Thoáng cái đã gần tới đêm trăng rằm tiếp theo, lúc này đã vào đông, tuyết đã bắt đầu rơi. Dạo gần đây cô phải đối phó với một đống bài kiểm tra, khiến ăn không ngon ngủ không yên. Trong thời gian vừa qua, Tuyết Cảnh Nguyệt chỉ ghé đúng 1 lần hỏi thăm như thường lệ rồi không xuất hiện nữa.
Thật ra tất cả đệ tử Phái Lệnh Các đều tất bật tập luyện kiểm tra nên câu chuyện của Hạ Chi Vân và Lôi Chi Kỳ đã dần phai nhạt. Chi Vân và Thế Long càng ngày càng thân thiết, hắn thậm chí còn kể cho cô nghe bí mật về những thanh kiếm thần và thân phận thật sự của mình, còn cho cô xem Thuỷ Vân Kiếm. Cô đã biết chỗ hắn giấu kiếm, với thân thể phàn trần hắn không thể giữ kiếm bên người nên luôn giấu ở trong phòng có kết ấn bảo vệ. Mà muốn phá kết ấn chỉ cần dùng ngọc bội hắn đeo bên hông là có thể mở.
Như thường lệ các đệ tử ở Tiên Môn trong ngày trăng rằm sẽ được tự do xuống núi, người xuống thăm người thân, người đi chơi hội. Cô đã nghe ngóng được Thế Long, Vũ Thanh và Đại Châu ngày hôm đó cũng sẽ xuống núi thả lồng đèn vì bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy. Bọn họ cũng rủ cô đi cùng, cô đã đồng ý đồng thời cũng đã lên kế hoạch lấy kiếm.
Vào ngày đêm hội diễn ra, đến giờ phút chót cô đã giả vờ chóng mặt té ngã, Thế Long liền đỡ cô dậy:
- “Hạ cô nương không sao chứ?”
- “À… ta chỉ hơi chóng mặt, có lẽ không thể đi cùng mọi người.”
Sau đó Thế Long dìu cô về phòng. Vốn dĩ hắn muốn ở lại lo sợ cô không khoẻ xảy ra chuyện nhưng cô lại nhất quyết từ chối muốn một mình:
- “Không sao đâu! Thế Long, huynh mau đi cùng mọi người đi. Giúp ta thả lòng đèn luôn. Dù sao ta lớn lên đó dĩ nhiên đã thấy qua lồng đèn rất nhiều. Lễ hội lồng đèn rất có ý nghĩa với người dân, còn có thể cầu may. Mọi người đừng vì ta bỏ lỡ cơ hội này.”
Cuối cùng Thế Long cũng bị cô thuyết phục mà rời đi. Ngay lập tức cô đã thôi diễn, chạy đến phòng của Thế Long. Người trong môn phái đều đã rời khỏi hết, hiện tại chỉ còn mình cô sẽ càng dễ cho cô tiện tay hành động.
Cô moi ra trong tay áo miếng ngọc bội của Thế Long. Khi nãy lúc té ngã cô đã cố tình khiến ngọc bội bên hông hắn rớt xuống, sau đó nhanh tay lấy ngọc hội đi. Vì vậy mà cô đã lấy được chìa khoá phá giải kết ấn. Cô chuẩn bị dùng ngọc bội mở kết ấn bỗng bên ngoài có tiếng động, cô nhìn qua khe cửa liền nhìn thấy rất nhiều yêu quái đã phá vỡ được phong ấn của tiên môn mà xông vào bên trong, cô có thể nhận ra chúng lựa chọn ngày hôm nay có vẻ không phải vì muốn bắt người mà là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cô quay đầu lại thấy nơi cất giấu kiếm Thuỷ Vân. Lại nhớ đến Thế Long từng kể, mỗi thanh thần kiếm đều ẩn chưa sức mạnh to lớn, có thể bọn chúng đến để tìm thứ này. Tuyết Cảnh Nguyệt cũng cần, bọn chúng cũng cần nhưng ở hiện tại cô không thể lẳng lặng mà lấy kiếm rời đi một cách an toàn. Lệnh Các xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn mọi người sẽ nhanh chóng cảm nhận được khí tức bất thường mà quay lại tiên môn, mà nếu cô cầm kiếm ra ngoài thì sẽ bị bọn yêu quái bắt gặp, mà trốn mãi trong phòng đợi khi Thế Long quay lại thì cũng không thể dấu chuyện ngọc bội được nữa.
Cô biết bây giờ tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể xông ra ngoài ngăn cản bọn yêu quái này đợi người trong tiên môn quay lại, chí ít có thể bớt một mối nghi ngờ về cô.
Nghĩ vậy cô đẩy cửa xông ra ngoài, bọn yêu quái nghe thấy tiếng động liền vây lại xung quanh. Hạ Chi Vân không còn đường sợ hãi, tới lúc cô thể hiện những gì học được. Cô dùng kiếm pháp đấu nhau với bọn chúng, mặc dù nội lực của cô yếu nhất trong tiên môn nhưng những tên yêu quái này vốn không phải đối thủ với cô. Tuy nhiên số lượng của chúng rất đông, hơn nữa cô nhận thấy bọn chúng sau khi chết không tan biến mà còn có thể biến thành hai. Số lượng ngày càng đông lên, tuy sau khi chúng biến thành hai sức mạnh liền yếu đi phân nửa, sau khi chết thì không thể tái sinh được nữa nhưng lâu cô đã giữ chân bọn chúng lâu như vậy mà chưa ai quay về. Hạ Chi Vân đã kiệt sức, sau đó bị một yêu quái đánh ngất cô. Trong lúc vận động cô đã làm rớt ngọc bội, đám yêu quái không hay biết nên hoàn toàn bỏ qua. Bọn chúng không tìm được manh mối nào về Thuỷ Vân Kiếm, lúc này lại thấy người của Phái Lệnh Các đã trở về liền bắt lấy cô đem đi.
Cảnh tượng Hạ Chi Vân bị đem đi đã được mọi người trong môn phái chứng kiến, bọn họ đều nhận ra khí tức bất thường nên quay trở lại môn phái, đúng lúc Hạ Chi Vân bị đánh ngất.
Thế Long nhìn thấy ngọc bội rơi trên đất liền đến nhặt lên, hắn nghĩ có lẽ hồi chiều đã vô tình làm rớt và cô nhặt được. Sau đó đánh nhau với yêu quái rồi bị bắt đi. Người trong môn phái hết sức khẩn trương chia nhau đi tìm Hạ Chi Vân, Lôi Chi Kỳ cũng lo lắng mà nhanh chóng đi tìm.
———-
Ở trong một căn hầm bí mật dưới lòng đất, đây chính là sào huyệt của bọn yêu quái, cô bị nhốt trong một chiếc lồng sắt. Khi cô mở mắt ra đã thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng quỷ dị tối tăm, chỉ có ánh sáng từ những ngọn đuốc trên tường đá, lúc này nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người dân bị bắt đến, còn có người của Ma Giới. Cô vốn dĩ nhận ra bởi vì cô từng ở Ma Giới một thời gian, thấy qua quân phục của người Ma Giới. Cô lại nhận ra một điều trong số tất cả người bị bắt chỉ có mình cô thuộc tiên môn, ngoài ra chỉ có ngừoi ma giới và người dân nhân giới.
Bất chợt có tiếng hét của một người đàn ông Ma Giới kêu lên khiến cô hoảng hốt giật mình, cô thấy người đàn ông đó bị hành hạ tàn nhẫn, hút sạch máu sau đó chết một cách bi thương. Số máu đó được hút vào một viên nội đan kỳ lạ màu đỏ. Hạ Chi Vân nhìn thấy cảnh đó đã sợ đến chết khiếp mà đổ mồ hôi lạnh, lúc này một nữ nhân bước vào. Trên người ả ta choàng áo màu đen, mặt đeo mặt nạ sắt che kín toàn gương mặt, lâu lúc gió đến làm lộ ra bộ y phục màu tím đậm ẩn hiện trong chiếc áo choàng đen. Có vẻ ả ta nhìn thấy cô thì bất ngờ, thì thầm với một nữ nhân khác chính là thuộc hạ đi theo cô ta cũng đeo mặt nạ bên cạnh một câu gì đó rồi rời đi. Nữ nhân kia lại đến truyền vào tai tên yêu quái rồi cũng rời đi theo ả kia.
Tên yêu quái bước lại gần phía lồng sắt chỗ cô, Hạ Chi Vân không khỏi sợ hãi lùi ra sau. Hắn lập tức bẻ gãy lồng sắt rồi đến bóp lấy cổ cô nhấc lên không trung. Yêu quái này muốn giết cô, cô giãy giụa trong vô lực, dần dần mất đi ý thức. Trong lúc đó cô cảm nhận được một luồng sức mạnh băng giá khiến tên yếu quái đó bị văng ra xa rồi lập tức biến thành băng rồi vỡ nát thành từng mảnh vụn nhỏ. Cô ngã xuống nhưng được một đôi bàn tay săn chắt ôm lấy, mắt cô cũng mờ dần chỉ có thể nhìn người trước mắt mờ ảo, nhưng cô có thể đoán ra được đó chính là Cố Nghị.
Cố Nghị ôm Hạ Chi Vân trong lòng, khoé miệng cũng bắt đầu chảy máu, một lần nữa hắn vì cô phá bỏ nguyên tắc mà dùng pháp lực vào ngày này. Hắn biết hiện tại không phải là đối thủ của những tên yêu quái này, mà hắn tới đây lại chỉ đi một mình nên liền nhanh chóng bế Hạ Chi Vân rời đi.
———-
Tại phủ Vương Gia, Cố Nghị ngồi trên mép giường đang vận công trị thương. Mà bên phía trong giường là Hạ Chi Vân đang nằm hôn mê chưa tỉnh. Cô được Cố Nghị che rèm kĩ càng vì thế mặc dù cùng giường nhưng không tính vượt quá quy củ.
Vệ Trung bẩm báo:
- “Vương Gia, thuộc hạ đã đến nơi ngài nói, nhưng tất cả bọn chúng đều đã rời đi, không còn chút dấu vết. Thuộc hạ vô năng, xin Vương Gia trị tội.”
Cố Nghị từ từ mở mắt, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, đã qua một đêm không nghỉ ngơi lại còn phá lệ dùng thuật pháp khiến hắn như kiệt sức, hắn mở miệng nói:
- “Không sao! Ta đã đoán trước được sẽ không kịp. Ngươi tiếp tục điều tra. Lui ra đi!”
Vệ Trung tuân lệnh rời đi, Cố Nghị đã không chịu được nữa mà gục nằm ngả xuống giường. Cứ như thế hai người cùng nằm trên một giường, cách một vách màn.
Ngày hôm sau, tuyết tạm ngừng rơi. Trời vẫn lạnh giá, sương trên mái ngói lần lượt rơi xuống. Sau một đêm, cuối cùng Chi Vân đã tỉnh lại. Cô quay sang liền thấy cách tấm màn là Cố Nghị nằm xoay đầu về bên kia, tưởng rằng hắn đang ngủ nên cô gọi hắn dậy. Nhưng gọi hoài không thấy hồi đáp, cô sợ đã xảy ra chuyện liền vén màn sau đó xoay người hắn nằm ngửa ra, mới đụng vào đã thấy người lạnh như băng tuyết, cơ thể hắn đã lạnh đến mức toàn thân run rẩy, môi tái nhợt. Nhìn triệu chứng có vẻ như đang sốt, nhưng nếu là người thường khi sốt nhiệt độ sẽ rất nóng, cô thắc mắc tại sao hắn lại lạnh đến như vậy. Nếu không thấy hắn còn thở chắc chắn cô còn tưởng rằng hắn là cái xác đã đông cứng thành băng.
Cô cầm lấy chăn bông đắp lên người hắn, cô đã dùng qua một đêm, trên chăn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp của cô. Cô nghĩ rằng có thể giúp hắn bớt lạnh. Sau đó cô cố gắng bò ngang qua người, bước chân trần xuống đất đi tìm nước ấm. Lúc này Tiểu Thất đột nhiên bước vào, cô đã nhờ Tiểu Thất mang theo thau nước ấm cùng với khăn tới.
Sau đó Hạ Chi Vân quay lại tìm hài của mình, nhưng nhìn qua nhìn lại chỉ thấy một đôi hài vải bông mới tinh được đặt ở dưới giường, kích thước vừa cỡ chân cô. Cô nhớ lại đôi hài xủa mình đã quá cũ hơn nữa là vải thô vừa đau chân lại vừa không giữ được ấm nên hình như đôi hài mới này chính là Cố Nghị làm riêng cho cô. Kích thước chân cô khá bé, nên không thể chọn mua bừa được, có lẽ hắn đã chuẩn bị từ đợt trước gặp cô.
Cô vội mở cửa liền cảm thấy trời rất lạnh, từng đợt gió lạnh thổi vào khiến cô nổi cả da gà, cô quay lại nhìn thấy choàng cổ lông màu đen của Cố Nghị treo trên giá đỡ thì không nghĩ nhiều liền cầm lấy choàng vào rồi đi xuống thiện phòng trong phủ. Cô muốn nấu canh gừng cho hắn để làm ấm cơ thể.
Thật ra tất cả đệ tử Phái Lệnh Các đều tất bật tập luyện kiểm tra nên câu chuyện của Hạ Chi Vân và Lôi Chi Kỳ đã dần phai nhạt. Chi Vân và Thế Long càng ngày càng thân thiết, hắn thậm chí còn kể cho cô nghe bí mật về những thanh kiếm thần và thân phận thật sự của mình, còn cho cô xem Thuỷ Vân Kiếm. Cô đã biết chỗ hắn giấu kiếm, với thân thể phàn trần hắn không thể giữ kiếm bên người nên luôn giấu ở trong phòng có kết ấn bảo vệ. Mà muốn phá kết ấn chỉ cần dùng ngọc bội hắn đeo bên hông là có thể mở.
Như thường lệ các đệ tử ở Tiên Môn trong ngày trăng rằm sẽ được tự do xuống núi, người xuống thăm người thân, người đi chơi hội. Cô đã nghe ngóng được Thế Long, Vũ Thanh và Đại Châu ngày hôm đó cũng sẽ xuống núi thả lồng đèn vì bọn họ cũng chưa từng nhìn thấy. Bọn họ cũng rủ cô đi cùng, cô đã đồng ý đồng thời cũng đã lên kế hoạch lấy kiếm.
Vào ngày đêm hội diễn ra, đến giờ phút chót cô đã giả vờ chóng mặt té ngã, Thế Long liền đỡ cô dậy:
- “Hạ cô nương không sao chứ?”
- “À… ta chỉ hơi chóng mặt, có lẽ không thể đi cùng mọi người.”
Sau đó Thế Long dìu cô về phòng. Vốn dĩ hắn muốn ở lại lo sợ cô không khoẻ xảy ra chuyện nhưng cô lại nhất quyết từ chối muốn một mình:
- “Không sao đâu! Thế Long, huynh mau đi cùng mọi người đi. Giúp ta thả lòng đèn luôn. Dù sao ta lớn lên đó dĩ nhiên đã thấy qua lồng đèn rất nhiều. Lễ hội lồng đèn rất có ý nghĩa với người dân, còn có thể cầu may. Mọi người đừng vì ta bỏ lỡ cơ hội này.”
Cuối cùng Thế Long cũng bị cô thuyết phục mà rời đi. Ngay lập tức cô đã thôi diễn, chạy đến phòng của Thế Long. Người trong môn phái đều đã rời khỏi hết, hiện tại chỉ còn mình cô sẽ càng dễ cho cô tiện tay hành động.
Cô moi ra trong tay áo miếng ngọc bội của Thế Long. Khi nãy lúc té ngã cô đã cố tình khiến ngọc bội bên hông hắn rớt xuống, sau đó nhanh tay lấy ngọc hội đi. Vì vậy mà cô đã lấy được chìa khoá phá giải kết ấn. Cô chuẩn bị dùng ngọc bội mở kết ấn bỗng bên ngoài có tiếng động, cô nhìn qua khe cửa liền nhìn thấy rất nhiều yêu quái đã phá vỡ được phong ấn của tiên môn mà xông vào bên trong, cô có thể nhận ra chúng lựa chọn ngày hôm nay có vẻ không phải vì muốn bắt người mà là đang tìm kiếm thứ gì đó.
Cô quay đầu lại thấy nơi cất giấu kiếm Thuỷ Vân. Lại nhớ đến Thế Long từng kể, mỗi thanh thần kiếm đều ẩn chưa sức mạnh to lớn, có thể bọn chúng đến để tìm thứ này. Tuyết Cảnh Nguyệt cũng cần, bọn chúng cũng cần nhưng ở hiện tại cô không thể lẳng lặng mà lấy kiếm rời đi một cách an toàn. Lệnh Các xảy ra chuyện lớn như vậy chắc chắn mọi người sẽ nhanh chóng cảm nhận được khí tức bất thường mà quay lại tiên môn, mà nếu cô cầm kiếm ra ngoài thì sẽ bị bọn yêu quái bắt gặp, mà trốn mãi trong phòng đợi khi Thế Long quay lại thì cũng không thể dấu chuyện ngọc bội được nữa.
Cô biết bây giờ tiến thoái lưỡng nan, chỉ có thể xông ra ngoài ngăn cản bọn yêu quái này đợi người trong tiên môn quay lại, chí ít có thể bớt một mối nghi ngờ về cô.
Nghĩ vậy cô đẩy cửa xông ra ngoài, bọn yêu quái nghe thấy tiếng động liền vây lại xung quanh. Hạ Chi Vân không còn đường sợ hãi, tới lúc cô thể hiện những gì học được. Cô dùng kiếm pháp đấu nhau với bọn chúng, mặc dù nội lực của cô yếu nhất trong tiên môn nhưng những tên yêu quái này vốn không phải đối thủ với cô. Tuy nhiên số lượng của chúng rất đông, hơn nữa cô nhận thấy bọn chúng sau khi chết không tan biến mà còn có thể biến thành hai. Số lượng ngày càng đông lên, tuy sau khi chúng biến thành hai sức mạnh liền yếu đi phân nửa, sau khi chết thì không thể tái sinh được nữa nhưng lâu cô đã giữ chân bọn chúng lâu như vậy mà chưa ai quay về. Hạ Chi Vân đã kiệt sức, sau đó bị một yêu quái đánh ngất cô. Trong lúc vận động cô đã làm rớt ngọc bội, đám yêu quái không hay biết nên hoàn toàn bỏ qua. Bọn chúng không tìm được manh mối nào về Thuỷ Vân Kiếm, lúc này lại thấy người của Phái Lệnh Các đã trở về liền bắt lấy cô đem đi.
Cảnh tượng Hạ Chi Vân bị đem đi đã được mọi người trong môn phái chứng kiến, bọn họ đều nhận ra khí tức bất thường nên quay trở lại môn phái, đúng lúc Hạ Chi Vân bị đánh ngất.
Thế Long nhìn thấy ngọc bội rơi trên đất liền đến nhặt lên, hắn nghĩ có lẽ hồi chiều đã vô tình làm rớt và cô nhặt được. Sau đó đánh nhau với yêu quái rồi bị bắt đi. Người trong môn phái hết sức khẩn trương chia nhau đi tìm Hạ Chi Vân, Lôi Chi Kỳ cũng lo lắng mà nhanh chóng đi tìm.
———-
Ở trong một căn hầm bí mật dưới lòng đất, đây chính là sào huyệt của bọn yêu quái, cô bị nhốt trong một chiếc lồng sắt. Khi cô mở mắt ra đã thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng quỷ dị tối tăm, chỉ có ánh sáng từ những ngọn đuốc trên tường đá, lúc này nhìn thấy xung quanh có rất nhiều người dân bị bắt đến, còn có người của Ma Giới. Cô vốn dĩ nhận ra bởi vì cô từng ở Ma Giới một thời gian, thấy qua quân phục của người Ma Giới. Cô lại nhận ra một điều trong số tất cả người bị bắt chỉ có mình cô thuộc tiên môn, ngoài ra chỉ có ngừoi ma giới và người dân nhân giới.
Bất chợt có tiếng hét của một người đàn ông Ma Giới kêu lên khiến cô hoảng hốt giật mình, cô thấy người đàn ông đó bị hành hạ tàn nhẫn, hút sạch máu sau đó chết một cách bi thương. Số máu đó được hút vào một viên nội đan kỳ lạ màu đỏ. Hạ Chi Vân nhìn thấy cảnh đó đã sợ đến chết khiếp mà đổ mồ hôi lạnh, lúc này một nữ nhân bước vào. Trên người ả ta choàng áo màu đen, mặt đeo mặt nạ sắt che kín toàn gương mặt, lâu lúc gió đến làm lộ ra bộ y phục màu tím đậm ẩn hiện trong chiếc áo choàng đen. Có vẻ ả ta nhìn thấy cô thì bất ngờ, thì thầm với một nữ nhân khác chính là thuộc hạ đi theo cô ta cũng đeo mặt nạ bên cạnh một câu gì đó rồi rời đi. Nữ nhân kia lại đến truyền vào tai tên yêu quái rồi cũng rời đi theo ả kia.
Tên yêu quái bước lại gần phía lồng sắt chỗ cô, Hạ Chi Vân không khỏi sợ hãi lùi ra sau. Hắn lập tức bẻ gãy lồng sắt rồi đến bóp lấy cổ cô nhấc lên không trung. Yêu quái này muốn giết cô, cô giãy giụa trong vô lực, dần dần mất đi ý thức. Trong lúc đó cô cảm nhận được một luồng sức mạnh băng giá khiến tên yếu quái đó bị văng ra xa rồi lập tức biến thành băng rồi vỡ nát thành từng mảnh vụn nhỏ. Cô ngã xuống nhưng được một đôi bàn tay săn chắt ôm lấy, mắt cô cũng mờ dần chỉ có thể nhìn người trước mắt mờ ảo, nhưng cô có thể đoán ra được đó chính là Cố Nghị.
Cố Nghị ôm Hạ Chi Vân trong lòng, khoé miệng cũng bắt đầu chảy máu, một lần nữa hắn vì cô phá bỏ nguyên tắc mà dùng pháp lực vào ngày này. Hắn biết hiện tại không phải là đối thủ của những tên yêu quái này, mà hắn tới đây lại chỉ đi một mình nên liền nhanh chóng bế Hạ Chi Vân rời đi.
———-
Tại phủ Vương Gia, Cố Nghị ngồi trên mép giường đang vận công trị thương. Mà bên phía trong giường là Hạ Chi Vân đang nằm hôn mê chưa tỉnh. Cô được Cố Nghị che rèm kĩ càng vì thế mặc dù cùng giường nhưng không tính vượt quá quy củ.
Vệ Trung bẩm báo:
- “Vương Gia, thuộc hạ đã đến nơi ngài nói, nhưng tất cả bọn chúng đều đã rời đi, không còn chút dấu vết. Thuộc hạ vô năng, xin Vương Gia trị tội.”
Cố Nghị từ từ mở mắt, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi, đã qua một đêm không nghỉ ngơi lại còn phá lệ dùng thuật pháp khiến hắn như kiệt sức, hắn mở miệng nói:
- “Không sao! Ta đã đoán trước được sẽ không kịp. Ngươi tiếp tục điều tra. Lui ra đi!”
Vệ Trung tuân lệnh rời đi, Cố Nghị đã không chịu được nữa mà gục nằm ngả xuống giường. Cứ như thế hai người cùng nằm trên một giường, cách một vách màn.
Ngày hôm sau, tuyết tạm ngừng rơi. Trời vẫn lạnh giá, sương trên mái ngói lần lượt rơi xuống. Sau một đêm, cuối cùng Chi Vân đã tỉnh lại. Cô quay sang liền thấy cách tấm màn là Cố Nghị nằm xoay đầu về bên kia, tưởng rằng hắn đang ngủ nên cô gọi hắn dậy. Nhưng gọi hoài không thấy hồi đáp, cô sợ đã xảy ra chuyện liền vén màn sau đó xoay người hắn nằm ngửa ra, mới đụng vào đã thấy người lạnh như băng tuyết, cơ thể hắn đã lạnh đến mức toàn thân run rẩy, môi tái nhợt. Nhìn triệu chứng có vẻ như đang sốt, nhưng nếu là người thường khi sốt nhiệt độ sẽ rất nóng, cô thắc mắc tại sao hắn lại lạnh đến như vậy. Nếu không thấy hắn còn thở chắc chắn cô còn tưởng rằng hắn là cái xác đã đông cứng thành băng.
Cô cầm lấy chăn bông đắp lên người hắn, cô đã dùng qua một đêm, trên chăn còn lưu lại nhiệt độ ấm áp của cô. Cô nghĩ rằng có thể giúp hắn bớt lạnh. Sau đó cô cố gắng bò ngang qua người, bước chân trần xuống đất đi tìm nước ấm. Lúc này Tiểu Thất đột nhiên bước vào, cô đã nhờ Tiểu Thất mang theo thau nước ấm cùng với khăn tới.
Sau đó Hạ Chi Vân quay lại tìm hài của mình, nhưng nhìn qua nhìn lại chỉ thấy một đôi hài vải bông mới tinh được đặt ở dưới giường, kích thước vừa cỡ chân cô. Cô nhớ lại đôi hài xủa mình đã quá cũ hơn nữa là vải thô vừa đau chân lại vừa không giữ được ấm nên hình như đôi hài mới này chính là Cố Nghị làm riêng cho cô. Kích thước chân cô khá bé, nên không thể chọn mua bừa được, có lẽ hắn đã chuẩn bị từ đợt trước gặp cô.
Cô vội mở cửa liền cảm thấy trời rất lạnh, từng đợt gió lạnh thổi vào khiến cô nổi cả da gà, cô quay lại nhìn thấy choàng cổ lông màu đen của Cố Nghị treo trên giá đỡ thì không nghĩ nhiều liền cầm lấy choàng vào rồi đi xuống thiện phòng trong phủ. Cô muốn nấu canh gừng cho hắn để làm ấm cơ thể.