Chương : 27
Vài món quần áo màu tối bị ném lộn xộn lên trên bàn. Dưới đất, hoa phục, áo khoác trắng cũng trong tình trạng tương tự, thấp thoáng trong đó có thể thấy một phần đai lưng thêu chỉ vàng lộ ra, dưới màu nến ấp áp làm cho người ta thấy vừa xa hoa vừa mê loạn.
Trên giường lớn truyền đến vài tiếng thở dốc khó nhịn, giọng nói trong trẻo ngọt ngào ban đầu lại bị *** biến thành khàn khàn: “Ngươi muốn làm thì làm nhanh lên…”
Một thanh âm cười khẽ vang lên, nghe có vẻ tâm tình rất tốt: “Ta không vội, ngươi vội cái gì? Sao thế, không nhịn được rồi à?” Y thấp giọng đầu độc, “Nếu không nhịn được thì cầu xin ta đi.”
“… Sao ngươi không đi chết đi?”
Người nọ cười nói: “Có biết không, lần nào lúc bắt đầu ngươi cũng mạnh miệng như vậy.”
Vân Nhàn nằm trên giường lớn khắc hoa, thân thể bị vùi sâu vào chăn gấm, trên người chỉ còn lại một lớp áo mỏng. Nhưng lớp áo này đã bị kéo xuống tận hông, chỉ một lát nữa thôi người kia sẽ cởi hết. Môi của Triển Lăng Yến hôn nhẹ lên cổ cậu, hai tay dùng một lực vừa phải vuốt ve khắp người cậu. Tuy rằng không sờ đến nơi nhạy cảm nào, nhưng hoa văn trên vai trái lại nóng không khống chế được, tiện đà nhanh chóng lan ra toàn thân.
Tiếng đánh nhau thỉnh thoảng truyền tới từ bên ngoài, cái loại cảm giác nguy hiểm lúc nào cũng sẽ có người xông vào này làm gia tăng kích thích cấm kỵ, lửa *** như thể đã đốt sạch lý trí của cậu.
Triển Lăng Yến nhìn hoa văn khuếch tán, tâm tình rất tốt: “Tiểu Nhàn Nhi, xem ra ngươi cũng nhớ ta như ta nhớ ngươi thôi. Ngươi định mạnh miệng tới đâu nữa hả?”
Màn che trên giường không biết đã buông xuống khi nào, ánh sáng bị che đi rất nhiều, làm cho bầu không khí càng ái muội hơn. Hô hấp của Vân Nhàn đã rối loạn từ lâu, cậu phì phò thở gấp, lại không nhịn được mà hừ một tiếng, cuối cùng tự mình cởi nốt chiếc áo mỏng kia ném xuống đất, thanh âm phát ra lại khàn hơn một chút: “Đừng có nhiều lời vô ích, nhanh lên đi…”
Hô hấp Triển Lăng Yến gấp gáp, cúi đầu hôn cậu, đầu lưỡi vươn vào quấy rối trong khoang miệng, một tay chậm rãi trượt, chuẩn xác chạm vào vùng đất trung tâm của cậu, chậm rãi trấn an.
“A… ưm…” Vân Nhàn không chịu nổi kích thích như vậy, lập tức thẳng lưng.
Động tác trong tay Triển Lăng Yến không ngừng lại, trong lúc quấn quýt thấp giọng phân phó: “Của ta…”
Yết hầu Vân Nhàn căng ra, giãy dụa một chút rồi từ ***g ngực của y trượt tay xuống, cầm lấy thứ gì đó đã cứng rắn từ lâu. Cậu cảm thấy nhiệt độ của nó còn cao hơn cả lòng bàn tay cậu, liền chửi bới trong lòng.
Đồ vương bát đản, rõ ràng là đã đến tình trạng này rồi, lại còn có thể duy trì thần trí mà dằn vặt cậu.
Dục vọng phát trướng được thư hoãn tạm thời, Triển Lăng Yến liền thích ý hừ ra một tiếng, hơi dùng lực cắn lên môi cậu, cười nhẹ, khí tức thở ra vô cùng nóng rực: “Ta thích tình tình biết thức thời của ngươi như thế này…” Y dời tay, lấy một hộp mỡ từ cạnh gối rồi mở ra quệt một ít.
Thấy y dời đi, Vân Nhàn hơi chút bất mãn, ai biết mở mắt lại thấy cái này: “Ngươi đã chuẩn bị từ trước rồi sao?”
“Đúng vậy, để đề phòng có chuyện gì, trong phòng ta và ở đây đều để một hộp,” Triển Lăng Yến cúi đầu liếc cậu một cái, “Tiểu Nhàn Nhi, ngươi nghĩ đêm nay ta có thể buông tha ngươi à?”
“…” Vân Nhàn thấp giọng chửi bới, “… Xấu xa!” Cậu dồn thêm lực vào tay.
“Nhẹ thôi, ngươi định bóp chết ta à? Nhưng mà đã lâu không được nghe ngươi gọi như thế, thật hoài niệm,” Triển Lăng Yến cúi đầu hôn nhẹ trán cậu, ra lệnh, “Tách chân ra.”
Lòng Vân Nhàn run lên, không động đậy.
Triển Lăng Yến cũng không ngại, chậm rãi nói: “Nếu ngươi muốn đêm nay ta nhẹ nhàng, để ngày mai ngươi còn sức mà xuống giường thì tốt nhất là…”
Không đợi y nói hết, Vân Nhàn liền vội tách hai chân ra. Triển Lăng Yến không khỏi cười nói: “Lần nào cũng là kết quả này, mà không hiểu sao ngươi cứ phải giãy giụa làm gì. Ngươi thông minh như vậy, cũng nên học ngoan một chút đi chứ?”
“…” Vân Nhàn buông tay, mặc kệ cho tự sinh tự diệt.
“Đừng giận, tức giận hại thân, cuối cùng cũng chỉ có ta thương ngươi thôi.” Triển Lăng Yến hôn hôn lên môi cậu, ngón tay lần đến phía sau, thử đi vào.
Nơi kia không bị xâm chiếm một thời gian dài, bị người ta đi vào như thế làm Vân Nhàn không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn: “… Nhẹ một chút.”
Triển Lăng Yến dừng lại nhìn cậu: “Khó chịu à?”
“Không, ta chỉ muốn nói chuyện thôi.”
“Thả lỏng, đừng đóng chặt thân thể như vậy,” Triển Lăng Yến thấp giọng nói, “Trừ lần kia ngươi gây sự một trận lớn với ta, động tác của ta có hơi nặng làm ngươi đau, thì đã có lần nào ta làm ngươi đau chưa? Hửm?”
Vân Nhàn bắt đầu nhớ lại trận gây sự lần đó, ý thức hơi bay xa: “À, ngươi nói lần đó hả, gã đã cứu mạng ta.”
“Gã là gian tế, cứu ngươi để tiếp cận ngươi,” Triển Lăng Yến lại hôn lên trán cậu, tăng thêm một ngón tay, kiên trì mở rộng, “Ngày đó ta đến muộn, không thì làm sao đến lượt gã cứu? Ta không chặt bàn tay đã nắm tay ngươi của gã cho chó ăn, mà để cho gã toàn thây là khách khí lắm rồi.”
“…” Vân Nhàn thì thầm, “Ta không nói đạo lý với ngươi, ngươi thích giết ai thì giết, mặc kệ ngươi.”
Triển Lăng Yến lại tăng thêm một ngón tay, cảm thấy nhiệt độ nóng hổi ép chặt ngón tay mình, hô hấp cực nặng, dục vọng dưới thắt lưng trướng tới phát đau. Y nhìn cậu, thấp giọng nói: “Được rồi, ta hứa với ngươi, lần sau nếu phải giết người bên cạnh ngươi thì sẽ nói cho ngươi biết trước.”
Vân Nhàn cảm nhận được y đã rút ngón tay ra, rồi thay thế bằng một thứ nóng rực, đặt ngay trước đường vào, yết hầu vội căng ra: “Bây giờ bên cạnh ta không có người ngươi muốn giết…”
Triển Lăng Yến không đáp, y không nhịn nổi nữa, liền đưa tay nắm chặt thắt lưng cậu, để dục vọng của mình đi vào, đến khi vào nơi sâu nhất mới chịu dừng lại. Cảm giác tiêu hồn này khiến y ngừng thở, hưởng thụ một lúc mới thở hắt ra một hơi.
“A…” Vân Nhàn kêu thành tiếng, ngẩng đầu lên, vùng da dưới cổ bị kéo căng ra.
Triển Lăng Yến đưa tay giữ lấy cậu, cắn vành tai cậu: “Ai bảo ngươi thế? Ta nghe nói đến bây giờ mấy đại vương kia còn nhớ mãi không quên ngươi, lần này cũng tới Thánh Hoa rồi, đúng không?”
Hô hấp Vân Nhàn rối loạn, thanh âm mơ hồ không rõ: “Không liên quan tới ta… Ta không làm gì hết…”
Triển Lăng Yến cười ra tiếng, hôn lên vành tai cậu: “Được rồi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ ngươi là của ta là được,” Tay y lần theo lưng cậu từng tấc từng tấc vuốt ve xuống dưới, thấp giọng thì thào, “Chỉ là của ta.” Vừa dứt lời y liền rút ra ngoài, rồi lại đâm mạnh vào.
“A!” Vân Nhàn lập tức kêu lên một tiếng.
“Thật dễ nghe…” Triển Lăng Yến cúi xuống lưu lại dấu hôn trên làn da trắng nõn dưới cổ cậu, bàn tay đặt trên lưng tăng thêm lực, để cậu dán sát tối đa vào mình, ngay sau đó bắt đầu công thành đoạt đất.
“A…a… ưm…” Vân Nhàn lắc đầu quầy quậy, nhiệt độ trong cơ thể liên tục tăng cao, mồ hôi nhanh chóng thấm ướt thái dương, “Ngươi… đừng, đừng ác như vậy… A…”
“Không được, ta thấy ngươi cũng rất hưởng thụ mà…” Vừa vận động kịch liệt, Triển Lăng Yến vừa trầm thấp đáp lại. Đúng như lời y nói, lực đạo và tốc độ đều không giảm đi chút nào, nhưng sung sướng do ma sát tạo nên có thể làm cho người ta phát cuồng.
Vân Nhàn lại kêu thành tiếng, xâm chiếm cuồng bạo làm cho cậu không còn sức mà từ chối, chỉ có thể bất lực giữ chặt cánh tay y.
Hơi thở của Triển Lăng Yến cực kỳ nóng bỏng, tay giữ chặt thắt lưng cậu. Vô số lần hoan ái làm cho y nắm rõ nhược điểm của thân thể này trong lòng bàn tay, liên tục đâm vào một nơi.
Thanh âm của Vân Nhàn càng lúc càng vỡ vụn, càng lúc càng không thể kiềm chế, kiên trì không được bao lâu thì cả cơ thể căng lên rồi giật lùi ra sau. Trong lúc vận động kịch liệt, Triển Lăng Yến vẫn cảm giác được. Y liền đột nhiên dừng lại, từ trên cao nhìn xuống cậu.
Thứ trên vai trái của người này vì *** tăng vọt đến cực hạn đã lan đến tận ngực, hoa văn màu lửa đỏ hình hoa móng tay, vẽ lên làn da trắng nõn, xinh đẹp mà diễm lệ, dù nhìn đến nghìn lần cũng không biết chán.
Vân Nhàn không phát tiết được, khó chịu rên rỉ thành tiếng: “Đừng dừng lại… Khó chịu…”
Hơi nước phủ đầy trong mắt cậu, ngước lên nhìn y. Triển Lăng Yến có một đôi mắt cực kỳ đen kịt, kể cả lúc y vui vẻ cũng làm cho người ta cảm giác áp bách vô hình. Chỉ riêng với cậu, dưới đáy đôi mắt này mới có thể có chút thâm tình. Tuy nói từ lâu bọn họ đã làm vô số lần, nhưng lúc này bị đôi mắt kia nhìn không kiêng nể gì, cũng làm cho mặt cậu hơi nóng lên: “Nhìn cái gì…”
“Nhìn ngươi,” Triển Lăng Yến cười nói, “Mỹ cảnh thiên hạ như vậy chỉ có một mình ta được ngắm nhìn, thật tốt.” Hô hấp của y rất nặng, cúi người xuống hôn cậu, Vân Nhàn liền đưa tay ôm lấy cổ y.
Đối với động tác này, Triển Lăng Yến rất thỏa mãn cuối cùng hoàn toàn để mình chìm đắm vào.
Trong chợ đêm nhộn nhịp, Long Thiên Tài cầm bánh trung thu mới ra lò, thổi phù phù, không khách khí cắn một miếng: “Ăn ngon quá, không ô nhiễm không tăng trọng, biết thế mua nhiều thêm một ít, mua từng này có khi còn không đủ cho Tiểu Vân Nhàn ăn.”
Cô tướng quân nắm tay hắn, tay kia cầm đống lớn người này mua được, nghe vậy thì nói: “Lát nữa quay lại mua thêm.”
“Không sợ người ta dọn hàng đi về à?”
“Không đâu.”
Long Thiên Tài gật đầu: “Được rồi.”
Trong tay Tiêu Sùng cũng cầm rất nhiều đồ, thấy thế thì rất ngạc nhiên. Rốt cuộc tiểu vương gia sống ở trong cung như thế nào, mà những thứ tầm thường của bách tính sánh không nổi với những thứ *** xảo trong cung, lại được hắn thích đến thế.
Tất nhiên là Long Thiên Tài không biết Tiêu Sùng đang nghĩ gì. Hắn cầm bánh trung thu ăn tiếp, chợ đêm rất đông người, luôn luôn là hắn còn chưa kịp phản ứng thì mặt than đã kéo hắn trước một bước tránh đụng vào người ta. Tay áo hắn rộng thùng thình lại dày, trên đó còn có một lớp viền mỏng, nhưng không gây ra khó chịu gì.
“Mặt than,” hắn đưa bánh trung thu qua, “Ngươi ăn thử đi, ngon lắm đó.”
Vì vậy Cô tướng quân yên lặng nhìn bánh trung thu dính đầy dấu răng và vết nước bọt.
Long Thiên Tài trừng mắt: “Sao thế, ghét bỏ ta à? Không ăn thì thôi, ta còn…”
Hắn còn chưa nói hết, Cô tướng quân đã nghiêng đầu, cầm tay hắn cắn một miếng. Ánh sáng từ đèn ***g chiếu xuống, làm cho khuôn mặt tuấn lãng của y hiền hòa hơn một chút. Trong nháy mắt, Long Thiên Tài cảm thấy y rất mê người.
Cô tướng quân ăn bánh trung thu xong, vô cùng kinh ngạc nhìn hắn: “Sao vậy?”
Long Thiên Tài nghiêm túc nói: “Mặt than, ta phát hiện ngươi rất đẹp trai, chắc là có nhiều người thích ngươi lắm nhỉ?”
Cô tướng quân ngẩn ra: “Ngươi thì sao?”
“…” Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, “Ta nói rồi, lúc nào ta hiểu rõ sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng mà nói thật, nếu như ngươi nghiêng đầu như vừa rồi hôn người khác thì chắc chắn không ai có thể từ chối nổi, hơn nữa…” Hắn đang nói thì vội dừng lại, may mà hắn thông minh, biết rõ người này rất biết nghe lời khuyên của người khác. Nhưng không ngờ y lại dám hôn hắn ngay trên đường lớn.
Xung quanh rất ồn ào sôi động, đầu lưỡi mềm mại lướt qua miệng hắn, còn mang theo vị ngọt nhàn nhạt, vừa chạm vào đã rời ra ngay, nhưng lại làm cho hắn ngơ ngẩn.
Vậy mà biểu tình của Cô tướng quân cũng không thay đổi nhiều, vẻ mặt như thường kéo hắn đi tiếp, muốn bao nhiêu bình tĩnh có bấy nhiêu bình tĩnh. Cchỉ có điều đôi mắt luôn luôn trầm ổn lại mang theo một chút ý cười.
Vì vậy, Long Thiên Tài buồn bã phát hiện mình bị dạy nhiều thành quen rồi. Hắn ngẩn ngơ, sau khi hoàn hồn thì nói: “… Mặt than.”
Cô tướng quân ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Trả tiền.”
“…”
Long Thiên Tài nổi giận: “Sao thế? Hôn xong định bùng tiền hả?”
“…” Cô tướng quân nói: “Ngươi nhìn kìa, sạp hàng bên kia có rất nhiều người vây quanh.”
“Đừng lảng sang chuyện khác, vô dụng với ta thôi! Nói cho người biết, về ta sẽ tìm ngươi tính sổ,” Long Thiên Tài tiếp tục nổi giận, rồi nhìn trái nhìn phải, “Ở đâu nhỉ?”
“…”
Long Thiên Tài tiếp tục nhìn, nhanh chóng tìm được liền vui vẻ chạy tới. Đây là một hàng bán ngọc trụy, bởi vì thứ được bán đều có đôi, nên rất nhiều người xem. Hắn nhìn một chút, đột nhiên a lên một tiếng, ăn vội bánh trung thu trong tay, rồi nhặt một cái lên xem.
“Công tử thật *** mắt,” ông chủ khen, “Đây là khối ngọc đơn duy nhất của ta, những cái khác đều có đôi. Nhưng đây là khối ngọc có chất tốt nhất.”
Long Thiên Tài ngắm nghía, cầm trong tay sờ sờ, thoải mái mua, xong rồi tiếp tục đi.
“Này,” hắn đưa ngọc trụy cho mặt than, “Cho ngươi đó.”
Cô tướng quân lập tức ngẩn ngơ, đến lúc hoàn hồn mới thấy rõ, cái đó và khối ngọc trụy gia truyền y đưa cho người này lúc trước có hoa văn rất giống nhau, không khỏi nói: “Ngươi…”
“Giống đúng không,” Long Thiên Tài cười nói, “Ta cảm thấy ngươi đeo ngọc trụy trên hông rất hợp.” Hắn thấy tay mặt than đều cầm đồ, liền vòng tay qua người y, cúi đầu giúp y đeo lên, “Thế nào?”
Cô tướng quân bình tĩnh nhìn hắn, vô thức muốn nói gì, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy mắt người này sáng ngời: “Oa, bên kia cũng tụ tập nhiều người quá, đi xem đi.” Dứt lời thì kích động chạy qua.
“…” Vì vậy một đống lời y định nói lập tức chết non trong bụng.
Long Thiên Tài hưng phấn chạy qua, ở chỗ này có đến ba tầng người vây trong vây ngoài, hắn chen mãi không vào trong được, ngược lại còn bị đẩy về phía sau.
“Cẩn thận một chút.” Cô tướng quân đúng lúc bắt được hắn.
“Ở đây đang làm gì vậy?” Long Thiên Tài ngẩng đầu nhìn cờ bên cạnh, khoảng thời gian này Vân Nhàn đã dạy hắn chữ, có thể đọc được vài từ, liền nói: “Là đố đèn à?”
“Ừm, là thơ, làm thơ về trăng.”
“Trăng á?” Long Thiên Tài ngẩn ra, lần thứ hai đột nhiên mong muốn được trở thành vĩ nhân, “Sao ta lại quên mất mấy bài thơ học từ tiểu học cơ chứ!” Hắn vội ho một tiếng, “Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương, cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương. Ha ha ha ~ Thế nào? Mau tới hâm mộ ta đi!!”
Xung quanh không có chút phản ứng nào.
“…” Tiếng cười líu lo của Long Thiên Tài dần tắt lịm, cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội xuống đầu, nhìn mặt than: “Các ngươi… đã nghe rồi?”
“…” Cô tướng quân và Tiêu Sùng nhất trí gật đầu.
Trên giường lớn truyền đến vài tiếng thở dốc khó nhịn, giọng nói trong trẻo ngọt ngào ban đầu lại bị *** biến thành khàn khàn: “Ngươi muốn làm thì làm nhanh lên…”
Một thanh âm cười khẽ vang lên, nghe có vẻ tâm tình rất tốt: “Ta không vội, ngươi vội cái gì? Sao thế, không nhịn được rồi à?” Y thấp giọng đầu độc, “Nếu không nhịn được thì cầu xin ta đi.”
“… Sao ngươi không đi chết đi?”
Người nọ cười nói: “Có biết không, lần nào lúc bắt đầu ngươi cũng mạnh miệng như vậy.”
Vân Nhàn nằm trên giường lớn khắc hoa, thân thể bị vùi sâu vào chăn gấm, trên người chỉ còn lại một lớp áo mỏng. Nhưng lớp áo này đã bị kéo xuống tận hông, chỉ một lát nữa thôi người kia sẽ cởi hết. Môi của Triển Lăng Yến hôn nhẹ lên cổ cậu, hai tay dùng một lực vừa phải vuốt ve khắp người cậu. Tuy rằng không sờ đến nơi nhạy cảm nào, nhưng hoa văn trên vai trái lại nóng không khống chế được, tiện đà nhanh chóng lan ra toàn thân.
Tiếng đánh nhau thỉnh thoảng truyền tới từ bên ngoài, cái loại cảm giác nguy hiểm lúc nào cũng sẽ có người xông vào này làm gia tăng kích thích cấm kỵ, lửa *** như thể đã đốt sạch lý trí của cậu.
Triển Lăng Yến nhìn hoa văn khuếch tán, tâm tình rất tốt: “Tiểu Nhàn Nhi, xem ra ngươi cũng nhớ ta như ta nhớ ngươi thôi. Ngươi định mạnh miệng tới đâu nữa hả?”
Màn che trên giường không biết đã buông xuống khi nào, ánh sáng bị che đi rất nhiều, làm cho bầu không khí càng ái muội hơn. Hô hấp của Vân Nhàn đã rối loạn từ lâu, cậu phì phò thở gấp, lại không nhịn được mà hừ một tiếng, cuối cùng tự mình cởi nốt chiếc áo mỏng kia ném xuống đất, thanh âm phát ra lại khàn hơn một chút: “Đừng có nhiều lời vô ích, nhanh lên đi…”
Hô hấp Triển Lăng Yến gấp gáp, cúi đầu hôn cậu, đầu lưỡi vươn vào quấy rối trong khoang miệng, một tay chậm rãi trượt, chuẩn xác chạm vào vùng đất trung tâm của cậu, chậm rãi trấn an.
“A… ưm…” Vân Nhàn không chịu nổi kích thích như vậy, lập tức thẳng lưng.
Động tác trong tay Triển Lăng Yến không ngừng lại, trong lúc quấn quýt thấp giọng phân phó: “Của ta…”
Yết hầu Vân Nhàn căng ra, giãy dụa một chút rồi từ ***g ngực của y trượt tay xuống, cầm lấy thứ gì đó đã cứng rắn từ lâu. Cậu cảm thấy nhiệt độ của nó còn cao hơn cả lòng bàn tay cậu, liền chửi bới trong lòng.
Đồ vương bát đản, rõ ràng là đã đến tình trạng này rồi, lại còn có thể duy trì thần trí mà dằn vặt cậu.
Dục vọng phát trướng được thư hoãn tạm thời, Triển Lăng Yến liền thích ý hừ ra một tiếng, hơi dùng lực cắn lên môi cậu, cười nhẹ, khí tức thở ra vô cùng nóng rực: “Ta thích tình tình biết thức thời của ngươi như thế này…” Y dời tay, lấy một hộp mỡ từ cạnh gối rồi mở ra quệt một ít.
Thấy y dời đi, Vân Nhàn hơi chút bất mãn, ai biết mở mắt lại thấy cái này: “Ngươi đã chuẩn bị từ trước rồi sao?”
“Đúng vậy, để đề phòng có chuyện gì, trong phòng ta và ở đây đều để một hộp,” Triển Lăng Yến cúi đầu liếc cậu một cái, “Tiểu Nhàn Nhi, ngươi nghĩ đêm nay ta có thể buông tha ngươi à?”
“…” Vân Nhàn thấp giọng chửi bới, “… Xấu xa!” Cậu dồn thêm lực vào tay.
“Nhẹ thôi, ngươi định bóp chết ta à? Nhưng mà đã lâu không được nghe ngươi gọi như thế, thật hoài niệm,” Triển Lăng Yến cúi đầu hôn nhẹ trán cậu, ra lệnh, “Tách chân ra.”
Lòng Vân Nhàn run lên, không động đậy.
Triển Lăng Yến cũng không ngại, chậm rãi nói: “Nếu ngươi muốn đêm nay ta nhẹ nhàng, để ngày mai ngươi còn sức mà xuống giường thì tốt nhất là…”
Không đợi y nói hết, Vân Nhàn liền vội tách hai chân ra. Triển Lăng Yến không khỏi cười nói: “Lần nào cũng là kết quả này, mà không hiểu sao ngươi cứ phải giãy giụa làm gì. Ngươi thông minh như vậy, cũng nên học ngoan một chút đi chứ?”
“…” Vân Nhàn buông tay, mặc kệ cho tự sinh tự diệt.
“Đừng giận, tức giận hại thân, cuối cùng cũng chỉ có ta thương ngươi thôi.” Triển Lăng Yến hôn hôn lên môi cậu, ngón tay lần đến phía sau, thử đi vào.
Nơi kia không bị xâm chiếm một thời gian dài, bị người ta đi vào như thế làm Vân Nhàn không khỏi kêu lên một tiếng đau đớn: “… Nhẹ một chút.”
Triển Lăng Yến dừng lại nhìn cậu: “Khó chịu à?”
“Không, ta chỉ muốn nói chuyện thôi.”
“Thả lỏng, đừng đóng chặt thân thể như vậy,” Triển Lăng Yến thấp giọng nói, “Trừ lần kia ngươi gây sự một trận lớn với ta, động tác của ta có hơi nặng làm ngươi đau, thì đã có lần nào ta làm ngươi đau chưa? Hửm?”
Vân Nhàn bắt đầu nhớ lại trận gây sự lần đó, ý thức hơi bay xa: “À, ngươi nói lần đó hả, gã đã cứu mạng ta.”
“Gã là gian tế, cứu ngươi để tiếp cận ngươi,” Triển Lăng Yến lại hôn lên trán cậu, tăng thêm một ngón tay, kiên trì mở rộng, “Ngày đó ta đến muộn, không thì làm sao đến lượt gã cứu? Ta không chặt bàn tay đã nắm tay ngươi của gã cho chó ăn, mà để cho gã toàn thây là khách khí lắm rồi.”
“…” Vân Nhàn thì thầm, “Ta không nói đạo lý với ngươi, ngươi thích giết ai thì giết, mặc kệ ngươi.”
Triển Lăng Yến lại tăng thêm một ngón tay, cảm thấy nhiệt độ nóng hổi ép chặt ngón tay mình, hô hấp cực nặng, dục vọng dưới thắt lưng trướng tới phát đau. Y nhìn cậu, thấp giọng nói: “Được rồi, ta hứa với ngươi, lần sau nếu phải giết người bên cạnh ngươi thì sẽ nói cho ngươi biết trước.”
Vân Nhàn cảm nhận được y đã rút ngón tay ra, rồi thay thế bằng một thứ nóng rực, đặt ngay trước đường vào, yết hầu vội căng ra: “Bây giờ bên cạnh ta không có người ngươi muốn giết…”
Triển Lăng Yến không đáp, y không nhịn nổi nữa, liền đưa tay nắm chặt thắt lưng cậu, để dục vọng của mình đi vào, đến khi vào nơi sâu nhất mới chịu dừng lại. Cảm giác tiêu hồn này khiến y ngừng thở, hưởng thụ một lúc mới thở hắt ra một hơi.
“A…” Vân Nhàn kêu thành tiếng, ngẩng đầu lên, vùng da dưới cổ bị kéo căng ra.
Triển Lăng Yến đưa tay giữ lấy cậu, cắn vành tai cậu: “Ai bảo ngươi thế? Ta nghe nói đến bây giờ mấy đại vương kia còn nhớ mãi không quên ngươi, lần này cũng tới Thánh Hoa rồi, đúng không?”
Hô hấp Vân Nhàn rối loạn, thanh âm mơ hồ không rõ: “Không liên quan tới ta… Ta không làm gì hết…”
Triển Lăng Yến cười ra tiếng, hôn lên vành tai cậu: “Được rồi, ngươi chỉ cần nhớ kỹ ngươi là của ta là được,” Tay y lần theo lưng cậu từng tấc từng tấc vuốt ve xuống dưới, thấp giọng thì thào, “Chỉ là của ta.” Vừa dứt lời y liền rút ra ngoài, rồi lại đâm mạnh vào.
“A!” Vân Nhàn lập tức kêu lên một tiếng.
“Thật dễ nghe…” Triển Lăng Yến cúi xuống lưu lại dấu hôn trên làn da trắng nõn dưới cổ cậu, bàn tay đặt trên lưng tăng thêm lực, để cậu dán sát tối đa vào mình, ngay sau đó bắt đầu công thành đoạt đất.
“A…a… ưm…” Vân Nhàn lắc đầu quầy quậy, nhiệt độ trong cơ thể liên tục tăng cao, mồ hôi nhanh chóng thấm ướt thái dương, “Ngươi… đừng, đừng ác như vậy… A…”
“Không được, ta thấy ngươi cũng rất hưởng thụ mà…” Vừa vận động kịch liệt, Triển Lăng Yến vừa trầm thấp đáp lại. Đúng như lời y nói, lực đạo và tốc độ đều không giảm đi chút nào, nhưng sung sướng do ma sát tạo nên có thể làm cho người ta phát cuồng.
Vân Nhàn lại kêu thành tiếng, xâm chiếm cuồng bạo làm cho cậu không còn sức mà từ chối, chỉ có thể bất lực giữ chặt cánh tay y.
Hơi thở của Triển Lăng Yến cực kỳ nóng bỏng, tay giữ chặt thắt lưng cậu. Vô số lần hoan ái làm cho y nắm rõ nhược điểm của thân thể này trong lòng bàn tay, liên tục đâm vào một nơi.
Thanh âm của Vân Nhàn càng lúc càng vỡ vụn, càng lúc càng không thể kiềm chế, kiên trì không được bao lâu thì cả cơ thể căng lên rồi giật lùi ra sau. Trong lúc vận động kịch liệt, Triển Lăng Yến vẫn cảm giác được. Y liền đột nhiên dừng lại, từ trên cao nhìn xuống cậu.
Thứ trên vai trái của người này vì *** tăng vọt đến cực hạn đã lan đến tận ngực, hoa văn màu lửa đỏ hình hoa móng tay, vẽ lên làn da trắng nõn, xinh đẹp mà diễm lệ, dù nhìn đến nghìn lần cũng không biết chán.
Vân Nhàn không phát tiết được, khó chịu rên rỉ thành tiếng: “Đừng dừng lại… Khó chịu…”
Hơi nước phủ đầy trong mắt cậu, ngước lên nhìn y. Triển Lăng Yến có một đôi mắt cực kỳ đen kịt, kể cả lúc y vui vẻ cũng làm cho người ta cảm giác áp bách vô hình. Chỉ riêng với cậu, dưới đáy đôi mắt này mới có thể có chút thâm tình. Tuy nói từ lâu bọn họ đã làm vô số lần, nhưng lúc này bị đôi mắt kia nhìn không kiêng nể gì, cũng làm cho mặt cậu hơi nóng lên: “Nhìn cái gì…”
“Nhìn ngươi,” Triển Lăng Yến cười nói, “Mỹ cảnh thiên hạ như vậy chỉ có một mình ta được ngắm nhìn, thật tốt.” Hô hấp của y rất nặng, cúi người xuống hôn cậu, Vân Nhàn liền đưa tay ôm lấy cổ y.
Đối với động tác này, Triển Lăng Yến rất thỏa mãn cuối cùng hoàn toàn để mình chìm đắm vào.
Trong chợ đêm nhộn nhịp, Long Thiên Tài cầm bánh trung thu mới ra lò, thổi phù phù, không khách khí cắn một miếng: “Ăn ngon quá, không ô nhiễm không tăng trọng, biết thế mua nhiều thêm một ít, mua từng này có khi còn không đủ cho Tiểu Vân Nhàn ăn.”
Cô tướng quân nắm tay hắn, tay kia cầm đống lớn người này mua được, nghe vậy thì nói: “Lát nữa quay lại mua thêm.”
“Không sợ người ta dọn hàng đi về à?”
“Không đâu.”
Long Thiên Tài gật đầu: “Được rồi.”
Trong tay Tiêu Sùng cũng cầm rất nhiều đồ, thấy thế thì rất ngạc nhiên. Rốt cuộc tiểu vương gia sống ở trong cung như thế nào, mà những thứ tầm thường của bách tính sánh không nổi với những thứ *** xảo trong cung, lại được hắn thích đến thế.
Tất nhiên là Long Thiên Tài không biết Tiêu Sùng đang nghĩ gì. Hắn cầm bánh trung thu ăn tiếp, chợ đêm rất đông người, luôn luôn là hắn còn chưa kịp phản ứng thì mặt than đã kéo hắn trước một bước tránh đụng vào người ta. Tay áo hắn rộng thùng thình lại dày, trên đó còn có một lớp viền mỏng, nhưng không gây ra khó chịu gì.
“Mặt than,” hắn đưa bánh trung thu qua, “Ngươi ăn thử đi, ngon lắm đó.”
Vì vậy Cô tướng quân yên lặng nhìn bánh trung thu dính đầy dấu răng và vết nước bọt.
Long Thiên Tài trừng mắt: “Sao thế, ghét bỏ ta à? Không ăn thì thôi, ta còn…”
Hắn còn chưa nói hết, Cô tướng quân đã nghiêng đầu, cầm tay hắn cắn một miếng. Ánh sáng từ đèn ***g chiếu xuống, làm cho khuôn mặt tuấn lãng của y hiền hòa hơn một chút. Trong nháy mắt, Long Thiên Tài cảm thấy y rất mê người.
Cô tướng quân ăn bánh trung thu xong, vô cùng kinh ngạc nhìn hắn: “Sao vậy?”
Long Thiên Tài nghiêm túc nói: “Mặt than, ta phát hiện ngươi rất đẹp trai, chắc là có nhiều người thích ngươi lắm nhỉ?”
Cô tướng quân ngẩn ra: “Ngươi thì sao?”
“…” Long Thiên Tài nháy mắt mấy cái, “Ta nói rồi, lúc nào ta hiểu rõ sẽ nói cho ngươi biết. Nhưng mà nói thật, nếu như ngươi nghiêng đầu như vừa rồi hôn người khác thì chắc chắn không ai có thể từ chối nổi, hơn nữa…” Hắn đang nói thì vội dừng lại, may mà hắn thông minh, biết rõ người này rất biết nghe lời khuyên của người khác. Nhưng không ngờ y lại dám hôn hắn ngay trên đường lớn.
Xung quanh rất ồn ào sôi động, đầu lưỡi mềm mại lướt qua miệng hắn, còn mang theo vị ngọt nhàn nhạt, vừa chạm vào đã rời ra ngay, nhưng lại làm cho hắn ngơ ngẩn.
Vậy mà biểu tình của Cô tướng quân cũng không thay đổi nhiều, vẻ mặt như thường kéo hắn đi tiếp, muốn bao nhiêu bình tĩnh có bấy nhiêu bình tĩnh. Cchỉ có điều đôi mắt luôn luôn trầm ổn lại mang theo một chút ý cười.
Vì vậy, Long Thiên Tài buồn bã phát hiện mình bị dạy nhiều thành quen rồi. Hắn ngẩn ngơ, sau khi hoàn hồn thì nói: “… Mặt than.”
Cô tướng quân ừ một tiếng, nghiêng đầu nhìn hắn.
“Trả tiền.”
“…”
Long Thiên Tài nổi giận: “Sao thế? Hôn xong định bùng tiền hả?”
“…” Cô tướng quân nói: “Ngươi nhìn kìa, sạp hàng bên kia có rất nhiều người vây quanh.”
“Đừng lảng sang chuyện khác, vô dụng với ta thôi! Nói cho người biết, về ta sẽ tìm ngươi tính sổ,” Long Thiên Tài tiếp tục nổi giận, rồi nhìn trái nhìn phải, “Ở đâu nhỉ?”
“…”
Long Thiên Tài tiếp tục nhìn, nhanh chóng tìm được liền vui vẻ chạy tới. Đây là một hàng bán ngọc trụy, bởi vì thứ được bán đều có đôi, nên rất nhiều người xem. Hắn nhìn một chút, đột nhiên a lên một tiếng, ăn vội bánh trung thu trong tay, rồi nhặt một cái lên xem.
“Công tử thật *** mắt,” ông chủ khen, “Đây là khối ngọc đơn duy nhất của ta, những cái khác đều có đôi. Nhưng đây là khối ngọc có chất tốt nhất.”
Long Thiên Tài ngắm nghía, cầm trong tay sờ sờ, thoải mái mua, xong rồi tiếp tục đi.
“Này,” hắn đưa ngọc trụy cho mặt than, “Cho ngươi đó.”
Cô tướng quân lập tức ngẩn ngơ, đến lúc hoàn hồn mới thấy rõ, cái đó và khối ngọc trụy gia truyền y đưa cho người này lúc trước có hoa văn rất giống nhau, không khỏi nói: “Ngươi…”
“Giống đúng không,” Long Thiên Tài cười nói, “Ta cảm thấy ngươi đeo ngọc trụy trên hông rất hợp.” Hắn thấy tay mặt than đều cầm đồ, liền vòng tay qua người y, cúi đầu giúp y đeo lên, “Thế nào?”
Cô tướng quân bình tĩnh nhìn hắn, vô thức muốn nói gì, nhưng chưa kịp mở miệng thì đã thấy mắt người này sáng ngời: “Oa, bên kia cũng tụ tập nhiều người quá, đi xem đi.” Dứt lời thì kích động chạy qua.
“…” Vì vậy một đống lời y định nói lập tức chết non trong bụng.
Long Thiên Tài hưng phấn chạy qua, ở chỗ này có đến ba tầng người vây trong vây ngoài, hắn chen mãi không vào trong được, ngược lại còn bị đẩy về phía sau.
“Cẩn thận một chút.” Cô tướng quân đúng lúc bắt được hắn.
“Ở đây đang làm gì vậy?” Long Thiên Tài ngẩng đầu nhìn cờ bên cạnh, khoảng thời gian này Vân Nhàn đã dạy hắn chữ, có thể đọc được vài từ, liền nói: “Là đố đèn à?”
“Ừm, là thơ, làm thơ về trăng.”
“Trăng á?” Long Thiên Tài ngẩn ra, lần thứ hai đột nhiên mong muốn được trở thành vĩ nhân, “Sao ta lại quên mất mấy bài thơ học từ tiểu học cơ chứ!” Hắn vội ho một tiếng, “Sàng tiền minh nguyệt quang, nghi thị địa thượng sương, cử đầu vọng minh nguyệt, đê đầu tư cố hương. Ha ha ha ~ Thế nào? Mau tới hâm mộ ta đi!!”
Xung quanh không có chút phản ứng nào.
“…” Tiếng cười líu lo của Long Thiên Tài dần tắt lịm, cảm thấy như có một chậu nước lạnh dội xuống đầu, nhìn mặt than: “Các ngươi… đã nghe rồi?”
“…” Cô tướng quân và Tiêu Sùng nhất trí gật đầu.