Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí
Đăng nhập Đăng ký

Tung Hoành Tứ Hải

icon

    Màu nền

    Màu chữ

    Size chữ

    Chiều cao dòng

Close
  • Danh sách
    • Truyện full
    • Truyện VIP
  • Thể loại
    • Tiên Hiệp
    • Kiếm Hiệp
    • Ngôn Tình
    • Đô Thị
    • Quan Trường
    • Võng Du
    • Khoa Huyễn
    • Huyền Huyễn
    • Dị Giới
    • Dị Năng
    • Quân Sự
    • Xuyên Không
    • Trọng Sinh
    • Trinh Thám
    • Thám Hiểm
    • Linh Dị
    • Sắc
    • Ngược
    • Sủng
    • Cung Đấu
    • Nữ Cường
    • Gia Đấu
    • Đông Phương
    • Đam Mỹ
    • Bách Hợp
    • Hài Hước
    • Điền Văn
    • Cổ Đại
    • Mạt Thế
    • Truyện Teen
    • Phương Tây
    • Nữ Phụ
    • Light Novel
    • Việt Nam
    • Đoản Văn
    • Khác
    • Truyện Full
    • Tiểu Thuyết
    • Truyện Ma
    • Tiên Hiệp
  • Review truyện
  • Diễn đàn
  • Tùy chỉnh

      Màu nền

      Màu chữ

      Size chữ

      Chiều cao dòng

Đăng nhập

Hoặc đăng nhập với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Chưa có tài khoản? Đăng ký

Đăng ký

Hoặc đăng ký với
  • Sign up with Facebook
  • Sign up with Google
Đã có tài khoản? Đăng nhập
  1. Trang chủ
  2. Tung Hoành Tứ Hải
  3. Chương 33: Lúc đầu, có từng nghĩ sẽ giúp tôi hay không

Chương 33: Lúc đầu, có từng nghĩ sẽ giúp tôi hay không

EDIT:hyaya05

Kể từ khi Lâm Ân tiếp quản Quận 20 sau khi kết hôn, cậu đã không đặt chân đến lãnh thổ của mình trong hơn bốn tháng.

  Trong khoảng thời gian này, cậu đã đưa ra yêu cầu với Diêu Châu và muốn đến thăm lãnh thổ, nhưng Diêu Châu từ chối.

  Trước đây Lâm Ân không dám oán trách, nhưng bây giờ quan hệ của cậu cùng Diêu Châu đã khác trước, cậu có tự tin nói chuyện bình đẳng.

  Xe jeep của Diêu Châu dẫn đầu, hai chiếc ô tô theo sau, Lâm Ân quay sang Diêu Châu hỏi: "Nếu trước đó anh đồng ý cho tôi đến lãnh địa xem xem, chẳng phải sẽ không xảy ra bạo loạn sao?"

  Trong giọng điệu của cậu có rất nhiều cảm giác tội lỗi, cảm thấy rằng với tư cách là một lãnh chúa, cậu đã không hoàn thành đúng trách nhiệm của mình.

  Diêu Châu một tay cầm vô lăng, tay kia vỗ vỗ chân Lâm Ân, hỏi hắn: "Đi có ích lợi gì?"

  Chiếc Jeep đã được sửa đổi đã bổ sung thêm mô-men xoắn, đồng thời hộp số và hàng ghế sau đã được loại bỏ nên nó chạy rất nhanh, lao qua những con phố không có đèn chiếu sáng.

  Quận 20 cách thành phố ngầm không xa, có thể đến được bằng cách lái xe dọc theo bến cảng ở Quận Tây và đi qua biên giới của một quận khác.

  Mặc dù vậy, vẫn còn cần hai giờ lái xe để đi đến. Lâm Ân nghe được câu hỏi từ Diêu Châu, không hiểu ý của hắn, cũng không biết nên trả lời thế nào.

  Diêu Châu thản nhiên giải thích với cậu: " Cho dù em có đến đây sớm hơn, nhưng điều đó chỉ khẳng định sự nghi ngờ tay không tấc sắt của bọn chúng với em thôi. Quân nổi dậy sẽ chỉ hành động nhanh hơn mà thôi."

  "Em không đi, đối phương không thể làm gì được em, cho nên bọn họ sẽ nhịn bốn tháng, đợi đến Tết mới ra tay."

  "Đối phương đang mất cảnh giác, dẫn người vào giết bọn họ không cảnh giác là không tốt."

  Tình trạng bất ổn quy mô nhỏ ở Quận 20 có thể được giải quyết dễ dàng với một nửa lực lượng vũ trang hiện có ở khu Tây.

  Diêu Châu nói xong, ngẩng đầu nhìn kính chiếu hậu, xác nhận có xe đi theo mình, Cao Trạch và Lance đều bị hắn gọi ra.

  Lâm Ân im lặng một lúc, dường như đang suy nghĩ về những gì Diêu Châu nói, sau đó hỏi Diêu Châu, "Anh... có bao giờ nghĩ đến việc giúp tôi ngay từ đầu không?"

  Diêu Châu nghe xong, nụ cười trên môi càng rõ ràng, nhưng lại không có trả lời Lâm Ân có hay không.

  Lâm Ân cúi đầu, nhìn tay của hắn đang đặt trên chân mình rồi từ từ đặt tay lên đó.

  Tay Lâm Ân lạnh ngắt, xe của Diêu Châu không phải vì chở người khác mà cải tạo, cũng không có đủ không khí ấm áp. Diêu Châu rút tay ra khỏi tay Lâm Ân và nắm lấy tay Lâm Ân.

  -

  Ngoài Giang Kỳ là người điều hành, Quận 20 còn có một số lãnh đạo đều là củi mục lâu ngày, mỗi người trong số họ đều nắm giữ một ít số thực quyền. Chính một trong những thế lực này đã khơi mào cuộc bạo loạn tối nay.

  Lúc này Diêu Châu chở Lâm Ân đến khu 20 đã là đêm khuya. Đội lính đánh thuê do Jasmine dẫn đầu đã đến tòa nhà hành chính sớm hơn họ nửa giờ.

  Hai bên trao đổi hỏa lực ngắn ngủi, hỏa lực của quận Tây dần dần áp đảo, tình hình cơ bản được kiểm soát, nhưng tình hình bên trong tòa nhà vẫn chưa rõ ràng.

  Trước khi xe của Diêu Châu đến quảng trường trung tâm trước tòa nhà chính phủ, người truyền tin trên xe đã truyền đến tin tức rằng Jasmine và người của cô đã bắt sống thủ lĩnh vũ trang của đối phương, vì vẫn còn nhiều con tin bị giam giữ trong tòa nhà nên Jasmine không ra lệnh đột nhập và đợi, Diêu Châu đưa ra quyết định khi đến nơi.

  Chiếc xe jeep chạy qua quảng trường trung tâm, các tòa nhà chính phủ đã ở trong tầm mắt. Trên đường phố có những người cầm súng cầm súng đứng, Diêu Châu liếc nhìn bọn họ liền nhận ra là người khu Tây.

  Hắn không lái xe thẳng vào tòa nhà mà dừng lại bên đường, hai chiếc xe đi theo chiếc Jeep cũng dừng lại.

  Lâm Ân từ khi vào quận 20 không hề phát ra một tiếng động nào. Cậu mở to mắt nhìn đường phố ngoài xe.

  Diêu Châu nhìn mặt cậu, cùng cậu thương lượng: "Nếu sợ thì cứ ở lại với Jasmine, tôi sẽ phái người vào xử lý."

  Tuy nhiên, Lâm Ân lắc đầu, quay lại nhìn vào ánh mắt của Diêu Châu và chậm rãi nói: "Tôi có thể làm được."

  Diêu Châu vốn là muốn dặn dò hắn vài câu, nhưng khi nhìn thấy Lâm Ân trong mắt bình tĩnh dị thường, hắn đột nhiên cảm thấy Lâm Ân có thể một mình xử lý được. Thế là hắn không nói gì thêm, khởi động xe và tiếp tục lái về phía trước.

  Ở cuối cầu thang dài nối quảng trường với tòa nhà, xe jeep dừng lại, Diêu Châu và Lâm Ân mỗi bên xuống xe, Cao Trạch và Lance ở xe phía sau cũng xuống xe.

  Một số ngọn đèn trong quảng trường bị thổi tắt, để lại vài ngọn đèn rải rác, mùi khói thuốc súng trong không khí vẫn chưa tan đi, nhưng khung cảnh cũng không hỗn loạn.

  Người do khu Tây phái đến đã hoàn toàn kiểm soát quảng trường, một số lính đánh thuê canh giữ những người bị bắt, trong khi một nhóm khác thì đứng trên cầu thang dài dẫn lên tòa nhà.

  Jasmine và phó thủ lĩnh nhóm lính đánh thuê nhìn thấy Diêu Châu xuống xe, cùng nhau đi về phía hắn.

  Diêu Châu ngẩng đầu nhìn toàn bộ tòa nhà đã tắt đèn rồi hỏi Jasmine: "Bên trong xảy ra chuyện gì thế?"

  Jasmine giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ và nói: "Năm phút trước, trong tòa nhà có người hét lên rằng họ muốn nói chuyện trực tiếp với người đứng đầu. Họ cũng nói rằng lãnh chúa và thuộc hạ đều đang ở trong tay họ. Nếu không được nhìn thấy Lâm Ân trong mười lăm phút nữa, một trong số họ sẽ bị bắn và ném ra ngoài."

  Khó khăn hơn một chút khi có liên quan đến con tin, dù khu Tây có lợi thế về hỏa lực nhưng đàm phán trực tiếp vẫn tiềm ẩn nhiều rủi ro.

  Tình hình trong tòa nhà cũng không rõ ràng hơn ở quảng trường bao nhiêu, Diêu Châu không muốn Lâm Ân gặp nguy hiểm. Hắn nghiêng người hỏi Lâm Ân: "Người giúp việc của em tên là Giang Kỳ à? Tôi sẽ mang anh ta ra ngoài cho em."

   Rất nhanh, Lâm Ân ấn xuống tay Diêu Châu, sau đó thu lại rất nhanh

  "Hãy để tôi tự làm, được không?"

  Giọng nói của Lâm Ân rất nhẹ, ngón tay chạm vào Diêu Châu có cảm giác lạnh lẽo.

Diêu Châu nhìn cậu, cuối cùng Diêu Châu cũng nhượng bộ, hắn đẩy Lâm Ân một cái, đẩy cậu lên bậc thang đầu tiên, "Đi thôi." Hắn xoay người quét về phía sau" Cao Trạch Lance dẫn người tới theo tôi".

  Khi Diêu Châu và Lâm Ân bước lên bậc thang, mấy người đàn ông mặc áo chống đạn mang theo thiết bị chiếu sáng cũng nhanh chóng đi theo phía sau. Cao Trạch và Lance đều đi tới trước mặt Lâm Ân, hai người đều cầm súng trên tay.

Cửa trước của tòa nhà bị mấy người mang đèn đẩy ra, bên trong không có tiếng nổ súng, nhưng có người tiến tới chặn lại, hét lên: "Các người phải giao vũ khí mới được vào!"

  Cao Trạch đá vào bụng hắn ngã xuống đất.

  Lâm Ân nghe thấy tiếng bước chân chồng chéo phía sau, đó là một nhóm lính đánh thuê đang theo sát họ để dọn dẹp khu vực và chiếm giữ mặt đất ở tầng một.

  Lance tùy ý bắt lấy người nào đó, hỏi: "Ông chủ của ngươi ở tầng mấy?"

  Đối phương thoạt đầu không có trả lời mơ hồ, nhưng Lance lại ấn gáy hắn mấy lần vào tường, âm thanh va chạm trầm đục vang vọng trong hành lang.

  Người đàn ông nôn ói và đưa tay ra dấu "ba".

  Tòa nhà hành chính không cao, tổng cộng chỉ có bốn tầng.

  Diêu Châu và Lâm Ân đi đến góc tường từ tầng một đến tầng hai, Diêu Châu đột nhiên kéo Lâm Ân về phía sau. Hắn không ra tay, Cao Trạch và Lance đồng thời nổ súng, bắn trúng người phục kích trên tầng hai. Những hành động liên tiếp này: Diêu Châu bảo vệ Lâm Ân, Cao Trạch và Lance bóp cò, tất cả đều diễn ra trong tích tắc.

  Hỏa lực ở khu Tây tiếp tục áp chế, tiếng súng dữ dội đánh vào màng nhĩ.

  Lâm Ân nghiến răng trong bóng tối, nắm chặt tay và kìm nén cảm giác muốn hét lên.

  Trong hành lang trao đổi hỏa lực rất ngắn, nhân lực của đối phương hiển nhiên không đủ, người của Diêu Châu đều là lính trang bị vũ khí hạng nặng. Khi Lâm Ân bước lên tầng hai, những tù nhân bị trúng đạn đã bị kéo đi, chỉ để lại chút mùi máu.

  Lâm Ân không quay đầu lại, nhưng cậu cảm thấy ngày càng có nhiều người bước vào tòa nhà, và mỗi tầng đều có người đến từ khuTây.

  Tầng ba nên là tầng dành riêng cho hội họp, hành lang trải thảm, cửa các phòng có hai cửa đối diện nhau. Có một lượng lớn pheromone phát ra từ một trong những hội trường đã đóng cửa và người ta ước tính có ít nhất mười người bên trong.

  Lâm Ân cách đó mấy mét không ngửi được những mùi hương này, nhưng Diêu Châu, Cao Trạch đám người lập tức liếc mắt nhìn nhau.

  Diêu Châu vòng tay qua vai Lâm Ân, ra hiệu cho cậu: "Cánh cửa thứ hai."

  Lâm Ân chưa kịp hỏi làm thế nào để vào, tất cả ánh sáng đột nhiên biến mất, trong bóng tối, Cao Trạch và Lance dẫn một nhóm người lao tới, ngẫu nhiên mở khóa cửa và lập tức bên trong truyền ra tiếng hét.

  Người cầm súng trong hành lang tránh đường, Diêu Châu dẫn Lâm Ân đi ra cửa. Ổ khóa đã bị hỏng và có nhiều lỗ trên tấm cửa.

  Diêu Châu giơ chân đá một cánh cửa đổ sầm xuống.

  Lại một tiếng hét vang lên từ hội trường: "Chỉ có một người có thể vào! Con tin đang trong tay chúng ta!" Giọng nói đầy hoảng sợ.

  Lâm Ân đã bình tĩnh lại. Diêu Châu đứng bên cạnh cậu, phía sau là lính đánh thuê mang theo vũ khí hạng nặng.

  Mọi người đều đứng yên cho đến khi Lâm Ân bước lên bước đầu tiên, Diêu Châu theo cậu vào trong.

  Đại sảnh tối om, phiến quân có lẽ lo lắng bị tay súng bắn tỉa nhắm tới nên tắt đèn chờ đàm phán.

  Tầm nhìn của Lâm Ân dần dần thích ứng với bóng tối, cậu và Diêu Châu đứng ở một đầu bàn hội nghị dài, mà ở một đầu khác là hơn chục người tụ tập.

  Vì một số con tin bị buộc phải ngồi xổm trên mặt đất, bị các bàn chặn lại nên Lâm Ân không thể nhìn thấy họ. Giang Kỳ đang ngồi trên chiếc ghế ở đầu kia của chiếc bàn dài, có người chĩa súng vào đầu anh, Lâm Ân liếc nhìn anh một cái.

  Hội trường vừa yên tĩnh vừa ồn ào, không ai lên tiếng, tiếng quần áo ma sát và tiếng kim loại nhả chốt nối tiếp nhau vang lên, tâm trạng vừa lo lắng vừa bạo lực tràn ngập.

  Lâm Ân phá vỡ sự im lặng, giọng điệu bình tĩnh và hơi khàn khàn. Cậu nói, "Là tôi đây, Lâm Ân. Người đứng đầu của Quận 20."

Bình luận

Top truyện hay
Mở Mắt Thấy Thần Tài
1

Mở Mắt Thấy Thần Tài

Truyện Mở Mắt Thấy Thần Tài của tác giả Lạc Xoong thuộc thể loại ngôn tình nóng bỏng.

“Trần Hạo, xuống tầng một phòng 101, mang máy tính của tôi lên đây!” Một nam sinh tóc vàng ở phòng ký túc bên cạnh đạp cửa phòng Trần Hạo ra, sau khi ném một đồng xuống thì vung túi đi.

“Đúng rồi Trần Hạo, xuống lầu tiện thì tới siêu thị mua cho tôi một chai nước suối luôn nhét” Nam sinh tóc vàng đi rồi quay lại, lần này.

ném ba đồng tiền xuống, hai tệ là tiền mua nước, một tệ còn lại là phí chạy vặt của Trần Hạo.

“Tôi nói này Hoàng Mao, sao ký túc xá các cậu suốt ngày bắt Trần Hạo làm chân chạy vặt cho mình thế, có ai bắt nạt người khác như vậy không?” Bạn cùng phòng với Trần Hạo không chịu nổi nữa, lạnh mặt hỏi.

“Ha! Các cậu còn không rõ Trần Hạo của phòng mình à? Cậu ta ấy à, cho tiền thì phân cũng ăn!” Hoàng Mao mỉa mai xong thì cười bỏ đi.

Trần Hạo mắt điếc tai ngơ, chỉ là mặt lại đỏ.

lên Anh khom người nhặt mấy đồng tiền dưới đất lên, trong lòng thầm nói: Cứ vậy đi, mình kiếm được hai đồng, đủ để mua ba cái màn thầu và một túi dưa muối, không cần phải nhịn đói nữa rồi! “Trần Hạo... cậu đừng đi, nếu cậu không có tiền thì anh em bọn tôi cho cậu mượn, không cần trải" Ký túc xá trưởng không nhịn được thương.

cảm nói Trần Hạo cười khổ lắc đầu: "Không cần đâu.
Ngôn Tình
1036 chương
6075 View
Astory.vn
(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch
2

(Bản Dịch) Phế Căn Vô Địch

Lê Nhã Phương
361 chương
5516 View
5
Tiên Hiệp
Tổng Tài Ngược Thê
3

Tổng Tài Ngược Thê

43 chương
5218 View
4
Ngôn Tình
Chí tôn đặc công
4

Chí tôn đặc công

2566 chương
4994 View
4
Đô Thị Truyện VIP
Đại Boss Khó Hầu Hạ
5

Đại Boss Khó Hầu Hạ

315 chương
4832 View
4
Ngôn Tình
ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO
6

ANH TỔNG QUÁ BÁ ĐẠO

Astory.vn
80 chương
4798 View
3
Ngôn Tình
Thể loại truyện
Truyện Con Trai Tiên Hiệp Kiếm Hiệp Ngôn Tình Đô Thị Quan Trường Võng Du Khoa Huyễn Huyền Huyễn Dị Giới Dị Năng Quân Sự Lịch Sử Xuyên Không Trọng Sinh Trinh Thám Thám Hiểm Linh Dị Sắc Ngược Sủng Cung Đấu Nữ Cường Gia Đấu Đông Phương Đam Mỹ Bách Hợp Hài Hước Điền Văn Cổ Đại Mạt Thế Truyện Teen Phương Tây Nữ Phụ Light Novel Việt Nam Đoản Văn Khác Truyện Full Tiểu Thuyết Truyện Ma Truyện Con Gái Nghị Luận Văn Học Truyện VIP Xuyên Nhanh Hệ Thống Tổng Tài Mỹ Thực
  • Tiên Hiệp
  • Kiếm Hiệp
  • Ngôn Tình
  • Đô Thị
  • Quan Trường
  • Võng Du
Astory.vn | Đọc Truyện Online Hay Nhất Miễn Phí

Astory.vn - đọc truyện Online miễn phí Update nhanh nhất với đầy đủ các thể loại truyện hot , truyện hay và mới nhất như truyện ngôn tình, truyện đam mỹ, truyện sắc, truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp,  được cập nhật liên tục từ nhiều nguồn khác nhau. Hỗ trợ đọc truyện trên mọi thiết bị.

vietwriter
  • CÔNG TY TNHH ASTORY  
    Facebook : Astory - Truyện Online Hay Nhất
    Vietwriter. tamlinh247
  • Địa chỉ: Số 36 Hoàng Cầu, - Phường ô Chợ Dừa - Quận Đống đa - Hà Nội.

      • Giới thiệu
      • Quy định chung
      • Chính sách đổi trả
      • Chính sách bảo mật
      • Liên hệ
      • RSS
    DMCA.com Protection Status

    Copyright Astory.vn 2021. All rights reserved

    vietwriter