Chương 7: Đồ Khốn (7)
Editor: Cá
Wattpad: _Cas2619_
Sau khi đến bệnh viện, thứ tự kiểm tra của Tô Ninh Hi được xếp hạng nhất, đây là vì để cậu nhanh chóng kết thúc, sau đó trở về nghỉ ngơi thật tốt.
Rốt cuộc hai tuần trước mới hoàn thành quá trình di căn tủy xương, tuy nói hiện tại đã khôi phục, nhưng bác sĩ điều trị của Tô Ninh Hi vẫn kiến nghị nên tập trung nghỉ ngơi trong giai đoạn sau, tranh thủ không lưu lại bất kì khả năng phát sinh ra bệnh ẩn.
Đối với việc này, Tô Tần cùng Trình Tử Phong đương nhiên là đồng ý, bọn họ cũng trước tiên xin một suất đi kiểm tra đặc biệt, khi Tô Ninh Hi đã tiến vào phòng kiểm tra, thì những người còn lại liền chờ ở bên ngoài.
Tô Vân Thanh nhìn tấm thẻ đăng kí trong tay, xếp thứ mười bảy.
Này cho hắn biết ở phía trước hắn, còn có mười sáu danh bạn cùng lứa tuổi chờ tiến hành huyết mạch kiểm tra đo lường, xác nhận có thể hóa thành nguyên hình hay không...
Bởi vì trung tâm bệnh viện kiểm tra đo lường kinh nghiệm phong phú,quy trình xét nghiệm chuẩn, bởi vậy bình quân, mỗi một vị ấu tể cần thời gian không dài, đại khái mười phút một người, có thể nói vừa nhanh, tiện lợi mà hiệu suất còn cao.
Chờ Tô Ninh Hi mở ra hai cánh, giống như thiên sứ hạ phàm, khi cậu ta bước ra khỏi phòng kiểm tra, Tô Vân Thanh mới vừa ăn luôn cục thạch trái cây thứ sáu.
Trong túi hắn phình phình, còn có mười mấy cái, đây đều là những ấu tể khác bí mật nhét vào.
Lúc đầu, Tô Vân Thanh cũng không muốn, hắn cùng những người này cũng không quen thuộc, cho dù là bạn học cùng cấp cùng trường nhưng ngày thường cũng không chào hỏi, càng không giao tiếp với bọn họ.
Tô Vân Thanh đối với việc này tỏ vẻ không sao cả, thân là một đứa con riêng, ngày thường không nhìn thấy hắn là chuyện hết sức bình thường.
Huống chi đám bạn cùng lứa tuổi chỉ là coi thường, ở dưới sự giám sát của giáo viên cùng các gia trưởng, không có xảy ra hành vi làm người khác quá mức căm thù.
Chờ tới khi lên đại học, kia mới là biển rộng trời cao, cùng tuyên quyền bắt tay áo chiến trường(*).
(*): Xắn tay áo lên, nắm tay lại thành nắm đấm. Mô tả đã sẵn sàng để làm điều gì đó.
[Cá: kiểu xắn tay áo chuẩn bị quánh lộn á =))]
Nhưng thời điểm những người đó tìm được cậu, lại bày ra dáng nếu nhà ngươi không hỗ trợ, ta liền làm bộ dáng nôn mửa đến chết trước mặt ngươi, thậm chí có thể bắn lên giày và ống quần ngươi.
Tô Vân Thanh không hiểu như thế nào mà đám nhãi con này, ngày thường là như thế nào cách xa vạn dặm, lại quan sát ra cậu có một chút thói ở sạch...
Cậu cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy tốt hơn vẫn là giữ nguyên môi trường xung quanh đây sạch sẽ, vì vậy cậu liền lấy những cái pudding nhỏ đó, nếu ăn không hết liền mang về nhà ăn khuya.
Trong lòng như vậy tính toán, Tô Vân Thanh lại mở ra một cái bao bì, đem cục pudding trắng trắng nộn nộn cẩn thận nặn ra.
Xung quanh nổi loạn, mọi người đều ngạc nhiên trước bộ cánh trắng muốt của Tô Ninh Hi..
Đám ấu tể cùng tuổi hưng phấn vây quanh cậu ta, không che giấu đáy mắt hâm mộ cùng thưởng thức.
"Đó chính là nguyên hình của vũ tộc sao?!"
"Đây là hình dáng cổ xưa nào nha, cũng quá đẹp đi."
"Tô Ninh Hi thật là quá loá mắt..."
Các đại nhân thành niên đã lâu đứng ở một bên, nhìn đám ấu tể nháo thành một đoàn, một bên đốc thúc xếp hàng, một bên thấp giọng nói chuyện với nhau.
"Không phải nguyên hình, chỉ có một bộ phận là nguyên hình thôi."
"Đúng vậy, truyền thừa huyết mạch của vũ tộc thực khắc nghiệt, cả thế hệ trước cũng chỉ có Trình Tử Phong thượng tướng kế thừa... Trước mắt trên thế giới chỉ có duy nhất vị kia có thể hóa thành nguyên hình vũ tộc."
"Ai, càng là huyết thống cao quý cường đại, càng khó để kế thừa... Vũ tộc cũng là vì các đại chiến liên miên không ngừng trước đây, mất đi quá nhiều huyết mạch."
"Những cái lịch sử đẫm máu đó chúng ta tất nhiên là ghi nhớ trong lòng, hiện tại vẫn là chờ triển vọng trong tương lai đi, có thể hóa ra một đôi cánh, có thể thấy được Tô Ninh Hi thiên tư cũng không tồi."
"Vẫn là có điểm đáng tiếc, nếu mà cũng có thể hoàn toàn hóa hình..."
"Nào có dễ dàng như vậy chứ, vậy cũng được rồi, qua kia cùng nhau chúc mừng đi."
Tô Tần cùng Trình Tử Phong thực mau cũng bị người vây quanh, phải biết rằng, có rất nhiều ấu tể sau khi đủ mười tám liền hoàn toàn không thể hóa thành nguyên hình, chỉ có thể dựa vào nhiệt khí cùng chiến giáp, binh khí linh tinh để tiến hành tác chiến.
Ba đứa con của Tô gia, tất cả đều có thể hóa thành nguyên hình, hoặc là một bộ phận hóa ra nguyên hình, quả thực làm người khác hâm mộ ghen ghét.
"Mọi người thật cảm thấy cánh tôi đẹp sao, có phải hay không quá vướng, nó có điểm hơi lớn..." Tô Ninh Hi do dự mà hỏi.
Cậu ta dường như có chút không thích ứng, tại chỗ đong đưa cùng xoay tròn, thân thể nhỏ xinh kia, lúc lay động lại giống như là một vị tinh linh xinh đẹp trong hoa.
"Sẽ không sẽ không, cứ như vậy mới đẹp đó, thật sự là quá đẹp."
"Này nhất định là bộ dạng hóa hình đẹp nhất trong năm nay."
"Cậu làm như thế nào được, ở thời điểm hóa hình có cảm ứng gì sao, tôi không cầu có thể hóa thành nguyên hình của gia tộc, phàm có thể hóa ra một cái đuôi cũng là tốt a!"
Tô Ninh Hi cười cười, ngượng ngùng nói, "Tôi chỉ là may mắn mà thôi, tiến vào phòng kiểm tra sau đó nhắm mắt, lúc mở mắt ra, cánh liền xuất hiện, ta cũng thật sự không thể hiểu được, vò đầu bứt tai, không có giống các cậu nói lợi hại như vậy."
Tô Nghiêu cùng Tô Trạch cũng lại đây chúc mừng đệ đệ hóa hình thành công, hiện tại nói chung rất khó để hóa hình, cho nên chẳng sợ chỉ là hóa ra một cái bộ phận, cũng đều quy về hàng ngũ hóa hình thành công.
Huống chi Tô Ninh Hi sở hữu chính là đôi cánh tuyết trắng, đặc trưng của vũ tộc, càng hiếm hơn.
"Làm không tồi." Tô Nghiêu sờ sờ đầu em trai, tán dương.
"Mau đem cánh thu hồi lại đi, đừng để cho đám tiểu tử thúi đó nhìn đã mắt." Tô Trạch đối với bọn nhãi con vây xem nào đó hừ lạnh một tiếng, miễn cho bọn họ đối em trai động tay động chân.
Tô Ninh Hi sờ sờ phía sau hai cánh, thập phần tùy ý quay đầu nhìn cách đó không xa, thản nhiên cười nói, "Tô Vân Thanh, ngươi đừng tránh ở góc, đi xếp hàng kiểm tra đo lường đi, chúng ta chờ ngươi kiểm tra, sau đó liền có thể về nhà."
Cậu vừa đi, vừa rung rung cánh, quạt lên một trận gió thơm mềm nhẹ.
Cục pudding nhỏ trong tay Tô Vân Thanh đột nhiên bị gió thổi bay trên mặt đất, lập tức biến thành một đống.
Cậu trầm mặc nhìn bao bì trong tay, nhất thời không nói gì.
Tô Ninh Hi thở dài, lắc đầu nói, "Vứt rác bừa bãi là không đúng, cậu cũng đừng ăn quá nhiều đồ ngọt, như vậy sẽ rất phiền toái ba ba... Nhanh lên xếp hàng đi, người khác đều đang chờ đó."
Tô Vân Thanh đem cái bao bì trống không trên tay ném vào thùng rác, đạm thanh nói, "Tôi xếp hạng thứ mười bảy, còn chưa tới phiên."
Tô Ninh Hi không khỏi nhíu nhíu mày, chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy trước mắt tên con riêng này tiếp tục mở miệng nói, "Phiền cậu đem nó nhặt lên."
... Có ý tứ gì?
Tô Ninh Hi nhìn nhìn miếng bánh pudding trên mặt đất, lại nhìn nhìn Tô Vân Thanh, không hiểu vì cái gì tên con riêng này vẫn luôn trầm mặc ít nói, đột nhiên liền dám mở miệng ra lệnh cho hắn.
Giống lúc trước trên bàn cơm, vẫn luôn đảm nhận vai trò là người vô hình không phải tốt hơn sao?
Vì cái gì rõ ràng là một cái vết nhơ, còn muốn tới ô nhiễm tròng mắt của mọi người.
"Xin lỗi, tôi không có thói quen thay người khác quét dọn rác rưởi, tôi đi qua ba ba bên kia trước, chính cậu làm đi." Tô Ninh Hi đang muốn rời đi, lại bị người nắm cánh cậu ta ngăn cản.
"Cậu... Buông tay!" Tô Ninh Hi không dám dùng sức giãy giụa, sợ đối phương đem lông vũ kéo rớt, cậu ta trăm triệu không nghĩ tới, vết nhơ này còn dám động thủ.
Giống như là Trình thúc thúc nói vậy, hắn, hắn làm sao dám!
Tô Vân Thanh nghiêm trang giải thích nói, "Ở bệnh viện vứt rác bừa bãi, phải bị phạt tiền, tiền tiêu vặt của tôi đều nộp hết cho cha và ba ba, hoặc là cậu trả tiền, hoặc là cậu nhặt lên."
Tô Ninh Hi tức giận đến run người, "Đây là cậu vứt rác rưởi!"
Tô Vân Thanh vươn một đầu ngón tay, ở trước mắt cậu ta lắc lắc, nói, "Đầu tiên, đây là một cái điểm tâm ngọt, tiếp theo, là bị cánh của cậu thổi bay, cuối cùng, mọi người đều thấy, không tin cậu có thể hỏi một chút."
Ở trong bệnh viện, đang đợi chờ đại sảnh, đột nhiên nổi lên một ngọn gió... Chẳng lẽ là không khí tự chuyển thành sao.
___Đăng tải tại W4ttp4d: _Cas2619_ ___
Wattpad: _Cas2619_
Sau khi đến bệnh viện, thứ tự kiểm tra của Tô Ninh Hi được xếp hạng nhất, đây là vì để cậu nhanh chóng kết thúc, sau đó trở về nghỉ ngơi thật tốt.
Rốt cuộc hai tuần trước mới hoàn thành quá trình di căn tủy xương, tuy nói hiện tại đã khôi phục, nhưng bác sĩ điều trị của Tô Ninh Hi vẫn kiến nghị nên tập trung nghỉ ngơi trong giai đoạn sau, tranh thủ không lưu lại bất kì khả năng phát sinh ra bệnh ẩn.
Đối với việc này, Tô Tần cùng Trình Tử Phong đương nhiên là đồng ý, bọn họ cũng trước tiên xin một suất đi kiểm tra đặc biệt, khi Tô Ninh Hi đã tiến vào phòng kiểm tra, thì những người còn lại liền chờ ở bên ngoài.
Tô Vân Thanh nhìn tấm thẻ đăng kí trong tay, xếp thứ mười bảy.
Này cho hắn biết ở phía trước hắn, còn có mười sáu danh bạn cùng lứa tuổi chờ tiến hành huyết mạch kiểm tra đo lường, xác nhận có thể hóa thành nguyên hình hay không...
Bởi vì trung tâm bệnh viện kiểm tra đo lường kinh nghiệm phong phú,quy trình xét nghiệm chuẩn, bởi vậy bình quân, mỗi một vị ấu tể cần thời gian không dài, đại khái mười phút một người, có thể nói vừa nhanh, tiện lợi mà hiệu suất còn cao.
Chờ Tô Ninh Hi mở ra hai cánh, giống như thiên sứ hạ phàm, khi cậu ta bước ra khỏi phòng kiểm tra, Tô Vân Thanh mới vừa ăn luôn cục thạch trái cây thứ sáu.
Trong túi hắn phình phình, còn có mười mấy cái, đây đều là những ấu tể khác bí mật nhét vào.
Lúc đầu, Tô Vân Thanh cũng không muốn, hắn cùng những người này cũng không quen thuộc, cho dù là bạn học cùng cấp cùng trường nhưng ngày thường cũng không chào hỏi, càng không giao tiếp với bọn họ.
Tô Vân Thanh đối với việc này tỏ vẻ không sao cả, thân là một đứa con riêng, ngày thường không nhìn thấy hắn là chuyện hết sức bình thường.
Huống chi đám bạn cùng lứa tuổi chỉ là coi thường, ở dưới sự giám sát của giáo viên cùng các gia trưởng, không có xảy ra hành vi làm người khác quá mức căm thù.
Chờ tới khi lên đại học, kia mới là biển rộng trời cao, cùng tuyên quyền bắt tay áo chiến trường(*).
(*): Xắn tay áo lên, nắm tay lại thành nắm đấm. Mô tả đã sẵn sàng để làm điều gì đó.
[Cá: kiểu xắn tay áo chuẩn bị quánh lộn á =))]
Nhưng thời điểm những người đó tìm được cậu, lại bày ra dáng nếu nhà ngươi không hỗ trợ, ta liền làm bộ dáng nôn mửa đến chết trước mặt ngươi, thậm chí có thể bắn lên giày và ống quần ngươi.
Tô Vân Thanh không hiểu như thế nào mà đám nhãi con này, ngày thường là như thế nào cách xa vạn dặm, lại quan sát ra cậu có một chút thói ở sạch...
Cậu cẩn thận nghĩ nghĩ, cảm thấy tốt hơn vẫn là giữ nguyên môi trường xung quanh đây sạch sẽ, vì vậy cậu liền lấy những cái pudding nhỏ đó, nếu ăn không hết liền mang về nhà ăn khuya.
Trong lòng như vậy tính toán, Tô Vân Thanh lại mở ra một cái bao bì, đem cục pudding trắng trắng nộn nộn cẩn thận nặn ra.
Xung quanh nổi loạn, mọi người đều ngạc nhiên trước bộ cánh trắng muốt của Tô Ninh Hi..
Đám ấu tể cùng tuổi hưng phấn vây quanh cậu ta, không che giấu đáy mắt hâm mộ cùng thưởng thức.
"Đó chính là nguyên hình của vũ tộc sao?!"
"Đây là hình dáng cổ xưa nào nha, cũng quá đẹp đi."
"Tô Ninh Hi thật là quá loá mắt..."
Các đại nhân thành niên đã lâu đứng ở một bên, nhìn đám ấu tể nháo thành một đoàn, một bên đốc thúc xếp hàng, một bên thấp giọng nói chuyện với nhau.
"Không phải nguyên hình, chỉ có một bộ phận là nguyên hình thôi."
"Đúng vậy, truyền thừa huyết mạch của vũ tộc thực khắc nghiệt, cả thế hệ trước cũng chỉ có Trình Tử Phong thượng tướng kế thừa... Trước mắt trên thế giới chỉ có duy nhất vị kia có thể hóa thành nguyên hình vũ tộc."
"Ai, càng là huyết thống cao quý cường đại, càng khó để kế thừa... Vũ tộc cũng là vì các đại chiến liên miên không ngừng trước đây, mất đi quá nhiều huyết mạch."
"Những cái lịch sử đẫm máu đó chúng ta tất nhiên là ghi nhớ trong lòng, hiện tại vẫn là chờ triển vọng trong tương lai đi, có thể hóa ra một đôi cánh, có thể thấy được Tô Ninh Hi thiên tư cũng không tồi."
"Vẫn là có điểm đáng tiếc, nếu mà cũng có thể hoàn toàn hóa hình..."
"Nào có dễ dàng như vậy chứ, vậy cũng được rồi, qua kia cùng nhau chúc mừng đi."
Tô Tần cùng Trình Tử Phong thực mau cũng bị người vây quanh, phải biết rằng, có rất nhiều ấu tể sau khi đủ mười tám liền hoàn toàn không thể hóa thành nguyên hình, chỉ có thể dựa vào nhiệt khí cùng chiến giáp, binh khí linh tinh để tiến hành tác chiến.
Ba đứa con của Tô gia, tất cả đều có thể hóa thành nguyên hình, hoặc là một bộ phận hóa ra nguyên hình, quả thực làm người khác hâm mộ ghen ghét.
"Mọi người thật cảm thấy cánh tôi đẹp sao, có phải hay không quá vướng, nó có điểm hơi lớn..." Tô Ninh Hi do dự mà hỏi.
Cậu ta dường như có chút không thích ứng, tại chỗ đong đưa cùng xoay tròn, thân thể nhỏ xinh kia, lúc lay động lại giống như là một vị tinh linh xinh đẹp trong hoa.
"Sẽ không sẽ không, cứ như vậy mới đẹp đó, thật sự là quá đẹp."
"Này nhất định là bộ dạng hóa hình đẹp nhất trong năm nay."
"Cậu làm như thế nào được, ở thời điểm hóa hình có cảm ứng gì sao, tôi không cầu có thể hóa thành nguyên hình của gia tộc, phàm có thể hóa ra một cái đuôi cũng là tốt a!"
Tô Ninh Hi cười cười, ngượng ngùng nói, "Tôi chỉ là may mắn mà thôi, tiến vào phòng kiểm tra sau đó nhắm mắt, lúc mở mắt ra, cánh liền xuất hiện, ta cũng thật sự không thể hiểu được, vò đầu bứt tai, không có giống các cậu nói lợi hại như vậy."
Tô Nghiêu cùng Tô Trạch cũng lại đây chúc mừng đệ đệ hóa hình thành công, hiện tại nói chung rất khó để hóa hình, cho nên chẳng sợ chỉ là hóa ra một cái bộ phận, cũng đều quy về hàng ngũ hóa hình thành công.
Huống chi Tô Ninh Hi sở hữu chính là đôi cánh tuyết trắng, đặc trưng của vũ tộc, càng hiếm hơn.
"Làm không tồi." Tô Nghiêu sờ sờ đầu em trai, tán dương.
"Mau đem cánh thu hồi lại đi, đừng để cho đám tiểu tử thúi đó nhìn đã mắt." Tô Trạch đối với bọn nhãi con vây xem nào đó hừ lạnh một tiếng, miễn cho bọn họ đối em trai động tay động chân.
Tô Ninh Hi sờ sờ phía sau hai cánh, thập phần tùy ý quay đầu nhìn cách đó không xa, thản nhiên cười nói, "Tô Vân Thanh, ngươi đừng tránh ở góc, đi xếp hàng kiểm tra đo lường đi, chúng ta chờ ngươi kiểm tra, sau đó liền có thể về nhà."
Cậu vừa đi, vừa rung rung cánh, quạt lên một trận gió thơm mềm nhẹ.
Cục pudding nhỏ trong tay Tô Vân Thanh đột nhiên bị gió thổi bay trên mặt đất, lập tức biến thành một đống.
Cậu trầm mặc nhìn bao bì trong tay, nhất thời không nói gì.
Tô Ninh Hi thở dài, lắc đầu nói, "Vứt rác bừa bãi là không đúng, cậu cũng đừng ăn quá nhiều đồ ngọt, như vậy sẽ rất phiền toái ba ba... Nhanh lên xếp hàng đi, người khác đều đang chờ đó."
Tô Vân Thanh đem cái bao bì trống không trên tay ném vào thùng rác, đạm thanh nói, "Tôi xếp hạng thứ mười bảy, còn chưa tới phiên."
Tô Ninh Hi không khỏi nhíu nhíu mày, chưa kịp nói chuyện, liền nghe thấy trước mắt tên con riêng này tiếp tục mở miệng nói, "Phiền cậu đem nó nhặt lên."
... Có ý tứ gì?
Tô Ninh Hi nhìn nhìn miếng bánh pudding trên mặt đất, lại nhìn nhìn Tô Vân Thanh, không hiểu vì cái gì tên con riêng này vẫn luôn trầm mặc ít nói, đột nhiên liền dám mở miệng ra lệnh cho hắn.
Giống lúc trước trên bàn cơm, vẫn luôn đảm nhận vai trò là người vô hình không phải tốt hơn sao?
Vì cái gì rõ ràng là một cái vết nhơ, còn muốn tới ô nhiễm tròng mắt của mọi người.
"Xin lỗi, tôi không có thói quen thay người khác quét dọn rác rưởi, tôi đi qua ba ba bên kia trước, chính cậu làm đi." Tô Ninh Hi đang muốn rời đi, lại bị người nắm cánh cậu ta ngăn cản.
"Cậu... Buông tay!" Tô Ninh Hi không dám dùng sức giãy giụa, sợ đối phương đem lông vũ kéo rớt, cậu ta trăm triệu không nghĩ tới, vết nhơ này còn dám động thủ.
Giống như là Trình thúc thúc nói vậy, hắn, hắn làm sao dám!
Tô Vân Thanh nghiêm trang giải thích nói, "Ở bệnh viện vứt rác bừa bãi, phải bị phạt tiền, tiền tiêu vặt của tôi đều nộp hết cho cha và ba ba, hoặc là cậu trả tiền, hoặc là cậu nhặt lên."
Tô Ninh Hi tức giận đến run người, "Đây là cậu vứt rác rưởi!"
Tô Vân Thanh vươn một đầu ngón tay, ở trước mắt cậu ta lắc lắc, nói, "Đầu tiên, đây là một cái điểm tâm ngọt, tiếp theo, là bị cánh của cậu thổi bay, cuối cùng, mọi người đều thấy, không tin cậu có thể hỏi một chút."
Ở trong bệnh viện, đang đợi chờ đại sảnh, đột nhiên nổi lên một ngọn gió... Chẳng lẽ là không khí tự chuyển thành sao.
___Đăng tải tại W4ttp4d: _Cas2619_ ___