Chương 43: Hắn nói cậu quỳ cậu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn mà quỳ
EDIT:hyaya05.
Lâm Ân lùi lại, nhưng không gian trong xe có hạn, cậu không biết nên trốn chỗ nào.
Hai người vừa bắt Lâm Ân bước vào ghế trước, một người lái xe, một người ngồi ở ghế phụ, xe lập tức nổ máy.
Lâm Ân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe của Bạch Trăn vẫn đậu tại chỗ, Bạch Trăn ngồi ở ghế lái, bất lực nhìn Lâm Ân bị Diêu Châu mang đi.
Diêu Châu tựa hồ đoán được Lâm Ân đang nghĩ gì, liền nắm lấy vai cậu, ép cậu vào cửa xe.
Xe này không thể chặn ở giữa, nếu có người ngồi ghế sau gây ra tiếng động thì người ngồi ghế trước cũng nghe thấy.
Diêu Châu thấp giọng lạnh lùng nói: "Đừng lôi Bạch Trăn chơi trò trốn thoát như vậy với em, cậu ta trở về sẽ không thể ăn nói với Bạch Việt Chi."
Cho dù là người nhẫn nại như Lâm Ân, vẫn sẽ bị tư thế của áp đảo này làm cho choáng váng.
Thân thể cậu trong tiềm thức vẫn còn sợ hãi, lưng tựa vào cửa xe, cậu lấy hết can đảm nhìn thẳng vào Diêu Châu.
"Tôi không phải vật riêng của anh, đừng đe dọa tôi." Linn nói với giọng thiếu tự tin và căng thẳng.
"Tôi bị giam trong bệnh viện một tháng, mỗi ngày đều bị động uống thuốc, bị động chờ phẫu thuật. Căn phòng đó gần như là toàn bộ không gian hoạt động của tôi."
"Tôi không phải thú cưng của anh, ban đêm tôi anh ôm tôi ngủ, khi dậy sớm hôn tôi."
Lâm Ân nói càng lúc càng nhanh, hơi thở cũng nhanh hơn:"Anh không cho tôi hỏi thăm chuyện Lâm gia, không có nghĩa là các loại tàn sát bên ngoài có thể coi như không hề xảy ra... "
Mặc dù cuộc sống của Lâm Ân không mấy tốt đẹp trong những nămgậu sống ở nhà họ Lâm, nhưng dù sao họ hàng của cậu cũng sống ở đó, dù chỉ là một số người, cho anh một chút ấm áp, ngày đêm có chút tình cảm với nhau..
Đối với một người bình thường mà nói, không thể thờ ơ khi chứng kiến những người thân trong gia đình cũ của mình bị giết và bị thương. Chưa kể bị giam trong phòng một tháng, trong thế giới của Lâm Ân tất cả những gì còn lại chỉ là những gì Diêu Châu đã cho cậu.
Bản thân nhỏ bé tầm thường của Lâm Ân giống như bị vô số sợi dây thao túng, nhưng không có sợi dây nào thuộc về cậu.
Nói xong, Lâm Ân ra tay đẩy Diêu Châu ra.
Diêu Châu nheo mắt lại, lặp lại lời của Lâm Ân: "Không phải của tôi?"
Hắn bất ngờ kéo bàn tay có chiếc nhẫn cưới áp lên trên đầu Lâm Ân, chiếc nhẫn đập vào cửa kính phát ra một tiếng vang giòn.
Diêu Châu ấn năm ngón tay của mình vào giữa các ngón tay của Lâm Ân và siết chặt cả bàn tay của cậu. Hắn có vẻ tức giận, nhưng trên khuôn mặt không có dấu vết của sự tức giận.
"Không đầy hai tuần nữa em sẽ phải phẫu thuật, tôi sẽ là người ký tên vào giấy phẫu thuật của em"
Diêu Châu thực sự không làm gì Lâm Ân. Với thủ đoạn trả thù của Diêu Châu, hắn có thể làm Lâm Ân đau khổ gấp mười lần như vậy, nhưng hắn đã không làm điều đó.
Nhưng chỉ cần hắn nói chuyện và cử động các ngón tay, Lâm Ân có thể cảm nhận được khao khát kiểm soát mãnh liệt.
"Lâm Ân, tôi biết em là sinh viên đại học, gia thế hiển hách, thành tích học tập xuất sắc. Mặc dù từ nhỏ đã phải chịu khổ ở nhà, nhưng em vẫn muốn lấy thiện báo ác."
"Thật đáng tiếc, tôi không có được lòng tốt như em."
Diêu Châu tiến lại gần cậu, càng thu hẹp không gian ở hàng ghế sau.
Hắn chưa bao giờ muốn giả làm chính nhân quân tử trước mặt Lâm Ân, hắn dùng một bức ảnh để Lâm Ân đồng ý với cuộc hôn nhân, trước khi Lâm Ân động tâm hắn nói mình là một tên khốn nạn, nhưng Lâm Ân vẫn được cứu, cậu không thể tránh khỏi việc nảy sinh tình cảm với hắn.
Đối với Lâm Ân, người chưa từng có kinh nghiệm yêu đương mà nói, Diêu Châu là loại người mà cậu không nên yêu.
Lâm Ân tự mình hiểu được, bởi vì mỗi phản ứng trong cơ thể đều nói cho cậu biết hắn đang yêu nhưng cũng sợ hãi. Cậu không thể thích ứng với cách mà Diêu Châu thể hiện tình cảm, mỗi lần đến gần Diêu Châu, cậu đều sẽ bị tổn thương toàn thân.
Diêu Châu ép cậu vào một chỗ nhỏ ở ghế sau cạnh cửa sổ, đè tay cậu nói: "Từ nhỏ tôi đã chẳng có gì, mọi thứ đều dựa vào cướp bóc, ngoài cái nguyên tắc cá lớn nuốt cá bé đạo lí khác tôid dều không hiểu. Nếu có ai giẫm phải chân tôi, tôi sẽ trả lại hắn gấp mười, gấp trăm lần, cho đến khi hắn không dám đánh trả thì thôi".
"Ngay cả khi cướp được đồ về tay, tôi vẫn cảm thấy không an toàn còn muốn xé nó ra, nhai và nuốt nó."
Diêu Châu nhếch môi, mỉm cười vỗ vỗ mặt Lâm Ân, "Tôi là người như vậy, nhất định phải đạt được điều mình muốn."
Diêu Châu vẫn giữ chặt chiếc nhẫn cưới trên tay Lâm Ân, đồng thời túm tóc Lâm Ân, ép cậu ngẩng mặt lên.
"Tiểu thiếu gia, đừng đọc những lời tư vấn tâm lý sau phẫu thuật trên mạng. Tôi sẽ dạy cậu cách trở thành một Omega đủ tư cách."
Diêu Châu buông Lâm Ân ra, sau đó nói với người của mình: "Không đến bệnh viện nữa, về nhà chính."
Một giờ sau, Lâm Ân được đưa về biệt thự trên sườn núi.
-
Hơn một tháng chưa về, trong biệt thự lại có thêm ba người hầu.
Một người đàn ông và hai người phụ nữ, đều mặc đồng phục lịch sự, trông có vẻ được đào tạo bài bản nhưng lại thiếu đi sự thân quen từ dì Anh.
Diêu Châu vừa vào phòng, không cởi áo khoác, giao Lâm Ân cho người hầu trông giống như quản gia, đồng thời ra lệnh: "Sửa soạn cho tốt, ngày mai có tiệc tối nay 6 giờ tôi sẽ quay lại đón người." Nói xong hắn quay người rời đi.
Lâm Ân theo bản năng muốn kéo Diêu Châu lại nhưng chỉ bắt được một ống tay áo khoác.
"Tôi không đi."
Lâm Ân biết ý đồ của Diêu Châu.
Nhà chìng Lâm gia bị nổ tung, không biết bên ngoài có bao nhiêu người đang xem trò đùa. Lúc này, Diêu Châu đưa Lâm Ân ra ngoài với thái độ của kẻ bề trên và kẻ chiến thắng, khoe con mồi bắt được với bên ngoài.
Lâm Ân sẽ không hợp tác với hắn.
Diêu Châu nhìn bàn tay đang kéo mình, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều khi nhìn về phía Lâm Ân.
"Tiêu thiếu gia, nếu em có dũng khí như vậy, ngày mai có thể nói lại trước mặt tôi thêm lần nữa."
Hắn đẩy tay Lâm Ân ra, bên ngoài đã có một chiếc xe đang đợi hắn.
Lâm Ân đứng yên nhìn bóng dáng Alpha hòa vào màn đêm.
Diêu Châu suốt đêm không trở về, Lâm Ân gần đây thường xuyên có triệu chứng sốt do tác dụng của thuốc, ban đêm không thể nghỉ ngơi tốt, sáng hôm sau bị điện thoại đánh thức.
Lâm Ân sờ vào điện thoại, thấy là số của Giang Kỳ nên không chút do dự nhận cuộc gọi.
Giang Kỳ vẫn chưa biết về cuộc phẫu thuật của cậu và Lâm Ân cũng không biết phải giải thích thế nào với anh ta, kể từ cuộc nổi loạn lần trước, Lâm Ân đã lấy lý do chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ và chưa gặp Giang Kỳ.
Giang Kỳ vẫn như trước, đầu tiên là chào Lâm Ân, sau đó lại dùng giọng điệu khó hiểu hơn hỏi Lâm Ân, có phải gần đây cậu đã sắp xếp lính đánh thuê từ quận Tây đến đóng quân ở quận 20 hay không.
Lâm Ân vốn đang nằm trên gối, nhưng nghe được câu này, lập tức ngồi dậy.
Cậu không nói mình biết hay không biết, chỉ hỏi Giang Kỳ khi chuyện đó xảy ra.
Giang Kỳ nhắc đến một ngày, Lâm Ân trong đầu đang chạy đua, quay trở lại mười ngày, đó là một ngày trước khi Lâm Văn Hùng xảy ra tai nạn.
Lâm Ân sợ Giang Kỳ nghe được cái gì kỳ quái, liền bình phục hô hấp, hỏi: "Những này lính đánh thuê hiện tại ở đâu?"
Giang Kỳ cũng khá nhạy bén, cảm nhận được manh mối, lập tức hỏi: "Thiếu gia, những người này không phải là người cậo phái tới đúng không?"
Sau sự kiện phản động gần đây, ấn tượng của Giang Kỳ về Diêu Châu và những người khác đã phần nào thay đổi, về cơ bản anh coi họ như người của mình. Nhóm người đến quận 20 lần này cũng bao gồm một số gương mặt quen thuộc từ cuộc nổi loạn lần trước, lúc đầu họ chỉ nói rằng họ đến đây để giúp Giang Kỳ duy trì sự ổn định, Giang Kỳ đã thiếu nhân lực không nghĩ gì nhiều nên anh đã giữ họ lại. Tuy nhiên, khi số lượng lính đánh thuê ngày càng tăng và họ đóng quân khắp nơi trong khu vực, Giang Kỳ bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã gọi Lâm Ân để xác minh.
Lâm Ân phản ứng rất nhanh, đầu tiên là cố gắng xoa dịu Giang Kỳ, nói rằng cậu đã đề cập trước đó với Diêu Châu, nhưng tình huống thực tế nhất định phải hỏi Diêu Châu.
Lâm Ân không muốn Giang Kỳ liên lụy tiến vào. Thủ đoạn của Diêu Châu, Lam Ân đã thấy qua, với tính cách luôn trung thành của Giang Kỳ cậu đã quá rõ. Bây giờ đối với Lâm Ân, có thể cứu liền cứu.
Lâm Ân cúp điện thoại, ngơ ngác ngồi trên giường, lại nghĩ lại một số chuyện.
Một lúc sau, cậu cảm thấy thái dương mình co giật nên dùng ngón tay ấn.
Đau đến dữ dội cho dù cậu ấn thế nào cũng không chút đỡ.
Nghĩ tới lời Diêu Châu đêm qua rời khỏi biệt thự, vai Lâm Ân giật giật, tức giận cười lớn.
Mày dựa vào cái gì mà đối đầu với Diêu Châu—Lâm Ân nghĩ.
Nếu hắn muốn cậu quỳ thì cậu cũng phải ngoan ngoãn mà nghe theo.
-
Chiếc xe màu đen dừng trước biệt thự, sáu giờ kém năm phút.
Lâm Ân đã đợi sẵn ở cửa.
Mái tóc của cậu được người hầu tạo kiểu gọn gàng, khuôn mặt trắng nõn, mặc một chiếc áo sơ mi và vest vừa vặn tôn lên vòng eo thon gọn khiến chiếc cổ thon và thẳng. Một chiếc áo khoác cao cấp, đồng màu khoác trên vai, cổ áo được trang trí bằng một chiếc vòng lông chồn đắt tiền, trông có chút trẻ trung và quý phái.
Chiếc đèn tường dưới hiên chiếu một lớp ánh sáng vào người cậu, chắc cậu đã đợi ở cửa một lúc, xe chạy đến trước mặt cậu, lúc này cậu mới ngước mắt lên nhìn.
Lái xe bước xuống đón cậu, Lâm Ân bước xuống bậc thang và nhìn thấy bóng dáng trên cửa sổ xe.
Sau khi ngồi cạnh Diêu Châu, Lâm Ân cởi áo khoác, đặt sang một bên. Cậu đeo nhẫn cưới, đồng hồ và khuy măng sét lộ ra theo phong cách riêng, đều là những món đồ tinh xảo được Diêu Châu tặng cho cậu.
Lâm Ân chưa bao giờ đeo hoặc sử dụng nó trước đây, hôm nay cậu đã sử dụng nó.
Ánh mắt Diêu Châu hơi trầm xuống, hồi lâu không rời mắt khỏi cậu.
Cả hai không còn tranh cãi gì về việc có nên đi hay không vào đêm hôm trước. Việc Lâm Ân đến cùng với trang phục chỉnh chu cũng đã nói rõ mọi chuyện.
Lâm Ân buông áo khoác xuống, quay đầu nhìn Diêu Châu, mỉm cười hỏi: "Mặc như vậy có được không?"
Trong mắt cậu hiện lên vẻ cam chịu, kèm theo một chút trống rỗng khó nhận thấy. Có vẻ như bằng cách loại bỏ chính mình, có thể giảm bớt cảm giác tồn tại.
Diêu Châu nhìn chằm chằm cậu, trầm giọng nói: "Lại đây."
Lâm Ân sau đó liền di chuyển, ngồi ở bên cạnh Diêu Châu.
Alpha đưa tay ôm lấy cậu, cằm của Lâm Ân tựa vào vai người đàn ông.
"Không dùng miếng dán ứng chế?" Diêu Châu hỏi.
Trên người Lâm Ân đã dần xuất hiện tin tức tố mùi hoa huệ, chỉ cần là Alpha đứng cách đó vài mét chắc chắn có thể ngửi thấy.
Lâm Ân "ừm" rồi hơi ngẩng đầu lên vì bị ôm chặt.
Cậu đã nghe nhiều câu chuyện về những gia đình giàu có trong quá khứ, chẳng hạn như một tình nhân Beta nào đó đã trải qua phẫu thuật lại giới tính để trở thành Omega nhằm giữ được sự ưu ái của kim chủ Alpha.
Bây giờ cậu sắp trở thành một trong số họ và khi những vị khách có mặt ở bữa tiệc tối nay sẽ đoán được chuyện gì đang xảy ra ngay khi họ ngửi thấy mùi từ trên người cậu.
Lâm Ân cũng cảm thấy không phải để ý nhiều như vậy.
Cậu nhẹ nhàng hỏi Diêu Châu: "Tôi có mang theo miếng dán, phải dùng sao?"
Diệu Châu đem cậu xoay ngược lại để cổ cậu đối diện với tầm mắt mình, trực tiếp đem cậu đè xuống cắn vào tuyến thể cậu.
Lâm Ân hiện đang phải dùng thuốc điều trị khiến cho cơ thể cậu rất nhạy cảm, kiểu đụng chạm này khiến cậu chẳng cảm thấy gì ngoài nỗi đau.
Cậu cắn môi dưới, không muốn phát ra âm thanh, nhưng lại bị hai ngón tay cạy mở hàm răng, khi Diêu Châu rót một lượng nhỏ pheromone vào tuyến của cậu, một cảm giác khó chịu giống như bị giả đánh dấu dần dần xâm nhập vào cơ thể cậu.
Lâm Ân hô hấp có chút hỗn loạn, hai tay bị giữ sau lưng, buộc mình đừng vì loại cảm giác này mà chịu khuất nhục.
Sau đó lại nghe Diêu Châu nói:" Tiểu thiếu gia, tôi rất mong chờ biểu hiện của em tối nay."
Lâm Ân lùi lại, nhưng không gian trong xe có hạn, cậu không biết nên trốn chỗ nào.
Hai người vừa bắt Lâm Ân bước vào ghế trước, một người lái xe, một người ngồi ở ghế phụ, xe lập tức nổ máy.
Lâm Ân quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, xe của Bạch Trăn vẫn đậu tại chỗ, Bạch Trăn ngồi ở ghế lái, bất lực nhìn Lâm Ân bị Diêu Châu mang đi.
Diêu Châu tựa hồ đoán được Lâm Ân đang nghĩ gì, liền nắm lấy vai cậu, ép cậu vào cửa xe.
Xe này không thể chặn ở giữa, nếu có người ngồi ghế sau gây ra tiếng động thì người ngồi ghế trước cũng nghe thấy.
Diêu Châu thấp giọng lạnh lùng nói: "Đừng lôi Bạch Trăn chơi trò trốn thoát như vậy với em, cậu ta trở về sẽ không thể ăn nói với Bạch Việt Chi."
Cho dù là người nhẫn nại như Lâm Ân, vẫn sẽ bị tư thế của áp đảo này làm cho choáng váng.
Thân thể cậu trong tiềm thức vẫn còn sợ hãi, lưng tựa vào cửa xe, cậu lấy hết can đảm nhìn thẳng vào Diêu Châu.
"Tôi không phải vật riêng của anh, đừng đe dọa tôi." Linn nói với giọng thiếu tự tin và căng thẳng.
"Tôi bị giam trong bệnh viện một tháng, mỗi ngày đều bị động uống thuốc, bị động chờ phẫu thuật. Căn phòng đó gần như là toàn bộ không gian hoạt động của tôi."
"Tôi không phải thú cưng của anh, ban đêm tôi anh ôm tôi ngủ, khi dậy sớm hôn tôi."
Lâm Ân nói càng lúc càng nhanh, hơi thở cũng nhanh hơn:"Anh không cho tôi hỏi thăm chuyện Lâm gia, không có nghĩa là các loại tàn sát bên ngoài có thể coi như không hề xảy ra... "
Mặc dù cuộc sống của Lâm Ân không mấy tốt đẹp trong những nămgậu sống ở nhà họ Lâm, nhưng dù sao họ hàng của cậu cũng sống ở đó, dù chỉ là một số người, cho anh một chút ấm áp, ngày đêm có chút tình cảm với nhau..
Đối với một người bình thường mà nói, không thể thờ ơ khi chứng kiến những người thân trong gia đình cũ của mình bị giết và bị thương. Chưa kể bị giam trong phòng một tháng, trong thế giới của Lâm Ân tất cả những gì còn lại chỉ là những gì Diêu Châu đã cho cậu.
Bản thân nhỏ bé tầm thường của Lâm Ân giống như bị vô số sợi dây thao túng, nhưng không có sợi dây nào thuộc về cậu.
Nói xong, Lâm Ân ra tay đẩy Diêu Châu ra.
Diêu Châu nheo mắt lại, lặp lại lời của Lâm Ân: "Không phải của tôi?"
Hắn bất ngờ kéo bàn tay có chiếc nhẫn cưới áp lên trên đầu Lâm Ân, chiếc nhẫn đập vào cửa kính phát ra một tiếng vang giòn.
Diêu Châu ấn năm ngón tay của mình vào giữa các ngón tay của Lâm Ân và siết chặt cả bàn tay của cậu. Hắn có vẻ tức giận, nhưng trên khuôn mặt không có dấu vết của sự tức giận.
"Không đầy hai tuần nữa em sẽ phải phẫu thuật, tôi sẽ là người ký tên vào giấy phẫu thuật của em"
Diêu Châu thực sự không làm gì Lâm Ân. Với thủ đoạn trả thù của Diêu Châu, hắn có thể làm Lâm Ân đau khổ gấp mười lần như vậy, nhưng hắn đã không làm điều đó.
Nhưng chỉ cần hắn nói chuyện và cử động các ngón tay, Lâm Ân có thể cảm nhận được khao khát kiểm soát mãnh liệt.
"Lâm Ân, tôi biết em là sinh viên đại học, gia thế hiển hách, thành tích học tập xuất sắc. Mặc dù từ nhỏ đã phải chịu khổ ở nhà, nhưng em vẫn muốn lấy thiện báo ác."
"Thật đáng tiếc, tôi không có được lòng tốt như em."
Diêu Châu tiến lại gần cậu, càng thu hẹp không gian ở hàng ghế sau.
Hắn chưa bao giờ muốn giả làm chính nhân quân tử trước mặt Lâm Ân, hắn dùng một bức ảnh để Lâm Ân đồng ý với cuộc hôn nhân, trước khi Lâm Ân động tâm hắn nói mình là một tên khốn nạn, nhưng Lâm Ân vẫn được cứu, cậu không thể tránh khỏi việc nảy sinh tình cảm với hắn.
Đối với Lâm Ân, người chưa từng có kinh nghiệm yêu đương mà nói, Diêu Châu là loại người mà cậu không nên yêu.
Lâm Ân tự mình hiểu được, bởi vì mỗi phản ứng trong cơ thể đều nói cho cậu biết hắn đang yêu nhưng cũng sợ hãi. Cậu không thể thích ứng với cách mà Diêu Châu thể hiện tình cảm, mỗi lần đến gần Diêu Châu, cậu đều sẽ bị tổn thương toàn thân.
Diêu Châu ép cậu vào một chỗ nhỏ ở ghế sau cạnh cửa sổ, đè tay cậu nói: "Từ nhỏ tôi đã chẳng có gì, mọi thứ đều dựa vào cướp bóc, ngoài cái nguyên tắc cá lớn nuốt cá bé đạo lí khác tôid dều không hiểu. Nếu có ai giẫm phải chân tôi, tôi sẽ trả lại hắn gấp mười, gấp trăm lần, cho đến khi hắn không dám đánh trả thì thôi".
"Ngay cả khi cướp được đồ về tay, tôi vẫn cảm thấy không an toàn còn muốn xé nó ra, nhai và nuốt nó."
Diêu Châu nhếch môi, mỉm cười vỗ vỗ mặt Lâm Ân, "Tôi là người như vậy, nhất định phải đạt được điều mình muốn."
Diêu Châu vẫn giữ chặt chiếc nhẫn cưới trên tay Lâm Ân, đồng thời túm tóc Lâm Ân, ép cậu ngẩng mặt lên.
"Tiểu thiếu gia, đừng đọc những lời tư vấn tâm lý sau phẫu thuật trên mạng. Tôi sẽ dạy cậu cách trở thành một Omega đủ tư cách."
Diêu Châu buông Lâm Ân ra, sau đó nói với người của mình: "Không đến bệnh viện nữa, về nhà chính."
Một giờ sau, Lâm Ân được đưa về biệt thự trên sườn núi.
-
Hơn một tháng chưa về, trong biệt thự lại có thêm ba người hầu.
Một người đàn ông và hai người phụ nữ, đều mặc đồng phục lịch sự, trông có vẻ được đào tạo bài bản nhưng lại thiếu đi sự thân quen từ dì Anh.
Diêu Châu vừa vào phòng, không cởi áo khoác, giao Lâm Ân cho người hầu trông giống như quản gia, đồng thời ra lệnh: "Sửa soạn cho tốt, ngày mai có tiệc tối nay 6 giờ tôi sẽ quay lại đón người." Nói xong hắn quay người rời đi.
Lâm Ân theo bản năng muốn kéo Diêu Châu lại nhưng chỉ bắt được một ống tay áo khoác.
"Tôi không đi."
Lâm Ân biết ý đồ của Diêu Châu.
Nhà chìng Lâm gia bị nổ tung, không biết bên ngoài có bao nhiêu người đang xem trò đùa. Lúc này, Diêu Châu đưa Lâm Ân ra ngoài với thái độ của kẻ bề trên và kẻ chiến thắng, khoe con mồi bắt được với bên ngoài.
Lâm Ân sẽ không hợp tác với hắn.
Diêu Châu nhìn bàn tay đang kéo mình, ánh mắt trở nên lạnh lùng hơn rất nhiều khi nhìn về phía Lâm Ân.
"Tiêu thiếu gia, nếu em có dũng khí như vậy, ngày mai có thể nói lại trước mặt tôi thêm lần nữa."
Hắn đẩy tay Lâm Ân ra, bên ngoài đã có một chiếc xe đang đợi hắn.
Lâm Ân đứng yên nhìn bóng dáng Alpha hòa vào màn đêm.
Diêu Châu suốt đêm không trở về, Lâm Ân gần đây thường xuyên có triệu chứng sốt do tác dụng của thuốc, ban đêm không thể nghỉ ngơi tốt, sáng hôm sau bị điện thoại đánh thức.
Lâm Ân sờ vào điện thoại, thấy là số của Giang Kỳ nên không chút do dự nhận cuộc gọi.
Giang Kỳ vẫn chưa biết về cuộc phẫu thuật của cậu và Lâm Ân cũng không biết phải giải thích thế nào với anh ta, kể từ cuộc nổi loạn lần trước, Lâm Ân đã lấy lý do chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ và chưa gặp Giang Kỳ.
Giang Kỳ vẫn như trước, đầu tiên là chào Lâm Ân, sau đó lại dùng giọng điệu khó hiểu hơn hỏi Lâm Ân, có phải gần đây cậu đã sắp xếp lính đánh thuê từ quận Tây đến đóng quân ở quận 20 hay không.
Lâm Ân vốn đang nằm trên gối, nhưng nghe được câu này, lập tức ngồi dậy.
Cậu không nói mình biết hay không biết, chỉ hỏi Giang Kỳ khi chuyện đó xảy ra.
Giang Kỳ nhắc đến một ngày, Lâm Ân trong đầu đang chạy đua, quay trở lại mười ngày, đó là một ngày trước khi Lâm Văn Hùng xảy ra tai nạn.
Lâm Ân sợ Giang Kỳ nghe được cái gì kỳ quái, liền bình phục hô hấp, hỏi: "Những này lính đánh thuê hiện tại ở đâu?"
Giang Kỳ cũng khá nhạy bén, cảm nhận được manh mối, lập tức hỏi: "Thiếu gia, những người này không phải là người cậo phái tới đúng không?"
Sau sự kiện phản động gần đây, ấn tượng của Giang Kỳ về Diêu Châu và những người khác đã phần nào thay đổi, về cơ bản anh coi họ như người của mình. Nhóm người đến quận 20 lần này cũng bao gồm một số gương mặt quen thuộc từ cuộc nổi loạn lần trước, lúc đầu họ chỉ nói rằng họ đến đây để giúp Giang Kỳ duy trì sự ổn định, Giang Kỳ đã thiếu nhân lực không nghĩ gì nhiều nên anh đã giữ họ lại. Tuy nhiên, khi số lượng lính đánh thuê ngày càng tăng và họ đóng quân khắp nơi trong khu vực, Giang Kỳ bắt đầu cảm thấy có điều gì đó không ổn nên đã gọi Lâm Ân để xác minh.
Lâm Ân phản ứng rất nhanh, đầu tiên là cố gắng xoa dịu Giang Kỳ, nói rằng cậu đã đề cập trước đó với Diêu Châu, nhưng tình huống thực tế nhất định phải hỏi Diêu Châu.
Lâm Ân không muốn Giang Kỳ liên lụy tiến vào. Thủ đoạn của Diêu Châu, Lam Ân đã thấy qua, với tính cách luôn trung thành của Giang Kỳ cậu đã quá rõ. Bây giờ đối với Lâm Ân, có thể cứu liền cứu.
Lâm Ân cúp điện thoại, ngơ ngác ngồi trên giường, lại nghĩ lại một số chuyện.
Một lúc sau, cậu cảm thấy thái dương mình co giật nên dùng ngón tay ấn.
Đau đến dữ dội cho dù cậu ấn thế nào cũng không chút đỡ.
Nghĩ tới lời Diêu Châu đêm qua rời khỏi biệt thự, vai Lâm Ân giật giật, tức giận cười lớn.
Mày dựa vào cái gì mà đối đầu với Diêu Châu—Lâm Ân nghĩ.
Nếu hắn muốn cậu quỳ thì cậu cũng phải ngoan ngoãn mà nghe theo.
-
Chiếc xe màu đen dừng trước biệt thự, sáu giờ kém năm phút.
Lâm Ân đã đợi sẵn ở cửa.
Mái tóc của cậu được người hầu tạo kiểu gọn gàng, khuôn mặt trắng nõn, mặc một chiếc áo sơ mi và vest vừa vặn tôn lên vòng eo thon gọn khiến chiếc cổ thon và thẳng. Một chiếc áo khoác cao cấp, đồng màu khoác trên vai, cổ áo được trang trí bằng một chiếc vòng lông chồn đắt tiền, trông có chút trẻ trung và quý phái.
Chiếc đèn tường dưới hiên chiếu một lớp ánh sáng vào người cậu, chắc cậu đã đợi ở cửa một lúc, xe chạy đến trước mặt cậu, lúc này cậu mới ngước mắt lên nhìn.
Lái xe bước xuống đón cậu, Lâm Ân bước xuống bậc thang và nhìn thấy bóng dáng trên cửa sổ xe.
Sau khi ngồi cạnh Diêu Châu, Lâm Ân cởi áo khoác, đặt sang một bên. Cậu đeo nhẫn cưới, đồng hồ và khuy măng sét lộ ra theo phong cách riêng, đều là những món đồ tinh xảo được Diêu Châu tặng cho cậu.
Lâm Ân chưa bao giờ đeo hoặc sử dụng nó trước đây, hôm nay cậu đã sử dụng nó.
Ánh mắt Diêu Châu hơi trầm xuống, hồi lâu không rời mắt khỏi cậu.
Cả hai không còn tranh cãi gì về việc có nên đi hay không vào đêm hôm trước. Việc Lâm Ân đến cùng với trang phục chỉnh chu cũng đã nói rõ mọi chuyện.
Lâm Ân buông áo khoác xuống, quay đầu nhìn Diêu Châu, mỉm cười hỏi: "Mặc như vậy có được không?"
Trong mắt cậu hiện lên vẻ cam chịu, kèm theo một chút trống rỗng khó nhận thấy. Có vẻ như bằng cách loại bỏ chính mình, có thể giảm bớt cảm giác tồn tại.
Diêu Châu nhìn chằm chằm cậu, trầm giọng nói: "Lại đây."
Lâm Ân sau đó liền di chuyển, ngồi ở bên cạnh Diêu Châu.
Alpha đưa tay ôm lấy cậu, cằm của Lâm Ân tựa vào vai người đàn ông.
"Không dùng miếng dán ứng chế?" Diêu Châu hỏi.
Trên người Lâm Ân đã dần xuất hiện tin tức tố mùi hoa huệ, chỉ cần là Alpha đứng cách đó vài mét chắc chắn có thể ngửi thấy.
Lâm Ân "ừm" rồi hơi ngẩng đầu lên vì bị ôm chặt.
Cậu đã nghe nhiều câu chuyện về những gia đình giàu có trong quá khứ, chẳng hạn như một tình nhân Beta nào đó đã trải qua phẫu thuật lại giới tính để trở thành Omega nhằm giữ được sự ưu ái của kim chủ Alpha.
Bây giờ cậu sắp trở thành một trong số họ và khi những vị khách có mặt ở bữa tiệc tối nay sẽ đoán được chuyện gì đang xảy ra ngay khi họ ngửi thấy mùi từ trên người cậu.
Lâm Ân cũng cảm thấy không phải để ý nhiều như vậy.
Cậu nhẹ nhàng hỏi Diêu Châu: "Tôi có mang theo miếng dán, phải dùng sao?"
Diệu Châu đem cậu xoay ngược lại để cổ cậu đối diện với tầm mắt mình, trực tiếp đem cậu đè xuống cắn vào tuyến thể cậu.
Lâm Ân hiện đang phải dùng thuốc điều trị khiến cho cơ thể cậu rất nhạy cảm, kiểu đụng chạm này khiến cậu chẳng cảm thấy gì ngoài nỗi đau.
Cậu cắn môi dưới, không muốn phát ra âm thanh, nhưng lại bị hai ngón tay cạy mở hàm răng, khi Diêu Châu rót một lượng nhỏ pheromone vào tuyến của cậu, một cảm giác khó chịu giống như bị giả đánh dấu dần dần xâm nhập vào cơ thể cậu.
Lâm Ân hô hấp có chút hỗn loạn, hai tay bị giữ sau lưng, buộc mình đừng vì loại cảm giác này mà chịu khuất nhục.
Sau đó lại nghe Diêu Châu nói:" Tiểu thiếu gia, tôi rất mong chờ biểu hiện của em tối nay."