Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Tửu Sắc Tham Bôi

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Tửu Sắc Tham Bôi
  3. Chương : 65

Chương : 65

Ngụy Tiếu Ngữ chỉ nhíu mi mà không nói gì. Song Cố Tiểu Tịch nhận ra là hắn đang tức giận.

Vì thế y lập tức nhỏ giọng bổ sung: “Chuyện này rõ ràng có cách giải quyết khác, vì sao nhất định phải dùng cách đẫm máu như vậy…”

“Nếu tôi lấy Đoàn Nhã thật, em sẽ thế nào?” Đôi mắt màu lam nhìn thẳng y, câu hỏi đặt ra cũng thật sắc bén, trực tiếp.

Cố Tiểu Tịch thật cẩn thận hỏi lại: “Nếu chuyện này xảy ra với bản thân anh thì sao?”

Ngụy Tiếu Ngữ dời tầm mắt, khoanh tay nói: “Tôi sẽ trở nên không có phong độ.”

Cố Tiểu Tịch nhìn khuôn mặt nghiêng của Ngụy Tiếu Ngữ, thở dài: “Có lẽ tôi còn không có phong độ hơn anh.”

Ngụy Tiếu Ngữ có chút kinh ngạc nghiêng đầu nhìn Cố Tiểu Tịch, song không nói thêm gì.

Trên đường trở lại Dạ Ngữ, trong xe thật im lặng. Cố Tiểu Tịch thân thể vì vốn mệt mỏi mà thiếp đi mất, cả khi về đến Dạ Ngữ cũng không biết mình được Ngụy Tiếu Ngữ ôm ra khỏi xe.

Ba giờ sáng, Cố Tiểu Tịch bị cơn đói làm tỉnh giấc, vội vàng tìm thứ gì đó lót bụng rồi leo lên giường ngủ tiếp. Cả ngày hôm sau y vẫn say sưa ngủ, trong khoảng thời gian đó, Ngụy Tiếu Ngữ lượn qua tranh cãi với y mấy bận, song đều bị y ném gối vào người làm mặt mày xám xịt rồi đi mất. Đến ngày thứ ba y mới hoàn toàn tỉnh lại, nắng xuyên qua cửa sổ chiếu xuống thảm nhà cùng phủ lên đám cây cối màu xanh biếc đầy sức sống, như vậy mới thấy còn sống quả là một việc tốt đẹp.

Chuyện của Đoàn gia thì Cố Tiểu Tịch sau khi nói xong đương nhiên cũng chẳng làm gì tiếp, mà chỉ ngủ vùi trên giường… Dù vậy nhưng Cố Tiểu Tịch lại vẫn cảm thấy cả người mệt nhoài…

Y từng căm ghét cuộc sống trong quá khứ, nhưng cuộc sống hiện tại lại càng đáng ghét hơn mà y lại không tài nào thoát khỏi, có lẽ chỉ khi chết đi mới có thể chấm dứt tất cả. Nhưng tình huống hiện tại lại hoàn toàn khác với khi đó. Y không ghét việc ở chung với Ngụy Tiếu Ngữ, y chỉ cảm thấy cách xử sự của hắn có phần quá… tàn nhẫn.

Ngụy Tiếu Ngữ có cả một gia tộc, mà hắn là một thành phần trong đó, vì vậy mà hắn đương nhiên phải học phương pháp sao cho tiêu hao ít nhất song lại lấy được lợi ích lớn nhất. Nhưng lợi ích này căn bản vô tận, so với người em gái Ngụy Hựu Tuyết thì Ngụy Tiếu Ngữ đã sớm học được một điều, đó là không thể tự do tùy hứng được.

Cố Tiểu Tịch bước ra khỏi giường, vặn mình một chút, ngủ vùi suốt mấy ngày làm thân thể y cảm thấy thật nặng nề. Y đi lại vài bước, hoàn toàn không nhận ra sự thăng bằng xuất sắc của nhân loại.

Cửa phòng khép chặt, bởi Ngụy Tiếu Ngữ lo Shirley lại chạy vào quấy Cố Tiểu Tịch đang ngủ, cho nên mấy ngày nay luôn đóng lại.

Y có thể nghe thấy tiếng TV ngoài phòng khách, chỉ là không biết người kia có ở nhà hay không. Cố Tiểu Tịch vừa suy nghĩ, vừa vào phòng tắm đánh răng rửa mặt. Phòng tắm cũng đầy ánh sáng, cả phòng ấm áp, làm cho Cố Tiểu Tịch dù đi chân đất vào cũng không thấy lạnh.

Y nhìn khuôn mặt còn chút ngái ngủ trong gương. Mái tóc đen tuyền mềm mại đã hơi dài ra, đôi mắt đen thẳm, làn da trắng hồng — không đẹp như gương mặt trước kia, nhưng nhìn vào vẫn là một đứa trẻ đáng yêu.

Cố Tiểu Tịch bỗng nhiên nhớ tới cậu bé tên Giang Lai, cùng độ tuổi mới lớn, cùng phải trải qua cuộc sống khó khăn…

Y nhớ tới căn phòng trắng toát kia, người thiếu niên co lại trên giường, lãnh đạm với hết thảy mọi thứ xung quanh, cái gì cũng không nhìn thấy, âm thanh gì cũng không nghe thấy…

Cố Tiểu Tịch khẽ thở dài một tiếng, không biết cậu bé đó giờ thế nào rồi.

Khi y từ phòng ngủ bước ra, TV hẵng còn mở, nhưng Ngụy Tiếu Ngữ lại không coi, mà đang ngồi trên sofa chơi máy tính, Cố Tiểu Tịch bước tới: “Xếp kim cương à?”

Ngụy Tiếu Ngữ tập trung nhìn màn hình, không để ý đến y. Nhưng Shirley lại chui ra khỏi người Ngụy Tiếu Ngữ, nhẹ nhàng nhảy lên thành ghế sofa, rồi rướn mình nhảy tiếp vào lòng Cố Tiểu Tịch.

Cố Tiểu Tịch sờ đầu nó, nó liền vươn lưỡi ra liếm nhè nhẹ lên cằm y.

Cố Tiểu Tịch ôm Shirley, lấy ra chén ăn riêng của nó rồi rót chút sữa vào. Dáng vẻ Shirley trông như không hào hứng với sữa lắm, ngược lại nó thích nằm trong lòng Cố Tiểu Tịch hơn, lúc Cố Tiểu Tịch cúi đầu, nó còn tranh thủ le lưỡi ra liếm môi Cố Tiểu Tịch một cái.

Cố Tiểu Tịch cười lớn, ôm Shirley đến bên cạnh Ngụy Tiếu Ngữ.

“Thua hả?”

Ngụy Tiếu Ngữ vẻ mặt buồn bực gập máy tính lại: “Tên kia chắc chắn đã dùng plugin.”

Cố Tiểu Tịch nhún vai: “Lần nào thua anh chẳng nói thế.”

Ngụy Tiếu Ngữ không phục, phản đối: “Thì đúng vậy mà, nếu không sao chơi nhanh thế được.”

Cố Tiểu Tịch quyết định không cần so đo với hắn vấn đề này nữa, rõ ràng là game này đã tổn thương đến lòng tự tôn của hắn.

“Tôi đói.” Cố Tiểu Tịch nói ngắn gọn.

“Tôi biết có một nhà hàng Ý rất ngon, chúng ta có thể qua đó giải quyết …” Ngụy Tiếu Ngữ nhìn lên đồng hồ, “cơm trưa.”

“Xa không?” Cố Tiểu Tịch ngồi xuống sofa chơi đùa với Shirley, “tối nay tôi còn phải đi làm.”

“Đi làm?” Ngụy Tiếu Ngữ ngồi bên cạnh y, nhíu mày tỏ vẻ bất mãn.

“Anh đã đồng ý với tôi.”

“Đương nhiên,” người đối diện chần chờ nói, “em đương nhiên được đi làm…”

“Mấy ngày trước tôi không có đi làm, anh phải tính cho tôi đi công tác đấy nhé.” Cố Tiểu Tịch kiên định nói.

“Không thành vấn đề,” Ngụy Tiếu Ngữ thở dài, “nhà hàng kia không xa lắm, em sẽ thích nó đấy.”

Cố Tiểu Tịch không cự tuyệt đề nghị của Ngụy Tiếu Ngữ, ngồi trên xe Ngụy Tiếu Ngữ, sau đó tới nhà hàng kia.

Ra khỏi bãi đậu xe, Cố Tiểu Tịch nhìn dòng người tới lui trên đường, phần lớn đều đang thật vội vã. Y đột nhiên cảm thấy xúc động, thế giới này quá chân thật, hoặc có lẽ phải nói còn sống thật tốt. Đoàn U sao mà mãi không nghĩ thoáng được, nhất định phải gả con gái vào nhà họ Ngụy làm gì…

Nghĩ đến đây, y có chút đồng cảm với Đoàn U, dù gì bọn họ cũng tính là bạn, tuy chỉ dừng ở lại mức quan hệ bình thường, nhưng khi Diệp Thu Sinh khó khăn thì chính Đoàn U đã từng hỗ trợ.

Thế nhưng y có thể giúp bọn họ chuyện gì đây? Ngay cả bản thân y còn không giúp được, hơn nữa y cũng không muốn vì chuyện của Đoàn gia mà tranh chấp cùng Ngụy Tiếu Ngữ, căn bản cũng sẽ chẳng có kết quả gì.

Khi y đang ngủ, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, là ai giết ai, vì sao những người hầu cùng đám vệ sĩ vốn mất tích lại đột nhiệt xuất hiện…

Cố Tiểu Tịch rất tò mò, nhưng hiện tại y lại không muốn biết gì hết. Nếu y hỏi, Ngụy Tiếu Ngữ nhất định sẽ nói cho y biết, nhưng…

Y không muốn nhìn thấy Ngụy Tiếu Ngữ dùng giọng điệu bình thản để kể lại câu chuyện đẫm máu đó chút nào… Nhìn qua thì y đúng là đang lừa mình dối người, nhưng y chính là có cảm giác như vậy.

Cố Tiểu Tịch nhìn người đàn ông bên cạnh. Hắn mặc áo khoác ngoài màu đen, nhìn trông thật tao nhã, khuôn mặt nhìn nghiêng của hắn thật hoàn hảo, nhịp chân nghe thật biếng nhác bước trên hành lang đi bộ. Y từng thấy bước chân của hắn ngày đó, tao nhã mà quả quyết, nhẹ nhàng không một tiếng động giống như loài mèo.

Nhân viên phục vụ lịch sự kéo cửa ra, chào đón hai người vào. Bữa trưa diễn ra trong không khí vui vẻ, hương vị đồ ăn cũng rất tuyệt vời. Từ khi Cố Tiểu Tịch tỉnh lại tới giờ, hai người đều không nhắc tới chuyện của Đoàn gia, bởi nó đã không còn ý nghĩa gì nữa.

“Chiều nay định làm gì?” Ngụy Tiếu Ngữ nhấp một ngụm Campari, đặc sản của Ý, nó luôn được chọn làm rượu khai vị.

Cố Tiểu Tịch thêm chút nước cốt chanh vào Campari, nhìn Ngụy Tiếu Ngữ: “Tôi muốn đi tìm Thượng Lam.”

Người đối diện dùng ánh mắt phức tạp nhìn y, cuối cùng nhỏ giọng nói: “Tôi đã nói hắn ta rất nguy hiểm rồi mà.”

“E rằng còn an toàn hơn anh một chút đấy.” Cố Tiểu Tịch bất mãn phản đối, “tôi với anh ấy chỉ là bạn thôi.”

“Nhà đó buôn lậu nội tạng,” Ngụy Tiếu Ngữ bắt đầu phỉ báng một người đàn ông khác, “em không biết công việc làm ăn của bọn họ nguy hiểm thế nào đâu, tôi nghĩ em sẽ không thích, hơn nữa đó còn là chuyện phạm pháp…”

“Anh đã đồng ý không can thiệp tự do của tôi rồi mà.” Cố Tiểu Tịch nghiêm mặt nói, “chẳng lẽ anh muốn tôi như hạt đậu dính sát lấy anh suốt hai mươi bốn giờ sao?”

“Nói như vậy cũng không sai,” Ngụy Tiếu Ngữ lập tức nói, nhưng nhìn nét mặt Cố Tiểu Tịch đang trầm xuống, liền giải thích, “em xem, nhà Tư Đồ buôn lậu hai loại lận. Tôi dám nói, buôn lậu súng còn nhẹ tội hơn chán… Đừng bị mấy lời đường mật của hắn lừa gạt, tên kia cũng không phải thứ gì…”

Cố Tiểu Tịch lạnh lùng nhìn tên đàn ông đối diện đang dùng lời ngon tiếng ngọt bịp bợm y.

“Tôi cũng không muốn làm em mất hứng, nhưng em xem, nếu em muốn kết bạn, tôi cũng không phản đối, nhưng Tư Đồ Thượng Lam thì không được. Hơn nữa giao lưu tình cảm thì không nhất định phải qua nhà hắn, em có thể gọi cho hắn ta… Em yêu, nhường tôi một lần đi,” Hắn tỏ vẻ đáng thương năn nỉ, “không phải tối nay em còn phải đi làm sao?”

Cố Tiểu Tịch nhíu mày, nhấc tay cắt ngang điệp khúc dai dẳng của hắn: “Được rồi được rồi, anh trai anh về chưa?”

“Về rồi,” Ngụy Tiếu Ngữ thật vui sướng khi Cố Tiểu Tịch chuyển đề tài, “Ổng về nhà rồi, Ngụy Thất cũng qua kia rồi, sáng mai mới về.”

Cố Tiểu Tịch do dự một chút rồi hỏi: “…Tôi nghe nói, bọn họ từng yêu nhau?”

Trong mắt Ngụy Tiếu Ngữ dần hiện ra vẻ nhiều chuyện khó thấy: “Em nghe ở đâu, là Ngụy Thất nói à?”

Cố Tiểu Tịch gật đầu.

Ngụy Tiếu Ngữ tiếp tục: “Nói thật thì hồi bọn họ bên nhau, rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc, rồi lại thấy đương nhiên – nên hình dung loại không khí đó như thế nào nhỉ… ừm” hắn còn đang nghĩ ngợi tìm từ để miêu tả, “kiểu họ ở chung cũng không thay đổi gì, nhưng bầu không khí này thì không thấy, thế nên khi hai người chia tay, tất cả mọi người đều nhìn ra.”

“…Tôi có chút không hiểu,” Cố Tiểu Tịch gian nan nói.

“Tôi khó hình dung quá,” Ngụy Tiếu Ngữ nhún vai, lại uống một ngụm rượu, “ý của tôi là, có lẽ khi họ yêu nhau thì em có thể nhìn ra.”

Cố Tiểu Tịch thất vọng thở dài, đáp án nào cũng lấp lửng, không có lý do mà đã chia tay, ngay cả Ngụy Tiếu Ngữ cũng không cách nào hình dung được cảm giác yêu đương của bọn họ…

Bỗng nhiên, chuông điện thoại của Ngụy Tiếu Ngữ vang lên, hắn nhìn màn hình, rồi ngẩng đầu nói: “…là anh hai gọi.”

Cố Tiểu Tịch cảm thấy da đầu run lên, nếu là y, tám phần không dám tiếp cuộc gọi này…

Ngụy Tiếu Ngữ ấn phím trả lời, nghe xong mấy câu, sắc mặt đã có chút khó coi: “…Tiểu Tuyết đang ở bệnh viện, em muốn đi cùng tôi tới đó không?”

Quyển 4

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5696 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5232 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4969 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4552 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4477 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4385 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter