Chương : 20
Sáng ba mươi Triệu Ngang tỉnh dậy, lập tức nghĩ đến cuộc hẹn tối nay, cảm giác hồi hộp hành hạ cậu một đêm nhất thời trở lại —— chỉ là cùng đi xem pháo hoa, có cái gì ghê gớm đâu? Không tiền đồ!
Tuy trong nhà chỉ có ba người bọn họ, nhưng cả ngày xem tv nấu ăn, vẫn vô cùng náo nhiệt.
Giữa trưa như thường lệ ăn sủi cảo, ăn xong bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, chiên xào nấu hầm làm một bàn lớn, lúc dọn ra vừa đúng 4 giờ chiều.
Được rồi, mặc dù mùa đông trời tối sớm hơn một chút, nhưng giờ này ăn cơm tối chẳng phải vẫn hơi sớm?
“Ba nói này con trai, con gấp gáp hối ăn cơm vậy làm gì? Hẹn hò sao?” Triệu Sùng Nhạc nhìn đồ ăn ngon đầy bàn, sủi cảo trong bụng còn chưa tiêu hóa hết, bữa tiếp đã dọn ra.
Trên mặt Triệu Ngang nhất thời hiện lên một ngấn hồng khả nghi, “Cái gì a! Con chỉ hẹn với mấy bạn học ra ngoài chơi thôi!” Bên nói bên cố gắng bình tĩnh xoay người vào nhà bếp lấy chén đũa.
Triệu Sùng Nhạc sáp tới bên người vợ, cười hố hố, “Tần Yên, xem ra Ngang Ngang của chúng ta đã thông suốt a! Xem kìa, chẳng phải giống như đang yêu đương sao?”
Tần Yên đập vuốt sói trên người mình xuống, lườm ông một cái, “Thông suốt cái gì? Triệu Sùng Nhạc ông có thể đừng như mấy bà tám ba hoa suốt ngày không?”
Triệu Sùng Nhạc lập tức khôi phục vẻ mặt đứng đắn, nghiêm túc nhìn chăm chú vợ mình, “Vợ! Tại sao em lại có thể nói chồng em như vậy? Bà tám?! Anh…”
“Được rồi được rồi, anh là cảnh sát nhân dân vẻ vang nhất được chưa! Về chỗ ngồi cho tôi!” Tần Yên không chịu nổi đẩy ông trở về chỗ ngồi.
Triệu Ngang cầm chén đũa đi ra, trên mặt còn mang theo vệt đỏ ửng vừa rồi.
“Được rồi, dù sao cũng là tất niên, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, hôm nay anh uống chút rượu với con trai.” Triệu Sùng Nhạc chịu sự áp bức của vợ đã quen, rất nhanh khôi phục lại sức sống.
Vốn cơm bày ở bàn phòng khách, trên tv đang chiếu tiết mục hằng năm《 Một năm rồi lại một năm 》, cả gia đình vừa ăn vừa xem, ông Triệu thỉnh thoảng còn nhìn tv pha trò, ba người ăn cơm vui vẻ.
Không khí năm nói tuy có, nhưng người nào đó… hiển nhiên không yên lòng.
“Ngang Ngang, đây, ăn miếng cà tím chiên.” Tần Yên gắp miếng cà tím chiên vàng rộm đến chén trước mặt Triệu Ngang.
Triệu Ngang vội vã hoàn hồn, “A, vâng, con thích ăn nhất món này!”
Nhìn con trai cúi đầu ăn điên cuồng, hai người còn lại đưa mắt nhìn nhau, sao bọn họ không nhớ con trai thích ăn nhất món này? Nó thích ăn nhất không phải dĩa sườn muối tiêu đặt trước mặt nó sao?
Nhìn xem, anh nói nó đang yêu đương, em còn không tin! Triệu Sùng Nhạc lấy mắt ra hiệu, Tần Yên cũng bắt đầu có chút hoài nghi, có điều, tại sao trước đây chưa từng thấy qua dấu hiệu nào?
Di động Triệu Ngang luôn đem bên mình đột nhiên vang lên, cậu luống cuống tay chân thả miếng cà tím chiên mới cắn một nửa lại vào chén, lấy điện thoại trong túi ra, “Alô, Nhạc Doanh Phong!”
“Ưm, ăn xong rồi.”
“Cậu ở bên ngoài? Được, tớ ra ngay!”
“Ưm, lát gặp.”
Chỉ nói mấy câu, Triệu Ngang khép di động, vọt đứng lên từ chỗ ngồi. Triệu Sùng Nhạc cùng Tần Yên đều sững sờ nhìn cậu, ánh mắt kinh ngạc.
Triệu Ngang lúc này mới tỉnh ngộ, phản ứng vừa rồi của mình hình như có chút quá kịch liệt, mặt nháy mắt hồng hồng, “Bạn, bạn học gọi con.”
Triệu Sùng Nhạc gật đầu cho phép, “Ừ, đi chơi đi, nhưng sao lại để con gái người ta đến đón? Phải là con qua nhà người ta đón trước chứ!”
Mặt Triệu Ngang đã đỏ ửng, “Cái gì a! Đã nói với ba là đi cùng mấy người bạn học thôi!” Nói xong không để ý ba mình mặt thâm sâu cười cười, đứng lên ra cửa.
Triệu Sùng Nhạc ngó ngó vợ, “Sao nghe tên không giống nữ lắm a?” Tò mò đứng lên, xuyên qua cửa sổ nhìn cửa đã mở ngoài sân, vốn vẻ mặt cực kỳ hứng thú thoáng chốc trở nên hết hứng, “Vợ, con trai mình thế nào lại thật sự đi chơi với mấy đứa nam khác! Vậy vừa rồi nó đỏ mặt cái gì a?”
Tần Yên cũng bu qua, vừa lúc nhìn thấy Triệu Ngang xoay người đóng cửa, vẻ mặt con hình như có chút không bình thường? Còn chưa kịp nhìn kỹ, cửa đã khóa chặt.
“Hì hì, vợ, chúng ta cũng thế giới hai người, nghe nói ngày mai là lễ tình nhân đấy, nếu không chúng ta cũng ra ngoài chơi đi, qua mười hai giờ rồi về!” Thấy không có chuyện bát quái gì nhìn, lực chú ý của Triệu Sùng Nhạc lại trở về trên người vợ.
Tần Yên hắc tuyến, “Cái gì mà lễ tình nhân, già rồi còn không đứng đắn…”
“Đi đi đi đi, ở nhà cũng rất chán.”
“Không đi, tôi muốn xem tiệc liên hoan mừng xuân trên tv.”
“Xem tiệc trên tv hay hơn xem anh sao?”
“…”
Thế nhưng thật sự là —— đi cùng mấy người. Triệu Ngang vừa mở cửa, thấy bên ngoài đứng ba người, không tránh được sửng sốt.
“Hi, Triệu Ngang!” Ngô Tường Đào thân mật lên tiếng chào cậu, cười đến mắt sắp híp lại.
Triệu Ngang nhanh chóng phục hồi tinh thần, hướng bọn họ cười cười, “Các cậu tới rồi, đợi chút, tớ đóng cửa.” Xoay người đóng cửa, sắc mặt không nhịn được có chút khó coi.
Tự mình nghĩ lung tung cả hai ngày cái gì a! Rõ ràng chính là bạn học bình thường cùng đi chơi thôi, bản thân sao có thể nghĩ chỉ có hai người?
Làm sao có thể chỉ có hai người bọn họ! Quả nhiên đã quá hoang tưởng rồi.
Đóng cửa, nghiêng đầu, Triệu Ngang khôi phục dáng tươi cười. “Các cậu ăn cơm thật sớm a!” Bây giờ nhiều lắm cũng chỉ hơn 4 rưỡi, lại thêm nhà bọn họ cách mình khá xa, tới cũng phải mất một lát.
Nhạc Doanh Phong nhìn cậu cười cười, “Vội đi, tùy tiện ăn ít sủi cảo liền ra ngoài.”
“Hi, em hẳn là Triệu Ngang, anh là anh trai nó, Nhạc Doanh Hiên.” Người nào đó bên cạnh nhịn không được bản thân bị xem nhẹ, chủ động giới thiệu.
Lúc này Triệu Ngang mới thấy hóa ra còn có một người cậu không quen. Vừa rồi chỉ chú ý tới Nhạc Doanh Phong không đến một mình, thậm chí cả người lạ đứng bên cạnh cũng không để ý, “Hi, chào anh.” Cậu vội vã có chút ngượng ngùng chào anh ấy, anh trai của Nhạc Doanh Phong? Tại sao cậu có cảm giác căng thẳng?
Làm ơn đi, cũng không phải lấy thân phận người yêu em trai người ta gặp mặt, mình căng thẳng cái gì a! Âm thầm bấm vào lòng bàn tay, Triệu Ngang cảnh cáo chính mình phải bình tĩnh.
Bốn người chào hỏi xong, đi ra khỏi tiểu khu.
Vì trời còn chưa tối lắm, trên đường không có bao nhiêu người, chỉ thỉnh thoảng gặp được mấy đứa con nít đốt pháo chơi.
Dù sao cũng là đêm ba mươi, ngoại trừ mấy sạp bán pháo hoa, những tiệm khác căn bản đều đóng cửa. Pháo hoa còn chưa ai phóng, trên đường khó tránh hơi vắng vẻ.
Cuộc hẹn hồi hộp cả một ngày một đêm cuối cùng biến thành một hàng dài bốn người, trong lòng Triệu Ngang khó tránh khỏi dâng lên chút thương cảm.
Nhạc Doanh Hiên chính là điển hình cho người sáng sủa nhiệt tình, thỉnh thoảng nói với cậu mấy câu, lại luyên thuyên cùng hai người kia, quả nhiên không bao lâu liền khát nước.
Mấy người đang ở một ngã tư, cửa hàng xung quanh đều đóng chặt cửa, muốn mua nước cũng trở nên khó khăn.
“Nếu không mọi người đứng đây đợi, tớ đi nơi khác nhìn xem.” Ngô Tường Đào quả nhiên tự động xin đi giết giặc.
Nhạc Doanh Hiên nghiêng đầu nhìn cậu ta, khẽ mỉm cười, “Hai ta đi đi, anh khát nước để mình em đi mua, sao có thể không biết xấu hổ thế a! Đi nào!” Bên nói bên bắc tay lên vai Ngô Tường Đào, đẩy cậu ta về phía trước.
Trước khi đi còn không quên quay đầu lại dặn hai người: “Triệu Ngang, Doanh Phong, đứng đây đợi a, bọn anh lập tức trở lại!”
“Ô, vâng!” Triệu Ngang gật đầu, tóc cũng theo đó tung lên mấy cái.
Nhạc Doanh Phong nhìn bóng lưng Ngô Tường Đào bước đi cứng ngắc, khóe miệng kéo lên một nụ cười không rõ ý tứ, “Đi thong thả, không tiễn.”
Bóng hai người từ từ biến mất ở góc đường, Triệu Ngang mới phát hiện lại căng thẳng lên, hiện tại —— thật sự chỉ có hai người bọn họ.
Nhạc Doanh Phong cũng không nói gì, chỉ như có suy nghĩ nhìn chằm chằm cậu, một đường đi tới, đã hơn 5 giờ, trời cũng chầm chậm tối đi, đèn trên đường đã bật sáng.
Đèn đường ở huyện nhỏ này rất đẹp, trên một cây cột đèn thật cao, nở ra một đèn chụp hình đóa hoa ngọc lan, ánh sáng mờ nhạt rơi xuống, trong không khí lại thêm chút mập mờ.
Tay Triệu Ngang giấu trong túi đã căng thẳng đến toát mồ hôi.
‘Đùng!’
“A!” Bên chân truyền đến một tiếng nổ, Triệu Ngang mãi cứng đờ nhất thời bị dọa nhảy đến bên người Nhạc Doanh Phong.
Một đám con nít hi hi ha ha chạy qua bọn họ, một đứa trong đó còn quay đầu hướng cậu làm mặt quỷ, lúc này Triệu Ngang mới phản ứng lại, hóa ra tiếng vừa rồi chính là pháo con của bọn nó.
Mới thở phào nhẹ nhõm, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nghẹn cười, mặt Triệu Ngang trong nháy mắt nổ đỏ —— hình như cậu đã làm chuyện gì rất mất mặt?
Cưỡng chế xấu hổ dâng lên, Triệu Ngang ngẩng đầu trừng Nhạc Doanh Phong, “Cười gì mà cười! Tớ là vì không chú ý mới bị hù! Mấy thứ nhỏ xíu này tớ mới không sợ!”
Nụ cười trên mặt Nhạc Doanh Phong càng xán lạn, nhưng may mắn lần này thông minh không cười ra tiếng.
Triệu Ngang bị cậu ấy cười lại càng xấu hổ, cuối cùng cũng không nhịn được, phì một tiếng bật cười.
Dưới ánh đèn đường thân ảnh hai người nhìn nhau cười nhẹ, ở một đêm ba mươi như vậy, lại có vẻ an nhàn. Thoáng xa xa truyền đến tiếng pháo dây, trên đường cũng bắt đầu có người phóng pháo hoa.
Đột nhiên, một pháo hoa nổ tung trên bầu trời phía sau hai người, bọn họ không hẹn cùng ngẩng lên nhìn, pháo hoa một chùm tiếp một chùm, xanh, tím, còn thỉnh thoảng biến đổi màu sắc liên tục, trông rất đẹp mắt.
“Thật đẹp.” Triệu Ngang không nén nổi cảm thán.
Nhạc Doanh Phong mỉm cười nhìn cậu, cũng như Nhạc Doanh Hiên nhẹ khoác lên vai cậu, “Chúng ta đi thôi.”
Thân thể Triệu Ngang cũng cứng ngắc như Ngô Tường Đào, “Đi, đi đâu?”
“Tùy tiện đi đâu đó,” Nhạc Doanh Phong nhìn cậu đứng im, rất tự nhiên đẩy cậu tới, “Đi a, sao đứng im?”
“Không chờ bọn họ sao?” Lúc này Triệu Ngang còn có thể nghĩ đến người khác, thật không dễ dàng.
“Bọn họ không phải con nít, tìm không thấy chúng ta sẽ tự đuổi theo thôi.” Nhạc Doanh Phong không để ý hừ nhẹ, “Vả lại, không ai mời bọn họ tới…”
“Sao?” Câu phía sau Triệu Ngang nghe không rõ, vô thức hỏi.
“Không có gì, đi thôi đi thôi, dẫn cậu đi xem pháo hoa…”
Triệu Ngang cũng không nói nữa, chỉ là trong lòng lại càng căng thẳng, đây hình như chính là cảnh tượng hôm qua mong mỏi cả đêm —— vốn tưởng hôm nay không có khả năng thực hiện, không nghĩ tới đột nhiên lại xuất hiện trước mắt.
Mỗi một bước đi cũng giống như giẫm trên mây, mềm mại mơ hồ không thực tế.
Trong đầu Triệu Ngang đột nhiên hiện ra một suy nghĩ —— cậu sẽ không từ đám mây rớt xuống chứ?
Tuy trong nhà chỉ có ba người bọn họ, nhưng cả ngày xem tv nấu ăn, vẫn vô cùng náo nhiệt.
Giữa trưa như thường lệ ăn sủi cảo, ăn xong bắt đầu chuẩn bị cơm tất niên, chiên xào nấu hầm làm một bàn lớn, lúc dọn ra vừa đúng 4 giờ chiều.
Được rồi, mặc dù mùa đông trời tối sớm hơn một chút, nhưng giờ này ăn cơm tối chẳng phải vẫn hơi sớm?
“Ba nói này con trai, con gấp gáp hối ăn cơm vậy làm gì? Hẹn hò sao?” Triệu Sùng Nhạc nhìn đồ ăn ngon đầy bàn, sủi cảo trong bụng còn chưa tiêu hóa hết, bữa tiếp đã dọn ra.
Trên mặt Triệu Ngang nhất thời hiện lên một ngấn hồng khả nghi, “Cái gì a! Con chỉ hẹn với mấy bạn học ra ngoài chơi thôi!” Bên nói bên cố gắng bình tĩnh xoay người vào nhà bếp lấy chén đũa.
Triệu Sùng Nhạc sáp tới bên người vợ, cười hố hố, “Tần Yên, xem ra Ngang Ngang của chúng ta đã thông suốt a! Xem kìa, chẳng phải giống như đang yêu đương sao?”
Tần Yên đập vuốt sói trên người mình xuống, lườm ông một cái, “Thông suốt cái gì? Triệu Sùng Nhạc ông có thể đừng như mấy bà tám ba hoa suốt ngày không?”
Triệu Sùng Nhạc lập tức khôi phục vẻ mặt đứng đắn, nghiêm túc nhìn chăm chú vợ mình, “Vợ! Tại sao em lại có thể nói chồng em như vậy? Bà tám?! Anh…”
“Được rồi được rồi, anh là cảnh sát nhân dân vẻ vang nhất được chưa! Về chỗ ngồi cho tôi!” Tần Yên không chịu nổi đẩy ông trở về chỗ ngồi.
Triệu Ngang cầm chén đũa đi ra, trên mặt còn mang theo vệt đỏ ửng vừa rồi.
“Được rồi, dù sao cũng là tất niên, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện, hôm nay anh uống chút rượu với con trai.” Triệu Sùng Nhạc chịu sự áp bức của vợ đã quen, rất nhanh khôi phục lại sức sống.
Vốn cơm bày ở bàn phòng khách, trên tv đang chiếu tiết mục hằng năm《 Một năm rồi lại một năm 》, cả gia đình vừa ăn vừa xem, ông Triệu thỉnh thoảng còn nhìn tv pha trò, ba người ăn cơm vui vẻ.
Không khí năm nói tuy có, nhưng người nào đó… hiển nhiên không yên lòng.
“Ngang Ngang, đây, ăn miếng cà tím chiên.” Tần Yên gắp miếng cà tím chiên vàng rộm đến chén trước mặt Triệu Ngang.
Triệu Ngang vội vã hoàn hồn, “A, vâng, con thích ăn nhất món này!”
Nhìn con trai cúi đầu ăn điên cuồng, hai người còn lại đưa mắt nhìn nhau, sao bọn họ không nhớ con trai thích ăn nhất món này? Nó thích ăn nhất không phải dĩa sườn muối tiêu đặt trước mặt nó sao?
Nhìn xem, anh nói nó đang yêu đương, em còn không tin! Triệu Sùng Nhạc lấy mắt ra hiệu, Tần Yên cũng bắt đầu có chút hoài nghi, có điều, tại sao trước đây chưa từng thấy qua dấu hiệu nào?
Di động Triệu Ngang luôn đem bên mình đột nhiên vang lên, cậu luống cuống tay chân thả miếng cà tím chiên mới cắn một nửa lại vào chén, lấy điện thoại trong túi ra, “Alô, Nhạc Doanh Phong!”
“Ưm, ăn xong rồi.”
“Cậu ở bên ngoài? Được, tớ ra ngay!”
“Ưm, lát gặp.”
Chỉ nói mấy câu, Triệu Ngang khép di động, vọt đứng lên từ chỗ ngồi. Triệu Sùng Nhạc cùng Tần Yên đều sững sờ nhìn cậu, ánh mắt kinh ngạc.
Triệu Ngang lúc này mới tỉnh ngộ, phản ứng vừa rồi của mình hình như có chút quá kịch liệt, mặt nháy mắt hồng hồng, “Bạn, bạn học gọi con.”
Triệu Sùng Nhạc gật đầu cho phép, “Ừ, đi chơi đi, nhưng sao lại để con gái người ta đến đón? Phải là con qua nhà người ta đón trước chứ!”
Mặt Triệu Ngang đã đỏ ửng, “Cái gì a! Đã nói với ba là đi cùng mấy người bạn học thôi!” Nói xong không để ý ba mình mặt thâm sâu cười cười, đứng lên ra cửa.
Triệu Sùng Nhạc ngó ngó vợ, “Sao nghe tên không giống nữ lắm a?” Tò mò đứng lên, xuyên qua cửa sổ nhìn cửa đã mở ngoài sân, vốn vẻ mặt cực kỳ hứng thú thoáng chốc trở nên hết hứng, “Vợ, con trai mình thế nào lại thật sự đi chơi với mấy đứa nam khác! Vậy vừa rồi nó đỏ mặt cái gì a?”
Tần Yên cũng bu qua, vừa lúc nhìn thấy Triệu Ngang xoay người đóng cửa, vẻ mặt con hình như có chút không bình thường? Còn chưa kịp nhìn kỹ, cửa đã khóa chặt.
“Hì hì, vợ, chúng ta cũng thế giới hai người, nghe nói ngày mai là lễ tình nhân đấy, nếu không chúng ta cũng ra ngoài chơi đi, qua mười hai giờ rồi về!” Thấy không có chuyện bát quái gì nhìn, lực chú ý của Triệu Sùng Nhạc lại trở về trên người vợ.
Tần Yên hắc tuyến, “Cái gì mà lễ tình nhân, già rồi còn không đứng đắn…”
“Đi đi đi đi, ở nhà cũng rất chán.”
“Không đi, tôi muốn xem tiệc liên hoan mừng xuân trên tv.”
“Xem tiệc trên tv hay hơn xem anh sao?”
“…”
Thế nhưng thật sự là —— đi cùng mấy người. Triệu Ngang vừa mở cửa, thấy bên ngoài đứng ba người, không tránh được sửng sốt.
“Hi, Triệu Ngang!” Ngô Tường Đào thân mật lên tiếng chào cậu, cười đến mắt sắp híp lại.
Triệu Ngang nhanh chóng phục hồi tinh thần, hướng bọn họ cười cười, “Các cậu tới rồi, đợi chút, tớ đóng cửa.” Xoay người đóng cửa, sắc mặt không nhịn được có chút khó coi.
Tự mình nghĩ lung tung cả hai ngày cái gì a! Rõ ràng chính là bạn học bình thường cùng đi chơi thôi, bản thân sao có thể nghĩ chỉ có hai người?
Làm sao có thể chỉ có hai người bọn họ! Quả nhiên đã quá hoang tưởng rồi.
Đóng cửa, nghiêng đầu, Triệu Ngang khôi phục dáng tươi cười. “Các cậu ăn cơm thật sớm a!” Bây giờ nhiều lắm cũng chỉ hơn 4 rưỡi, lại thêm nhà bọn họ cách mình khá xa, tới cũng phải mất một lát.
Nhạc Doanh Phong nhìn cậu cười cười, “Vội đi, tùy tiện ăn ít sủi cảo liền ra ngoài.”
“Hi, em hẳn là Triệu Ngang, anh là anh trai nó, Nhạc Doanh Hiên.” Người nào đó bên cạnh nhịn không được bản thân bị xem nhẹ, chủ động giới thiệu.
Lúc này Triệu Ngang mới thấy hóa ra còn có một người cậu không quen. Vừa rồi chỉ chú ý tới Nhạc Doanh Phong không đến một mình, thậm chí cả người lạ đứng bên cạnh cũng không để ý, “Hi, chào anh.” Cậu vội vã có chút ngượng ngùng chào anh ấy, anh trai của Nhạc Doanh Phong? Tại sao cậu có cảm giác căng thẳng?
Làm ơn đi, cũng không phải lấy thân phận người yêu em trai người ta gặp mặt, mình căng thẳng cái gì a! Âm thầm bấm vào lòng bàn tay, Triệu Ngang cảnh cáo chính mình phải bình tĩnh.
Bốn người chào hỏi xong, đi ra khỏi tiểu khu.
Vì trời còn chưa tối lắm, trên đường không có bao nhiêu người, chỉ thỉnh thoảng gặp được mấy đứa con nít đốt pháo chơi.
Dù sao cũng là đêm ba mươi, ngoại trừ mấy sạp bán pháo hoa, những tiệm khác căn bản đều đóng cửa. Pháo hoa còn chưa ai phóng, trên đường khó tránh hơi vắng vẻ.
Cuộc hẹn hồi hộp cả một ngày một đêm cuối cùng biến thành một hàng dài bốn người, trong lòng Triệu Ngang khó tránh khỏi dâng lên chút thương cảm.
Nhạc Doanh Hiên chính là điển hình cho người sáng sủa nhiệt tình, thỉnh thoảng nói với cậu mấy câu, lại luyên thuyên cùng hai người kia, quả nhiên không bao lâu liền khát nước.
Mấy người đang ở một ngã tư, cửa hàng xung quanh đều đóng chặt cửa, muốn mua nước cũng trở nên khó khăn.
“Nếu không mọi người đứng đây đợi, tớ đi nơi khác nhìn xem.” Ngô Tường Đào quả nhiên tự động xin đi giết giặc.
Nhạc Doanh Hiên nghiêng đầu nhìn cậu ta, khẽ mỉm cười, “Hai ta đi đi, anh khát nước để mình em đi mua, sao có thể không biết xấu hổ thế a! Đi nào!” Bên nói bên bắc tay lên vai Ngô Tường Đào, đẩy cậu ta về phía trước.
Trước khi đi còn không quên quay đầu lại dặn hai người: “Triệu Ngang, Doanh Phong, đứng đây đợi a, bọn anh lập tức trở lại!”
“Ô, vâng!” Triệu Ngang gật đầu, tóc cũng theo đó tung lên mấy cái.
Nhạc Doanh Phong nhìn bóng lưng Ngô Tường Đào bước đi cứng ngắc, khóe miệng kéo lên một nụ cười không rõ ý tứ, “Đi thong thả, không tiễn.”
Bóng hai người từ từ biến mất ở góc đường, Triệu Ngang mới phát hiện lại căng thẳng lên, hiện tại —— thật sự chỉ có hai người bọn họ.
Nhạc Doanh Phong cũng không nói gì, chỉ như có suy nghĩ nhìn chằm chằm cậu, một đường đi tới, đã hơn 5 giờ, trời cũng chầm chậm tối đi, đèn trên đường đã bật sáng.
Đèn đường ở huyện nhỏ này rất đẹp, trên một cây cột đèn thật cao, nở ra một đèn chụp hình đóa hoa ngọc lan, ánh sáng mờ nhạt rơi xuống, trong không khí lại thêm chút mập mờ.
Tay Triệu Ngang giấu trong túi đã căng thẳng đến toát mồ hôi.
‘Đùng!’
“A!” Bên chân truyền đến một tiếng nổ, Triệu Ngang mãi cứng đờ nhất thời bị dọa nhảy đến bên người Nhạc Doanh Phong.
Một đám con nít hi hi ha ha chạy qua bọn họ, một đứa trong đó còn quay đầu hướng cậu làm mặt quỷ, lúc này Triệu Ngang mới phản ứng lại, hóa ra tiếng vừa rồi chính là pháo con của bọn nó.
Mới thở phào nhẹ nhõm, trên đỉnh đầu truyền đến tiếng nghẹn cười, mặt Triệu Ngang trong nháy mắt nổ đỏ —— hình như cậu đã làm chuyện gì rất mất mặt?
Cưỡng chế xấu hổ dâng lên, Triệu Ngang ngẩng đầu trừng Nhạc Doanh Phong, “Cười gì mà cười! Tớ là vì không chú ý mới bị hù! Mấy thứ nhỏ xíu này tớ mới không sợ!”
Nụ cười trên mặt Nhạc Doanh Phong càng xán lạn, nhưng may mắn lần này thông minh không cười ra tiếng.
Triệu Ngang bị cậu ấy cười lại càng xấu hổ, cuối cùng cũng không nhịn được, phì một tiếng bật cười.
Dưới ánh đèn đường thân ảnh hai người nhìn nhau cười nhẹ, ở một đêm ba mươi như vậy, lại có vẻ an nhàn. Thoáng xa xa truyền đến tiếng pháo dây, trên đường cũng bắt đầu có người phóng pháo hoa.
Đột nhiên, một pháo hoa nổ tung trên bầu trời phía sau hai người, bọn họ không hẹn cùng ngẩng lên nhìn, pháo hoa một chùm tiếp một chùm, xanh, tím, còn thỉnh thoảng biến đổi màu sắc liên tục, trông rất đẹp mắt.
“Thật đẹp.” Triệu Ngang không nén nổi cảm thán.
Nhạc Doanh Phong mỉm cười nhìn cậu, cũng như Nhạc Doanh Hiên nhẹ khoác lên vai cậu, “Chúng ta đi thôi.”
Thân thể Triệu Ngang cũng cứng ngắc như Ngô Tường Đào, “Đi, đi đâu?”
“Tùy tiện đi đâu đó,” Nhạc Doanh Phong nhìn cậu đứng im, rất tự nhiên đẩy cậu tới, “Đi a, sao đứng im?”
“Không chờ bọn họ sao?” Lúc này Triệu Ngang còn có thể nghĩ đến người khác, thật không dễ dàng.
“Bọn họ không phải con nít, tìm không thấy chúng ta sẽ tự đuổi theo thôi.” Nhạc Doanh Phong không để ý hừ nhẹ, “Vả lại, không ai mời bọn họ tới…”
“Sao?” Câu phía sau Triệu Ngang nghe không rõ, vô thức hỏi.
“Không có gì, đi thôi đi thôi, dẫn cậu đi xem pháo hoa…”
Triệu Ngang cũng không nói nữa, chỉ là trong lòng lại càng căng thẳng, đây hình như chính là cảnh tượng hôm qua mong mỏi cả đêm —— vốn tưởng hôm nay không có khả năng thực hiện, không nghĩ tới đột nhiên lại xuất hiện trước mắt.
Mỗi một bước đi cũng giống như giẫm trên mây, mềm mại mơ hồ không thực tế.
Trong đầu Triệu Ngang đột nhiên hiện ra một suy nghĩ —— cậu sẽ không từ đám mây rớt xuống chứ?