Chương 52: NT. Du Tư Niên × Lương Tiêu Hà
Nha hoàn A Mật là một kẻ cuồng sắc đẹp, chỉ cần nhìn thấy tiểu thư xinh đẹp diễm lệ của mình cau mày một cái cũng đã khiến cô nàng lo lắng không thôi, lo sợ tiểu thư buồn chán, A Mật lại kiếm cớ bắt chuyện với nàng:
“Tiểu thư lần này về kinh thành, nghe nói lão gia muốn chuẩn bị hôn sự cho người.”
Mỹ nhân trước mặt tựa người vào cửa sổ xe ngựa, tự như bức tranh thiếu nữ động lòng người, nàng nhìn phong cảnh núi non bên ngoài, phẩy nhẹ chiếc quạt trong tay, cười nhạt trả lời:
“Ta 17 tuổi rồi, cũng đã quá tuổi thành thân so với những cô nương khác.”
A Mật nhìn thấy tiểu thư miễn cưỡng như vậy buộc miệng nói:
“Người… Không phải vẫn nhớ người đó sao?”
Chiếc quạt trong tay nàng khựng lại, đôi mắt nàng khẽ dao động, chút tâm ý của nàng giấu kín nhiều năm như vậy, tự lừa dối bản thân mình, nhưng không thể lừa dối người bên cạnh.
“Nô tỳ lỡ lời.” Thấy tiểu thư lại buồn bả, A Mật bặm môi tự trách cái miệng nhiều chuyện của mình.
Lương Tiêu Hà nàng là đích nữ trên danh nghĩa của phủ tể tướng, thực chất nàng là con gái do thiếp thất sinh ra, mẹ nàng mất sớm, từ nhỏ nàng đã được Đại phu nhân nuôi dưỡng, bà ấy có hai người con trai, không có con gái nên luôn xem nàng như con gái ruột, tên nàng cũng được ghi dưới tên của Đại phu nhân, so với các thứ nữ khác trong phủ thì nàng quả là người được ưu ái nhất.
Năm nàng 8 tuổi, mẫu thân của Đại Phu Nhân ở Tuyền Châu bệnh nặng, nàng theo Đại Phu Nhân đến Tuyền Châu thăm bệnh. Sau khi lão phu nhân hết bệnh nàng lại tự mình đề nghị ở lại Tuyền Châu bầu bạn với bà thay Đại Phu Nhân làm tròn đạo hiếu.
Nhờ việc này mà nàng càng được lòng Đại phu nhân cùng với những người trong gia tộc của bà, cứ như thế nàng ở lại Tuyền Châu 9 năm đến khi quá tuổi thành thân, tể tướng và đại phu nhân sốt ruột sợ nàng không lấy được phu quân mà gấp gáp gọi nàng trở về kinh thành.
Hai chủ tớ trong xe vẫn điềm tĩnh trò chuyện với nhau mà không biết một toán thảo khấu như những con sói dữ đang rình rập họ trên sườn núi.
“Đây dự chắc là con mồi béo bỡ.”
“Lỡ như người nhà quan thì sao?”
“Ta sợ đám quan lại vô dụng đó sao?”
Tên thủ lĩnh thảo khấu mặt mày bặm trợn, độc ác nhìn về đoàn xe dưới chân núi. Gã ở vùng này cướp bóc không phải lần đầu, số người gã giết đến gã cũng không nhớ hết, nếu gã biết sợ thì gã đã không làm cướp.
Tên thủ lĩnh ra hiệu cho mấy chục tên đàn em phía sau chuẩn bị hành động:
“Giết…”
Toán cướp ồ ạt lao xuống đoàn người ngựa bên dưới, ánh mắt khát máu cho thấy chúng muốn ra tay tàn sát mọi vật cản trên đường chúng đi.
Đội người ngựa đều là những binh sĩ được huấn luyện bảo vệ thành Tuyền Châu, được lão phu nhân cử đi bảo vệ Tiêu Hà dọc đường trở về nên tất nhiên không phải hạng vô danh tiểu tốt có thể bị đám cướp ức hiếp.
A Mật run sợ ôm lấy Tiêu Hà: “Tiểu thư… Là cướp…”
“Đừng sợ… Những cận vệ kia đều là người có võ công cao.” Tiêu Hà cố kiềm nén nổi lo sợ trong lòng mà an ủi A Mật. Nàng cũng chỉ là một nữ nhi bình thường làm sao không sợ những chuyện như thế này.
Hai bên tranh đấu ác liệt… Tên thủ lĩnh nhận ra những người này không phải cận vệ bình thường mà là binh sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt, gã toát mồ hôi nhìn về phía chiếc xe ngựa bắt mắt nhất trong đoàn người, nhếch miệng cười đầy xấu xa.
Gã lao ngựa như bay về phía xe ngựa của Tiêu Hà bắt nàng từ trong xe ngựa ra ngoài, khiến nàng trở tay không kịp.
Gã dùng nàng để uy hiếp các cận vệ:
“Người mà các ngươi cần bảo vệ đang ở trong tay ta, các người còn không mau buông vũ khí xuống.”
Đám cận vệ im lặng nhìn về phía Tiêu Hà… Bọn họ không dám manh động.
Tên thủ lĩnh biết mục đích của mình đã thành công gã cười lớn ngông cuồng nói:
“Để ta đoán xem… Tiểu thư xinh đẹp trong tay ta đây chắc hẳn là con nhà của viên quan quyền quý nào đó…”
“Nếu ta bắt nàng để đòi tiền chuộc ắt sẽ nhận được rất nhiều tiền.” Gã bóp lấy chiếc cằm nhỏ của Tiêu Hà, gằn từng chữ.
Tiêu Hà cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thật sự nàng kinh hãi hơn bao giờ hết, nếu nàng rơi vào tay bọn cướp này dù cha nương có chuộc được nàng về danh tiết cũng đã bị hủy hoại. Đối với nữ nhân thời bấy giờ chính là sống không bằng chết.
Vút…
“Á…”
Một cơn gió rít sượt ngang qua má nàng, tên thủ lĩnh buông cánh tay bẩn thiểu của gã ra, ôm lấy vai hắn hét lên như lợn bị chọc tiết.
Tiêu Hà ngơ ngác nhìn về hướng mà mũi tên bay đến, chàng thiếu niên phong trần cưỡi trên con ngựa đen tuyền, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nàng… Tiêu Hà cảm thấy người này rất quen nhưng nàng còn chưa kịp nhớ lại thì chàng thiếu niên đã phi con hắc mã đến trước mặt, nhanh như một cơn gió cướp lấy nàng từ tay tên tướng cướp. Trong lúc giao đấu thanh đao của gã đã để lại một vết thương dài trên cánh tay hắn.
Hắn vòng một tay ôm lấy eo nàng, đỡ nàng ngồi lên lưng ngựa, khi đã cứu được con tin hắn lạnh lùng ra lệnh cho đám binh sĩ sau lưng hắn tấn công quét sạch toán cướp.
“Tiểu thư lần này về kinh thành, nghe nói lão gia muốn chuẩn bị hôn sự cho người.”
Mỹ nhân trước mặt tựa người vào cửa sổ xe ngựa, tự như bức tranh thiếu nữ động lòng người, nàng nhìn phong cảnh núi non bên ngoài, phẩy nhẹ chiếc quạt trong tay, cười nhạt trả lời:
“Ta 17 tuổi rồi, cũng đã quá tuổi thành thân so với những cô nương khác.”
A Mật nhìn thấy tiểu thư miễn cưỡng như vậy buộc miệng nói:
“Người… Không phải vẫn nhớ người đó sao?”
Chiếc quạt trong tay nàng khựng lại, đôi mắt nàng khẽ dao động, chút tâm ý của nàng giấu kín nhiều năm như vậy, tự lừa dối bản thân mình, nhưng không thể lừa dối người bên cạnh.
“Nô tỳ lỡ lời.” Thấy tiểu thư lại buồn bả, A Mật bặm môi tự trách cái miệng nhiều chuyện của mình.
Lương Tiêu Hà nàng là đích nữ trên danh nghĩa của phủ tể tướng, thực chất nàng là con gái do thiếp thất sinh ra, mẹ nàng mất sớm, từ nhỏ nàng đã được Đại phu nhân nuôi dưỡng, bà ấy có hai người con trai, không có con gái nên luôn xem nàng như con gái ruột, tên nàng cũng được ghi dưới tên của Đại phu nhân, so với các thứ nữ khác trong phủ thì nàng quả là người được ưu ái nhất.
Năm nàng 8 tuổi, mẫu thân của Đại Phu Nhân ở Tuyền Châu bệnh nặng, nàng theo Đại Phu Nhân đến Tuyền Châu thăm bệnh. Sau khi lão phu nhân hết bệnh nàng lại tự mình đề nghị ở lại Tuyền Châu bầu bạn với bà thay Đại Phu Nhân làm tròn đạo hiếu.
Nhờ việc này mà nàng càng được lòng Đại phu nhân cùng với những người trong gia tộc của bà, cứ như thế nàng ở lại Tuyền Châu 9 năm đến khi quá tuổi thành thân, tể tướng và đại phu nhân sốt ruột sợ nàng không lấy được phu quân mà gấp gáp gọi nàng trở về kinh thành.
Hai chủ tớ trong xe vẫn điềm tĩnh trò chuyện với nhau mà không biết một toán thảo khấu như những con sói dữ đang rình rập họ trên sườn núi.
“Đây dự chắc là con mồi béo bỡ.”
“Lỡ như người nhà quan thì sao?”
“Ta sợ đám quan lại vô dụng đó sao?”
Tên thủ lĩnh thảo khấu mặt mày bặm trợn, độc ác nhìn về đoàn xe dưới chân núi. Gã ở vùng này cướp bóc không phải lần đầu, số người gã giết đến gã cũng không nhớ hết, nếu gã biết sợ thì gã đã không làm cướp.
Tên thủ lĩnh ra hiệu cho mấy chục tên đàn em phía sau chuẩn bị hành động:
“Giết…”
Toán cướp ồ ạt lao xuống đoàn người ngựa bên dưới, ánh mắt khát máu cho thấy chúng muốn ra tay tàn sát mọi vật cản trên đường chúng đi.
Đội người ngựa đều là những binh sĩ được huấn luyện bảo vệ thành Tuyền Châu, được lão phu nhân cử đi bảo vệ Tiêu Hà dọc đường trở về nên tất nhiên không phải hạng vô danh tiểu tốt có thể bị đám cướp ức hiếp.
A Mật run sợ ôm lấy Tiêu Hà: “Tiểu thư… Là cướp…”
“Đừng sợ… Những cận vệ kia đều là người có võ công cao.” Tiêu Hà cố kiềm nén nổi lo sợ trong lòng mà an ủi A Mật. Nàng cũng chỉ là một nữ nhi bình thường làm sao không sợ những chuyện như thế này.
Hai bên tranh đấu ác liệt… Tên thủ lĩnh nhận ra những người này không phải cận vệ bình thường mà là binh sĩ được huấn luyện nghiêm ngặt, gã toát mồ hôi nhìn về phía chiếc xe ngựa bắt mắt nhất trong đoàn người, nhếch miệng cười đầy xấu xa.
Gã lao ngựa như bay về phía xe ngựa của Tiêu Hà bắt nàng từ trong xe ngựa ra ngoài, khiến nàng trở tay không kịp.
Gã dùng nàng để uy hiếp các cận vệ:
“Người mà các ngươi cần bảo vệ đang ở trong tay ta, các người còn không mau buông vũ khí xuống.”
Đám cận vệ im lặng nhìn về phía Tiêu Hà… Bọn họ không dám manh động.
Tên thủ lĩnh biết mục đích của mình đã thành công gã cười lớn ngông cuồng nói:
“Để ta đoán xem… Tiểu thư xinh đẹp trong tay ta đây chắc hẳn là con nhà của viên quan quyền quý nào đó…”
“Nếu ta bắt nàng để đòi tiền chuộc ắt sẽ nhận được rất nhiều tiền.” Gã bóp lấy chiếc cằm nhỏ của Tiêu Hà, gằn từng chữ.
Tiêu Hà cố tỏ ra bình tĩnh nhưng thật sự nàng kinh hãi hơn bao giờ hết, nếu nàng rơi vào tay bọn cướp này dù cha nương có chuộc được nàng về danh tiết cũng đã bị hủy hoại. Đối với nữ nhân thời bấy giờ chính là sống không bằng chết.
Vút…
“Á…”
Một cơn gió rít sượt ngang qua má nàng, tên thủ lĩnh buông cánh tay bẩn thiểu của gã ra, ôm lấy vai hắn hét lên như lợn bị chọc tiết.
Tiêu Hà ngơ ngác nhìn về hướng mà mũi tên bay đến, chàng thiếu niên phong trần cưỡi trên con ngựa đen tuyền, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía nàng… Tiêu Hà cảm thấy người này rất quen nhưng nàng còn chưa kịp nhớ lại thì chàng thiếu niên đã phi con hắc mã đến trước mặt, nhanh như một cơn gió cướp lấy nàng từ tay tên tướng cướp. Trong lúc giao đấu thanh đao của gã đã để lại một vết thương dài trên cánh tay hắn.
Hắn vòng một tay ôm lấy eo nàng, đỡ nàng ngồi lên lưng ngựa, khi đã cứu được con tin hắn lạnh lùng ra lệnh cho đám binh sĩ sau lưng hắn tấn công quét sạch toán cướp.