Chương 5: Hồi Ức (Tam)
Thính Tuyết Điện là tẩm điện Nam Phác Nguyệt, kế bên Thanh Kính Điện của Uyển Phi.Tối nay, hai thân ảnh nho nhỏ một trước một sau đi trên hành lang dài dẫn đến Thính Tuyết Điện, người trước: Tướng mạo đáng yêu lại nghiêm túc; người sau: Tướng mạo tuấn tiếu hoạt bát. Phía sau hai thân ảnh nho nhỏ, cách xa hai bước, vài vị cung nữ cầm đèn cúi đầu theo sau.Ngọn đèn leo lắt, hành lang dài một màu sắc cổ an tĩnh.Đi đến cửa trước Thính Tuyết Điện, Nam Phác Nguyệt đột nhiên dừng bước chân, người nào đó ở phía sau vội vàng dừng lại, may mắn hắn đủ nhanh, thiếu chút nữa thì đụng phải phía trước.“Tới rồi?” Gia Cát Dật ngẩng đầu nhìn hoành phi trên cổng.Nam Phác Nguyệt thanh âm non nớt thản nhiên mở miệng nói: “Bổn hoàng tử muốn đi tắm, ngươi tạm thời ở đây chờ một chút.”Nói xong không chờ Gia Cát Dật nói chuyện liền khởi hành đi đến hướng phòng tắm.“Ai, chờ ta một chút.” Gia Cát Dật còn chưa phản ứng lại, liền đuổi theo phía trước.“Không được đi theo.” Người trước mắt đứng yên, nhàn nhạt mở miệng, lại không có quay đầu nhìn hắn.“Ta, ta không muốn ở bên ngoài.” Hắn phồng quai hàm nổi giận nói.Gia Cát Dật vốn ôm thái độ thử chút thôi, không nghĩ đến Nam Phác Nguyệt lập tức nói: “Vậy được, ngươi vào trong nội điện chờ ta, nhưng…….” Quay người, mặt “lộ” cảnh cáo đối với người nào đó “không cho phép chạm vào đồ vật của ta.”Gia Cát Dật suy nghĩ một lát, cười gật đầu như giã tỏi.Nam Phác Nguyệt đi rồi vẫn có chút không yên tâm, y quên ra lệnh tên tiểu lôi thôi kia không được ngồi trên ‘giường’ y, nhưng khi y đang quay đầu lại, trong mắt y, tiểu lôi thôi kia đã chạy đến tẩm điện. Nhíu nhíu mày, vẫn là nhanh chóng tắm rửa xong rồi nói vậy.Gia Cát Dật trong tẩm điện Nam Phác Nguyệt trái xem phải nhìn một cái, chỉ thấy trong tẩm điện gỗ đàn đỉnh vân làm xà, ‘ngọc’ bích thủy tinh làm đèn, trân châu làm màn che, phạm kim làm trụ đá. Một bình phong rộng ngăn cách mấy mét phía sau, ‘giường’ bằng gỗ trầm hương rộng 6 xích* mép treo màn trướng ngọc tiêu giao, mành trướng thêu hoa mẫu đơn cườm bạc rải rác, gió thổi lên lay động, giống như biển mây trên núi huyền ảo rũ xuống. Trên giường đặt gối thanh ngọc ôm hương, được phủ bằng thảm trúc lụa tơ tằm mềm, xếp chồng lên gối ngọc là chăn lụa. Trong điện trên đỉnh bảo treo một viên nguyệt minh châu thật lớn, không khó tưởng tượng sinh quang rạng rỡ như thế nào trong bóng tối. Sàn nhà phủ ngọc bích màu trắng, bên trong khảm kim châu, trên mặt chạm khắc hoa sen, đóa đóa hình dáng hoa sen năm cánh, cánh hoa sống động lả lướt, đến nhụy hoa cũng tinh xảo rõ ràng, chân trần bước lên chỉ cảm thấy ôn nhuận, thực ra là dùng ngọc ấm Lam Điền tạc thành, thẳng tắp, bước bước mọc lên những bông sen ngọc giống nhau. Vô cùng mỹ lệ như vậy, Gia Cát Dật ngược lại vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.* 尺xích; thước Trung Quốc (đơn vị đo chiều dài, bằng 1/3mét)Sau khi hắn nhanh chóng quét quanh một vòng, tổng kết ra hai chữ: Xa xỉ!Những thứ hoa lệ này đúng là hoa lệ, nhưng hấp dẫn hắn nhất không phải những thứ này, mà là mặt vách tường phía đông gần giường, bông hoa đỏ được chạm khắc chiếm hai phần ba diện tích, giống như có ma lực nào đó thu hút hắn.Đồ đằng điêu khắc là hoa mẫu đơn, giống hoa thêu chỉ bạc trên trướng của y, tinh tế tỉ mỉ, mô phỏng như thật, chỉ nhìn kỹ thuật điêu khắc này liền biết là thỉnh ẩn sĩ nổi nhất Nguyên Chiếu Quốc, Khương Tử Mưu.Lại nói Khương Tử Mưu này, người này thân mang tuyệt kỹ, nhưng ông ta không đơn giản chỉ là một nghệ nhân bậc thầy mà thôi, mà lợi hại nhất chính là y thuật diệu thủ hồi xuân, tuy rằng sinh động, nhưng chỉ có vài người gặp qua khuôn mặt thật của ông ta, chỉ biết người này đã qua hơn bảy mươi năm thỉnh thoảng mới có động tĩnh, không biết thật giả, nhưng vì được truyền nhiều, cho nên sau này được thế nhân xưng là ‘bất lão’. Bất lão thân sông ở núi rừng, cho dù rời núi, cũng là đến vô ảnh đi vô tung, đừng nói không có tiền, cho dù có tiền, cho dù là người quý tộc, vẫn rất khó tìm ông ta như thường, ông ta chỉ dựa vào tâm tình cứu người, chỉ dựa vào yêu thích tạo nghệ thuật.Đương nhiên, về những việc này, Gia Cát Dật chỉ nghe nói đôi điều, cũng không thập phần rõ ràng, mà liếc mắt một cái liền biết bông hoa điêu khắc này do ông ta sở tạo, là bởi vì bản thân hắn từ nhỏ biết phụ thân có một miếng ngọc bội chim hỉ thước hoa mai, miếng ngọ’ bội này rõ ràng chế tạo một đôi, chỉ là Gia Cát Dật không biết cái kia đi đâu, hắn tò mò từng hỏi phụ thân, phụ thân chỉ nói là Khương Tử Mưu lão tiền bối sở tạo, liền không nói nữa.Nhìn váo bức án hoa mẫu đơn lớn trình độ nghệ thuật thâm hậu trước mắt, Gia Cát Dật lúc này không thể không bội phục từ đáy lòng, sau đó ngồi trên giường dài êm ái, vừa mới ngồi một lát liền không an phận.Không biết tiểu tử kia tắm rửa gần xong chưa? Đúng rồi, tẩm điện y đều xa hoa như vậy, vậy phòng tắm của y ……… hắc hắc, hai bên khóe miệng người nào đó cong lên, gương mặt tà ác dưới đèn dầu chớp động di thường quỷ dị.Rất nhanh, hắn liền tìm được phòng tắm.Phòng tắm rất dễ tìm, cho dù không hỏi cung nhân, thông minh như hắn cũng có thể tìm đươc dễ như trở bàn tay, bởi vì, phụ cận nơi nào có ánh sáng cùng sương mù, tám chín phần mười đó chính là phòng tắm.Tự nhiên thoải mái đi đến trước cửa phòng tắm, dùng khẩu âm trẻ nhỏ đơn thuần vô hại nhẹ giọng nói với hai vị hầu nữ cạnh cửa: “Hai vị tỷ tỷ, ta là thư đồng của Thất hoàng tử, chủ tử nhà hai tỷ đi trước phân phó ta muốn ta đến tìm y trước, có thể thuận tiện cho ta vào được không?”Hai hầu nữ hai mặt nhìn nhau, tuy có chút nghi hoặc, nhưng nhìn hắn chỉ vài tuổi đầu, nói chuyện thiên chân non nớt, thật sự không giống người nói dối, huống chi, không cần Gia Cát Dật nói, các nàng cũng biết thân phận của hắn, rất nhanh liền đánh mất băn khoăn, một vị trong đó cúi người thi lễ nói: “Vâng.” Một vị khác mắt thấy vậy cũng vội vàng thi lễ theo, còn không quên bổ sung, "Chủ tử nhà ta không cho bọn nô tỳ đi vào, mong rằng tiểu công tử thông cảm, ngươi tự mình đi vào thôi.”Gia Cát Dật vừa nghe, trong lòng không khỏi mừng thầm: Thật là trời cũng giúp ta!Hắn vẫn như cũ duy trì bộ dạng thiên chân, cười gật đầu nói: “Cảm ơn nhị vị tỷ tỷ.”Nhẹ nhàng đẩy cửa ra, sau đó đóng lại. Khi vỗ vỗ bước vào thềm cửa trái tim nhỏ loạn nhảy vài cái, thở phào một hơi, to gan như hắn, lúc này lại mạc danh có chút khẩn trương.