Chương 35: Dính người
Trans: Lam Phong
Beta: Caryn
———
Cậu nhóc ban đầu tràn đầy sự không muốn, nghe thấy câu nói này mắt liền sáng lên.
Chị ấy vừa nói gì, bạn trai à?
Đàm Tễ không kiềm chế được cong môi lên, bám theo phía sau Nguyễn Sơ Tinh. Sau khi cô lên xe, cậu liền hỏi không ngừng: "Chị vừa nói về bạn trai, có phải là em không?"
"Không phải đâu." Nguyễn Sơ Tinh nhịn không được mà trêu cậu ấy.
Đàm Tễ chạy đến bên cạnh cô, cằm tựa vào vai cô: "Không thể nào, ngoài em ra không còn ai ghen như vậy nữa."
"..." Cậu còn kiêu ngạo nữa à?
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ thay đổi, phía xa người đàn ông ném bó hoa trong tay vào thùng rác, lại vô tình chạm phải ánh mắt của Đàm Tễ.
Ý cười nhàn nhạt, đáy mắt cất giấu chút khinh thường, tựa như chưa bao giờ coi anh ta ra gì cả.
Nguyễn Sơ Tinh đẩy đầu cậu ra, kết quả cậu nhóc lại hào hứng sáp lại gần: "Em muốn ôm bạn gái mình."
"Cút đi."
Cậu bám chặt vào Nguyễn Sơ Tinh, không kiềm chế được sự vui mừng, không khỏi muốn xác nhận lại: "Chị à, em thật sự là bạn trai của chị phải không? Không thể nuốt lời, nuốt lời sẽ phải làm cún nhỏ."
"..." Nguyễn Sơ Tinh nhăn mày, thật sự không thể chịu nổi, quay đầu lạnh lùng 'gâu' một tiếng.
Thẩm Giai Giai phì cười một tiếng.
Đàm Tễ nhăn mặt lại, gọi một câu: "Chị à..."
Thấy cậu cọ cọ vào người cô, Nguyễn Sơ Tinh bất đắc dĩ hôn cậu một cái.
"Có thể buông tay chưa?"
Đàm Tễ choáng váng rồi, nếu không phải đang ở trong xe chắc chắn cậu có thể nhảy lên cao hai mét. Cuối cùng chị ấy cũng đã trở thành bạn gái của cậu, cậu vui vẻ kéo Thẩm Giai Giai.
"Sơ Tinh giờ là bạn gái của tôi rồi."
Nhìn thấy Dụ Tích đang lái xe phía trước, cậu không kìm nén được nói: "Chị ấy là bạn gái của tôi."
Nguyễn Sơ Tinh: "..." Có thể giả vờ không quen biết không?
May mắn bây giờ không có ai ở đây, cũng sẽ không quá xấu hổ. Nguyễn Sơ Tinh tưởng tượng nếu nói những lời này ở studio, có lẽ cậu sẽ ôm mọi người một lần mất.
Đoàn làm phim cách chỗ ở không xa nên Đàm Tễ không ở khách sạn mà trực tiếp về nhà. Sau khi xuống xe Thẩm Giai Giai và trợ lý Dụ Tích liền chào họ: "Chúng tôi đi trước nhé."
"Đi đường cẩn thận."
Nguyễn Sơ Tinh đi vào trong, Đàm Tễ nắm chặt tay cô, tự tin nói trước ánh mắt tò mò của cô: "Giữa hai người yêu nhau nên như vậy phải không ạ?"
Thật là dính người.
Đàm Tễ đang đi, đột nhiên nhìn cô nở nụ cười: "Chị, chị là mối tình đầu của em đó."
Tim cô lỡ mất một nhịp, không biết vì sao khi nghe được câu này cô lại rung động đến thế. Hai tai cậu đã đỏ bừng, còn nói một cách lạnh lùng: "Em chưa từng trải sự đời."
Đàm Tễ cứ bám lấy cô mãi, cho đến khi Nguyễn Sơ Tinh đứng trước cửa phòng.
"Có thể thả tay ra được không?"
"Lần trước chị nói, chỉ cần chờ quan hệ của chúng ta tiến xa thêm thì em có thể đi vào trong mà." Cậu nhỏ giọng nói.
Nguyễn Sơ Tinh thở dài, để cậu đi vào trong.
Khi đóng cửa lại, cô đang suy nghĩ đêm nay có lẽ mẹ cô sẽ không đến, không biết vì sao mỗi lần cô làm điều gì không đúng thì mẹ cô sẽ lại xuất hiện.
Nguyễn Sơ Tinh vừa quay người thì bị Đàm Tễ đẩy người dán lên cửa.
"Em làm gì đó?"
Đôi môi mỏng của chàng trai dán lên tai cô.
"Không phải nói rồi sao, sau khi trở về sẽ cho em hôn chị?"
"Chị...Chị nói như vậy bao giờ?" Nguyễn Sơ Tinh duỗi tay chống lên trước lồng ngực cứng rắn của cậu, không thể nào nghĩ rằng chính mình dẫn sói vào trong.
Mặt Đàm Tễ lộ ra ý cười, giọng nói ôn nhu như nước: "Chị không được phép nói mà không giữ lời đâu."
Nguyễn Sơ Tinh run rẩy, cảm nhận rõ ràng được chiếc răng nhọn của cậu trên mạch máu mỏng manh của mình, đôi môi mềm mại từng chút một gặm xuống. Cô thậm chí còn nghi ngờ liệu Đàm Tễ đang thưởng thức một món ăn ngon chứ không phải là muốn thân thiết với cô.
Sau đó không biết bằng cách nào đã ngồi trên sô pha, cậu ôm lấy cô và hôn hơn mười phút, cho đến khi nơi nào đó trở nên đau đớn cậu mới thả ra. Trước đây, Nguyễn Sơ Tinh thật không hiểu nổi các cặp đôi có thể hôn nhau trong thời gian dài như vậy.
Khuôn mặt cô đỏ hồng, ngước mắt nhìn cậu, Đàm Tễ nhìn thấy như vậy liền thấy tim mình trở nên loạn nhịp, muốn tiếp tục hôn cô.
Hơi thở Nguyễn Sơ Tinh rối loạn, một tay đặt lên ngực cậu.
"Đàm Tễ..."
Giọng nói cô run rẩy, hoàn toàn khác với thái độ lạnh lùng hàng ngày.
Hầu kết Đàm Tễ lăn lộn: "Chị, chị đừng gọi tên em."
"Hửm?"
"Nếu chị gọi tên em, em sẽ càng khó chịu." Cậu uất ức nói: "Chị lại không cho em hôn huhu."
"Đồ lưu manh." Nguyễn Sơ Tinh đỏ bừng tai, vừa mới giơ tay muốn đánh cậu nhưng bị nắm chặt, Đàm Tễ cúi xuống đoạt lấy không khí trong miệng cô, đến khi hôn đủ rồi mới đứng dậy.
Nguyễn Sơ Tinh đánh giá thấp mức độ mặt dày của cậu, ban đầu cậu muốn trở về nhưng đột nhiên lại sáp lại gần: "Nếu đêm nay em không ngủ được thì sao?"
Ngày bình thường khi gặp cô, cậu đã luôn vui vẻ đến cả đêm không thể ngủ, huống hồ hôm nay...
Nguyễn Sơ Tinh muốn nói "Tại sao lại liên quan tới chị?" nhưng Đàm Tễ lại tiếp tục giả bộ đáng thương: "Liệu ngày mai có thể lùi lịch quay không, không biết nếu trạng thái của em không tốt có bị đạo diễn mắng không nữa."
Trẻ con chính là như vậy, luôn dùng hành động ám chỉ để đạt được mục đích cuối cùng, thật ra người khác đã đoán được ý đồ của cậu ấy khi nghe thấy lời nói đầu tiên.
"Vậy nên chị mới bảo em quay về, nếu ở lại đây thì em sẽ càng không thể ngủ được."
"Không phải, nếu chị ôm em đi ngủ, em chắc chắn sẽ ngủ ngon."
Nguyễn Sơ Tinh nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, không ngờ cậu có thể dám nói ra câu muốn ôm cô đi ngủ như vậy.
"Đàm Tễ, nếu em không đi thì sau này đừng bao giờ vào nhà chị nữa."
Lời cô vừa dứt, Đàm Tễ đã nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.
Nguyễn Sơ Tinh không nhịn được cười, cô khóa cửa và cởi đồ đi vào nhà tắm. Trong hơi nước mờ mịt, cô nghĩ về đêm đó Đàm Tễ gọi tên cô.
Cậu không thấy ngượng ngùng sao? Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy mình còn ngượng ngùng hơn cậu ấy nữa.
Vì cô cũng thích cậu và cũng muốn làm chuyện đó với cậu.
Sau khi mặc đồ ngủ, Nguyễn Sơ Tinh nhận được điện thoại của Lôi Nhất Đồng, anh ta nói: "Cậu có biết mình vừa mới bị ép nghe câu chuyện tình yêu của hai người trong ba phút không?"
Nguyễn Sơ Tinh rót một ly rượu đỏ, cố nén cười: "Có liên quan gì đến mình à?"
"Tại sao không liên quan, Đàm Tễ là người đàn ông của cậu, cậu không quản cậu ta sao?"
Nguyễn Sơ Tinh vừa mới uống một ngụm rượu, suýt chút nữa đã bị sặc.
"Cậu ta liên tục kể cho mình nghe chuyện của hai người ở bên nhau, mình đang nghĩ không biết cậu ấy đã gọi cho bao nhiêu người."
Cô tưởng tượng ra hình ảnh đó, không nhịn được mỉm cười: "Thật trẻ con."
Nhưng nụ cười trên mặt cô không hề nhạt đi.
Lôi Nhất Đồng cười chế giễu: "Cậu ta chưa từng trải đời, chơi như vậy có vui không?"
"Cậu dùng từ 'chơi' không thích hợp lắm đâu?"
"Tại sao không thích hợp, mình không nói về khía cạnh tình cảm đâu."
Lần này cô thật sự nghẹn rồi.
"Nhớ đảm bảo an toàn nhé." Lôi Nhất Đồng cười đến mập mờ: "Nhìn Đàm Tễ cũng biết là người dũng mãnh, lần trước mình thấy cậu ta ở nhà vệ sinh..."
"Cút đi." Nguyễn Sơ Tinh không muốn nghe câu chuyện về nhà vệ sinh của bọn họ: "Lần sau còn nhìn thì mình sẽ gỡ mắt cậu xuống đấy."
Lôi Nhất Đồng: "???"
Anh ta là đàn ông đấy! Đàn ông!
Nguyễn Sơ Tinh cúp máy, đây là lần đầu tiên cô không thể ngủ được vì quá vui vẻ. Có lẽ là nghĩ đến dáng vẻ hào hứng của cậu, cô híp mắt cười.
Ban đầu cô nghĩ hôm sau Đàm Tễ sẽ mệt mỏi, nhưng không ngờ cậu vẫn hào hứng: "Chị, tối qua em đã viết một bản nhạc, tối nay em muốn chơi đàn cho chị nghe."
"Đêm qua em đi ngủ lúc mấy giờ?"
"Bốn giờ." Đàm Tễ ngượng ngùng nói.
"Ngủ một lát đi." Nguyễn Sơ Tinh ôm lấy cậu.
Trên người cô tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng của hoa hồng, Đàm Tễ kìm không được mà chạm vào cổ cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng cọ sát lên làn da trắng nõn.
Nguyễn Sơ Tinh run lên một chút: "An phận một chút đi."
"Chị thật quá nhạy cảm." Cậu thì thầm nói.
Hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai cô, Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy đầu cô nóng có thể bốc khói rồi, đưa tay nhéo vào eo cậu một cái.
Cô nhìn về phía trước mặt hai người đang đứng, lo lắng những lời nói này có ai nghe thấy, phá hỏng hình ảnh lạnh lùng của cô trong mắt đồng nghiệp. Nhưng rõ ràng, điều đó không có hiệu quả, dù Thẩm Giai Giai không nghe thấy nhưng ánh mắt của cô ấy là mười phần mập mờ.
Chị Sơ Tinh vậy mà lại đỏ mặt, tâm trí Thẩm Giai Giai quay cuồng thật rồi.
Sau khi ăn sáng, ekip bắt đầu quay phim, Đàm Tễ vẫn làm việc một cách nghiêm túc, dù thỉnh thoảng cậu vẫn quay lại nhìn cô hai cái, nhưng hầu hết thời gian đều tập trung nghe ý kiến từ đạo diễn.
Vào thời gian nghỉ buổi trưa, Nguyễn Sơ Tinh đang nói chuyện với phó đạo diễn: "Cậu ấy là một diễn viên mới, còn nhiều điểm yếu, mong các vị chỉ dạy thêm cho cậu ấy."
"Đàm Tễ rất có tiềm năng, chỉ một chút là hiểu rồi. Dù cậu ấy vẫn còn thiếu kỹ năng diễn xuất, nhưng cảm giác ngây ngô đó lại có thể gây ấn tượng mạnh cho người xem."
"Nhưng..."
"Không phải lúc nào cô cũng quan tâm đến người mới như thế này nhỉ." Phó đạo diễn trêu ghẹo.
Nguyễn Sơ Tinh nói đùa một câu: "Chỉ vì cậu ấy ngoan ngoãn thôi."
Vừa mới khen xong, Thẩm Giai Giai đã tiến đến xem chuyện vui, còn không ngại lớn chuyện: "Đàm Tễ nói cậu ấy chỉ muốn chị cho cậu ấy uống nước."
Nguyễn Sơ Tinh: "..." Vả mặt đến quá nhanh như vòi rồng.
"Thường thì cậu ấy không phải như thế đâu."
Cô lúng túng nhìn phó đạo diễn cười, đi đến đá một cái vào ghế của Đàm Tễ: "Uống nước còn muốn chị đến cho em uống, nếu không ngày mai chị mặc quần áo thay em luôn?"
Người nào đó không những không hối lỗi, còn ngạc nhiên hỏi: "Thật sao?"
Vốn đang giận dữ với cậu, Nguyễn Sơ Tinh nghe xong cũng không biết nói gì cho phải, bên tai đỏ lên trừng mắt nhìn cậu.
Một diễn đàn ẩn danh nào đó: [Sự thật là Đàm Tễ đã chơi đùa những người có tên tuổi lớn trên trường quay, không chỉ ép người người quản lý của cậu ấy cho uống nước, còn muốn quản lý mặc quần áo cho cậu ta.]
Lầu 1: [Người quản lý? Nguyễn Sơ Tinh?]
Lầu 2: [Ha, cái topic này cũng quá ngốc đi.]
Lầu 3: [Hù ai đây? Bộ là nước hay là quần áo mà lại nhìn thấy, lấy bộ dạng hung dữ của Nguyễn Sơ Tinh, còn có người dám ra lệnh cho cô ấy sao?]
Lầu 4: [Có chuyện gì xảy ra vậy? Khán giả cũng thay đổi rồi à? Chưa xem video trước đây của Thẩm Lâm Gia sao? Ở trước mặt Nguyễn Sơ Tinh, Thẩm Lâm Gia còn không dám nói lời nào.]
Lầu 5: [Người có đầu óc cũng không tin cái topic này, nếu Nguyễn Sơ Tinh hầu hạ Đàm Tễ mặc quần áo, tôi sẽ bò vòng quanh ba lần trên sân.]
Nhưng bọn họ không biết rằng, ngày hôm sau Nguyễn Sơ Tinh thật sự giúp Đàm Tễ mặc quần áo, không chỉ như thế, người nào đó còn nũng nịu mong được cô trêu ghẹo.
"Dáng người của em có tốt không? Chị không muốn sờ một chút sao?"
Khi phát hiện ra cô rất dễ xấu hổ, cậu càng ngày càng bạo hơn: "Tại sao chị lại đỏ mặt vậy? Thật muốn cắn chị một cái."
Nguyễn Sơ Tinh run lên một chút, tay nắm vào áo sơ mi của cậu.
"Em... Em buông ra."
Đàm Tễ ngoan ngoãn thả nhẹ tay cô ra, nhưng giây tiếp theo, cậu lại cắn vào cổ của cô.
"Em đang làm gì vậy..." Đụng phải quỷ hút máu à?
"Đánh dấu chị đó, để mọi người đều biết chị đã có bạn trai rồi." Cậu cười ngọt ngào.
Nguyễn Sơ Tinh soi gương nhìn thấy dấu dâu tây trên cổ mình, mới nhận ra cậu ghen vì thấy cô nói chuyện cùng phó đạo diễn.
Beta: Caryn
———
Cậu nhóc ban đầu tràn đầy sự không muốn, nghe thấy câu nói này mắt liền sáng lên.
Chị ấy vừa nói gì, bạn trai à?
Đàm Tễ không kiềm chế được cong môi lên, bám theo phía sau Nguyễn Sơ Tinh. Sau khi cô lên xe, cậu liền hỏi không ngừng: "Chị vừa nói về bạn trai, có phải là em không?"
"Không phải đâu." Nguyễn Sơ Tinh nhịn không được mà trêu cậu ấy.
Đàm Tễ chạy đến bên cạnh cô, cằm tựa vào vai cô: "Không thể nào, ngoài em ra không còn ai ghen như vậy nữa."
"..." Cậu còn kiêu ngạo nữa à?
Khung cảnh bên ngoài cửa sổ thay đổi, phía xa người đàn ông ném bó hoa trong tay vào thùng rác, lại vô tình chạm phải ánh mắt của Đàm Tễ.
Ý cười nhàn nhạt, đáy mắt cất giấu chút khinh thường, tựa như chưa bao giờ coi anh ta ra gì cả.
Nguyễn Sơ Tinh đẩy đầu cậu ra, kết quả cậu nhóc lại hào hứng sáp lại gần: "Em muốn ôm bạn gái mình."
"Cút đi."
Cậu bám chặt vào Nguyễn Sơ Tinh, không kiềm chế được sự vui mừng, không khỏi muốn xác nhận lại: "Chị à, em thật sự là bạn trai của chị phải không? Không thể nuốt lời, nuốt lời sẽ phải làm cún nhỏ."
"..." Nguyễn Sơ Tinh nhăn mày, thật sự không thể chịu nổi, quay đầu lạnh lùng 'gâu' một tiếng.
Thẩm Giai Giai phì cười một tiếng.
Đàm Tễ nhăn mặt lại, gọi một câu: "Chị à..."
Thấy cậu cọ cọ vào người cô, Nguyễn Sơ Tinh bất đắc dĩ hôn cậu một cái.
"Có thể buông tay chưa?"
Đàm Tễ choáng váng rồi, nếu không phải đang ở trong xe chắc chắn cậu có thể nhảy lên cao hai mét. Cuối cùng chị ấy cũng đã trở thành bạn gái của cậu, cậu vui vẻ kéo Thẩm Giai Giai.
"Sơ Tinh giờ là bạn gái của tôi rồi."
Nhìn thấy Dụ Tích đang lái xe phía trước, cậu không kìm nén được nói: "Chị ấy là bạn gái của tôi."
Nguyễn Sơ Tinh: "..." Có thể giả vờ không quen biết không?
May mắn bây giờ không có ai ở đây, cũng sẽ không quá xấu hổ. Nguyễn Sơ Tinh tưởng tượng nếu nói những lời này ở studio, có lẽ cậu sẽ ôm mọi người một lần mất.
Đoàn làm phim cách chỗ ở không xa nên Đàm Tễ không ở khách sạn mà trực tiếp về nhà. Sau khi xuống xe Thẩm Giai Giai và trợ lý Dụ Tích liền chào họ: "Chúng tôi đi trước nhé."
"Đi đường cẩn thận."
Nguyễn Sơ Tinh đi vào trong, Đàm Tễ nắm chặt tay cô, tự tin nói trước ánh mắt tò mò của cô: "Giữa hai người yêu nhau nên như vậy phải không ạ?"
Thật là dính người.
Đàm Tễ đang đi, đột nhiên nhìn cô nở nụ cười: "Chị, chị là mối tình đầu của em đó."
Tim cô lỡ mất một nhịp, không biết vì sao khi nghe được câu này cô lại rung động đến thế. Hai tai cậu đã đỏ bừng, còn nói một cách lạnh lùng: "Em chưa từng trải sự đời."
Đàm Tễ cứ bám lấy cô mãi, cho đến khi Nguyễn Sơ Tinh đứng trước cửa phòng.
"Có thể thả tay ra được không?"
"Lần trước chị nói, chỉ cần chờ quan hệ của chúng ta tiến xa thêm thì em có thể đi vào trong mà." Cậu nhỏ giọng nói.
Nguyễn Sơ Tinh thở dài, để cậu đi vào trong.
Khi đóng cửa lại, cô đang suy nghĩ đêm nay có lẽ mẹ cô sẽ không đến, không biết vì sao mỗi lần cô làm điều gì không đúng thì mẹ cô sẽ lại xuất hiện.
Nguyễn Sơ Tinh vừa quay người thì bị Đàm Tễ đẩy người dán lên cửa.
"Em làm gì đó?"
Đôi môi mỏng của chàng trai dán lên tai cô.
"Không phải nói rồi sao, sau khi trở về sẽ cho em hôn chị?"
"Chị...Chị nói như vậy bao giờ?" Nguyễn Sơ Tinh duỗi tay chống lên trước lồng ngực cứng rắn của cậu, không thể nào nghĩ rằng chính mình dẫn sói vào trong.
Mặt Đàm Tễ lộ ra ý cười, giọng nói ôn nhu như nước: "Chị không được phép nói mà không giữ lời đâu."
Nguyễn Sơ Tinh run rẩy, cảm nhận rõ ràng được chiếc răng nhọn của cậu trên mạch máu mỏng manh của mình, đôi môi mềm mại từng chút một gặm xuống. Cô thậm chí còn nghi ngờ liệu Đàm Tễ đang thưởng thức một món ăn ngon chứ không phải là muốn thân thiết với cô.
Sau đó không biết bằng cách nào đã ngồi trên sô pha, cậu ôm lấy cô và hôn hơn mười phút, cho đến khi nơi nào đó trở nên đau đớn cậu mới thả ra. Trước đây, Nguyễn Sơ Tinh thật không hiểu nổi các cặp đôi có thể hôn nhau trong thời gian dài như vậy.
Khuôn mặt cô đỏ hồng, ngước mắt nhìn cậu, Đàm Tễ nhìn thấy như vậy liền thấy tim mình trở nên loạn nhịp, muốn tiếp tục hôn cô.
Hơi thở Nguyễn Sơ Tinh rối loạn, một tay đặt lên ngực cậu.
"Đàm Tễ..."
Giọng nói cô run rẩy, hoàn toàn khác với thái độ lạnh lùng hàng ngày.
Hầu kết Đàm Tễ lăn lộn: "Chị, chị đừng gọi tên em."
"Hửm?"
"Nếu chị gọi tên em, em sẽ càng khó chịu." Cậu uất ức nói: "Chị lại không cho em hôn huhu."
"Đồ lưu manh." Nguyễn Sơ Tinh đỏ bừng tai, vừa mới giơ tay muốn đánh cậu nhưng bị nắm chặt, Đàm Tễ cúi xuống đoạt lấy không khí trong miệng cô, đến khi hôn đủ rồi mới đứng dậy.
Nguyễn Sơ Tinh đánh giá thấp mức độ mặt dày của cậu, ban đầu cậu muốn trở về nhưng đột nhiên lại sáp lại gần: "Nếu đêm nay em không ngủ được thì sao?"
Ngày bình thường khi gặp cô, cậu đã luôn vui vẻ đến cả đêm không thể ngủ, huống hồ hôm nay...
Nguyễn Sơ Tinh muốn nói "Tại sao lại liên quan tới chị?" nhưng Đàm Tễ lại tiếp tục giả bộ đáng thương: "Liệu ngày mai có thể lùi lịch quay không, không biết nếu trạng thái của em không tốt có bị đạo diễn mắng không nữa."
Trẻ con chính là như vậy, luôn dùng hành động ám chỉ để đạt được mục đích cuối cùng, thật ra người khác đã đoán được ý đồ của cậu ấy khi nghe thấy lời nói đầu tiên.
"Vậy nên chị mới bảo em quay về, nếu ở lại đây thì em sẽ càng không thể ngủ được."
"Không phải, nếu chị ôm em đi ngủ, em chắc chắn sẽ ngủ ngon."
Nguyễn Sơ Tinh nhìn cậu một lượt từ trên xuống dưới, không ngờ cậu có thể dám nói ra câu muốn ôm cô đi ngủ như vậy.
"Đàm Tễ, nếu em không đi thì sau này đừng bao giờ vào nhà chị nữa."
Lời cô vừa dứt, Đàm Tễ đã nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.
Nguyễn Sơ Tinh không nhịn được cười, cô khóa cửa và cởi đồ đi vào nhà tắm. Trong hơi nước mờ mịt, cô nghĩ về đêm đó Đàm Tễ gọi tên cô.
Cậu không thấy ngượng ngùng sao? Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy mình còn ngượng ngùng hơn cậu ấy nữa.
Vì cô cũng thích cậu và cũng muốn làm chuyện đó với cậu.
Sau khi mặc đồ ngủ, Nguyễn Sơ Tinh nhận được điện thoại của Lôi Nhất Đồng, anh ta nói: "Cậu có biết mình vừa mới bị ép nghe câu chuyện tình yêu của hai người trong ba phút không?"
Nguyễn Sơ Tinh rót một ly rượu đỏ, cố nén cười: "Có liên quan gì đến mình à?"
"Tại sao không liên quan, Đàm Tễ là người đàn ông của cậu, cậu không quản cậu ta sao?"
Nguyễn Sơ Tinh vừa mới uống một ngụm rượu, suýt chút nữa đã bị sặc.
"Cậu ta liên tục kể cho mình nghe chuyện của hai người ở bên nhau, mình đang nghĩ không biết cậu ấy đã gọi cho bao nhiêu người."
Cô tưởng tượng ra hình ảnh đó, không nhịn được mỉm cười: "Thật trẻ con."
Nhưng nụ cười trên mặt cô không hề nhạt đi.
Lôi Nhất Đồng cười chế giễu: "Cậu ta chưa từng trải đời, chơi như vậy có vui không?"
"Cậu dùng từ 'chơi' không thích hợp lắm đâu?"
"Tại sao không thích hợp, mình không nói về khía cạnh tình cảm đâu."
Lần này cô thật sự nghẹn rồi.
"Nhớ đảm bảo an toàn nhé." Lôi Nhất Đồng cười đến mập mờ: "Nhìn Đàm Tễ cũng biết là người dũng mãnh, lần trước mình thấy cậu ta ở nhà vệ sinh..."
"Cút đi." Nguyễn Sơ Tinh không muốn nghe câu chuyện về nhà vệ sinh của bọn họ: "Lần sau còn nhìn thì mình sẽ gỡ mắt cậu xuống đấy."
Lôi Nhất Đồng: "???"
Anh ta là đàn ông đấy! Đàn ông!
Nguyễn Sơ Tinh cúp máy, đây là lần đầu tiên cô không thể ngủ được vì quá vui vẻ. Có lẽ là nghĩ đến dáng vẻ hào hứng của cậu, cô híp mắt cười.
Ban đầu cô nghĩ hôm sau Đàm Tễ sẽ mệt mỏi, nhưng không ngờ cậu vẫn hào hứng: "Chị, tối qua em đã viết một bản nhạc, tối nay em muốn chơi đàn cho chị nghe."
"Đêm qua em đi ngủ lúc mấy giờ?"
"Bốn giờ." Đàm Tễ ngượng ngùng nói.
"Ngủ một lát đi." Nguyễn Sơ Tinh ôm lấy cậu.
Trên người cô tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng của hoa hồng, Đàm Tễ kìm không được mà chạm vào cổ cô, đôi môi mỏng nhẹ nhàng cọ sát lên làn da trắng nõn.
Nguyễn Sơ Tinh run lên một chút: "An phận một chút đi."
"Chị thật quá nhạy cảm." Cậu thì thầm nói.
Hơi thở nóng bỏng phả vào bên tai cô, Nguyễn Sơ Tinh cảm thấy đầu cô nóng có thể bốc khói rồi, đưa tay nhéo vào eo cậu một cái.
Cô nhìn về phía trước mặt hai người đang đứng, lo lắng những lời nói này có ai nghe thấy, phá hỏng hình ảnh lạnh lùng của cô trong mắt đồng nghiệp. Nhưng rõ ràng, điều đó không có hiệu quả, dù Thẩm Giai Giai không nghe thấy nhưng ánh mắt của cô ấy là mười phần mập mờ.
Chị Sơ Tinh vậy mà lại đỏ mặt, tâm trí Thẩm Giai Giai quay cuồng thật rồi.
Sau khi ăn sáng, ekip bắt đầu quay phim, Đàm Tễ vẫn làm việc một cách nghiêm túc, dù thỉnh thoảng cậu vẫn quay lại nhìn cô hai cái, nhưng hầu hết thời gian đều tập trung nghe ý kiến từ đạo diễn.
Vào thời gian nghỉ buổi trưa, Nguyễn Sơ Tinh đang nói chuyện với phó đạo diễn: "Cậu ấy là một diễn viên mới, còn nhiều điểm yếu, mong các vị chỉ dạy thêm cho cậu ấy."
"Đàm Tễ rất có tiềm năng, chỉ một chút là hiểu rồi. Dù cậu ấy vẫn còn thiếu kỹ năng diễn xuất, nhưng cảm giác ngây ngô đó lại có thể gây ấn tượng mạnh cho người xem."
"Nhưng..."
"Không phải lúc nào cô cũng quan tâm đến người mới như thế này nhỉ." Phó đạo diễn trêu ghẹo.
Nguyễn Sơ Tinh nói đùa một câu: "Chỉ vì cậu ấy ngoan ngoãn thôi."
Vừa mới khen xong, Thẩm Giai Giai đã tiến đến xem chuyện vui, còn không ngại lớn chuyện: "Đàm Tễ nói cậu ấy chỉ muốn chị cho cậu ấy uống nước."
Nguyễn Sơ Tinh: "..." Vả mặt đến quá nhanh như vòi rồng.
"Thường thì cậu ấy không phải như thế đâu."
Cô lúng túng nhìn phó đạo diễn cười, đi đến đá một cái vào ghế của Đàm Tễ: "Uống nước còn muốn chị đến cho em uống, nếu không ngày mai chị mặc quần áo thay em luôn?"
Người nào đó không những không hối lỗi, còn ngạc nhiên hỏi: "Thật sao?"
Vốn đang giận dữ với cậu, Nguyễn Sơ Tinh nghe xong cũng không biết nói gì cho phải, bên tai đỏ lên trừng mắt nhìn cậu.
Một diễn đàn ẩn danh nào đó: [Sự thật là Đàm Tễ đã chơi đùa những người có tên tuổi lớn trên trường quay, không chỉ ép người người quản lý của cậu ấy cho uống nước, còn muốn quản lý mặc quần áo cho cậu ta.]
Lầu 1: [Người quản lý? Nguyễn Sơ Tinh?]
Lầu 2: [Ha, cái topic này cũng quá ngốc đi.]
Lầu 3: [Hù ai đây? Bộ là nước hay là quần áo mà lại nhìn thấy, lấy bộ dạng hung dữ của Nguyễn Sơ Tinh, còn có người dám ra lệnh cho cô ấy sao?]
Lầu 4: [Có chuyện gì xảy ra vậy? Khán giả cũng thay đổi rồi à? Chưa xem video trước đây của Thẩm Lâm Gia sao? Ở trước mặt Nguyễn Sơ Tinh, Thẩm Lâm Gia còn không dám nói lời nào.]
Lầu 5: [Người có đầu óc cũng không tin cái topic này, nếu Nguyễn Sơ Tinh hầu hạ Đàm Tễ mặc quần áo, tôi sẽ bò vòng quanh ba lần trên sân.]
Nhưng bọn họ không biết rằng, ngày hôm sau Nguyễn Sơ Tinh thật sự giúp Đàm Tễ mặc quần áo, không chỉ như thế, người nào đó còn nũng nịu mong được cô trêu ghẹo.
"Dáng người của em có tốt không? Chị không muốn sờ một chút sao?"
Khi phát hiện ra cô rất dễ xấu hổ, cậu càng ngày càng bạo hơn: "Tại sao chị lại đỏ mặt vậy? Thật muốn cắn chị một cái."
Nguyễn Sơ Tinh run lên một chút, tay nắm vào áo sơ mi của cậu.
"Em... Em buông ra."
Đàm Tễ ngoan ngoãn thả nhẹ tay cô ra, nhưng giây tiếp theo, cậu lại cắn vào cổ của cô.
"Em đang làm gì vậy..." Đụng phải quỷ hút máu à?
"Đánh dấu chị đó, để mọi người đều biết chị đã có bạn trai rồi." Cậu cười ngọt ngào.
Nguyễn Sơ Tinh soi gương nhìn thấy dấu dâu tây trên cổ mình, mới nhận ra cậu ghen vì thấy cô nói chuyện cùng phó đạo diễn.