Chương 47
Dư Chấn Vũ đến trước cửa viện của lão phu nhân thì đã nghe thấy tiếng cười rôm rã của mẫu thân hắn ở bên trong, hắn còn không biết mẫu thân vui vì chuyện gì vừa bước vào đã bị Du Yên Yên nhào đến nắm chặt cánh tay nhiệt tình còn hơn cả phu nhân nhà hắn:
“Biểu ca… Huynh đến ăn cơm với di mẫu sao?”
Dư Chấn Vũ đẩy cánh tay Du Yên Yên ra làm nàng ta sượng chín mặt, ngay từ khi bước vào căn phòng này, hai con mắt của Dư Chấn Vũ chỉ dán chặt trên người Vĩnh Hạ không buông.
Hắn cuối đầu hành lễ với Dư lão phu nhân, rồi lại cười cười tiến đến ngồi sát bên cạnh Vĩnh Hạ, âu yếm gọi:
“Phu nhân…”
“…”
Cách xưng hô này của hắn trước mặt đông người như vậy khiến Vĩnh Hạ bỗng chốc “Thụ sủng nhược kinh” nàng tròn mắt nhìn hắn, hắn lại nhìn nàng cười đến híp mắt.
Bầu không khí ám muội này khiến Dư Lão phu nhân cũng không nhịn được mà cong khoé môi của mình lên.
Chỉ có một người là tâm trạng như dẫm phải cứ.t chó, Du Yên Yên đúng là rất có kĩ năng phá hoại không khí, cô ta gắp một miếng thịt kho bỏ vào chén Dư Chấn Vũ cười nói:
“Biểu ca món này ngon huynh thử đi.”
Dư Chấn Vũ vậy mà nhanh ngọn lẹ gắp miếng thịt đó ra để vào dĩa để xương trong ánh mắt ngỡ ngàng phẫn uất của Du Yên Yên còn mình thì xem như không có chuyện gì mà nuông chiều hỏi Vĩnh Hạ:
“Phu nhân… Nghe nói hôm nay nàng tự tay xuống bếp.”
“Nàng nấu món gì vậy?”
Lão phun nhân thấy con trai mình biết giác ngộ như vậy cũng cười tít mắt mà trả lời thay cho con dâu:
“Cả bàn này đều là công chúa nấu.”
Vừa nghe thấy mẫu thân nói như vậy hắn liền không biết xấu hổ mà gắp lấy đồ ăn trong bát nàng cho vào miệng.
“Ta thấy món này ngon… Để ta thử.”
Người hầu trong viện nhìn thấy cảnh tượng này đều cười tủm tỉm, Vĩnh Hạ thì ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn, nhưng cũng không thể nói gì, nếu ở đây không có lão phu nhân, nàng chắc chắn sẽ mắng tên không biết xấu hổ này.
Du Yên Yên tức đến đỏ cả mắt, cô ta không hiểu vì sao gần một năm không gặp, biểu ca của cô ta lại thay đổi như vậy, đối với thê tử mà huynh ấy ghét cay ghét đắng lại nuông chiều, âu yếm còn đối với cô ta lại hờ hững lạnh nhạt.
“Biểu ca…”
“Sao muội không về nhà?”
“Muội…”
Dư Yên Yên còn không kịp nói tới từ thứ tư đã bị Dư Chấn Vũ liên tiếp chặn miệng:
“Ăn cơm xong thì về Du gia đi.”
***
Sau khi rời khỏi viện của lão phu nhân Dư Chấn Vũ muốn đưa Vĩnh Hạ về Giáng Tuyết Hiên, trên đường đi còn tìm đủ chuyện để nói với nàng:
“Nguyên đán năm nay… Dự tiệc gia yến ta sẽ đi cùng nàng.”
Vĩnh Hạ khẽ cười, khinh khỉnh nhìn hắn:
“Không luyện binh nữa sao?”
Dư Chấn Vũ dường như bị nàng nhìn thấu suy nghĩ mà ngại ngùng nói:
“Muốn đi cùng nàng.”
***
Tiệc gia yến trong cung thì năm nào cũng như năm nào, các hoàng tử, công chúa, vương gia, quý tộc lại cùng nhau họp lại nói những chuyện cứ nghĩ là vui nhưng thật ra cũng chẳng hề vui chút nào.
Tứ công chúa nhìn quanh một lượt rồi lại nhìn sang tam công chúa cười hỏi:
“Đại hoàng tỷ còn chưa đến sao?”
Tam công chúa nhếch miệng nở một nụ cười chế giễu khó coi:
“Không phải năm nay tỷ ấy lại dự gia yến một mình đấy chứ.”
Nhị công chúa bên cạnh lên phụ hoạ thêm người một câu, tôi một câu:
“Năm nào mà chẳng như vậy.”
Cả ba người đều dùng quạt che lại khẩu miệng của mình mà cười cợt đắc ý, có trách thì trách Lưu Vĩnh Hạ thân phận tôn quý hơn bọn họ, cùng là công chúa nhưng đích thứ khác biệt, nàng ta sinh ra là đích công chúa của Hoàng Hậu, hoàng huynh cùng mẹ lại là đương kim hoàng đế, người ở quá cao khó trách sẽ bị ngàn mũi giáo chỉa vào. Thứ bọn họ hãnh diện hơn nàng âu cũng chỉ là bọn họ được người bên gối nuông chiều hơn nàng mà thôi.
Đúng lúc này thì tiếng thông truyền của nội quan đã cắt đứt suy nghĩ của họ:
“Đại công chúa đến… Trấn quốc tướng quân đến…”
Sắt mặt của những người lúc nãy còn đang hả hê cười cợt nàng đã đen lại, nhìn thấy Dư Chấn Vũ một thân nam nhi oai phong lẫm liệt, có thể nói là đệ nhất mỹ nam của kinh thành, lại lập nhiều chiến công, người mơ mộng để gả cho hắn ngày xưa đâu chỉ có mỗi mình Vĩnh Hạ. Nhưng bây giờ thì sao, Công chúa thân phận tôn quý nhất, cùng với nam nhân được người người ngưỡng mộ kia lại tay trong tay mà đi dự gia yến khiến cho những người ghen ăn tức ở kia nhịn không nổi cơn nghẹn này.
Lưu Vĩnh Hạ cùng Dư Chấn Vũ vừa ngồi vào bàn thì giọng nói mỉa mai ở đâu đã truyền tới tai:
“Ai dô… Đại tướng quân cũng có lúc rảnh rỗi tham gia những bữa tiệc như thế này sao?”
“Biểu ca… Huynh đến ăn cơm với di mẫu sao?”
Dư Chấn Vũ đẩy cánh tay Du Yên Yên ra làm nàng ta sượng chín mặt, ngay từ khi bước vào căn phòng này, hai con mắt của Dư Chấn Vũ chỉ dán chặt trên người Vĩnh Hạ không buông.
Hắn cuối đầu hành lễ với Dư lão phu nhân, rồi lại cười cười tiến đến ngồi sát bên cạnh Vĩnh Hạ, âu yếm gọi:
“Phu nhân…”
“…”
Cách xưng hô này của hắn trước mặt đông người như vậy khiến Vĩnh Hạ bỗng chốc “Thụ sủng nhược kinh” nàng tròn mắt nhìn hắn, hắn lại nhìn nàng cười đến híp mắt.
Bầu không khí ám muội này khiến Dư Lão phu nhân cũng không nhịn được mà cong khoé môi của mình lên.
Chỉ có một người là tâm trạng như dẫm phải cứ.t chó, Du Yên Yên đúng là rất có kĩ năng phá hoại không khí, cô ta gắp một miếng thịt kho bỏ vào chén Dư Chấn Vũ cười nói:
“Biểu ca món này ngon huynh thử đi.”
Dư Chấn Vũ vậy mà nhanh ngọn lẹ gắp miếng thịt đó ra để vào dĩa để xương trong ánh mắt ngỡ ngàng phẫn uất của Du Yên Yên còn mình thì xem như không có chuyện gì mà nuông chiều hỏi Vĩnh Hạ:
“Phu nhân… Nghe nói hôm nay nàng tự tay xuống bếp.”
“Nàng nấu món gì vậy?”
Lão phun nhân thấy con trai mình biết giác ngộ như vậy cũng cười tít mắt mà trả lời thay cho con dâu:
“Cả bàn này đều là công chúa nấu.”
Vừa nghe thấy mẫu thân nói như vậy hắn liền không biết xấu hổ mà gắp lấy đồ ăn trong bát nàng cho vào miệng.
“Ta thấy món này ngon… Để ta thử.”
Người hầu trong viện nhìn thấy cảnh tượng này đều cười tủm tỉm, Vĩnh Hạ thì ngơ ngác nhìn chằm chằm hắn, nhưng cũng không thể nói gì, nếu ở đây không có lão phu nhân, nàng chắc chắn sẽ mắng tên không biết xấu hổ này.
Du Yên Yên tức đến đỏ cả mắt, cô ta không hiểu vì sao gần một năm không gặp, biểu ca của cô ta lại thay đổi như vậy, đối với thê tử mà huynh ấy ghét cay ghét đắng lại nuông chiều, âu yếm còn đối với cô ta lại hờ hững lạnh nhạt.
“Biểu ca…”
“Sao muội không về nhà?”
“Muội…”
Dư Yên Yên còn không kịp nói tới từ thứ tư đã bị Dư Chấn Vũ liên tiếp chặn miệng:
“Ăn cơm xong thì về Du gia đi.”
***
Sau khi rời khỏi viện của lão phu nhân Dư Chấn Vũ muốn đưa Vĩnh Hạ về Giáng Tuyết Hiên, trên đường đi còn tìm đủ chuyện để nói với nàng:
“Nguyên đán năm nay… Dự tiệc gia yến ta sẽ đi cùng nàng.”
Vĩnh Hạ khẽ cười, khinh khỉnh nhìn hắn:
“Không luyện binh nữa sao?”
Dư Chấn Vũ dường như bị nàng nhìn thấu suy nghĩ mà ngại ngùng nói:
“Muốn đi cùng nàng.”
***
Tiệc gia yến trong cung thì năm nào cũng như năm nào, các hoàng tử, công chúa, vương gia, quý tộc lại cùng nhau họp lại nói những chuyện cứ nghĩ là vui nhưng thật ra cũng chẳng hề vui chút nào.
Tứ công chúa nhìn quanh một lượt rồi lại nhìn sang tam công chúa cười hỏi:
“Đại hoàng tỷ còn chưa đến sao?”
Tam công chúa nhếch miệng nở một nụ cười chế giễu khó coi:
“Không phải năm nay tỷ ấy lại dự gia yến một mình đấy chứ.”
Nhị công chúa bên cạnh lên phụ hoạ thêm người một câu, tôi một câu:
“Năm nào mà chẳng như vậy.”
Cả ba người đều dùng quạt che lại khẩu miệng của mình mà cười cợt đắc ý, có trách thì trách Lưu Vĩnh Hạ thân phận tôn quý hơn bọn họ, cùng là công chúa nhưng đích thứ khác biệt, nàng ta sinh ra là đích công chúa của Hoàng Hậu, hoàng huynh cùng mẹ lại là đương kim hoàng đế, người ở quá cao khó trách sẽ bị ngàn mũi giáo chỉa vào. Thứ bọn họ hãnh diện hơn nàng âu cũng chỉ là bọn họ được người bên gối nuông chiều hơn nàng mà thôi.
Đúng lúc này thì tiếng thông truyền của nội quan đã cắt đứt suy nghĩ của họ:
“Đại công chúa đến… Trấn quốc tướng quân đến…”
Sắt mặt của những người lúc nãy còn đang hả hê cười cợt nàng đã đen lại, nhìn thấy Dư Chấn Vũ một thân nam nhi oai phong lẫm liệt, có thể nói là đệ nhất mỹ nam của kinh thành, lại lập nhiều chiến công, người mơ mộng để gả cho hắn ngày xưa đâu chỉ có mỗi mình Vĩnh Hạ. Nhưng bây giờ thì sao, Công chúa thân phận tôn quý nhất, cùng với nam nhân được người người ngưỡng mộ kia lại tay trong tay mà đi dự gia yến khiến cho những người ghen ăn tức ở kia nhịn không nổi cơn nghẹn này.
Lưu Vĩnh Hạ cùng Dư Chấn Vũ vừa ngồi vào bàn thì giọng nói mỉa mai ở đâu đã truyền tới tai:
“Ai dô… Đại tướng quân cũng có lúc rảnh rỗi tham gia những bữa tiệc như thế này sao?”