Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Tửu Sắc Tham Bôi

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Tửu Sắc Tham Bôi
  3. Chương : 101

Chương : 101

ღღღ

Mà những chuyến viếng thăm bất ngờ thì luôn không chọn thời gian, mới ba giờ sáng, phòng của Ngụy Thất đã bị đập cửa, khiến anh phải cầm Desert Eagle lên.

Nhìn qua mắt mèo, anh vậy mà lại chẳng thấy có người nào, thế nhưng tiếng vẫn có tiếng đập cửa. Chẳng lẽ đây là quỷ đập cửa trong truyền thuyết…? Âm thanh này tại nhà khách nhỏ trong đêm hôm khuya khoắt như giờ quả thật lạnh người vô cùng.

Mặc dù không biết quỷ có sợ Desert Eagle hay không, nhưng Ngụy Thất sẽ không bao giờ lùi bước trước những chuyện này, có lẽ là do đi theo Ngụy Tiếu Khiêm từ lâu chăng. Còn cái gì đáng sợ hơn cả tử thần đây.

Ngụy Thất mở cửa ra, một bóng người thoáng cái va vào anh.

“…Xin anh, xin hãy cứu em…” Âm thanh rất nhỏ, cô bé ôm chặt lấy eo Ngụy Thất, quay đầu nhìn ra ngoài cửa.

Ngụy Thất do dự một chút, nhoài người ra nhìn hành lang, ở góc đường có mấy cái bóng đang muốn tới đây. Ngụy Thất vô ý thức đóng cửa lại, như vậy cô nhóc này sẽ được an toàn khi ở trong phòng của Ngụy Thất.

Cô nhỏ nhìn anh cảm kích, sau đó vội bịt miệng mình lại, mặc dù nhìn qua rất hoảng loạn, song lại không phát ra âm thanh nào.

Ngụy Thất nhìn cô nhóc một cái, rồi bước qua treo Desert Eagle lên ván cửa.

Cho dù thảm sàn rất dày nhưng vẫn không chịu nổi được trọng lượng của mấy kẻ đó, tiếng bước chân của bọn chúng tại nhà khách yên tĩnh này đặc biệt vang dội. Cô bé nhìn Ngụy Thất một chút, sau đó cẩn thận đi tới cạnh bức tường, kiễng chân tắt công tắc bóng đèn đi. Trong phòng im lặng, âm thanh bên ngoài càng thêm rõ ràng.

Những kẻ đó dường như đang lùng bắt cô nhóc này, bọn chúng đang gõ cửa từng phòng một. Sau đó là tiếng chúng đôi coi với khách trọ, đại khái là lũ này muốn xông vào phòng người ta để soát người.

Bởi nhà khách nằm ngay trong trung tâm thành phố, nên bên ngoài giăng đầy đèn neon, ánh sáng từ chúng còn chiếu cả vào phòng. Ngụy Thất có thể thấy cô bé đang co ro ở dưới góc tủ quần áo, cố gắng để bản thân không phát ra tiếng động nào.

Theo Ngụy Thất biết thì tại Cảng D này, xã hội đen luôn hoành hành, ngay cả chính quyền cũng bất lực với bọn chúng. Song mặc dù bọn này khá ngang ngược, nhưng anh vẫn thật không hiểu vì sao chúng lại gây khó dễ cho một cô bé như vậy.

Ngụy Thất bỗng nhớ tới “Léon”, một bộ phim điện ảnh nổi tiếng, đúng rồi… một đoạn trong đó cũng khá tương tự với tình hình lúc này.

Chẳng bao lâu sau đó, tiếng đập cửa đã tới sát vách, Ngụy Thất do dự một chút, giắt khẩu Desert Eagle ở phía sau, rồi ra hiệu bảo cô nhóc trốn vào tủ đồ, còn mình thì bật đèn lên. Một lúc sau, tiếng đập cửa vang lên. Ngụy Thất mở cửa ra, thấy mấy gã mặc vest đen đang đứng ở trước cửa, anh dụi dụi mắt, dáng vẻ như vừa mới tỉnh ngủ.

“Anh có thấy con bé nào không?” Gã đứng đầu hỏi, “Có đứa nào gõ cửa phòng anh không?”

Ngụy Thất mờ mịt lắc đầu.

Một gã đẩy Ngụy Thất ra, thò người vào nhìn một chút, song không phát hiện có cái gì khác thường liền xoay người định đi.

Bỗng gã bên cạnh lên tiếng: “Chú em là người nơi khác hả? Nhìn đẹp đấy.”

Ngụy Thất ngẩn người, thấp đầu nói nhỏ: “Tôi là người nơi khác tới đây du lịch.”

“Hả? Một mình?” Gã này dường như rất có hứng thú với Ngụy Thất, tiến tới gần anh. Ngụy Thất nhíu mày, lùi về sau một chút: “Hôm nay tôi ở tạm đây rồi mai sẽ qua nhà người thân.”

Gã kia phát ra tiếng cười hèn mọn, nói: “Chú em có biết khu này là do mấy anh em bọn anh quản không…” Đang nói thì giơ tay lên muốn vuốt má Ngụy Thất, “Anh đây hiếm khi thấy thằng nào nuôi tóc dài lại đẹp vậy đấy.”

Ngụy Thất nghiêng người tránh đi, không nói gì. Nhưng gã bên cạnh liền lôi gã kia đi: “Đi thôi, đi tìm mấy thằng nhóc kìa, đừng có ra tay với người bên ngoài.”

Gã bị lôi đi vẫn nhìn thẳng vào Ngụy Thất, dáng vẻ đầy tiếc nuối, lí nhí trong mồm: “Được rồi… vậy chúng ta đi thôi…”

Bọn chúng vừa đi xong, Ngụy Thất liền thở phào nhẹ nhõm, khóa cửa lại, vén sợi tóc trên mặt ra.

Cửa tủ khẽ hé, cô nhóc thò đầu ra ngoài một chút, sau đó đóng cửa tủ lại. Mãi đến khi ngoài hành lang yên tĩnh trở lại, tiếng mắng chửi của chúng ở dưới lầu dần biến mất, cô nhóc mới bước ra ngoài.

“Cảm ơn anh…” Cô bé vỗ vỗ vào ngực, rồi vụt chạy đến cửa sổ nhìn cái xe chạy đi mất.

Ngụy Thất nhìn cô nhỏ, là một bé gái khoảng chừng mười một, mười hai tuổi, chắc khi nãy do nghiêng người nên anh nhìn qua mắt mèo mới không thấy.

Tóc cô bé hơi xoăn, là màu nâu nhạt, dài ngang tới vai, dùng dây cột tóc màu hồng, đi bộ với chiếc váy màu hồng nhạt. Mặc dù có hơi mất trật tự, nhưng nhìn vào phong cách cũng như quần áo thì thấy đó hẳn là con cái của gia đình giàu có.

“Em chừng nào thì đi?” Ngụy Thất ngồi ở trên giường, đặt Desert Eagle dưới gối.

Cô bé kia miễn cưỡng mỉm cười: “Em không có cách nào tự mình ra ngoài, bọn chúng sẽ lại bắt em.”

Ngụy Thất chuyển đường nhìn của mình: “Ngày mai anh sẽ đi.”

Cô bé ngồi trên ghế, nhìn Ngụy Thất nói: “Súng vừa nãy là Desert Eagle ạ? Nó quá nặng, nếu em không nhầm thì đó là súng nhập khẩu từ Mỹ?”

Ngụy Thất ngẩn người, anh không ngờ một bé gái chừng đó tuổi lại có thể liếc mắt cái là nhìn ra được. Đương nhiên, phần lớn người ở Ngụy gia đều có thể làm điều này, nhưng đây vốn không phải thường thức, và cũng không phải ai cũng tinh mắt đến thế.

“Sao em biết?” Ngụy Thất nhẹ giọng hỏi.

Cô bé hơi cảnh giác nhìn Ngụy Thất một chút: “Công ty IMI vì tránh những hạn chế về việc nhập khẩu súng ống của chính phủ Hoa Kỳ mà chỉ sản xuất ra linh kiện của nó cho các nước tiêu thụ tại Mỹ, sau đó khi vào quốc nội mới lắp ráp lại.”

Khẩu súng này quả đúng là đem về từ bên Mỹ, còn cái được sản xuất tại Israel thì đã bị mất trong một lần thi hành nhiệm vụ, cho nên Ngụy Tiếu Khiêm mới xách nó trực tiếp cùng mớ hàng hóa bên Mỹ về.

Cô bé bổ sung thêm một câu: “Em nhận ra nó.”

Ngụy Thất nhìn cô bé, rõ ràng đang rất sợ hãi, nhưng vẫn cố gắng tỏ vẻ già dặn mạnh mẽ. Có lẽ cô bé tinh mắt thật, thế nhưng bây giờ cái cô nhóc này cần không chỉ là một cơ hội trốn thoát.

Ngụy Thất nhẹ nhàng nói: “Em nói rất đúng.” Anh thò tay xuống cái gối lấy họng súng chỉa vào cô gái nhỏ. Cô bé liền vô thức đứng dậy, ngay cả người cũng khẽ run lên, dùng đôi mắt đen láy nhìn Ngụy Thất, quật cường song vẫn mang theo vẻ khiếp đảm.

Ngụy Thất không ngờ lại có thể nhìn thấy hai ánh mắt phức tạp trong một cô nhóc như vậy.

“Anh cảm thấy an ninh chỗ này không tốt lắm, đúng không?” Ngụy Thất dịu dàng nói, chậm rãi cất súng vào chỗ cũ, đối phương chỉ là một bé gái, không cần súng cũng có thể khiến nó ngậm miệng lại.

Cô bé thấy không còn súng uy hiếp liền bình tĩnh lại một chút, cô nhỏ nói: “Em không biết anh là ai, thế nhưng… chắc chắn anh không du khách bình thường.”

“Trả lời đi ….” Ngụy Thất cười nhã nhặn.

“Chỉ cần… anh giúp em một việc, em sẽ không đi kể cho người khác.”

Ngụy Thất cười: “Em muốn đi tìm cảnh sát hả?”

Cô bé cắn cắn môi, sau đó gật đầu một cái.

Ngụy Thất nằm xuống giường: “Anh còn có việc phải làm, xin lỗi, không giúp được em rồi.”

Cô bé bỗng chạy đến trước mặt Ngụy Thất, nước mắt chảy xuống, cô nhỏ luôn bị áp lực, chẳng qua cố gắng để bản thân trông dũng cảm, kiên cường hơn chút thôi. Chứ một bé gái chỉ mới mười một, mười hai tuổi đầu thì có thể làm gì được chứ.

Sau khi bị Ngụy Thất cự tuyệt, cô bé liền khóc, khóc không chút kiềm nén, khóc thành cả tiếng.

Ngụy Thất bị dọa sợ, con bé đang ghé vào mép giường khóc lớn. Thái độ này thật ra lại khiến anh bối rối, trong thế giới của anh, cả nam lẫn nữ đại để chắc cũng đều như vậy.

Anh hiếm khi gặp được người thẳng thắn như vậy, tại Ngụy gia, cho dù trẻ con cũng không được khóc lớn như thế. Bọn chúng thường phải trốn ở một góc mà không ai thấy được, lặng lẽ chảy nước mắt. Từ hồi còn bé xíu, những đứa trẻ đã phải học được cách tự bảo vệ và đức tính kiên cường.

Tay chân thừa thải nhìn con bé, cuối cùng anh sờ lên tóc nó, lòng bàn tay vuốt ve lên mái tóc mềm mại. Cô nhỏ ngẩng đầu lên, khóc trông xấu lắm, nước mắt nước mũi tèm lem. Ngụy Thất không thoải mái nhìn xuống drap giường, sau đó nhích sang bên cạnh một chút.

Cô bé vẫn khóc, chỉ là không lớn như khi nãy, hình như hết thảy tủi thân lẫn sợ hãi đều theo nước mắt mà tuôn ra. Bé hít hít mũi rồi dùng tay áo lau má, sau đó chậm rãi đi ra ngoài.

“Chờ một chút.” Lúc cô bé vừa mở cửa, Ngụy Thất gọi giật lại.

Anh không biết vì sao lại gọi con bé lại, nhưng lúc quay người lại thì phát hiện cô nhóc đã đóng cửa lại, dùng vẻ mặt chờ đợi mà nhìn anh.

Anh gãi gãi đầu khó xử: “…Em có thể nói xem em muốn anh giúp chuyện gì, nếu như anh không giúp được, em vẫn rời khỏi đây nhé.”

Cô nhỏ ngẩn người, Ngụy Thất ở trên giường đứng dậy, dắt tay cô bé vào phòng tắm, tay của trẻ em đặc biệt mềm, nắm trong tay khiến Ngụy Thất nhớ lại thời thơ ấu.

Chưa từng khóc, bởi khóc cũng chẳng giúp đích được gì. Ông chủ nói, Ngụy Thất phải cười lên một chút, như vậy mọi chuyện mới từ từ tốt lên được, lại khiến tâm trạng người xung quanh cũng tốt hơn. Thật ra khóc hay cười, đối với mọi việc đều chẳng giúp được gì, bởi vậy mà khi còn nhỏ, không ai sẽ vì nụ cười gượng gạo của bọn anh mà tới giúp đỡ.

Ngụy Thất đưa khăn cho cô bé lau mặt, nghĩ ngày mai sẽ mua một bộ đồ mới cho nó luôn, bộ màu hồng này nổi quá.

“Anh tới Cảng D làm gì?” Cô nhỏ vừa lau mặt vừa hỏi, “Anh là đặc công hay gián điệp thế?”

Ngụy Thất ngẩn người: “Sao lại hỏi vậy?”

Cô bé vắt khô khăn mặt: “Mẹ nói, tình hình quốc gia rất bất ổn, có rất nhiều đặc công cùng gián điệp của các nước khác tới đây.”

Ngụy Thất sờ sờ đầu cô bé: “Mẹ em là ai?”

Cô gái nhỏ suy nghĩ một chút, sau đó nói: “Mẹ em tên là Tô Kỳ, em là Ái Sa.”

Lúc này Ngụy Thất thật vô cùng kinh ngạc, Tô Kỳ chẳng phải nữ tổng thống của Cảng D này sao?

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
5704 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5239 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
4978 View
4
Ngôn Tình
Đại Boss Khó Hầu Hạ
4

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4557 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
5

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4481 View
3
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
6

Chí tôn đặc công

2566 chương
4398 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter