Chương 23: Quá khứ của Vương Gia
Hạ Chi Vân được giữ lại trong phủ để dưỡng thương, vì cơ thể vẫn đang yếu nên cô cũng đồng ý ở lại. Từ sau buổi sáng, Cố Nghị cũng không đến làm phiền cô nữa. Thân thế của hắn đối với cô vẫn mờ mịt, Tuyết Cảnh Nguyệt dạo gần đây biến mất thì bây giờ lại xuất hiện một Cố Nghị, cô vẫn luôn nghi ngờ việc liệu có phải Cố Nghị là do Tuyết Cảnh Nguyệt giả danh thành hay không. Vì thế mà cô đã hỏi Tiểu Thất rất nhiều về quá khứ của hắn, cuối cùng mới hiểu được một chút về thân thế của vị Vương Gia này.
Cố Nghị là con trai út thất lạc của Cố Hi Thành Chủ, 18 năm hắn sống ở Dị Vực, một vùng đất mang danh huyền bí kỳ lạ, vì thế mà tính cách của hắn đã luôn rất khó đoán. Sau đó được Cố Hi Thành Chủ nhận lại đón về Thành Cửu Tư sinh sống.
Hắn có tư chất thông minh, toát lên phong thái nho nhã, từ sau khi nhận về đã được Cố Hi dự định kế vị vị trí Thành Chủ. Tuy nhiên hắn lại không hề hứng thú, chỉ muốn thoải mái vui chơi tự tại, dần dần lời đồn xấu về hắn càng nhiều. Vì thế mà Cố Hi đành phải để vị trí Thành Chủ giao cho Cố Xuyên - con trai trưởng của ông cũng là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Cố Nghị, còn Cố Nghị được phong làm Vương Gia.
Sau khi Cố Hi qua đời, đã nhiều lần Cố Nghị muốn từ bỏ danh vị Vương Gia để tự do tự tại đi phiêu bạt khắp nơi, luôn có lời đồn là hắn kiếm cớ để thoả mãn đam mê tửu sắc. Nhưng Cố Xuyên kế vị Thành Chủ lại nhu nhược khó quản, nhiều lần khiến dân phẫn nộ nên Cố Nghị đã ra tay cướp đoạt binh quyền, quyên gạo cho dân, giúp dân thoát khổ. Nhiều người dân đã luôn muốn Cố Xuyên nhường chức cho vị đệ đệ của mình.
Nào ngờ Cố Nghị vẫn không muốn chiếm đoạt chức Thành Chủ, kiên quyết từ chối, lại không muốn quan tâm thế sự, tất cả mọi việc vẫn giao cho Thành Chủ xử lý, Cố Nghị chỉ đứng sau làm cố vấn giúp Cố Xuyên, cũng vì thế mà Cố Xuyên mặc dù mất binh quyền vào tay Cố Nghị nhưng vẫn luôn rất kính nể hắn…
——-
Chỉ cần nghe kể là Hạ Chi Vân đã có thể tưởng tượng ra một vị Vương Gia vừa phong lưu nho nhã lại vừa đào hoa anh tú, tính cách cổ quái như nào. Lại có một điều là Tiểu Thất lại khẳng định Vương Gia không gần nữ sắc nhưng rõ ràng sáng ở trước mặt cô lại là một người cợt nhả vô liêm sỉ. Quả thực càng nghe kể cô lại càng mông lung về con người hắn, cảm thấy con người này tính cách khác biệt, rất khó nắm bắt: ‘Thật sự là có người không thèm chức vị, lại muốn tự do tự tại như hắn sao?’.
Nguyên một ngày cô đều mãi đắm chìm vào các câu chuyện của Cố Nghị. Vì thế mà quên ăn quên ngủ mà cũng quên cả vết thương. Đến khi đến xế chiều, bụng rỗng kêu to thì cô mới chợt nhớ ra cả ngày chưa ăn gì. Khi cô vừa cử động tay cầm muỗng múc lên muỗng cháo đầu tiên, vết thương đằng sau lưng lại bị rách đến chảy máu.
Chi Vân cảm thấy vết thương đau nhức, cánh tay run giữ không vững mà làm rớt muỗng cháo xuống đất văng tung toé khắp nơi. Tiểu Thất vừa ra ngoài lấy băng vải mới để thay băng cho cô nên không có ở trong phòng.
Lúc này Cố Nghị lại mở cửa bước vào, như đoán trước được cô không thể tự ăn mà xuất hiện thản nhiên ngồi xuống trên ghế cạnh giường, cầm lấy chiếc muỗng mới rồi đút cháo cho cô ăn. Hắn chỉ làm mà không nói bất cứ lời nào khiến cô lại đơ ra, mãi chưa ăn muỗng cháo trên tay hắn. Hắn lại cau mày nói chuyện một cách nghiêm túc:
- “Sao vậy? Đói đến mức tay không vững mà cũng không chịu ăn sao? Ta là thấy cô là nhiều chuyện đến nỗi quên ăn quên ngủ!”
Hạ Chi Vân bĩu môi:
- “Ai thèm quan tâm đến chuyện của huynh!”
Cố Nghị lại cười một cái:
- “Ta còn chưa nói là cô quan tâm chuyện của ta! Vậy là sáng giờ cô muốn tìm hiểu về ta sao? Nếu vậy thì trực tiếp hỏi ta là được, cần gì phải hỏi Tiểu Thất!”
Cô nghiêm túc trở lại, nghiêng đầu cất giọng hỏi hắn:
- “Huynh thật sự không phải Tuyết Cảnh Nguyệt?”
- “Cô thật sự muốn ta là Tuyết Cảnh Nguyệt sao?”
Cô vẫn đang không hiểu lời nói của hắn, hắn chỉ cười nhẹ, lại bắt đầu bông đùa bỡn cợt:
- “Trên đời này lại có người giống ta đến vậy sao? Cũng thật hiếm có đó nha!”
- “Giống thì giống thiệt. Nhưng huynh không có liêm sỉ, lại phong hoa nhiều tình. Khác xa Tuyết Cảnh Nguyệt!”
Thật ra đối với cô mà nói, lần Tuyết Cảnh Nguyệt xuất hiện trong lúc cô tắm cũng vô liêm sỉ nhưng ít ra không nói những lời sến súa nổi da gà như Cố Nghị.
- “ Sao cô không thử cho ta cơ hội. Ta không biết Tuyết Cảnh Nguyệt đó với cô có quan hệ gì, nhưng mà ta chắc chắn tốt hơn hắn nhiều. Cô xem! Ta vừa giàu là vừa hào phóng, rất soái đó!”
Đến lúc này cô cũng muốn lạy sự tự tin của hắn. Cô cũng đã chắc chắn rằng hai người họ khác nhau, cũng giống như cô và Phượng Chi vậy, mặc dù ngoại hình rất giống nhưng lại là hai còn người ở hai thế giới khác nhau.
Cô không trả lời câu hỏi của hắn, Cố Nghị cũng không làm khó cô mà ghẹo hỏi những câu này nữa, chỉ đút cháo cho cô. Cô cũng miễn cưỡng ăn hết. Đến khi Tiểu Thất đem thuốc đã sắt và băng vải mới vào, hắn lại tiếp tục đút thuốc cho cô. Lần này cô cự tuyệt không uống, thuốc đắng đối với cô uống thuốc như cực hình vậy.
Hắn lại nhàn nhạt nói một câu:
- “Cô muốn ta đút bằng tay hay bằng miệng.”
Cô sợ bay cả hồn vía, nhất thời không động đậy, chỉ nhìn nhắn chằm chằm. Hắn cũng một giây không rời mắt khỏi cô, chỉ từ từ làm hành động đưa chén thuốc lên miệng chuẩn bị uống. Cô thấy vậy thì mới hốt hoảng kịp cử động ngăn chặn hắn. Cuối cùng cũng ngoan ngoãn uống hết chỉ trong một ngụm, hắn chỉ mỉm cười, nụ cười có phần chiều chuộng. Thuốc đắng khiến cô mặt nhăn như khỉ, lại muốn nôn ra.
- “Nôn ra thì uống gấp đôi!”
Cô bèn nuốt xuống một cách miễn cưỡng. Hắn lại cầm lên bông băng mới ra hiệu cho cô đã đến giờ thay băng. Cô nuốt nước miếng nhìn hắn, hắn thật biết cách hành hạ cô. Dĩ nhiên là cô không đồng ý để hắn thay, nhất quyết muốn Tiểu Thất thay cho cô. Hắn cũng ra ngoài để cô và Tiểu Thất ở trong phòng.
Đám người hầu trong phủ đều là nam nhân, lần đầu thấy Vương Gia vui vẻ tươi cười như vậy thì tò mò không thôi. Không biết vị ‘Vương Phi tương lai’ trong phòng nhan sắc như thế nào mà có thể khiến cây vạn tuế nở hoa. Lại vừa nhìn thấy Vương Gia bước ra khỏi phòng thì mặt đã khó chịu vì không đươck thay băng cho Hạ Chi Vân, mọi người lại bàn tán: ‘Thấy chưa! Vương Gia đang ghen đó!’. Cố Nghị nghe được mấy lời đó thì liếc sang một cái, đám người đó liền sợ hãi mà giải tán hết.
——-
Lôi Chi Kỳ và Thế Long, Vũ Thanh, Đại Châu đã băng bó vết thương xong cho tất cả mọi người, quan binh của phủ Vương Gia cũng đã được cử đến hỗ trợ đưa người dân về nhà. Lôi Chi Kỳ đã cảm nhận được phản phệ của vòng Linh Thú do Hạ Chi Vân bị thương. Nhưng dường như lại cảm nhận được vết thương đang nhanh chóng lành lại, đoán chắc cô đang an toàn lại có người cứu giúp nên cũng an tâm hơn phần nào.
Sau khi xong mọi việc ở Nghị Tuyết Lâu, Lôi Chi Kỳ đã kêu đám người Thế Long quay về Tiên môn chuyên tâm tu luyện, còn hắn sẽ đi tìm Chi Vân.
Hắn nghĩ rằng người có thể giúp cô rất có thể là Tuyết Cảnh Nguyệt, dù sao cô còn giá trị với hắn, Kiếm Hoả Ly chưa rơi vào tay hắn chắc chắn hắn sẽ không giết cô. Điều khiến hắn chắc chắn rằng Tuyết Cảnh Nguyệt chưa lấy được kiếm Hoả Ly, bởi vì hắn từng nhìn thấy trâm Phượng Ngọc còn ở trong phòng của cô trong một lần hắn đến tìm cô đòi điềm tâm. Nghĩ vậy nên Lôi Chi Kỳ đã đến Ma Giới tìm Tuyết Cảnh Nguyệt.
——-
Sau hơn một ngày, vết thương được trị liệu một cách kĩ lưỡng mà nhanh chóng đã không còn vấn đề, vì thế Hạ Chi Vân đã yêu cầu với Cố Nghị thả cô về. Cô biết chiêu làm nũng, năn nỉ của cô có tác dụng với hắn nên đã dùng mọi thủ đoạn khiến hắn thả cô đi. Cuối cùng không thể chịu được nữa, Cố Nghị đã đồng ý với cô, có điều muốn trực tiếp đưa cô về tiên môn. Cô muốn lay chuyển ý định của hắn cũng không thể đành phải nghe theo.
Hôm nay hắn mặc một bộ đồ vải trắng ngà, đội kín đầu che luôn một nửa gương mặt anh tú của hắn chỉ làm lộ ra đôi mắt, đây là y phục đặc trưng ở Dị Vực, cũng là bộ đồ hắn dùng để vi hành ra khi ra ngoài. Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn một con ngựa trắng, cô nhìn thấy liền quay qua hỏi:
- “Đi bằng con ngựa này sao?”
Hắn thản nhiên đáp:
- “Đúng vậy! Vế thương của cô chưa hoàn toàn lành lặn, đi bộ không thích hợp!”
Hạ Chi Vân phản bác:
- “Vậy tại sao không chuẩn bị kiệu?”
- “Kiệu không thể lên núi!”
- “Vậy tại sao không phải là hai con ngựa?”
- “Cô biết cưỡi ngựa sao?”
Hạ Chi Vân cứng miệng không biết nói gì, chỉ biết im lặng nhìn con bạch mã một cách đầy nghi ngờ. Hắn lại cười cười:
- “Cô yên tâm! Con ngựa này của ta không phải là ngựa bình thường đâu. Đừng nói là một cái núi nho nhỏ như núi Lệnh Đường. Mà bất kỳ ngon núi nào cao hơn gấp đôi cũng có thể lên tới đỉnh.”
Hạ Chi Vân chỉ bĩu môi chỉ coi lời nói của hắn đang khoa trương hoá. Hắn chỉ “chậc” một cái rồi bất ngờ ôm lấy eo cô bay một phát lên lưng ngựa từ xa. Hắn để cô ngồi đằng trước, khi cô chưa kịp định hình thì hắn đã phi ngựa chạy rất nhanh.
Khi đã đi được một nửa đường lên núi Lệnh Đường. Lại không ngờ cả hai gặp được Lôi Chi Kỳ. Lôi Chi Kỳ vì ở Ma Giới không tìm thấy tung tích của hai người bọn họ nên quyết định về núi xem cô đã trở về hay chưa. Ai ngờ giữa đường ba người lại gặp nhau. Lôi Chi Kỳ nhìn thấy một nam nhân che mặt cưỡi ngựa ôm Chi Vân thì lại càng ngạc nhiên:
- “Chi Vân, đây là ai vậy?”
Chi Vân thành thật đáp:
- “Sư phụ, đây là Cố Nghị, Vương Gia Thành Cửu Tư, cũng chính là chủ nhân của Nghị Tuyết Lâu. Huynh ấy đã trị thương cho ta rồi đưa ta về núi Tiên Môn.”
Tôn Chi Kỳ không hề biết Tuyết Cảnh Nguyệt là Cố Nghị, lại từng nghe danh vị Vương Gia này tiếng xấu không ít. Nên cũng có chút phòng bị. Thấy giữa hai bọn họ thân mật, lại nghi ngờ tên Cố Nghị kia có ý đồ không tốt, liền đứng ra hùng hổ đòi lại người:
- “Tiểu tử kia! À không, Vương Gia mới đúng. Dù sao Hạ Chi Vân là đồ đệ của ta, cảm ơn lòng tốt của ngươi nhưng vẫn nên để ta đưa về thì hơn. Tránh ảnh hưởng danh dự của cô ấy.”
Cố Nghị chỉ nhìn lướt qua dáng vẻ hùng hổ kia của Lôi Chi Kỳ thì cười một cách khinh bỉ. Nhưng cũng bằng lòng giao lại Chi Vân cho hắn. Thời gian còn dài, đối với hắn còn rất nhiều thời gian để chơi.
Cố Nghị là con trai út thất lạc của Cố Hi Thành Chủ, 18 năm hắn sống ở Dị Vực, một vùng đất mang danh huyền bí kỳ lạ, vì thế mà tính cách của hắn đã luôn rất khó đoán. Sau đó được Cố Hi Thành Chủ nhận lại đón về Thành Cửu Tư sinh sống.
Hắn có tư chất thông minh, toát lên phong thái nho nhã, từ sau khi nhận về đã được Cố Hi dự định kế vị vị trí Thành Chủ. Tuy nhiên hắn lại không hề hứng thú, chỉ muốn thoải mái vui chơi tự tại, dần dần lời đồn xấu về hắn càng nhiều. Vì thế mà Cố Hi đành phải để vị trí Thành Chủ giao cho Cố Xuyên - con trai trưởng của ông cũng là huynh đệ cùng cha khác mẹ với Cố Nghị, còn Cố Nghị được phong làm Vương Gia.
Sau khi Cố Hi qua đời, đã nhiều lần Cố Nghị muốn từ bỏ danh vị Vương Gia để tự do tự tại đi phiêu bạt khắp nơi, luôn có lời đồn là hắn kiếm cớ để thoả mãn đam mê tửu sắc. Nhưng Cố Xuyên kế vị Thành Chủ lại nhu nhược khó quản, nhiều lần khiến dân phẫn nộ nên Cố Nghị đã ra tay cướp đoạt binh quyền, quyên gạo cho dân, giúp dân thoát khổ. Nhiều người dân đã luôn muốn Cố Xuyên nhường chức cho vị đệ đệ của mình.
Nào ngờ Cố Nghị vẫn không muốn chiếm đoạt chức Thành Chủ, kiên quyết từ chối, lại không muốn quan tâm thế sự, tất cả mọi việc vẫn giao cho Thành Chủ xử lý, Cố Nghị chỉ đứng sau làm cố vấn giúp Cố Xuyên, cũng vì thế mà Cố Xuyên mặc dù mất binh quyền vào tay Cố Nghị nhưng vẫn luôn rất kính nể hắn…
——-
Chỉ cần nghe kể là Hạ Chi Vân đã có thể tưởng tượng ra một vị Vương Gia vừa phong lưu nho nhã lại vừa đào hoa anh tú, tính cách cổ quái như nào. Lại có một điều là Tiểu Thất lại khẳng định Vương Gia không gần nữ sắc nhưng rõ ràng sáng ở trước mặt cô lại là một người cợt nhả vô liêm sỉ. Quả thực càng nghe kể cô lại càng mông lung về con người hắn, cảm thấy con người này tính cách khác biệt, rất khó nắm bắt: ‘Thật sự là có người không thèm chức vị, lại muốn tự do tự tại như hắn sao?’.
Nguyên một ngày cô đều mãi đắm chìm vào các câu chuyện của Cố Nghị. Vì thế mà quên ăn quên ngủ mà cũng quên cả vết thương. Đến khi đến xế chiều, bụng rỗng kêu to thì cô mới chợt nhớ ra cả ngày chưa ăn gì. Khi cô vừa cử động tay cầm muỗng múc lên muỗng cháo đầu tiên, vết thương đằng sau lưng lại bị rách đến chảy máu.
Chi Vân cảm thấy vết thương đau nhức, cánh tay run giữ không vững mà làm rớt muỗng cháo xuống đất văng tung toé khắp nơi. Tiểu Thất vừa ra ngoài lấy băng vải mới để thay băng cho cô nên không có ở trong phòng.
Lúc này Cố Nghị lại mở cửa bước vào, như đoán trước được cô không thể tự ăn mà xuất hiện thản nhiên ngồi xuống trên ghế cạnh giường, cầm lấy chiếc muỗng mới rồi đút cháo cho cô ăn. Hắn chỉ làm mà không nói bất cứ lời nào khiến cô lại đơ ra, mãi chưa ăn muỗng cháo trên tay hắn. Hắn lại cau mày nói chuyện một cách nghiêm túc:
- “Sao vậy? Đói đến mức tay không vững mà cũng không chịu ăn sao? Ta là thấy cô là nhiều chuyện đến nỗi quên ăn quên ngủ!”
Hạ Chi Vân bĩu môi:
- “Ai thèm quan tâm đến chuyện của huynh!”
Cố Nghị lại cười một cái:
- “Ta còn chưa nói là cô quan tâm chuyện của ta! Vậy là sáng giờ cô muốn tìm hiểu về ta sao? Nếu vậy thì trực tiếp hỏi ta là được, cần gì phải hỏi Tiểu Thất!”
Cô nghiêm túc trở lại, nghiêng đầu cất giọng hỏi hắn:
- “Huynh thật sự không phải Tuyết Cảnh Nguyệt?”
- “Cô thật sự muốn ta là Tuyết Cảnh Nguyệt sao?”
Cô vẫn đang không hiểu lời nói của hắn, hắn chỉ cười nhẹ, lại bắt đầu bông đùa bỡn cợt:
- “Trên đời này lại có người giống ta đến vậy sao? Cũng thật hiếm có đó nha!”
- “Giống thì giống thiệt. Nhưng huynh không có liêm sỉ, lại phong hoa nhiều tình. Khác xa Tuyết Cảnh Nguyệt!”
Thật ra đối với cô mà nói, lần Tuyết Cảnh Nguyệt xuất hiện trong lúc cô tắm cũng vô liêm sỉ nhưng ít ra không nói những lời sến súa nổi da gà như Cố Nghị.
- “ Sao cô không thử cho ta cơ hội. Ta không biết Tuyết Cảnh Nguyệt đó với cô có quan hệ gì, nhưng mà ta chắc chắn tốt hơn hắn nhiều. Cô xem! Ta vừa giàu là vừa hào phóng, rất soái đó!”
Đến lúc này cô cũng muốn lạy sự tự tin của hắn. Cô cũng đã chắc chắn rằng hai người họ khác nhau, cũng giống như cô và Phượng Chi vậy, mặc dù ngoại hình rất giống nhưng lại là hai còn người ở hai thế giới khác nhau.
Cô không trả lời câu hỏi của hắn, Cố Nghị cũng không làm khó cô mà ghẹo hỏi những câu này nữa, chỉ đút cháo cho cô. Cô cũng miễn cưỡng ăn hết. Đến khi Tiểu Thất đem thuốc đã sắt và băng vải mới vào, hắn lại tiếp tục đút thuốc cho cô. Lần này cô cự tuyệt không uống, thuốc đắng đối với cô uống thuốc như cực hình vậy.
Hắn lại nhàn nhạt nói một câu:
- “Cô muốn ta đút bằng tay hay bằng miệng.”
Cô sợ bay cả hồn vía, nhất thời không động đậy, chỉ nhìn nhắn chằm chằm. Hắn cũng một giây không rời mắt khỏi cô, chỉ từ từ làm hành động đưa chén thuốc lên miệng chuẩn bị uống. Cô thấy vậy thì mới hốt hoảng kịp cử động ngăn chặn hắn. Cuối cùng cũng ngoan ngoãn uống hết chỉ trong một ngụm, hắn chỉ mỉm cười, nụ cười có phần chiều chuộng. Thuốc đắng khiến cô mặt nhăn như khỉ, lại muốn nôn ra.
- “Nôn ra thì uống gấp đôi!”
Cô bèn nuốt xuống một cách miễn cưỡng. Hắn lại cầm lên bông băng mới ra hiệu cho cô đã đến giờ thay băng. Cô nuốt nước miếng nhìn hắn, hắn thật biết cách hành hạ cô. Dĩ nhiên là cô không đồng ý để hắn thay, nhất quyết muốn Tiểu Thất thay cho cô. Hắn cũng ra ngoài để cô và Tiểu Thất ở trong phòng.
Đám người hầu trong phủ đều là nam nhân, lần đầu thấy Vương Gia vui vẻ tươi cười như vậy thì tò mò không thôi. Không biết vị ‘Vương Phi tương lai’ trong phòng nhan sắc như thế nào mà có thể khiến cây vạn tuế nở hoa. Lại vừa nhìn thấy Vương Gia bước ra khỏi phòng thì mặt đã khó chịu vì không đươck thay băng cho Hạ Chi Vân, mọi người lại bàn tán: ‘Thấy chưa! Vương Gia đang ghen đó!’. Cố Nghị nghe được mấy lời đó thì liếc sang một cái, đám người đó liền sợ hãi mà giải tán hết.
——-
Lôi Chi Kỳ và Thế Long, Vũ Thanh, Đại Châu đã băng bó vết thương xong cho tất cả mọi người, quan binh của phủ Vương Gia cũng đã được cử đến hỗ trợ đưa người dân về nhà. Lôi Chi Kỳ đã cảm nhận được phản phệ của vòng Linh Thú do Hạ Chi Vân bị thương. Nhưng dường như lại cảm nhận được vết thương đang nhanh chóng lành lại, đoán chắc cô đang an toàn lại có người cứu giúp nên cũng an tâm hơn phần nào.
Sau khi xong mọi việc ở Nghị Tuyết Lâu, Lôi Chi Kỳ đã kêu đám người Thế Long quay về Tiên môn chuyên tâm tu luyện, còn hắn sẽ đi tìm Chi Vân.
Hắn nghĩ rằng người có thể giúp cô rất có thể là Tuyết Cảnh Nguyệt, dù sao cô còn giá trị với hắn, Kiếm Hoả Ly chưa rơi vào tay hắn chắc chắn hắn sẽ không giết cô. Điều khiến hắn chắc chắn rằng Tuyết Cảnh Nguyệt chưa lấy được kiếm Hoả Ly, bởi vì hắn từng nhìn thấy trâm Phượng Ngọc còn ở trong phòng của cô trong một lần hắn đến tìm cô đòi điềm tâm. Nghĩ vậy nên Lôi Chi Kỳ đã đến Ma Giới tìm Tuyết Cảnh Nguyệt.
——-
Sau hơn một ngày, vết thương được trị liệu một cách kĩ lưỡng mà nhanh chóng đã không còn vấn đề, vì thế Hạ Chi Vân đã yêu cầu với Cố Nghị thả cô về. Cô biết chiêu làm nũng, năn nỉ của cô có tác dụng với hắn nên đã dùng mọi thủ đoạn khiến hắn thả cô đi. Cuối cùng không thể chịu được nữa, Cố Nghị đã đồng ý với cô, có điều muốn trực tiếp đưa cô về tiên môn. Cô muốn lay chuyển ý định của hắn cũng không thể đành phải nghe theo.
Hôm nay hắn mặc một bộ đồ vải trắng ngà, đội kín đầu che luôn một nửa gương mặt anh tú của hắn chỉ làm lộ ra đôi mắt, đây là y phục đặc trưng ở Dị Vực, cũng là bộ đồ hắn dùng để vi hành ra khi ra ngoài. Bên ngoài đã chuẩn bị sẵn một con ngựa trắng, cô nhìn thấy liền quay qua hỏi:
- “Đi bằng con ngựa này sao?”
Hắn thản nhiên đáp:
- “Đúng vậy! Vế thương của cô chưa hoàn toàn lành lặn, đi bộ không thích hợp!”
Hạ Chi Vân phản bác:
- “Vậy tại sao không chuẩn bị kiệu?”
- “Kiệu không thể lên núi!”
- “Vậy tại sao không phải là hai con ngựa?”
- “Cô biết cưỡi ngựa sao?”
Hạ Chi Vân cứng miệng không biết nói gì, chỉ biết im lặng nhìn con bạch mã một cách đầy nghi ngờ. Hắn lại cười cười:
- “Cô yên tâm! Con ngựa này của ta không phải là ngựa bình thường đâu. Đừng nói là một cái núi nho nhỏ như núi Lệnh Đường. Mà bất kỳ ngon núi nào cao hơn gấp đôi cũng có thể lên tới đỉnh.”
Hạ Chi Vân chỉ bĩu môi chỉ coi lời nói của hắn đang khoa trương hoá. Hắn chỉ “chậc” một cái rồi bất ngờ ôm lấy eo cô bay một phát lên lưng ngựa từ xa. Hắn để cô ngồi đằng trước, khi cô chưa kịp định hình thì hắn đã phi ngựa chạy rất nhanh.
Khi đã đi được một nửa đường lên núi Lệnh Đường. Lại không ngờ cả hai gặp được Lôi Chi Kỳ. Lôi Chi Kỳ vì ở Ma Giới không tìm thấy tung tích của hai người bọn họ nên quyết định về núi xem cô đã trở về hay chưa. Ai ngờ giữa đường ba người lại gặp nhau. Lôi Chi Kỳ nhìn thấy một nam nhân che mặt cưỡi ngựa ôm Chi Vân thì lại càng ngạc nhiên:
- “Chi Vân, đây là ai vậy?”
Chi Vân thành thật đáp:
- “Sư phụ, đây là Cố Nghị, Vương Gia Thành Cửu Tư, cũng chính là chủ nhân của Nghị Tuyết Lâu. Huynh ấy đã trị thương cho ta rồi đưa ta về núi Tiên Môn.”
Tôn Chi Kỳ không hề biết Tuyết Cảnh Nguyệt là Cố Nghị, lại từng nghe danh vị Vương Gia này tiếng xấu không ít. Nên cũng có chút phòng bị. Thấy giữa hai bọn họ thân mật, lại nghi ngờ tên Cố Nghị kia có ý đồ không tốt, liền đứng ra hùng hổ đòi lại người:
- “Tiểu tử kia! À không, Vương Gia mới đúng. Dù sao Hạ Chi Vân là đồ đệ của ta, cảm ơn lòng tốt của ngươi nhưng vẫn nên để ta đưa về thì hơn. Tránh ảnh hưởng danh dự của cô ấy.”
Cố Nghị chỉ nhìn lướt qua dáng vẻ hùng hổ kia của Lôi Chi Kỳ thì cười một cách khinh bỉ. Nhưng cũng bằng lòng giao lại Chi Vân cho hắn. Thời gian còn dài, đối với hắn còn rất nhiều thời gian để chơi.