Chương 38: Ghen
Trans: Janet
Beta: Nê
——
"Ai cho phép em tùy tiện đăng bài trên Weibo?" Nguyễn Sơ Tinh không thích nghệ sĩ làm loạn trên mạng, dù sao nhất cử nhất động của người của công chúng đều sẽ bị phóng đại lên vô hạn, cho nên bình thường vẫn nên nói ít một chút thì tốt hơn.
Cô đọc xong nội dung: "Em không sợ quan hệ của chúng ta bị lộ ư?"
"Không sợ." Cậu ước gì cả thế giới đều biết chị là của một mình cậu.
Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy tội lỗi nặng nề, cô sợ nhất là người khác thật sự nói chuyện tình cảm với mình. Cô đứng trước kệ chọn đồ để che giấu cảm xúc hỗn loạn của bản thân.
Đàm Tễ không biết nhìn thấy cái gì, có lẽ là chưa từng nhìn thấy, đứng ở đó nhìn thật lâu. Nguyễn Sơ Tinh nhìn theo tầm mắt cậu, nhướng mày nhìn cậu: "Em muốn mua à?"
Trong hộp nhỏ rõ ràng là đồ dùng sinh tồn.
Sau khi biết mình bị phát hiện, Đàm Tễ đỏ mắt đẩy xe mua sắm đi về phía trước, chân dài bước cực nhanh.
Nguyễn Sơ Tinh cười đuổi theo cậu: "Em không cần nữa à?"
Chị xấu xa quá rồi đó.
Lần đầu tiên yêu tinh dính người chạy nhanh như vậy, giống như phía sau có người muốn ăn thịt cậu.
Cũng không phải ngày nào Nguyễn Sơ Tinh cũng đi quay cùng Đàm Tễ, có đôi khi công ty có việc bận, có lẽ là bởi vì đã quen với yêu tinh dính người, cô cũng sẽ cảm thấy có hơi không quen.
Nguyễn Sơ Tinh nhìn thấy vòng bạn bè của Diệp Diễm xuất hiện một bài mới, phần lớn thời gian Đàm Tễ khiến người ta cảm thấy bớt lo hơn. Nhưng mà sau khi trở về thấy bài đăng cô bắt đầu không bình thường.
Cậu cầm kịch bản tìm cô: "Chị ơi, ngày mai phải quay cảnh thân mật, em sợ em diễn không tốt, chị có thể diễn chung với em không?"
Nguyễn Sơ Tinh còn không biết cậu đang nghĩ gì sao?
"Không rảnh."
"Chị ơi..."
Quả nhiên lại dùng chiêu làm nũng.
Đàm Tễ dùng cặp mặt trong suốt kia nhìn cô: "Nếu như em diễn không tốt thì đạo diễn sẽ mắng em, chị nhẫn tâm sao nhẫn tâm sao?"
Nguyễn Sơ Tinh thở dài: "Vào đi."
Cô cởi áo khoác đặt trên giá áo, ánh mắt của Đàm Tễ rơi vào cần cổ thiên nga thon dài của cô.
Nguyễn Sơ Tinh mặc áo len màu đen, cả người tản ra sức hấp dẫn của một người phụ nữ trưởng thành. Cô khom người thay giày, mái tóc dài màu đen rơi trên xương quai xanh, Đàm Tễ không cẩn thận thoáng nhìn qua chỗ không nên nhìn, xoang mũi lập tức có hơi nóng.
Cậu quay mặt đi, nghĩ thầm dáng người của chị thật tốt, trước nhô sau vểnh.
Nhất là đoạn eo nhỏ kia, làm cho người ta muốn......
Hầu kết Đàm Tễ lăn lộn, sửng sốt tại chỗ một hồi lâu, mãi đến khi Nguyễn Sơ Tinh khoanh hai tay trước ngực nhìn cậu một lúc cậu mới lấy lại tinh thần.
"Em ngẩn người làm gì?"
"Em không, không có."
Nguyễn Sơ Tinh lấy ra hai chai nước từ trong tủ lạnh, một chai trong đó đưa cho Đàm Tễ, Đàm Tễ nhận lấy lập tức mở nắp chai đưa cho Nguyễn Sơ Tinh: "Chị uống nước đi."
Cô động lòng một chút, đứa nhỏ này còn rất biết quan tâm.
Dáng vẻ uống nước của Nguyễn Sơ Tinh cũng rất đẹp, lúc cô vặn nắp chai luôn cảm thấy không đúng, ánh mắt Đàm Tễ nhìn cô thật sự quá nóng bỏng.
Cô vốn cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ lại, cậu trai ở tuổi này khó tránh khỏi sẽ như vậy.
Chắc chắn là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Nguyễn Sơ Tinh ngồi trên sô pha, cô cầm lấy điện thoại nhìn đồng hồ, vừa vặn thấy một tin tức mới -- [Đàm Tễ Kiều Tuyết Đồng phỏng vấn siêu ngọt, có tình chị em độ ngọt tương tác tối đa!]
Để tuyên truyền những thứ này thủ đoạn đều rất cần thiết, nhưng Nguyễn Sơ Tinh vẫn cảm thấy có hơi khó chịu.
Đàm Tễ thoáng nhìn, vội vàng giải thích: "Chị ơi, chị đừng hiểu lầm, em không thân với cô ta."
Điều cậu nói là thật, Đàm Tễ giống như mặt trời nhỏ, đối xử tốt với mọi người. Cho nên ở trong mắt cậu Kiều Tuyết Đồng cũng không đặc biệt. Hơn nữa cậu nhập diễn nhanh mà thoát vai cũng nhanh, vừa kết thúc quay phim cậu liền rút mình ra khỏi nhân vật, căn bản cũng sẽ không sinh ra tình cảm đặc biệt gì đối với Kiều Tuyết Đồng.
Nguyễn Sơ Tinh nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, giống như không thèm để ý.
Lần này đến Đàm Tễ tức giận: "Chị ơi, sao chị không ghen ạ?"
"..." Nguyễn Sơ Tinh một lời khó nói hết nhìn cậu, sao cô có cảm giác Đàm Tễ rất chờ mong mình ghen vậy?
"Chị ghen đi được không?"
Nguyễn Sơ Tinh bất đặc dĩ, không hiểu đây là hành động gì, vì thế gật đầu có lệ: "Ừ, chị ghen rồi."
Cô lấy kịch bản ra, lật hai trang: "Cảnh hôn? Cảnh giường chiếu?"
"Vâng, em không có kinh nghiệm."
Đứa nhỏ bám vào người đè cô lên sô pha hôn thật lâu, về phần kịch bản đã sớm không biết ném đi đâu. Trong lúc đó, cậu nhớ đọc vài câu thoại: "Chị ơi, chị đẹp quá, phải làm thế nào em mới chiếm hữu được chị."
Nguyễn Sơ Tinh: "Ưm..." bây giờ phim truyền hình đều to gan như vậy à?
Tuy rằng lời thoại thoạt nhìn giống như không có vấn đề gì, nhưng đoạn này là cảnh giường chiếu, chiếm hữu rõ ràng là chiếm hữu phương diện kia.
Nguyễn Sơ Tinh bị hôn đến mềm chân, đỏ mặt tức giận hỏi: "Em vừa mới để tay ở chỗ nào thế hả?"
Môi mỏng của Đàm Tễ mím thành một đường thẳng tắp: "Chị ơi, không phải em cố ý đâu. Em...... Em cũng không biết vì sao lại như vậy."
"..." Em vô tội quá nhỉ.
"Chị ơi, chị đừng tức giận." Đàm Tễ có hơi buồn, đột nhiên mắt sáng khẽ động: "Hay là chị sờ lại em được không."
Tay Nguyễn Sơ Tinh đặt trên ngực cậu, cô trừng cậu: "Không có lần sau."
Ngày hôm sau đến trường quay Nguyễn Sơ Tinh mới ý thức được một việc, Đàm Tễ phải diễn cảnh giường chiếu thân mật với nữ chính. Cô biết đây là nhu cầu của diễn viên, nhưng không biết vì sao ngực lại thấy chua xót.
Hơn nữa thấy Đàm Tễ đang diễn cùng Kiều Tuyết Đồng, không biết cậu nghe thấy chuyện gì buồn cười, cong mày cười dịu dàng.
Có lẽ Đàm Tễ trời sinh đã mang theo hào quang, cho dù đi tới chỗ nào cũng khiến người ta không dời mắt được. Cho nên khi cậu cười, đám người bên cạnh vây quanh, mọi ánh mắt đều đổ dồn trên người cậu.
Trêu hoa ghẹo nguyệt, hồng hạnh xuất tường...
Nguyễn Sơ Tinh suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra từ thích hợp để hình dung cậu, cô cũng không đi qua mà chỉ đứng nhìn từ xa. Lúc Thẩm Giai Giai cầm nước tới nhịn không được hỏi: "Chị Tinh Tinh, chị... Ghen ạ?"
Nhìn ánh mắt kia, chắc sắp ăn thịt Đàm Tễ đến nơi rồi.
"Đâu có." Cô cười nhạt mấy tiếng.
Thẩm Giai Giai rụt cổ, có hơi đồng tình nhìn Đàm Tễ một cái. Lúc cô ấy đi qua tự hỏi có nên nhắc nhở Đàm Tễ một chút hay không, thế nhưng căn cứ vào nguyên tắc xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cô ấy lựa chọn im miệng.
Bởi vì phân cảnh của Diệp Diễm tương đối ít, vừa mới vào đoàn, cậu ta nhìn Đàm Tễ đang chuẩn bị: "Cậu đàn ông thật đấy."
Cậu ta có hơi bội phục: "Lại dám quay cảnh giường chiếu trước mặt chị Tinh Tinh."
Mặc dù Nguyễn Sơ Tinh đã thấy nhiều, nhưng nhìn thấy người đàn ông của mình hôn người khác làm sao có thể vui vẻ. EQ Đàm Tễ cũng thấp, sao không đuổi theo Nguyễn Sơ Tinh đi.
Thẩm Giai Giai cười trộm: "Không sao không sao, trước kia lúc chị Tinh Tinh xem Thẩm Lâm Gia quay cảnh giường chiếu còn vỗ tay."
"Xem ra chị Tinh Tinh vốn không để ý đến những thứ này, dù sao cũng chỉ là giả."
Đàm Tễ liếc Thẩm Giai Giai một cái, cong mặt mày: "Hình như cô rất vui."
"Tôi không có, tôi không có, đừng nói bừa." Thẩm Giai Giai cười hì hì, "Cậu yên tâm, chị Tinh Tinh sẽ không tức giận đâu."
Sẽ không... Mới là lạ.
Thẩm Giai Giai thiếu chút nữa cầm hạt dưa và băng ghế nhỏ ngồi một bên xem kịch. Nguyễn Sơ Tinh bình tĩnh đứng nhìn máy quay, trên mặt không một gợn sóng.
"Em biết, từ trước đến nay chị chưa từng yêu em." Hai mắt Đàm Tễ đỏ tươi, giống như một kẻ điên cố chấp. Cậu cười đến gần cô gái, giọng nói vừa nhẹ vừa chậm, "Nhưng không sao, lần này tuyệt đối em sẽ không bỏ qua cho chị."
"Sợ sao? Chị ơi." Cậu chậm rãi tới gần cô gái, đặt tay lên cổ cô gái đang run lẩy bẩy.
"Em sai rồi."
Đôi mắt Đàm Tễ hơi lóe lên: "Em sai rồi?"
Cô gái giương đôi mắt ẩm ướt lên: "Chị..."
Cô nghẹn ngào một chút, kiễng mũi chân muốn hôn cậu, nhưng bởi vì Đàm Tễ quá cao, căn bản không với tới.
"Cắt." Đạo diễn cầm bộ đàm nói, "Đàm Tễ cậu hơi ngồi xổm một chút, cậu cao hơn người bình thường, nên cân nhắc đến cảm nhận của người khác một chút,"
Lần thứ hai là tiếp tục diễn ở chỗ vừa rồi, bởi vì cảm xúc của diễn viên vẫn còn, nên khá đơn giản. Nguyễn Sơ Tinh không muốn nhìn nữa, nhưng lại không dám không nhìn.
Có phải ở cùng người mình thích lâu sẽ bị ảnh hưởng hay không, Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy mình ghen thật rồi.
Trước kia cô cảm thấy ghen là một chuyện vô cùng trẻ con, nhưng đến phiên mình mới hiểu được thì ra thật sự thích một người, chính là sẽ bởi vì một ít chuyện nhỏ mà ghen tị.
Lại quay tiếp cảnh hôn.
Nguyễn Sơ Tinh cắn môi, gần như ngừng thở. Thẩm Giai Giai cũng không nhịn được quan sát phản ứng của cô, đợi lát nữa xem kịch vui.
Ai biết môi hai người không hề chạm vào nhau, chỉ mượn góc một chút.
Nguyễn Sơ Tinh mở to hai mắt, cô phát hiện mình thở phào nhẹ nhõm. Cô hỏi đạo diễn: "Không phải lúc nào ông cũng yêu cầu nghiêm khắc nhất sao? Sao lại mượn góc cho cảnh này?"
"Đàm Tễ còn trẻ, không có kinh nghiệm." Đạo diễn cười tủm tỉm nói.
Không có kinh nghiệm? Không có kinh nghiệm mà ngày hôm qua lại ấn cô ở trên sô pha hôn đến chân mềm nhũn ư?
Nguyễn Sơ Tinh không nhịn được nhếch môi cười, thì ra đứa nhỏ đang chơi cô. Rõ ràng đã sớm nói với đạo diễn mượn góc không cần diễn thật, còn cố tình đến tối muốn lôi kéo cô diễn chung để thân mật với cô.
Thằng nhóc hư đốn.
Cảnh giường chiếu tiếp theo, Đàm Tễ tìm người đóng thế, đạo diễn dĩ nhiên cũng không nói gì.
Nguyễn Sơ Tinh tò mò, đạo diễn Trương không phải là người dùng tiền có thể mua chuộc, cũng không biết Đàm Tễ dùng thủ đoạn gì, lại có thể khiến người nghiêm khắc như ông ấy từ bỏ nguyên tắc của mình.
Sau khi kết thúc Đàm Tễ lập tức tìm Nguyễn Sơ Tinh, không ngờ lại bị phê bình.
"Sao em lại tìm người đóng thế?"
Đàm Tễ tủi thân muốn chết, chẳng lẽ chị vẫn hy vọng mình gần gũi với người khác sao?
"Chị, có phải chị không thích em không? Tại sao lại muốn em hôn người phụ nữ khác? Em chỉ có thể hôn chị, những người khác đều không được." Cậu khổ sở nói, "Chị không ghen, xem ra là không thích em thật."
Nguyễn Sơ Tinh cố nén cười nhìn cậu: "Ừ, vậy nên?"
Thế giới của diễn viên đúng là không cần dựng sân khấu.
"Vậy nên chị rốt cuộc là thích kiểu gì, em sẽ cố gắng thay đổi bản thân." Cậu ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định, "Nhưng chắc chắn không thể chia tay, cả đời này cũng không thể."
Vất vả lắm mới theo đuổi được, cho dù chị không thích cậu cậu cũng không thể chia tay.
Nguyễn Sơ Tinh lại cười một tiếng, đuôi mắt cô nhếch lên một đường cong xinh đẹp: "Đúng là có ghen."
"Hả?" Đàm Tễ lập tức ngốc.
Cậu còn chuẩn bị một đoạn thổ lộ để giữ cô lại, miễn cho Nguyễn Sơ Tinh muốn chia tay với cậu. Kết quả đột nhiên nghe được mấy chữ này.
Cậu chớp chớp mắt: "Chị ơi, chị có thể nói lại lần nữa không?"
Nguyễn Sơ Tinh nhịn không được châm chọc: "Em còn trẻ mà lỗ tai đã điếc rồi?"
Mỗi lần đều bắt cô phải lặp lại.
Đàm Tễ ôm cô nhảy nhót: "A a a chị ghen rồi."
Beta: Nê
——
"Ai cho phép em tùy tiện đăng bài trên Weibo?" Nguyễn Sơ Tinh không thích nghệ sĩ làm loạn trên mạng, dù sao nhất cử nhất động của người của công chúng đều sẽ bị phóng đại lên vô hạn, cho nên bình thường vẫn nên nói ít một chút thì tốt hơn.
Cô đọc xong nội dung: "Em không sợ quan hệ của chúng ta bị lộ ư?"
"Không sợ." Cậu ước gì cả thế giới đều biết chị là của một mình cậu.
Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy tội lỗi nặng nề, cô sợ nhất là người khác thật sự nói chuyện tình cảm với mình. Cô đứng trước kệ chọn đồ để che giấu cảm xúc hỗn loạn của bản thân.
Đàm Tễ không biết nhìn thấy cái gì, có lẽ là chưa từng nhìn thấy, đứng ở đó nhìn thật lâu. Nguyễn Sơ Tinh nhìn theo tầm mắt cậu, nhướng mày nhìn cậu: "Em muốn mua à?"
Trong hộp nhỏ rõ ràng là đồ dùng sinh tồn.
Sau khi biết mình bị phát hiện, Đàm Tễ đỏ mắt đẩy xe mua sắm đi về phía trước, chân dài bước cực nhanh.
Nguyễn Sơ Tinh cười đuổi theo cậu: "Em không cần nữa à?"
Chị xấu xa quá rồi đó.
Lần đầu tiên yêu tinh dính người chạy nhanh như vậy, giống như phía sau có người muốn ăn thịt cậu.
Cũng không phải ngày nào Nguyễn Sơ Tinh cũng đi quay cùng Đàm Tễ, có đôi khi công ty có việc bận, có lẽ là bởi vì đã quen với yêu tinh dính người, cô cũng sẽ cảm thấy có hơi không quen.
Nguyễn Sơ Tinh nhìn thấy vòng bạn bè của Diệp Diễm xuất hiện một bài mới, phần lớn thời gian Đàm Tễ khiến người ta cảm thấy bớt lo hơn. Nhưng mà sau khi trở về thấy bài đăng cô bắt đầu không bình thường.
Cậu cầm kịch bản tìm cô: "Chị ơi, ngày mai phải quay cảnh thân mật, em sợ em diễn không tốt, chị có thể diễn chung với em không?"
Nguyễn Sơ Tinh còn không biết cậu đang nghĩ gì sao?
"Không rảnh."
"Chị ơi..."
Quả nhiên lại dùng chiêu làm nũng.
Đàm Tễ dùng cặp mặt trong suốt kia nhìn cô: "Nếu như em diễn không tốt thì đạo diễn sẽ mắng em, chị nhẫn tâm sao nhẫn tâm sao?"
Nguyễn Sơ Tinh thở dài: "Vào đi."
Cô cởi áo khoác đặt trên giá áo, ánh mắt của Đàm Tễ rơi vào cần cổ thiên nga thon dài của cô.
Nguyễn Sơ Tinh mặc áo len màu đen, cả người tản ra sức hấp dẫn của một người phụ nữ trưởng thành. Cô khom người thay giày, mái tóc dài màu đen rơi trên xương quai xanh, Đàm Tễ không cẩn thận thoáng nhìn qua chỗ không nên nhìn, xoang mũi lập tức có hơi nóng.
Cậu quay mặt đi, nghĩ thầm dáng người của chị thật tốt, trước nhô sau vểnh.
Nhất là đoạn eo nhỏ kia, làm cho người ta muốn......
Hầu kết Đàm Tễ lăn lộn, sửng sốt tại chỗ một hồi lâu, mãi đến khi Nguyễn Sơ Tinh khoanh hai tay trước ngực nhìn cậu một lúc cậu mới lấy lại tinh thần.
"Em ngẩn người làm gì?"
"Em không, không có."
Nguyễn Sơ Tinh lấy ra hai chai nước từ trong tủ lạnh, một chai trong đó đưa cho Đàm Tễ, Đàm Tễ nhận lấy lập tức mở nắp chai đưa cho Nguyễn Sơ Tinh: "Chị uống nước đi."
Cô động lòng một chút, đứa nhỏ này còn rất biết quan tâm.
Dáng vẻ uống nước của Nguyễn Sơ Tinh cũng rất đẹp, lúc cô vặn nắp chai luôn cảm thấy không đúng, ánh mắt Đàm Tễ nhìn cô thật sự quá nóng bỏng.
Cô vốn cảm thấy kỳ quái, nhưng nghĩ lại, cậu trai ở tuổi này khó tránh khỏi sẽ như vậy.
Chắc chắn là cô suy nghĩ nhiều rồi.
Nguyễn Sơ Tinh ngồi trên sô pha, cô cầm lấy điện thoại nhìn đồng hồ, vừa vặn thấy một tin tức mới -- [Đàm Tễ Kiều Tuyết Đồng phỏng vấn siêu ngọt, có tình chị em độ ngọt tương tác tối đa!]
Để tuyên truyền những thứ này thủ đoạn đều rất cần thiết, nhưng Nguyễn Sơ Tinh vẫn cảm thấy có hơi khó chịu.
Đàm Tễ thoáng nhìn, vội vàng giải thích: "Chị ơi, chị đừng hiểu lầm, em không thân với cô ta."
Điều cậu nói là thật, Đàm Tễ giống như mặt trời nhỏ, đối xử tốt với mọi người. Cho nên ở trong mắt cậu Kiều Tuyết Đồng cũng không đặc biệt. Hơn nữa cậu nhập diễn nhanh mà thoát vai cũng nhanh, vừa kết thúc quay phim cậu liền rút mình ra khỏi nhân vật, căn bản cũng sẽ không sinh ra tình cảm đặc biệt gì đối với Kiều Tuyết Đồng.
Nguyễn Sơ Tinh nhàn nhạt "Ừ" một tiếng, giống như không thèm để ý.
Lần này đến Đàm Tễ tức giận: "Chị ơi, sao chị không ghen ạ?"
"..." Nguyễn Sơ Tinh một lời khó nói hết nhìn cậu, sao cô có cảm giác Đàm Tễ rất chờ mong mình ghen vậy?
"Chị ghen đi được không?"
Nguyễn Sơ Tinh bất đặc dĩ, không hiểu đây là hành động gì, vì thế gật đầu có lệ: "Ừ, chị ghen rồi."
Cô lấy kịch bản ra, lật hai trang: "Cảnh hôn? Cảnh giường chiếu?"
"Vâng, em không có kinh nghiệm."
Đứa nhỏ bám vào người đè cô lên sô pha hôn thật lâu, về phần kịch bản đã sớm không biết ném đi đâu. Trong lúc đó, cậu nhớ đọc vài câu thoại: "Chị ơi, chị đẹp quá, phải làm thế nào em mới chiếm hữu được chị."
Nguyễn Sơ Tinh: "Ưm..." bây giờ phim truyền hình đều to gan như vậy à?
Tuy rằng lời thoại thoạt nhìn giống như không có vấn đề gì, nhưng đoạn này là cảnh giường chiếu, chiếm hữu rõ ràng là chiếm hữu phương diện kia.
Nguyễn Sơ Tinh bị hôn đến mềm chân, đỏ mặt tức giận hỏi: "Em vừa mới để tay ở chỗ nào thế hả?"
Môi mỏng của Đàm Tễ mím thành một đường thẳng tắp: "Chị ơi, không phải em cố ý đâu. Em...... Em cũng không biết vì sao lại như vậy."
"..." Em vô tội quá nhỉ.
"Chị ơi, chị đừng tức giận." Đàm Tễ có hơi buồn, đột nhiên mắt sáng khẽ động: "Hay là chị sờ lại em được không."
Tay Nguyễn Sơ Tinh đặt trên ngực cậu, cô trừng cậu: "Không có lần sau."
Ngày hôm sau đến trường quay Nguyễn Sơ Tinh mới ý thức được một việc, Đàm Tễ phải diễn cảnh giường chiếu thân mật với nữ chính. Cô biết đây là nhu cầu của diễn viên, nhưng không biết vì sao ngực lại thấy chua xót.
Hơn nữa thấy Đàm Tễ đang diễn cùng Kiều Tuyết Đồng, không biết cậu nghe thấy chuyện gì buồn cười, cong mày cười dịu dàng.
Có lẽ Đàm Tễ trời sinh đã mang theo hào quang, cho dù đi tới chỗ nào cũng khiến người ta không dời mắt được. Cho nên khi cậu cười, đám người bên cạnh vây quanh, mọi ánh mắt đều đổ dồn trên người cậu.
Trêu hoa ghẹo nguyệt, hồng hạnh xuất tường...
Nguyễn Sơ Tinh suy nghĩ hồi lâu cũng không nghĩ ra từ thích hợp để hình dung cậu, cô cũng không đi qua mà chỉ đứng nhìn từ xa. Lúc Thẩm Giai Giai cầm nước tới nhịn không được hỏi: "Chị Tinh Tinh, chị... Ghen ạ?"
Nhìn ánh mắt kia, chắc sắp ăn thịt Đàm Tễ đến nơi rồi.
"Đâu có." Cô cười nhạt mấy tiếng.
Thẩm Giai Giai rụt cổ, có hơi đồng tình nhìn Đàm Tễ một cái. Lúc cô ấy đi qua tự hỏi có nên nhắc nhở Đàm Tễ một chút hay không, thế nhưng căn cứ vào nguyên tắc xem náo nhiệt không chê chuyện lớn, cô ấy lựa chọn im miệng.
Bởi vì phân cảnh của Diệp Diễm tương đối ít, vừa mới vào đoàn, cậu ta nhìn Đàm Tễ đang chuẩn bị: "Cậu đàn ông thật đấy."
Cậu ta có hơi bội phục: "Lại dám quay cảnh giường chiếu trước mặt chị Tinh Tinh."
Mặc dù Nguyễn Sơ Tinh đã thấy nhiều, nhưng nhìn thấy người đàn ông của mình hôn người khác làm sao có thể vui vẻ. EQ Đàm Tễ cũng thấp, sao không đuổi theo Nguyễn Sơ Tinh đi.
Thẩm Giai Giai cười trộm: "Không sao không sao, trước kia lúc chị Tinh Tinh xem Thẩm Lâm Gia quay cảnh giường chiếu còn vỗ tay."
"Xem ra chị Tinh Tinh vốn không để ý đến những thứ này, dù sao cũng chỉ là giả."
Đàm Tễ liếc Thẩm Giai Giai một cái, cong mặt mày: "Hình như cô rất vui."
"Tôi không có, tôi không có, đừng nói bừa." Thẩm Giai Giai cười hì hì, "Cậu yên tâm, chị Tinh Tinh sẽ không tức giận đâu."
Sẽ không... Mới là lạ.
Thẩm Giai Giai thiếu chút nữa cầm hạt dưa và băng ghế nhỏ ngồi một bên xem kịch. Nguyễn Sơ Tinh bình tĩnh đứng nhìn máy quay, trên mặt không một gợn sóng.
"Em biết, từ trước đến nay chị chưa từng yêu em." Hai mắt Đàm Tễ đỏ tươi, giống như một kẻ điên cố chấp. Cậu cười đến gần cô gái, giọng nói vừa nhẹ vừa chậm, "Nhưng không sao, lần này tuyệt đối em sẽ không bỏ qua cho chị."
"Sợ sao? Chị ơi." Cậu chậm rãi tới gần cô gái, đặt tay lên cổ cô gái đang run lẩy bẩy.
"Em sai rồi."
Đôi mắt Đàm Tễ hơi lóe lên: "Em sai rồi?"
Cô gái giương đôi mắt ẩm ướt lên: "Chị..."
Cô nghẹn ngào một chút, kiễng mũi chân muốn hôn cậu, nhưng bởi vì Đàm Tễ quá cao, căn bản không với tới.
"Cắt." Đạo diễn cầm bộ đàm nói, "Đàm Tễ cậu hơi ngồi xổm một chút, cậu cao hơn người bình thường, nên cân nhắc đến cảm nhận của người khác một chút,"
Lần thứ hai là tiếp tục diễn ở chỗ vừa rồi, bởi vì cảm xúc của diễn viên vẫn còn, nên khá đơn giản. Nguyễn Sơ Tinh không muốn nhìn nữa, nhưng lại không dám không nhìn.
Có phải ở cùng người mình thích lâu sẽ bị ảnh hưởng hay không, Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy mình ghen thật rồi.
Trước kia cô cảm thấy ghen là một chuyện vô cùng trẻ con, nhưng đến phiên mình mới hiểu được thì ra thật sự thích một người, chính là sẽ bởi vì một ít chuyện nhỏ mà ghen tị.
Lại quay tiếp cảnh hôn.
Nguyễn Sơ Tinh cắn môi, gần như ngừng thở. Thẩm Giai Giai cũng không nhịn được quan sát phản ứng của cô, đợi lát nữa xem kịch vui.
Ai biết môi hai người không hề chạm vào nhau, chỉ mượn góc một chút.
Nguyễn Sơ Tinh mở to hai mắt, cô phát hiện mình thở phào nhẹ nhõm. Cô hỏi đạo diễn: "Không phải lúc nào ông cũng yêu cầu nghiêm khắc nhất sao? Sao lại mượn góc cho cảnh này?"
"Đàm Tễ còn trẻ, không có kinh nghiệm." Đạo diễn cười tủm tỉm nói.
Không có kinh nghiệm? Không có kinh nghiệm mà ngày hôm qua lại ấn cô ở trên sô pha hôn đến chân mềm nhũn ư?
Nguyễn Sơ Tinh không nhịn được nhếch môi cười, thì ra đứa nhỏ đang chơi cô. Rõ ràng đã sớm nói với đạo diễn mượn góc không cần diễn thật, còn cố tình đến tối muốn lôi kéo cô diễn chung để thân mật với cô.
Thằng nhóc hư đốn.
Cảnh giường chiếu tiếp theo, Đàm Tễ tìm người đóng thế, đạo diễn dĩ nhiên cũng không nói gì.
Nguyễn Sơ Tinh tò mò, đạo diễn Trương không phải là người dùng tiền có thể mua chuộc, cũng không biết Đàm Tễ dùng thủ đoạn gì, lại có thể khiến người nghiêm khắc như ông ấy từ bỏ nguyên tắc của mình.
Sau khi kết thúc Đàm Tễ lập tức tìm Nguyễn Sơ Tinh, không ngờ lại bị phê bình.
"Sao em lại tìm người đóng thế?"
Đàm Tễ tủi thân muốn chết, chẳng lẽ chị vẫn hy vọng mình gần gũi với người khác sao?
"Chị, có phải chị không thích em không? Tại sao lại muốn em hôn người phụ nữ khác? Em chỉ có thể hôn chị, những người khác đều không được." Cậu khổ sở nói, "Chị không ghen, xem ra là không thích em thật."
Nguyễn Sơ Tinh cố nén cười nhìn cậu: "Ừ, vậy nên?"
Thế giới của diễn viên đúng là không cần dựng sân khấu.
"Vậy nên chị rốt cuộc là thích kiểu gì, em sẽ cố gắng thay đổi bản thân." Cậu ngẩng đầu, ánh mắt đột nhiên trở nên kiên định, "Nhưng chắc chắn không thể chia tay, cả đời này cũng không thể."
Vất vả lắm mới theo đuổi được, cho dù chị không thích cậu cậu cũng không thể chia tay.
Nguyễn Sơ Tinh lại cười một tiếng, đuôi mắt cô nhếch lên một đường cong xinh đẹp: "Đúng là có ghen."
"Hả?" Đàm Tễ lập tức ngốc.
Cậu còn chuẩn bị một đoạn thổ lộ để giữ cô lại, miễn cho Nguyễn Sơ Tinh muốn chia tay với cậu. Kết quả đột nhiên nghe được mấy chữ này.
Cậu chớp chớp mắt: "Chị ơi, chị có thể nói lại lần nữa không?"
Nguyễn Sơ Tinh nhịn không được châm chọc: "Em còn trẻ mà lỗ tai đã điếc rồi?"
Mỗi lần đều bắt cô phải lặp lại.
Đàm Tễ ôm cô nhảy nhót: "A a a chị ghen rồi."