Chương 43: Tiểu Mỹ Nhân, Ngoan ~
Một con hồ ly ngồi bên cạnh y nhìn chằm chằm, sớm đã nhìn ra y không thích hợp, vì thế đắc ý trong lòng: Thì ra y không biết uống rượu a ~.Sau khi ở trong lòng cứ như vậy lên một kế hoạch, Gia Cát Dật nâng bình rượu ý cười doanh doanh bắt đầu nhất nhất kính rượu mọi người, tửu lượng của hắn tuy không dám nói là rất tốt, nhưng ít ra có thể chống đỡ được mười mấy bình rượu.Đợi đến phiên kính rượu Nam Phác Nguyệt, Gia Cát Dật vẫn duy trì một bộ dáng người khiêm tốn như cũ nói: “Lần này đắc thắng, không thể không có công của Lăng An Vương, về tình về lý, vi thần đều nên kính trọng mà uống cạn trước.” Dứt lời ngửa đầu uống sạch, sau đó vặn bình rượu xuống, không sót lại một giọt.Hắn thống khoái uống, nhưng Nam Phác Nguyệt bên này buồn rầu.Lại nói Nam Phác Nguyệt, y xác thực không biết uống rượu, y nhớ rõ khi lần đầu tiên uống rượu, một ngụm liền sặc, uống thêm một ngụm liền có chút say, trong ấn tượng y không sợ khi bồi các đại thần xã giao, chỉ cần đến phân đoạn kính rượu y đều sẽ gọi người hầu bên cạnh giúp y ngăn lại, sau này liền trở thành thói quen, thế cho nên một giọt rượu cũng không chạm.Mà lúc này bên người y một người hầu cũng không mang theo, đột nhiên liền có chút hối hận, không ai ở đây giúp y ngăn rượu, trước mắt rượu này là uống hay không uống? Giả sử lúc này không có người khác chỉ có Gia Cát Dật, y chắc chắn không có chút cố kỵ nào quyết đoán cự tuyệt, chính là không có giả sử….. vì thế nhìn bình rượu trong tay bắt đầu đấu tranh tư tưởng, người chung quanh an tĩnh lại nhìn y, tức khắc, tình cảnh dị thường xấu hổ.“Lăng An Vương?” Gia Cát Dật làm bộ tốt bụng nhắc nhở y, trong lòng lại vui vẻ mà nở đầy tiểu hồng hoa, hắn kết luận, hôm nay tòa núi tuyết này nhất định phải đổ.Nam Phác Nguyệt khẽ nhíu mày, nhẹ nhàng khụ một chút, dứt khoát hạ quyết tâm đứng lên hướng hắn làm bộ cung kính nói: “Tả tướng tửu lượng thật tốt, ly rượu này, ta kính ngươi!” nói xong chỉ dừng một chút hơi hơi ngửa đầu nhắm mắt mà uống.Đến uống rượu cũng mê hoặc người, thật là yêu nghiệt chuyển thế! Gia Cát Dật không nhịn được tâm ngứa khó nhịn nói.Thấy y uống xong, Gia Cát Dật cố ý thổi phồng nói: “Lăng An Vương quả thật không hổ là người trung hào khiệt!” Đang nói lại đổ đầy cho y một ly rượu, “Nào! Chúng ta lại uống một ly!”Vừa dứt lời, Nam Phác Nguyệt thiếu chút nữa phun ra! Trong thời gian nháy mắt, y ở trong lòng không biết nguyền rủa con hồ ly này bao nhiêu phen, sau đó cố nén cảm giác không khỏe nói: “Đây…..”Lời còn chưa dứt, những người khác còn đang nói cười lại soàn soạt nhìn y.“Được thôi.” Y hữu khí vô lực nói xong liền tiếp theo thống khổ uống.Sau khi uống xong, bình rượu vừa mới đặt lên án…….“Tốt!” Gia Cát Dật vỗ án đứng dậy, tiếp đó khen không dứt miệng nói: “Tửu lượng Lăng An Vương thật sự không thua kém người a!”Thời điểm trong lòng Nam Phác Nguyệt phát sinh một loại dự cảm không tốt ……“Lại đến một ly!”Quả nhiên………..Lập tức, vẻ mặt Nam Phác Nguyệt hắc tuyến, tâm thật là muốn bóp chết hắn! Lúc này, đầu y bắt đầu choáng váng, cầm lấy rượu lời nói dịu dàng: “Đại nhân quá lời rồi, tửu lượng bổn vương thật sự kém, đây là ly cuối cùng, không thể tiếp tục uống.” Nói xong nhắm mắt, biểu tình giống như đi chết mà uống.Gia Cát Dật cũng đồng thời vỗ tay khi y đang uống, một miệng nịnh hót nói: “Lăng An Vương chính là khiêm tốn, có thể uống như vậy sao có thể chà đạp một mảnh ý tốt của Tả đại nhân?!” Tiếp theo lại đổ đầy ly y.Lúc này, y chóng mặt não trướng, ánh mắt có chút mơ mơ màng màng, đã say rồi, vì thế vội vàng nương một tia thanh tỉnh còn lại xua tay nói: “Đại nhân chớ làm khó bổn vương, bổn vương thật sự không được rồi.”“Ai ~ tả đại nhân đã đã nói trước, không say không thôi, ngươi không cần thoái thác, nào nào nào!” Tiểu mỹ nhân, ngoan ~ Gia Cát Dật biết y sắp không chịu nổi sắp ngã rồi, vẻ mặt thì vững vàng bình tĩnh kỳ thực bên trong đã quơ chân múa tay rồi!“Thật sự không thể uống nữa.” Vừa nói vừa lắc lư người đứng lên, hướng mọi người cáo biệt nói: “Bổn vương thân thể không khỏe, liền cáo từ trước.”Gia Cát Dật một tay kéo y xuống: “Lăng An Vương sao nói muốn đi liền đi chứ? Đây là ngươi không đúng rồi! Nơi này còn nhiều người ngươi chưa kính rượu, không thể về.”