Chương 17: Sự sắp đặt tàn ác
Đứng trước cửa nhà wc anh hét lớn:
“Đừng sợ cậu đợi mình chút...!"
Chân anh đạp cửa sông vào Tường Hạ đứng một góc khuôn mặt thất thần đầu tóc dối mù Quỳnh Dao nằm trên đất miệng lí nhí:
“Cứu mình...! Tường Hạ muốn giết mình!’’
Nhật Mạnh nhanh nhảu bế Quỳnh Dao rời đi, ánh mắt cứ như coi cô là đồ đáng nghét vậy, cô ta nhìn cô vẻ mặt vừa dắc ý vừa khiêu khích nhưng cô vẫn chạy theo anh và cô ta vào bệnh viên đứng trước phòng cấp cứu vẻ mặt anh no nắng không thôi khi thấy cô anh tiến tới tay bóp lấy cổ cô khiến cô không thở nổi: “ Nhật Hạ cậu chết đi tại sao cậu lại muốn giết cậu ấy? cậu ấy có làm gì cậu sao? cậu bị hận thù che mờ lí trí rồi! tôi thật sự hối hận vì đã từng thích cậu...!”. Cô không chút phản khác cơ thể cô yếu ớt đầu cô rất đau, rất đau bà Tâm vừa đến cửa phòng cấp cứu thấy anh bóp cổ cô thì hét lớn vội chạy tới ngăn cản hành động của con trai mình lúc tay anh buông cổ cô ra cũng là lúc cô ngất lịm đi vì sợ và cơn đau đầu của mình may được bà Tâm đỡ lấy gọi y tá tới cho cô. Nà Tâm bên ngoài bệnh viện tay đánh bốp cái rõ to vào mặt người con trai mình:
“ Nhật Mạnh con có thật lòng thích Tường Hạ không? mẹ nói con biết nếu con thích Quỳnh Dao mẹ tương lai không hấp nhận cô ta là con dâu mẹ, nếu con yêu Tường Hạ thì từ lúc sảy ra chuyện con đã một lần hỏi rõ con bé mọi chuyên chưa mẹ tin con bé Tường Hạ sẽ ko bao giờ hại người khác như vậy!’’.
Sau ngày Quỳnh Dao sảy ra chuyện Tường Hạ đã thật sự biến mất bởi cô nghét nhìn thấy Nhật Mạnh bản thân cô dần khép kín chẳng muốn nói chuyện với ai, mọi người ai cũng không muốn chơi với cô chỉ có Tiêu Dao là biết mọi chuyện nhưng cô sợ, cô sợ nếu nói ra cô sẽ bị người của Quỳnh Dao bắt lạt cô phải làm sao đoạn ghi âm đó cô có lên đưa ra không nếu đưa ra có lẽ cô sẽ sảy ra chuyện còn không đưa ra cô lại cảm thấy day rứt lương tâm mình. Thấy cô có biểu hiện lạ c
Chưng Bĩ dò hỏi anh quyết định giúp Tường Hạ trong giờ ra chơi một tiếng phát thanh vang lên thì bị anh cướp lấy cơ hội phát tán ra toàn trường Tường Hạ con khốn nhà cậu, cậu giám cướp hết mọi thứ tốt đẹp của tôi hôm nay tôi khiến cậu có muốn cãi cũng cãi không được..... Quỳnh Dao cậu điên rồi cậu làm gì vậy....á....á Nhật Mạnh cứu mình Tường Hạ muốn giết mình.....”.
Quỳnh Dao ngồi trong lớp hét toáng lên không phải vậy con nhỏ Tường Hạ tạo dựng âm thanh giả cô ta muốn hại tôi các cậu phải tin tôi. Tường Hạ vốn dĩ chẳng quan tâm cô chỉ khoanh người nằm trên bàn khuôn mặt ủ rũ kèm chút mệt mỏi cô biết Nhật Mạnh sẽ không tin vào đoạn âm thanh này cô vốn chẳng có chút hi vọng nào cả hôm đó cô bị Quỳnh Dao nhốt trong nhà wc cô biết có cả Tiêu Tao đang ở cùng cô chỉ là cô ấy quá yếu đuối cô không biết nếu bọn họ biết Tiêu Dao làm chuyện này thì cô ấy sẽ ra sao, Nhật Mạnh đứng trước bàn cô nay nay cái tay cô, cô ngước mặt lên thấy là anh cô đành bước ra khỏi lớp để anh mặc đuổi theo cô phía sau thấy anh cứ lẽo đẽo theo mình cô lại quay về lớp tiếp tục thu mình trong chiếc vỏ bọc do chính cô tạo ra. Anh đứng trước mặt cô nay nay tay áo vẻ mặt tội nỗi gương mặt tội nỗi:
“ Tường Hạ tớ xin nỗi mà cậu tha nỗi cho mình nha mình biết sai rồi cậu đừng như vậy nữa tớ no lắm”
Sau câu nói ấy của anh tuy cô không nhìn lấy anh một lần nhưng cô đã thật sự khóc, thật ra không phải bản thân cô muốn khép mình lại cô không muốn trở thành con rùa cứ gặp chuyện là rụt đầu lại vào trong mai mà cô thật sự thất vọng cô không nghĩ những người bên cạnh cô khi cô gặp chuyện cũng không muốn giúp, cô không nghĩ chàng trai kiếp trước dù thế nào đi nữa cũng tin cô giờ đây lại không như vậy chỉ vì người con gái đó kiếp trước sai anh họ mình cùng bạn thân mình hại cô mất mạng mà giờ cô mới phải đâu khổ thế này vậy mà anh lại tin bọn họ. Suốt buổi học hôm ấy không khí trở lên trầm lặng ai cũng biết cô khóc nhưng không nói gì bởi họ biết cô thật sự rất tủi thân nếu họ bị như cô họ cũng sẽ như vậy không khí cứ thế cho tới lúc trống tan trường cũng là lúc cô vác thân xác mệt mỏi của mình về nhà. Gương mặt chầm tĩnh không cười không khóc cô như trở thành con người vô cảm những cơn đau đầu của cô ngày càng nhiều hơn ngày trước mõi tháng cô chỉ bị một lần có những lúc mấy tháng trời cũng không biết lấy cảm giác đau đầu ra sao nhưng giờ không hiểu tại sao cứ đến mùng một và mười năm hàng tháng cả người cô như chẳng có chút sức lực nào cả chân tay uể oải lúc nóng, lúc lạnh thất thường cả lên Bà Giang thấy con gái mình mấy ngày nay cứ là lạ cũng có hỏi cô tại sao đi học về lại nhốt mình trong phòng mình và tại sao không ăn cơm nhưng cô chẳng nói gì cả cứ im lặng mãi cho tới ngày hôm sau cô lại tiếp tục vác thể xác mình làm việc nhà rồi khi xong xuôi lại vác thân sác mình đến trường còn Nhật Mạnh thì anh cứ nghĩ về cô mãi, nghĩ cô nhiều tới nỗi tim đập chân giun cứ mải mê nghĩ về cô mà anh chẳng để ý gì cả đầu anh đập thẳng vào cửa nhà tắm bỗng những hình ảnh ở đâu đó hiện một lúc trong đầu anh rồi lại biến mất anh định không đi tắm mà đi ngủ luôn nhưng đầu anh lúc này chỉ có Tường Hạ và những hình ảnh đó trong lúc tắm vì thấy anh mãi không xuống nhà ăn cơm mà bà Tâm liền chạy lên phòng anh gõ cửa bà cứ gọi mãi mà không thấy anh bà liền tìm vội chiếc chìa khoá bà đã giấu kĩ để vào phòng.
Trong bồn tắm đầu anh cùng với cơ thể anh nhấn chìm trong nước tay bà cố kéo cơ thể anh ra ngoài để hô hấp nhân tạo cho anh cũng may số anh phúc lớn mạng lớn lên không sao cũng may là mẹ anh lên kịp lúc nếu không chắc giờ anh đã ngồi đâu đó nói chuyện với diêm la vương rồi
“Đừng sợ cậu đợi mình chút...!"
Chân anh đạp cửa sông vào Tường Hạ đứng một góc khuôn mặt thất thần đầu tóc dối mù Quỳnh Dao nằm trên đất miệng lí nhí:
“Cứu mình...! Tường Hạ muốn giết mình!’’
Nhật Mạnh nhanh nhảu bế Quỳnh Dao rời đi, ánh mắt cứ như coi cô là đồ đáng nghét vậy, cô ta nhìn cô vẻ mặt vừa dắc ý vừa khiêu khích nhưng cô vẫn chạy theo anh và cô ta vào bệnh viên đứng trước phòng cấp cứu vẻ mặt anh no nắng không thôi khi thấy cô anh tiến tới tay bóp lấy cổ cô khiến cô không thở nổi: “ Nhật Hạ cậu chết đi tại sao cậu lại muốn giết cậu ấy? cậu ấy có làm gì cậu sao? cậu bị hận thù che mờ lí trí rồi! tôi thật sự hối hận vì đã từng thích cậu...!”. Cô không chút phản khác cơ thể cô yếu ớt đầu cô rất đau, rất đau bà Tâm vừa đến cửa phòng cấp cứu thấy anh bóp cổ cô thì hét lớn vội chạy tới ngăn cản hành động của con trai mình lúc tay anh buông cổ cô ra cũng là lúc cô ngất lịm đi vì sợ và cơn đau đầu của mình may được bà Tâm đỡ lấy gọi y tá tới cho cô. Nà Tâm bên ngoài bệnh viện tay đánh bốp cái rõ to vào mặt người con trai mình:
“ Nhật Mạnh con có thật lòng thích Tường Hạ không? mẹ nói con biết nếu con thích Quỳnh Dao mẹ tương lai không hấp nhận cô ta là con dâu mẹ, nếu con yêu Tường Hạ thì từ lúc sảy ra chuyện con đã một lần hỏi rõ con bé mọi chuyên chưa mẹ tin con bé Tường Hạ sẽ ko bao giờ hại người khác như vậy!’’.
Sau ngày Quỳnh Dao sảy ra chuyện Tường Hạ đã thật sự biến mất bởi cô nghét nhìn thấy Nhật Mạnh bản thân cô dần khép kín chẳng muốn nói chuyện với ai, mọi người ai cũng không muốn chơi với cô chỉ có Tiêu Dao là biết mọi chuyện nhưng cô sợ, cô sợ nếu nói ra cô sẽ bị người của Quỳnh Dao bắt lạt cô phải làm sao đoạn ghi âm đó cô có lên đưa ra không nếu đưa ra có lẽ cô sẽ sảy ra chuyện còn không đưa ra cô lại cảm thấy day rứt lương tâm mình. Thấy cô có biểu hiện lạ c
Chưng Bĩ dò hỏi anh quyết định giúp Tường Hạ trong giờ ra chơi một tiếng phát thanh vang lên thì bị anh cướp lấy cơ hội phát tán ra toàn trường Tường Hạ con khốn nhà cậu, cậu giám cướp hết mọi thứ tốt đẹp của tôi hôm nay tôi khiến cậu có muốn cãi cũng cãi không được..... Quỳnh Dao cậu điên rồi cậu làm gì vậy....á....á Nhật Mạnh cứu mình Tường Hạ muốn giết mình.....”.
Quỳnh Dao ngồi trong lớp hét toáng lên không phải vậy con nhỏ Tường Hạ tạo dựng âm thanh giả cô ta muốn hại tôi các cậu phải tin tôi. Tường Hạ vốn dĩ chẳng quan tâm cô chỉ khoanh người nằm trên bàn khuôn mặt ủ rũ kèm chút mệt mỏi cô biết Nhật Mạnh sẽ không tin vào đoạn âm thanh này cô vốn chẳng có chút hi vọng nào cả hôm đó cô bị Quỳnh Dao nhốt trong nhà wc cô biết có cả Tiêu Tao đang ở cùng cô chỉ là cô ấy quá yếu đuối cô không biết nếu bọn họ biết Tiêu Dao làm chuyện này thì cô ấy sẽ ra sao, Nhật Mạnh đứng trước bàn cô nay nay cái tay cô, cô ngước mặt lên thấy là anh cô đành bước ra khỏi lớp để anh mặc đuổi theo cô phía sau thấy anh cứ lẽo đẽo theo mình cô lại quay về lớp tiếp tục thu mình trong chiếc vỏ bọc do chính cô tạo ra. Anh đứng trước mặt cô nay nay tay áo vẻ mặt tội nỗi gương mặt tội nỗi:
“ Tường Hạ tớ xin nỗi mà cậu tha nỗi cho mình nha mình biết sai rồi cậu đừng như vậy nữa tớ no lắm”
Sau câu nói ấy của anh tuy cô không nhìn lấy anh một lần nhưng cô đã thật sự khóc, thật ra không phải bản thân cô muốn khép mình lại cô không muốn trở thành con rùa cứ gặp chuyện là rụt đầu lại vào trong mai mà cô thật sự thất vọng cô không nghĩ những người bên cạnh cô khi cô gặp chuyện cũng không muốn giúp, cô không nghĩ chàng trai kiếp trước dù thế nào đi nữa cũng tin cô giờ đây lại không như vậy chỉ vì người con gái đó kiếp trước sai anh họ mình cùng bạn thân mình hại cô mất mạng mà giờ cô mới phải đâu khổ thế này vậy mà anh lại tin bọn họ. Suốt buổi học hôm ấy không khí trở lên trầm lặng ai cũng biết cô khóc nhưng không nói gì bởi họ biết cô thật sự rất tủi thân nếu họ bị như cô họ cũng sẽ như vậy không khí cứ thế cho tới lúc trống tan trường cũng là lúc cô vác thân xác mệt mỏi của mình về nhà. Gương mặt chầm tĩnh không cười không khóc cô như trở thành con người vô cảm những cơn đau đầu của cô ngày càng nhiều hơn ngày trước mõi tháng cô chỉ bị một lần có những lúc mấy tháng trời cũng không biết lấy cảm giác đau đầu ra sao nhưng giờ không hiểu tại sao cứ đến mùng một và mười năm hàng tháng cả người cô như chẳng có chút sức lực nào cả chân tay uể oải lúc nóng, lúc lạnh thất thường cả lên Bà Giang thấy con gái mình mấy ngày nay cứ là lạ cũng có hỏi cô tại sao đi học về lại nhốt mình trong phòng mình và tại sao không ăn cơm nhưng cô chẳng nói gì cả cứ im lặng mãi cho tới ngày hôm sau cô lại tiếp tục vác thể xác mình làm việc nhà rồi khi xong xuôi lại vác thân sác mình đến trường còn Nhật Mạnh thì anh cứ nghĩ về cô mãi, nghĩ cô nhiều tới nỗi tim đập chân giun cứ mải mê nghĩ về cô mà anh chẳng để ý gì cả đầu anh đập thẳng vào cửa nhà tắm bỗng những hình ảnh ở đâu đó hiện một lúc trong đầu anh rồi lại biến mất anh định không đi tắm mà đi ngủ luôn nhưng đầu anh lúc này chỉ có Tường Hạ và những hình ảnh đó trong lúc tắm vì thấy anh mãi không xuống nhà ăn cơm mà bà Tâm liền chạy lên phòng anh gõ cửa bà cứ gọi mãi mà không thấy anh bà liền tìm vội chiếc chìa khoá bà đã giấu kĩ để vào phòng.
Trong bồn tắm đầu anh cùng với cơ thể anh nhấn chìm trong nước tay bà cố kéo cơ thể anh ra ngoài để hô hấp nhân tạo cho anh cũng may số anh phúc lớn mạng lớn lên không sao cũng may là mẹ anh lên kịp lúc nếu không chắc giờ anh đã ngồi đâu đó nói chuyện với diêm la vương rồi