Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Tướng Gia Muốn Xoát Tồn Tại Cảm
  3. Chương 117: Ta Còn Có Thể Xấu Hơn Nữa Đó

Chương 117: Ta Còn Có Thể Xấu Hơn Nữa Đó

Nam Phác Nguyệt đưa mắt nhìn thấy đi đến bên trong hoàng cung. Ban công san sát chìm nổi dưới chân, y nhăn mày. Nơi này chính là nơi y sống lúc nhỏ, còn có gì mà y chưa thấy qua. Y càng ngày càng không thể hiểu được vì sao hắn đưa y đến đây.

Cuối cùng khi nhảy xuống một lầu các cao lớn, Gia Cát Dật ngửa đầu thoáng nhìn chăm chú xung quanh, sau đó quay đầu nhìn Nam Phác Nguyệt, hỏi một câu dư thừa: “Ngươi có biết đây là đâu không?”

Nam Phác Nguyệt ở trong cung mười mấy năm. Y đương nhiên biết đây là nơi nào. Y trừng mắt nhìn hắn một cái, nhàn nhạt trả lời: “Vị Ương cung.”

Vị Ương cung kỳ thật chình là nơi Đại Vương mở tiệc chiêu đãi trọng thần triều đình thâu đêm suốt sáng. Bên cạnh tòa cung điện này chình là Vị Ương lâu. Vị Ương lâu có hình tháp, tầng tầng áp mái, cao lên tới một trăm mười mét. Nó chính là tòa kiến trúc cao nhất trong cung là điều không thể nghi ngờ.

“Có muốn đi lên không?” Đôi mắt Gia Cát Dật liếc nhìn về phía Vị Ương lâu ở phía sau cung điện, vẻ mặt đầy hứng thú hỏi y.

Y theo hướng hắn chỉ, ngẩng đầu liếc nhìn tòa kiến trúc kia. Mắt y lộ ra vẻ nghi ngờ, không có chìa khóa của Chưởng Tư, căn bản khổng thể đi vào được. Người này không phải là sẽ …

Tòa lâu cao ngất như thế, thoáng nhìn đã khiến y quáng cả mắt, y lạnh lùng cự tuyệt: “Không muốn!”

Gia Cát Dật nhướng mày: “Ngươi sẽ muốn.”

Nam Phác Nguyệt vừa muốn lên tiếng, lại thấy thân người chợt nhẹ, phần eo căng chặt, cả người bị hắn ôm bay lên trời.

Gia Cát Dật bỗng phát lực dưới chân, nhảy về phía những cây cột hành lang dài bên phải. Nam Phác Nguyệt mắt thấy sắp đụng vào cột, hắn đây là không muốn sống nữa sao. Y cả kinh quay đầu đi, tay cũng theo đó mà nắm lấy hắn chặt hơn, đại não căng thẳng, không thể nào nghĩ ra được hắn đây là muốn nổi điên cái gì.

Khóe miệng Gia Cát Dât cong lên, khi gần đến nơi, hắn bỗng nhấc chân, đạp lên phiến đá màu xanh, thân thể hắn theo lực đẩy mà bật lên về phía trước …

Hắn như một con báo bước đi nhẹ nhàng trong bóng tối, động tác uyển chuyển, một gác rồi lại qua một gác. Tim Nam Phác Nguyệt cũng phập phồng theo thân thể hắn, tưng một cái rồi lại một cái, khi tim y nhảy càng ngày càng cao, chân bắt đầu mềm nhũn, lòng bàn tay toát ra một tầng mồ hôi lạnh mỏng, phải thừa nhận rằng y có chút căng thẳng.

Kỳ thật, thể lực Gia Cát Dật cũng không tốt đến mức có thể nhảy lên đến đỉnh tháp, bất quá nhảy đến tầng tháp cao bốn mươi mét là đã đến cực hạn rồi.

Bất quá mặc dù là bốn mươi mét, nhưng một người bình thường đứng ở nơi này nhìn xuống, chắc chắn sợ đến mức đổ một thân mồ hôi lạnh. Hơn nữa, hai người lúc này cũng không vào bên trong lầu các, mà chỉ đứng ở trên mái. Mỗi mái gác lại nghiêng một góc ba mươi độ, Nam Phác Nguyệt sau khi đứng vững, khủng hoảng trong lòng chỉ tăng thêm chứ không giảm.

Y dù sao cũng là người làm văn vẩy mực nơi nhà sâu hàng năm. Tuy y ngày thường nghiêm túc thanh lãnh, những y cũng không phải là thần, gặp phải loại này cũng sợ hãi.

“Đừng sợ! Có ta ở đây!” Gia Cát Dật nhận thấy y căng thẳng, dỗ dành y mà nói, vừa nói vừa không quên ôm chặt y vào trong hơn một chút.

Loại cảm giác này thật sự khiến hắn hưng phấn. Gia Cát Dật mắt thấy y ngưng thở, thân hình có chút lạnh. Hắn chỉ muốn thương y thật nhiều, bảo hộ y, chỉ hận không thể đem y tiến nhập vào thân thể mình.

Y tuy rằng vẫn luôn cực lực che giấu bản thân thực sự sợ hãi, nhưng cũng không che giấu được nỗi sợ trong ánh mắt.

Nam Phác Nguyệt sắc mặt trắng bệch, một cử động nhỏ cũng không dám, mắt lúc này nhìn thẳng về phía trước, nhíu mày tức giận mắng: “Đưa ta xuống dươi!”

Quần áo hoa lệ theo gió đêm tung bay, Gia Cát Dật nghiêng đầu nhìn y, ý cười thật sâu. Hắn mặc một thân y phục đen họa tiết mây, đôi mắt khạp hắc, chiếc mặt nạ trắng bạc phiếm ánh sáng lạnh lùng quỷ dị dưới ánh trăng, đôi môi lại càng thêm son đỏ, khiến cả người hắn trông anh tuấn đầy ma mị.

“Nếu đã đến rồi, chi bằng chúng ta thưởng phong cảnh đi!” Gia Cát Dật buông eo y, thanh thản vén áo choàng gấm màu đen ngồi xuống trên mái ngói.

Lực đạo bên hông vừa mất, một góc trong lòng dường như cũng sụp đổ. Y tức khắc mất đi cảm giác an toàn, chân có chút mềm nhũn, cả người không dám nhúc nhích, mắt không dám loạn nhìn. Nam Phác Nguyệt nắm chặt tay, mắng hắn một ngàn tám trăm lần.

Đối với y mà nói, ngồi hay đứng chắc chắn là sự lựa chọn tiến thoái lưỡng nan. Nếu đứng thì càng cảm thấy sợ hãi. Mà ngồi thì ngại mái ngói quá bẩn. Y vẫn luôn duy trì một tư thế, mắt không dám nhúc nhích mà nhìn thẳng về phía trước. Y chỉ thấy hàng ngàn ngọn đèn nơi xa thấp thoáng ẩn hiện trong vùng đất bao la rộng lớn này, rất gần rất ngoạn mục. Nhưng tại thời điểm này, y không có tâm tư trừ cảm giác ***. Nỗi sợ hãi chiến thắng hết thảy, trăng sáng cũng được, ánh đèn cũng thế, y lúc này chỉ muốn mau mau đi xuống.

Gia Cát Dật dường như nhận ra điểm tâm tư này của y, hắn câu môi cười, không đợi y phát hỏa. Hắn đã một tay kéo y đến trên người mình, vạt áo trắng như tuyết cứ như vậy ngồi trên hông hắn.

“Ngươi!!”

Nam Phác Nguyệt bị một nam nhân ôm như vậy, y tức khắc xấu hổ, buồn bực không chỗ dung thân. Y cái gì cũng không nhớ chỉ muốn đứng lên, lại không ngờ vì động tác quá vội khiến chân dẫm trượt một mảnh ngói. Mảnh ngói tức thì dọc theo mái ngói mà rơi xuống, một khắc sau, một âm thanh thanh thúy mà ở trên cao hơi khó nghe thấy từ trên mặt đất truyền đến. Nam Phác Nguyệt cũng không dám lộn xộn nữa.

Gia Cát Dật thấy y rốt cuộc cũng biết sợ rồi, hắn liền bắt được cơ hội, mượn cớ ôm chặt y.

Nam Phác Nguyệt cảm nhận được vòng tay hắn dần dần ôm mình, y giận mà không dám nói gì. Vì một phen hú vía vừa rồi, y không thể quá tức giận, đành phải cẩn thận xê dịch.

Dịch chuyển không đáng này, lại vừa lúc cọ qua vật giữa hai chân Gia Cát Dật. Gia Cát Dật cả người cứng đờ, ánh mắt sâu thẳm khóa chặt y. Đôi mắt lấp lánh nhìn y rực lửa. Dưới ánh trăng sáng tỏ, nói hắn là lang cũng không quá, dĩ nhiên, hắn lúc này đã biển ảo thành một con sắc lang.

Nam Phác Nguyệt vẫn chưa nhận thấy nguy hiểm đang chậm rãi đến gần. Sắc mặt y lạnh đến cực điểm nói: “Đây là thái đội ngươi đối với chủ tử sao? Ta lặp lại một lần nữa. Đưa ta đi xuống!”

Gia Cát Dật không biết do ánh trăng quá đẹp hay do người quá kiều diễm, mà vật giữa hai chân hắn tức thì trướng đến cực đại. Cổ họng Gia Cát Dật nhấp nhô, thân thể càng thêm khô nóng.

Nhiệt độ không khí vô cớ tăng cao, tiểu tiểu Dật lớn lên thấy rõ đâm vào giữa xương chậu Nam Phác Nguyệt. Nam Phác Nguyệt nghiến chặt răng, khinh thường sâu sắc. Lúc này, y đứng lên không được, ngồi cũng không xong, vừa xấu hổ vừa giận dữ quay đầu đi chỗ khác.

Cách lớp quần áo, tiểu tiểu Dật dường như không thể khống chế, không khỏi đỉnh đỉnh lên trên. Nam Phác Nguyệt rốt cuộc không nhịn được, nghiến răng trầm giọng mắng một câu: “Hỗn đản! Tin chúng ta đồng quy vu tận không?”

“Ngươi có phải cảm thấy ta rất xấu xa không?” Gia Cát Dật nhẹ giọng hỏi, hàm ý mười phần khiêu khích.

Nam Phác Nguyệt nghiến rắng nghiến lợi, hận không thể trực tiếp nhảy xuống. Y nheo hai mắt hẹp dài, trong mắt đầy cảnh cáo nói: “Ngươi còn dám vô lễ. Tin bổn vương khiến ngươi không thể làm được nam nhân không?”

Gia Cát Dật không để ý lời y nói, câu môi cười, “chụt” một ngụm thật nhanh trên mặt y. Sau đó, hắn ái muội kề sát bên tai y nói: “Kỳ thật ta còn có thể xấu hơn nữa! Sau đó hắn xoay người đè y dưới thân.

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6100 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5542 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5237 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
5043 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4856 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4819 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter