Chương 32: Quá đáng
Trans: XuXu
Beta: Nê
—
Hình như là đang gọi cô?
Nguyễn Sơ Tinh mơ hồ đáp lại một tiếng, nhưng cô thực sự đã quá buồn ngủ, liền trực tiếp ngồi trên sàn nhà mà ngủ rồi.
Đàm Tễ bước chân trần ra, tóc cậu còn chưa khô, trên người mang theo hơi nước. Vừa cúi đầu thì nhìn thấy cô gái đang dựa vào tường, quần áo trên người không chỉnh tề.
Đàm Tễ cau mày, cúi xuống bế cô trở về giường: "Sao chị chẳng ngoan chút nào vậy?"
Lỡ như cảm lạnh thì làm sao đây?
Đàm Tễ tăng nhiệt độ của điều hòa lên vài độ, cúi đầu thì nhìn thấy cô đưa tay lay quần áo của mình, Đàm Tễ giữ lấy cái tay không an phận của cô ấy, đầu ngón tay không cẩn thận động vào nơi không nên động.
Hầu kết của cậu trượt lên trượt xuống, giống như bị bỏng mà đột nhiên rút tay về.
Nguyễn Sơ Tinh tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, cô xoa xoa đầu, giật mình nhớ ra hôm nay còn có chuyện chưa xử lý.
"Chị ơi! Chị tỉnh rồi!"
Nguyễn Sơ Tinh vừa ngẩng đầu, ngây ra một lúc, cô nhìn thấy Đàm Tễ mặc một cái tạp dề hình con thỏ đáng yêu, trên tay đang cầm bữa sáng đã chuẩn bị tươm tất: "Mau dậy ăn sáng đi, chắc là chị đói rồi. Còn nữa, em đã giúp chị xin nghỉ cho hoạt động sắp tới rồi ạ."
Cậu cười lên như mang theo tia sáng, Nguyễn Sơ Tinh suýt nữa thì quên mất việc tối hôm qua mình đã từ chối cậu.
Cô không nói gì, đánh răng rửa mặt xong thì ngồi xuống miếng có miếng không mà húp cháo: "Đàm Tễ...... Rất khó ăn."
"Vậy để em làm lại cho chị một phần khác." Cậu cụp mắt xuống có chút phiền não, sao chị lại không thích chứ? Hình như không phải là rất khó ăn, lẽ nào là vị giác của cậu có vấn đề à?
"Chị muốn uống nước."
Đàm Tễ nhanh chóng rót một ly nước ấm mang đến: "Chị uống nước đi."
Cô uống một ngụm, khuôn mặt lạnh lùng nói: "Nóng."
Cậu bé bỗng chốc sững người, đột nhiên hiểu ra Nguyễn Sơ Tinh là đang cố ý làm khó mình, cậu mở miệng nhưng không bết nên nói gì, đôi mắt trong veo kia rõ ràng là đã bị tổn thương, nhưng vẫn nở nụ cười: "Không sao, em thổi một chút thì sẽ không nóng nữa, chị uống chậm một chút, muốn em đút cho không?"
"Cậu không giận sao?" Nguyễn Sơ Tinh thật sự là đang cố ý, "Có phải là người khác có làm tổn thương cậu thế nào thì cậu vẫn không sao đúng không?"
Cô hỏi câu này không phải là chất vấn, mà là đang giận bản thân tối hôm qua đã làm tổn thương trái tim của cậu, giận cậu không trách mình.
Đàm Tễ có chút bối rối, lại có chút tủi thân: "Em...... Em chỉ muốn đối tốt với chị, chỉ muốn làm cho chị vui thôi."
Sự chân thành của thiếu niên là thứ làm cho lòng người ta cảm động nhất...... Hốc mắt cô ươn ướt, mất một hồi lâu mới nhìn đi nơi khác mà nói: "Đầu óc của cậu có phải là không được bình thường không?"
Cô đã ức hiếp cậu như vậy rồi, sao còn đối tốt với cô chứ?
"Không có! IQ của em rất bình thường, em còn học cùng một trường đại học với chị đấy. Chị không được kì thị em." Cậu có chút xúc động.
Nguyễn Sơ Tinh giật lấy ly nước từ trên tay cậu, nhịn cười mà nói: "Gọi một tiếng đàn chị nghe xem."
Đàm Tễ có chút ngại ngùng, cúi xuống ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Đàn chị."
Nguyễn Sơ Tinh xoa xoa đầu tóc mềm mại xõa tung của cậu, nhỏ nhẹ nói: "Chị có thể rút lại việc đã làm tối hôm qua không?"
Nói xong cô liền có chút xấu hổ.
Chơi xấu trước mặt một cậu nhóc như vậy, rút lại những lời đã nói, những việc đã làm có phải là không tốt lắm không?
Mắt của Đàm Tễ sáng lên, lại sợ bản thân đã hiểu sai ý, nên mới cẩn thận dè dặt hỏi: "Chuyện gì tối qua ạ?"
Nguyễn Sơ Tinh xấu hổ, vành tai đỏ cả lên: "Việc đã từ chối cậu, chị không phải là cố ý đâu."
Cô chỉ là trong phút chốc nao núng và sợ hãi, giống như người đã nửa cuộc đời bước đi trong bóng tối không dám tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Người đó là Đàm Tễ chứ không phải ai khác, cô nên có dũng khí lớn hơn mới đúng.
Cho nên Nguyễn Sơ Tinh lại nói: "Cậu cứ coi như người hôm qua không phải là chị đi."
"Thật sao?" Ý cười trên mặt Đàm Tễ không thể ngăn lại được, cậu đứng dậy, tràn đầy sức sống nói: "Chị ơi, ý của chị là em vẫn còn cơ hội có đúng không?"
Cô nâng trán: "Cậu có sợ là chị đang trêu chọc cậu không?"
"Không sợ, thứ mà em sợ là trong mắt của chị từ trước đến nay chưa từng có em." Cậu phấn khích đến nỗi đầu ngón tay đều run lên.
"Đồ ngốc. Nếu như chị mang cậu đi bán, có phải là cậu còn muốn đếm tiền cho chị không?"
Cậu gấp gáp nói: "Không được, chị không thể bán em, cái gì em cũng làm được hết, lại còn rất ngoan. Nếu chị cần tiền, em cũng có thể cho chị."
Nguyễn Sơ Tinh triệt để không biết nên nói gì nữa, cô cụp mắt xuống tiếp tục ăn cháo, đột nhiên nhớ đến gì đó ngoắc tay về phía cậu.
"Cậu chưa ăn sáng đúng không, đến đây cùng ăn đi."
Đàm Tễ nhanh chóng ngồi bên cạnh Nguyễn Sơ Tinh, vừa định tự mình múc một bát, không ngờ cái muỗng đã đưa đến, cậu do dự: "Chị, đây là cái chị đã dùng qua."
"Cậu chê chị?"
Cậu nhanh chóng nói: "Không phải, em sợ chị chê em."
Đàm Tễ chậm rãi ăn một miếng, sau đó vành tai đều đỏ lên.
Cậu cảm thấy chị ấy sáng hôm nay thật dịu dàng, không những không ghét bỏ cậu như mọi khi, còn đút cho cậu ăn sáng. thậm chí sau khi ăn xong còn ngồi vào trong lòng của cậu.
"Chị, chị đang làm gì vậy."
Cả người Đàm Tễ đều đóng băng, cơ bắp ở chân căng ra, cơ thể của cô gái áp vào người của cậu, cậu ấy không dám động đậy, sợ không cẩn thận sờ vào cô.
Phía sau là lưng ghế sofa, cậu chỉ đành ngả người ra sau, "Chị......" Giọng nói nhẹ nhàng run lên.
"Có phải lần trước chị đã dạy em nắm tay như thế nào không?"
Cậu ngoan ngoãn gật đầu. Cô nhìn dáng vẻ trẻ trung của cậu, thực sự là không nhịn nổi nữa: "Dạy em thêm một thứ nữa."
Đàm Tễ còn chưa hỏi đó là gì thì môi đã bị cô hôn, mùi hương trên người cô gái trực tiếp xâm chiếm tất cả giác quan của cậu, khắp người cậu nóng hầm hập, đặc biệt là cảm giác được bàn tay đang làm loạn trên cơ bụng mình.
Chị đang làm gì vậy? Chiếc lưỡi nhỏ bé đang cố gắng cạy hai hàm răng của cậu ra, Đàm Tễ không hiểu đây là ý gì, chớp chớp mắt không phối hợp.
Nguyễn Sơ Tinh thả cậu ra: "Có thể mở miệng ra không?"
"A? Tại sao?"
"Bở vì chị đang dạy em hôn lưỡi, em rốt cuộc có muốn học hay không?"
Nghe thấy hai từ 'hôn lưỡi', Đàm Tễ không suy nghĩ được gì nữa, cậu lắp bắp: "Muốn...... Muốn học, cô giáo Nguyễn dạy cho em đi."
Gò má Nguyễn Sơ Tinh chợt đỏ lên, cậu gọi cô bằng cách gọi kỳ lạ gì vậy.
Lúc này Đàm Tễ phối hợp hơn rồi, trong không khí tràn ngập âm thanh khe khẽ, Nguyễn Sơ Tinh thở hổn hển, thả ra: "Đã học được chưa?"
"Chưa." Đàm Tễ chớp mắt, "Cô giáo dạy thêm một lúc nữa đi."
Giả vờ không biết, chị ấy có thể sẽ dạy cậu mãi.
Vành tai cô chợt đỏ lên: "Chỉ sợ là cả đời này em cũng không học được nhỉ."
Khuôn mặt vô tội của Đàm Tễ bị nói trúng tim đen: "Em hơi ngốc ạ."
"......." Vẫn là lần đầu tiên thấy người...... Nói bản thân mình như vậy, dáng vẻ còn rất hùng hồn.
Đàm Tễ lúc này đã choáng váng, nằm trên sofa bị người khác chiếm tiện nghi, Nguyễn Sơ Tinh ngây người một lúc, những kí ức đã bị mất đi khi uống say dần dần hiện ra: "Tối hôm qua có phải là chị cũng sàm sỡ em như vậy không?"
Mặt cậu đầy sự mong chờ: "Vậy thì chị có chịu trách nhiệm không?"
"Không muốn chịu trách nhiệm, có tiện nghi mà không chiếm thì chính là đồ ngốc." Nguyễn Sơ Tinh cố ý trêu chọc cậu, lại đưa tay ra sờ vài cái.
Đàm Tễ liếm liếm môi: "Vậy...... Vậy em có thể sờ lại không."
"Có thể." Cô rất nói một cách rất hào phóng.
Đàm Tễ mở to mắt, Nguyễn Sơ Tinh đồng ý một cách dễ dàng như vậy, cậu lại không dám động thủ.
Cô đột nhiên cười, biết ngay là cậu nhóc không có lá gan này. Nguyễn Sơ Tinh dần dần trở nên càn rỡ, nhưng cậu phát hiện một chuyện rất xấu hổ, cậu nhỏ ở thân dưới tinh lực dồi dào hình như là xảy ra thay đổi rồi.
Cô bị cộm, không an phận mà động một chút, trong lòng nghĩ không cẩn thận quá đáng rồi.
Cậu nhóc làm sao mà chịu nổi sự trêu chọc. Đàm Tễ lúng túng, vội vàng giải thích: "Xin lỗi chị, em không phải là cố ý đâu."
Nguyễn Sơ Tinh 'Ồ' một tiếng, rồi nhanh chóng leo xuống.
Cậu sụt sùi: "Em thật sự không cố ý đâu, môi của chị rất ngọt, em vẫn muốn ăn, không biết làm sao nó lại như vậy nữa."
Vành tai Nguyễn Sơ Tinh đỏ lên, cậu đang nói lung tung gì vậy.
Cô muốn leo xuống, đột nhiên có một hình ảnh hiện ra trong tâm trí.
Tối hôm qua hình như cô nghe thấy cậu nhóc gọi tên của mình ở trong nhà tắm, lúc đó uống nhiều rồi tưởng là cậu gọi mình, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, hình như bên trong còn có âm thanh kỳ quái gì đó. Rất kì lạ, rất không đúng......
Không phải là cậu ấy đã ở trong nhà tắm làm loại chuyện đó chứ? Nguyễn Sơ Tinh không muốn tưởng tượng, nhưng mà trong đầu tự động hiện ra hình ảnh đó.
Tai của Nguyễn Sơ Tinh không ngừng đỏ lên, cả khuôn mặt cũng đỏ lên: "Tối hôm qua em đã ở trong phòng tắm làm gì rồi?"
Mới đầu cậu ấy ngơ ngác một lúc, sau đó trở nên lúng túng, cậu nghĩ rằng Nguyễn Sơ Tinh ghét bỏ mình, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Xin lỗi chị, em không phải là cố ý đâu, là...... Quá khó chịu, em không nhịn được nên mới như vậy."
Cô cố tình hỏi: "Vậy tại sao lại gọi chị?"
Đàm Tễ cảm thấy bản thân quá dơ bẩn, sao lại có thể như vậy: "Em...... Xin lỗi."
Lần này cậu đến giải thích cũng không giải thích rõ được, sao cậu có thể gọi chị ấy chứ, chị ấy nhất định cảm thấy cậu ấy ghê tởm, cậu cũng cảm thấy mình rất ghê tởm.
"Sao lại khóc rồi?" Nguyễn Sơ Tinh không còn cách nào với cậu nhóc thích làm nũng khóc thút thít trước mặt mình như thế này, cô giơ tay lên lau nước mắt của cậu.
"Bởi vì em thật kinh tởm."
"......." Nguyễn Sơ Tinh không ngờ là cậu ấy sẽ nói như vậy, "Không kinh tởm, chị biết là em thích chị. Nhưng mà sau này đừng có chưa có việc gì đã như vậy rồi, không tốt cho sức khỏe có biết không?"
Đàm Tễ ngơ ngác, trên mi vẫn còn đọng lại nước mắt, ươn ướt.
Chị đang dỗ cậu, cô trước đây căn bản sẽ không dỗ dành cậu như vậy. Đàm Tễ càng cảm thấy khó chịu, cả người cứng đờ nhìn cô, thật là muốn ăn sạch chị ấy.
Cậu uất ức: "Chị ơi, đau."
Nguyễn Sơ Tinh không nhìn cậu nữa: "Chị về trước đây, em tự giải quyết đi."
Cô mở cửa ra, dựa vào tường thở hổn hển. Vừa mới bước ra khỏi cửa phòng mình thì thấy bà Trần đi đến: "Tối qua gọi điện thoại cho con cả đêm, con đi đâu vậy?"
Tối qua bà ấy muốn đến đón sinh nhật với Nguyễn Sơ Tinh, kết quả phát hiện đến nhà cô cũng không về.
Nguyễn Sơ Tinh giật mình, nhanh chóng lùi về sau một bước. Trong lòng cô nghĩ cũng may là mình đã bước ra sớm vài giây, không thì đến lúc bà nhìn thấy cô bước ra từ nhà hàng xóm thì giải thích thế nào đây?
Bà Trần ngửi thấy mùi rượu trên người Nguyễn Sơ Tinh: "Đã uống rượu à?"
Nhìn thấy dáng vẻ giận dỗi của mẹ, Nguyễn Sơ Tinh nuốt nước bọt: "Chỉ là tụ họp với đồng nghiệp, uống một chút rượu thôi ạ."
"Tụ họp với đồng nghiệp, ở bên ngoài cả buổi tối?"
"Mấy người đồng nghiệp đó mẹ đều quen biết, cũng không xảy ra chuyện gì." Cô có chút chột dạ.
"Không xảy ra cái gì?" Bà Trần đi một vòng quanh cô ấy, cứ cảm thấy cái dáng vẻ dỏ mặt này của cô không bình thường, "Nếu như không xảy ra chuyện gì thì tại sao con lại có vẻ mặt chột dạ như đang giấu đàn ông vậy?"
Beta: Nê
—
Hình như là đang gọi cô?
Nguyễn Sơ Tinh mơ hồ đáp lại một tiếng, nhưng cô thực sự đã quá buồn ngủ, liền trực tiếp ngồi trên sàn nhà mà ngủ rồi.
Đàm Tễ bước chân trần ra, tóc cậu còn chưa khô, trên người mang theo hơi nước. Vừa cúi đầu thì nhìn thấy cô gái đang dựa vào tường, quần áo trên người không chỉnh tề.
Đàm Tễ cau mày, cúi xuống bế cô trở về giường: "Sao chị chẳng ngoan chút nào vậy?"
Lỡ như cảm lạnh thì làm sao đây?
Đàm Tễ tăng nhiệt độ của điều hòa lên vài độ, cúi đầu thì nhìn thấy cô đưa tay lay quần áo của mình, Đàm Tễ giữ lấy cái tay không an phận của cô ấy, đầu ngón tay không cẩn thận động vào nơi không nên động.
Hầu kết của cậu trượt lên trượt xuống, giống như bị bỏng mà đột nhiên rút tay về.
Nguyễn Sơ Tinh tỉnh lại thì đã là sáng hôm sau, cô xoa xoa đầu, giật mình nhớ ra hôm nay còn có chuyện chưa xử lý.
"Chị ơi! Chị tỉnh rồi!"
Nguyễn Sơ Tinh vừa ngẩng đầu, ngây ra một lúc, cô nhìn thấy Đàm Tễ mặc một cái tạp dề hình con thỏ đáng yêu, trên tay đang cầm bữa sáng đã chuẩn bị tươm tất: "Mau dậy ăn sáng đi, chắc là chị đói rồi. Còn nữa, em đã giúp chị xin nghỉ cho hoạt động sắp tới rồi ạ."
Cậu cười lên như mang theo tia sáng, Nguyễn Sơ Tinh suýt nữa thì quên mất việc tối hôm qua mình đã từ chối cậu.
Cô không nói gì, đánh răng rửa mặt xong thì ngồi xuống miếng có miếng không mà húp cháo: "Đàm Tễ...... Rất khó ăn."
"Vậy để em làm lại cho chị một phần khác." Cậu cụp mắt xuống có chút phiền não, sao chị lại không thích chứ? Hình như không phải là rất khó ăn, lẽ nào là vị giác của cậu có vấn đề à?
"Chị muốn uống nước."
Đàm Tễ nhanh chóng rót một ly nước ấm mang đến: "Chị uống nước đi."
Cô uống một ngụm, khuôn mặt lạnh lùng nói: "Nóng."
Cậu bé bỗng chốc sững người, đột nhiên hiểu ra Nguyễn Sơ Tinh là đang cố ý làm khó mình, cậu mở miệng nhưng không bết nên nói gì, đôi mắt trong veo kia rõ ràng là đã bị tổn thương, nhưng vẫn nở nụ cười: "Không sao, em thổi một chút thì sẽ không nóng nữa, chị uống chậm một chút, muốn em đút cho không?"
"Cậu không giận sao?" Nguyễn Sơ Tinh thật sự là đang cố ý, "Có phải là người khác có làm tổn thương cậu thế nào thì cậu vẫn không sao đúng không?"
Cô hỏi câu này không phải là chất vấn, mà là đang giận bản thân tối hôm qua đã làm tổn thương trái tim của cậu, giận cậu không trách mình.
Đàm Tễ có chút bối rối, lại có chút tủi thân: "Em...... Em chỉ muốn đối tốt với chị, chỉ muốn làm cho chị vui thôi."
Sự chân thành của thiếu niên là thứ làm cho lòng người ta cảm động nhất...... Hốc mắt cô ươn ướt, mất một hồi lâu mới nhìn đi nơi khác mà nói: "Đầu óc của cậu có phải là không được bình thường không?"
Cô đã ức hiếp cậu như vậy rồi, sao còn đối tốt với cô chứ?
"Không có! IQ của em rất bình thường, em còn học cùng một trường đại học với chị đấy. Chị không được kì thị em." Cậu có chút xúc động.
Nguyễn Sơ Tinh giật lấy ly nước từ trên tay cậu, nhịn cười mà nói: "Gọi một tiếng đàn chị nghe xem."
Đàm Tễ có chút ngại ngùng, cúi xuống ngoan ngoãn gọi một tiếng: "Đàn chị."
Nguyễn Sơ Tinh xoa xoa đầu tóc mềm mại xõa tung của cậu, nhỏ nhẹ nói: "Chị có thể rút lại việc đã làm tối hôm qua không?"
Nói xong cô liền có chút xấu hổ.
Chơi xấu trước mặt một cậu nhóc như vậy, rút lại những lời đã nói, những việc đã làm có phải là không tốt lắm không?
Mắt của Đàm Tễ sáng lên, lại sợ bản thân đã hiểu sai ý, nên mới cẩn thận dè dặt hỏi: "Chuyện gì tối qua ạ?"
Nguyễn Sơ Tinh xấu hổ, vành tai đỏ cả lên: "Việc đã từ chối cậu, chị không phải là cố ý đâu."
Cô chỉ là trong phút chốc nao núng và sợ hãi, giống như người đã nửa cuộc đời bước đi trong bóng tối không dám tiếp xúc với ánh sáng mặt trời. Người đó là Đàm Tễ chứ không phải ai khác, cô nên có dũng khí lớn hơn mới đúng.
Cho nên Nguyễn Sơ Tinh lại nói: "Cậu cứ coi như người hôm qua không phải là chị đi."
"Thật sao?" Ý cười trên mặt Đàm Tễ không thể ngăn lại được, cậu đứng dậy, tràn đầy sức sống nói: "Chị ơi, ý của chị là em vẫn còn cơ hội có đúng không?"
Cô nâng trán: "Cậu có sợ là chị đang trêu chọc cậu không?"
"Không sợ, thứ mà em sợ là trong mắt của chị từ trước đến nay chưa từng có em." Cậu phấn khích đến nỗi đầu ngón tay đều run lên.
"Đồ ngốc. Nếu như chị mang cậu đi bán, có phải là cậu còn muốn đếm tiền cho chị không?"
Cậu gấp gáp nói: "Không được, chị không thể bán em, cái gì em cũng làm được hết, lại còn rất ngoan. Nếu chị cần tiền, em cũng có thể cho chị."
Nguyễn Sơ Tinh triệt để không biết nên nói gì nữa, cô cụp mắt xuống tiếp tục ăn cháo, đột nhiên nhớ đến gì đó ngoắc tay về phía cậu.
"Cậu chưa ăn sáng đúng không, đến đây cùng ăn đi."
Đàm Tễ nhanh chóng ngồi bên cạnh Nguyễn Sơ Tinh, vừa định tự mình múc một bát, không ngờ cái muỗng đã đưa đến, cậu do dự: "Chị, đây là cái chị đã dùng qua."
"Cậu chê chị?"
Cậu nhanh chóng nói: "Không phải, em sợ chị chê em."
Đàm Tễ chậm rãi ăn một miếng, sau đó vành tai đều đỏ lên.
Cậu cảm thấy chị ấy sáng hôm nay thật dịu dàng, không những không ghét bỏ cậu như mọi khi, còn đút cho cậu ăn sáng. thậm chí sau khi ăn xong còn ngồi vào trong lòng của cậu.
"Chị, chị đang làm gì vậy."
Cả người Đàm Tễ đều đóng băng, cơ bắp ở chân căng ra, cơ thể của cô gái áp vào người của cậu, cậu ấy không dám động đậy, sợ không cẩn thận sờ vào cô.
Phía sau là lưng ghế sofa, cậu chỉ đành ngả người ra sau, "Chị......" Giọng nói nhẹ nhàng run lên.
"Có phải lần trước chị đã dạy em nắm tay như thế nào không?"
Cậu ngoan ngoãn gật đầu. Cô nhìn dáng vẻ trẻ trung của cậu, thực sự là không nhịn nổi nữa: "Dạy em thêm một thứ nữa."
Đàm Tễ còn chưa hỏi đó là gì thì môi đã bị cô hôn, mùi hương trên người cô gái trực tiếp xâm chiếm tất cả giác quan của cậu, khắp người cậu nóng hầm hập, đặc biệt là cảm giác được bàn tay đang làm loạn trên cơ bụng mình.
Chị đang làm gì vậy? Chiếc lưỡi nhỏ bé đang cố gắng cạy hai hàm răng của cậu ra, Đàm Tễ không hiểu đây là ý gì, chớp chớp mắt không phối hợp.
Nguyễn Sơ Tinh thả cậu ra: "Có thể mở miệng ra không?"
"A? Tại sao?"
"Bở vì chị đang dạy em hôn lưỡi, em rốt cuộc có muốn học hay không?"
Nghe thấy hai từ 'hôn lưỡi', Đàm Tễ không suy nghĩ được gì nữa, cậu lắp bắp: "Muốn...... Muốn học, cô giáo Nguyễn dạy cho em đi."
Gò má Nguyễn Sơ Tinh chợt đỏ lên, cậu gọi cô bằng cách gọi kỳ lạ gì vậy.
Lúc này Đàm Tễ phối hợp hơn rồi, trong không khí tràn ngập âm thanh khe khẽ, Nguyễn Sơ Tinh thở hổn hển, thả ra: "Đã học được chưa?"
"Chưa." Đàm Tễ chớp mắt, "Cô giáo dạy thêm một lúc nữa đi."
Giả vờ không biết, chị ấy có thể sẽ dạy cậu mãi.
Vành tai cô chợt đỏ lên: "Chỉ sợ là cả đời này em cũng không học được nhỉ."
Khuôn mặt vô tội của Đàm Tễ bị nói trúng tim đen: "Em hơi ngốc ạ."
"......." Vẫn là lần đầu tiên thấy người...... Nói bản thân mình như vậy, dáng vẻ còn rất hùng hồn.
Đàm Tễ lúc này đã choáng váng, nằm trên sofa bị người khác chiếm tiện nghi, Nguyễn Sơ Tinh ngây người một lúc, những kí ức đã bị mất đi khi uống say dần dần hiện ra: "Tối hôm qua có phải là chị cũng sàm sỡ em như vậy không?"
Mặt cậu đầy sự mong chờ: "Vậy thì chị có chịu trách nhiệm không?"
"Không muốn chịu trách nhiệm, có tiện nghi mà không chiếm thì chính là đồ ngốc." Nguyễn Sơ Tinh cố ý trêu chọc cậu, lại đưa tay ra sờ vài cái.
Đàm Tễ liếm liếm môi: "Vậy...... Vậy em có thể sờ lại không."
"Có thể." Cô rất nói một cách rất hào phóng.
Đàm Tễ mở to mắt, Nguyễn Sơ Tinh đồng ý một cách dễ dàng như vậy, cậu lại không dám động thủ.
Cô đột nhiên cười, biết ngay là cậu nhóc không có lá gan này. Nguyễn Sơ Tinh dần dần trở nên càn rỡ, nhưng cậu phát hiện một chuyện rất xấu hổ, cậu nhỏ ở thân dưới tinh lực dồi dào hình như là xảy ra thay đổi rồi.
Cô bị cộm, không an phận mà động một chút, trong lòng nghĩ không cẩn thận quá đáng rồi.
Cậu nhóc làm sao mà chịu nổi sự trêu chọc. Đàm Tễ lúng túng, vội vàng giải thích: "Xin lỗi chị, em không phải là cố ý đâu."
Nguyễn Sơ Tinh 'Ồ' một tiếng, rồi nhanh chóng leo xuống.
Cậu sụt sùi: "Em thật sự không cố ý đâu, môi của chị rất ngọt, em vẫn muốn ăn, không biết làm sao nó lại như vậy nữa."
Vành tai Nguyễn Sơ Tinh đỏ lên, cậu đang nói lung tung gì vậy.
Cô muốn leo xuống, đột nhiên có một hình ảnh hiện ra trong tâm trí.
Tối hôm qua hình như cô nghe thấy cậu nhóc gọi tên của mình ở trong nhà tắm, lúc đó uống nhiều rồi tưởng là cậu gọi mình, nhưng mà bây giờ nghĩ lại, hình như bên trong còn có âm thanh kỳ quái gì đó. Rất kì lạ, rất không đúng......
Không phải là cậu ấy đã ở trong nhà tắm làm loại chuyện đó chứ? Nguyễn Sơ Tinh không muốn tưởng tượng, nhưng mà trong đầu tự động hiện ra hình ảnh đó.
Tai của Nguyễn Sơ Tinh không ngừng đỏ lên, cả khuôn mặt cũng đỏ lên: "Tối hôm qua em đã ở trong phòng tắm làm gì rồi?"
Mới đầu cậu ấy ngơ ngác một lúc, sau đó trở nên lúng túng, cậu nghĩ rằng Nguyễn Sơ Tinh ghét bỏ mình, giọng nói mang theo tiếng nức nở: "Xin lỗi chị, em không phải là cố ý đâu, là...... Quá khó chịu, em không nhịn được nên mới như vậy."
Cô cố tình hỏi: "Vậy tại sao lại gọi chị?"
Đàm Tễ cảm thấy bản thân quá dơ bẩn, sao lại có thể như vậy: "Em...... Xin lỗi."
Lần này cậu đến giải thích cũng không giải thích rõ được, sao cậu có thể gọi chị ấy chứ, chị ấy nhất định cảm thấy cậu ấy ghê tởm, cậu cũng cảm thấy mình rất ghê tởm.
"Sao lại khóc rồi?" Nguyễn Sơ Tinh không còn cách nào với cậu nhóc thích làm nũng khóc thút thít trước mặt mình như thế này, cô giơ tay lên lau nước mắt của cậu.
"Bởi vì em thật kinh tởm."
"......." Nguyễn Sơ Tinh không ngờ là cậu ấy sẽ nói như vậy, "Không kinh tởm, chị biết là em thích chị. Nhưng mà sau này đừng có chưa có việc gì đã như vậy rồi, không tốt cho sức khỏe có biết không?"
Đàm Tễ ngơ ngác, trên mi vẫn còn đọng lại nước mắt, ươn ướt.
Chị đang dỗ cậu, cô trước đây căn bản sẽ không dỗ dành cậu như vậy. Đàm Tễ càng cảm thấy khó chịu, cả người cứng đờ nhìn cô, thật là muốn ăn sạch chị ấy.
Cậu uất ức: "Chị ơi, đau."
Nguyễn Sơ Tinh không nhìn cậu nữa: "Chị về trước đây, em tự giải quyết đi."
Cô mở cửa ra, dựa vào tường thở hổn hển. Vừa mới bước ra khỏi cửa phòng mình thì thấy bà Trần đi đến: "Tối qua gọi điện thoại cho con cả đêm, con đi đâu vậy?"
Tối qua bà ấy muốn đến đón sinh nhật với Nguyễn Sơ Tinh, kết quả phát hiện đến nhà cô cũng không về.
Nguyễn Sơ Tinh giật mình, nhanh chóng lùi về sau một bước. Trong lòng cô nghĩ cũng may là mình đã bước ra sớm vài giây, không thì đến lúc bà nhìn thấy cô bước ra từ nhà hàng xóm thì giải thích thế nào đây?
Bà Trần ngửi thấy mùi rượu trên người Nguyễn Sơ Tinh: "Đã uống rượu à?"
Nhìn thấy dáng vẻ giận dỗi của mẹ, Nguyễn Sơ Tinh nuốt nước bọt: "Chỉ là tụ họp với đồng nghiệp, uống một chút rượu thôi ạ."
"Tụ họp với đồng nghiệp, ở bên ngoài cả buổi tối?"
"Mấy người đồng nghiệp đó mẹ đều quen biết, cũng không xảy ra chuyện gì." Cô có chút chột dạ.
"Không xảy ra cái gì?" Bà Trần đi một vòng quanh cô ấy, cứ cảm thấy cái dáng vẻ dỏ mặt này của cô không bình thường, "Nếu như không xảy ra chuyện gì thì tại sao con lại có vẻ mặt chột dạ như đang giấu đàn ông vậy?"