Chương 43: Phu Quân
Trác Tập A lợi liên tiếp bị ấm trà cùng bình rượu phang thẳng vào đầu, máu trên trán chảy xuống nhỏ tí tách từ hàm râu quai nón rậm rạp của gã, nhìn gã lúc này còn đáng sợ, hung hăng hơn lúc nãy.
Gã giận dữ hét lớn chỉ về phía Vĩnh Hạ:
“Tiện nhân trên kia… Ngươi muốn chết.”
“…A… Hự…”
Gã vừa nói dứt câu đã bị một cước của Dư Chấn Vũ làm cho văng ra xa mấy mét.
“Ngươi nói ai là tiện nhân…” Dư Chấn Vũ sắc mặt u ám nhìn chằm chằm gã, miệng mồm hắn không tốt, còn dám sỉ nhục nương tử của hắn.
Trác Tập A Lợi ôm lấy bụng gã mà rầm rì đau đớn, gã biết Dư Chấn Vũ không phải là lương dân bình thường, nhưng sự sỉ nhục này khiến gã không cam lòng nuốt xuống.
Gã cố đứng dậy từ trên mặt đất, nhặt lấy thanh đao sắt của mình hướng thẳng về phía Dư Chấn Vũ mà gầm lớn:
“Các ngươi… Các ngươi đừng hòng sống mà rời khỏi đây.”
Dư Chấn Vũ cười nhạt nhìn gã, hắn khinh khỉnh nói:
“Người không thể sống mà rời khỏi đây… Là ngươi.”
Vừa dứt câu tiếng vó ngựa ầm ầm kéo đến kéo theo đó là tiếng hô hào của đội quân có sức chiến đấu mạnh mẽ, Lư Tốn dẫn đầu đại quân hùng hổ tiến về phía đoàn người của Trác Tập A Lợi:
“Giết…”
Đám thổ phỉ kinh hồn bạt vía, chúng hét lớn trong sợ hãi:
“Là quân triều đình… Sao quân triều đình lại ở đây…”
Người này đẩy mạnh người kia, có kẻ còn đạp lên xác thịt của người gọi là đồng đội mà tháo nhau bỏ chạy:
“Chạy đi…”
Sự chênh lệch lực lượng khiến chưa đầy một khắc đám thổ phỉ trăm người đã bị đại quân do Lư Tốn chỉ huy bắt giữ.
Trác Tập A lợi bị trói như con heo gần đem lên lò mổ quăng đến trước mặt Dư Chấn Vũ và Vĩnh Hạ:
“Tướng quân… Tên này xử lý thế nào đây.”
Dư Chấn Vũ vừa vuốt ve phía sau lưng Vĩnh Hạ để trấn an tâm trạng của nàng vừa lạnh nhạt nhìn tên đại gian đại ác trước mặt nói:
“Giam hắn lại, đợi tới thành Hà Dương thì giao cho quan viên ở đó xử lý.”
Đám tàn dư của Trác Tập A Lợi cũng được thu dọn sạch sẽ, lúc bấy giờ Vu sư mới đi đến bên cạnh Dư Chấn Vũ cùng Vĩnh Hạ, giọng lão hơi khàn đặc dù sao cũng mới trải qua một trận tập tử nhất sinh:
“Vừa nhìn ngài ta đã biết ngài không phải người bình thường… Không ngờ lại là Trấn quốc đại tướng quân uy danh lừng lẫy.”
Lão hiền từ nhìn sang Vĩnh Hạ:
“Nếu ta đón không sai, thê tử của ngài đây chính là Định An công chúa.”
Dư Chấn Vũ khẽ cười nhìn lão:
“Là Vu sư có mắt nhìn.”
Lão Vu sư cười lớn rồi lại lấy trong túi áo trước ngực ra một mảnh giấy được gấp gọn bốn nếp, kính trọng đưa vào tay Dư Chấn Vũ.
Dư Chấn Vũ cầm lấy vật lão đưa, trong lòng dâng lên sự ngờ vực đôi chốc:
“Đây là?”
Trong mắt lão Vu sư thoáng có chút buồn, lão nhìn về hướng biên giới của Đại Yên và Đại Hạ mà thở dài nói:
“Đây là bản đồ quặng sắt ở địa phương cũ nơi tổ tiên bọn ta đã sinh ra và lớn lên.”
Lòng Dư Chấn Vũ có chút chấn kinh, bản đồ quặng sắt nằm trong tay hắn, nếu có thể khai thác quặng sắt, vũ khí chiến đấu của Đại Yến chẳng phải không cần phải lo nữa sao?
Nhưng đây cũng coi như là báu vật xương máu của tổ tiên dân tộc Thổ Phiên, họ vậy mà tự nguyện tặng cho hắn sao?
“Ngài…?”
Lão Vu sư nhẹ giọng cắt ngang lời nói của Dư Chấn Vũ:
“Bọn ta giữ nó thì có ích gì… Dân tộc ta chỉ muốn yên bình mà sống qua ngày.”
Cả Dư Chấn Vũ và Vĩnh Hạ đều hiểu lời này của lão Vu sư chính là muốn đem an nguy của cả dân tộc giao vào tay Đại Yến, giao vào tay Dư Chấn Vũ… Tất nhiên Dư Chấn Vũ sẽ không muốn làm họ thất vọng, cũng không muốn bất cứ con dân Đại Yến nào thất vọng vì hắn.
***
Cả đại quân sau khi từ giã Trấn Áp Các lại lên đường trở về kinh thành. Cả đoàn người còn đang mệt mỏi vì đường dài thì Dư Chấn Vũ lại sực nhớ điều gì đó mà xông vào xe ngựa của Vĩnh Hạ, đuổi cả Xuân Hương cùng Thu Vãn ra ngoài, háo hức nhìn Vĩnh Hạ gấp gáp hỏi:
“Nương tử… Đêm qua nàng gọi ta là gì?”
“…”
Vĩnh Hạ giật mình cứng cả miệng, nàng không biết phải trả lời như nào, càng không muốn trả lời hắn.
Nhưng Dư Chấn Vũ thì gắp chịu không nổi, hắn lên tiếng thúc giục nàng:
“Phu gì? Nàng gọi lại ta nghe xem nào…”
“Phu…” Vĩnh Hạ bất lực ậm ừ trong miệng nhưng nhìn thấy vẻ mặt như chó con vẫy đuôi của hắn lại không nhịn được muốn trêu chọc người này.
Nàng cười khẽ hắng giọng nói:
“Đồng dưỡng phu.” *
“…”
Gã giận dữ hét lớn chỉ về phía Vĩnh Hạ:
“Tiện nhân trên kia… Ngươi muốn chết.”
“…A… Hự…”
Gã vừa nói dứt câu đã bị một cước của Dư Chấn Vũ làm cho văng ra xa mấy mét.
“Ngươi nói ai là tiện nhân…” Dư Chấn Vũ sắc mặt u ám nhìn chằm chằm gã, miệng mồm hắn không tốt, còn dám sỉ nhục nương tử của hắn.
Trác Tập A Lợi ôm lấy bụng gã mà rầm rì đau đớn, gã biết Dư Chấn Vũ không phải là lương dân bình thường, nhưng sự sỉ nhục này khiến gã không cam lòng nuốt xuống.
Gã cố đứng dậy từ trên mặt đất, nhặt lấy thanh đao sắt của mình hướng thẳng về phía Dư Chấn Vũ mà gầm lớn:
“Các ngươi… Các ngươi đừng hòng sống mà rời khỏi đây.”
Dư Chấn Vũ cười nhạt nhìn gã, hắn khinh khỉnh nói:
“Người không thể sống mà rời khỏi đây… Là ngươi.”
Vừa dứt câu tiếng vó ngựa ầm ầm kéo đến kéo theo đó là tiếng hô hào của đội quân có sức chiến đấu mạnh mẽ, Lư Tốn dẫn đầu đại quân hùng hổ tiến về phía đoàn người của Trác Tập A Lợi:
“Giết…”
Đám thổ phỉ kinh hồn bạt vía, chúng hét lớn trong sợ hãi:
“Là quân triều đình… Sao quân triều đình lại ở đây…”
Người này đẩy mạnh người kia, có kẻ còn đạp lên xác thịt của người gọi là đồng đội mà tháo nhau bỏ chạy:
“Chạy đi…”
Sự chênh lệch lực lượng khiến chưa đầy một khắc đám thổ phỉ trăm người đã bị đại quân do Lư Tốn chỉ huy bắt giữ.
Trác Tập A lợi bị trói như con heo gần đem lên lò mổ quăng đến trước mặt Dư Chấn Vũ và Vĩnh Hạ:
“Tướng quân… Tên này xử lý thế nào đây.”
Dư Chấn Vũ vừa vuốt ve phía sau lưng Vĩnh Hạ để trấn an tâm trạng của nàng vừa lạnh nhạt nhìn tên đại gian đại ác trước mặt nói:
“Giam hắn lại, đợi tới thành Hà Dương thì giao cho quan viên ở đó xử lý.”
Đám tàn dư của Trác Tập A Lợi cũng được thu dọn sạch sẽ, lúc bấy giờ Vu sư mới đi đến bên cạnh Dư Chấn Vũ cùng Vĩnh Hạ, giọng lão hơi khàn đặc dù sao cũng mới trải qua một trận tập tử nhất sinh:
“Vừa nhìn ngài ta đã biết ngài không phải người bình thường… Không ngờ lại là Trấn quốc đại tướng quân uy danh lừng lẫy.”
Lão hiền từ nhìn sang Vĩnh Hạ:
“Nếu ta đón không sai, thê tử của ngài đây chính là Định An công chúa.”
Dư Chấn Vũ khẽ cười nhìn lão:
“Là Vu sư có mắt nhìn.”
Lão Vu sư cười lớn rồi lại lấy trong túi áo trước ngực ra một mảnh giấy được gấp gọn bốn nếp, kính trọng đưa vào tay Dư Chấn Vũ.
Dư Chấn Vũ cầm lấy vật lão đưa, trong lòng dâng lên sự ngờ vực đôi chốc:
“Đây là?”
Trong mắt lão Vu sư thoáng có chút buồn, lão nhìn về hướng biên giới của Đại Yên và Đại Hạ mà thở dài nói:
“Đây là bản đồ quặng sắt ở địa phương cũ nơi tổ tiên bọn ta đã sinh ra và lớn lên.”
Lòng Dư Chấn Vũ có chút chấn kinh, bản đồ quặng sắt nằm trong tay hắn, nếu có thể khai thác quặng sắt, vũ khí chiến đấu của Đại Yến chẳng phải không cần phải lo nữa sao?
Nhưng đây cũng coi như là báu vật xương máu của tổ tiên dân tộc Thổ Phiên, họ vậy mà tự nguyện tặng cho hắn sao?
“Ngài…?”
Lão Vu sư nhẹ giọng cắt ngang lời nói của Dư Chấn Vũ:
“Bọn ta giữ nó thì có ích gì… Dân tộc ta chỉ muốn yên bình mà sống qua ngày.”
Cả Dư Chấn Vũ và Vĩnh Hạ đều hiểu lời này của lão Vu sư chính là muốn đem an nguy của cả dân tộc giao vào tay Đại Yến, giao vào tay Dư Chấn Vũ… Tất nhiên Dư Chấn Vũ sẽ không muốn làm họ thất vọng, cũng không muốn bất cứ con dân Đại Yến nào thất vọng vì hắn.
***
Cả đại quân sau khi từ giã Trấn Áp Các lại lên đường trở về kinh thành. Cả đoàn người còn đang mệt mỏi vì đường dài thì Dư Chấn Vũ lại sực nhớ điều gì đó mà xông vào xe ngựa của Vĩnh Hạ, đuổi cả Xuân Hương cùng Thu Vãn ra ngoài, háo hức nhìn Vĩnh Hạ gấp gáp hỏi:
“Nương tử… Đêm qua nàng gọi ta là gì?”
“…”
Vĩnh Hạ giật mình cứng cả miệng, nàng không biết phải trả lời như nào, càng không muốn trả lời hắn.
Nhưng Dư Chấn Vũ thì gắp chịu không nổi, hắn lên tiếng thúc giục nàng:
“Phu gì? Nàng gọi lại ta nghe xem nào…”
“Phu…” Vĩnh Hạ bất lực ậm ừ trong miệng nhưng nhìn thấy vẻ mặt như chó con vẫy đuôi của hắn lại không nhịn được muốn trêu chọc người này.
Nàng cười khẽ hắng giọng nói:
“Đồng dưỡng phu.” *
“…”