Chương 3
“Ngươi nói xem ta mặc giá y đến địa ngục...hắn có nguyện ý cưới ta không?”
Thần phi nói một hồi, trong miệng bắt đầu trào máu đen ra.
Nàng cuống quít giơ tay lau đi.
“Sẽ, nhưng đừng, nhưng đừng làm dơ giá y của ta …… Ngươi nhị ca hắn, hắn thích sạch sẽ……”
Ta vội vàng lấy khăn lụa ra giúp Thần Phi lau miệng.
Nàng phun máu thật lâu, rốt cuộc cũng không còn ra máu nữa, khăn lụa đã ướt đẫm.
Ta nhìn ánh sáng trong mắt nàng ngày càng ảm đạm, tay nàng nắm ngọc bội, chậm rãi buông tay.
Đột nhiên lúc này, không biết sức lực từ đâu nàng đột nhiên ngẩng đầu nắm lấy tay ta.
“Chu Lệnh, mấy năm nay, ta chờ chàng chờ rất khổ sở!”
“Chàng nói xem vì sao không đến gặp ta?”
Ngược lại, nàng suy sụp cười.
Hoa hồng diễm lệ bị vùi dập nay chỉ còn một cánh hoa tàn.
“Hừm…… Ngươi không phải Chu Lệnh, ngươi là Tuệ Tuệ.”
“Chu Tuệ, ngươi vì cái gì muốn đi chùa Vân Ly?”
Thần phi trút xuống hơi thở cuối cùng.
Nhưng hai tròng mắt nàng lại trừng lớn làm cho người ta có cảm giác nàng chết không nhắm mắt.
Ta giơ tay vuốt mắt nàng, lấy đi ngọc bội nàng nắm chặt trong tay.
Phía dưới có khắc một chữ "Lệnh".
Một lúc lâu sau, ta cầm ngọc bội đứng lên lại bị một cánh tay kéo vào lòng ngực.
“Tuệ Tuệ, nàng ta đã nói cái gì với nàng?”
Ngón tay Tần Ngật ở trên mu bàn tay ta
vuốt ve.
Đây là thói quen của hắn khi tự hỏi.
Tim ta đột nhiên nhắc lên, lại suy sụp cười.
“Thần phi tỷ tỷ còn chưa kịp cùng ta nói chuyện đã đi rồi.”
Tần Ngật nắm tay của ta thật chật.
Sau một lúc lâu mới buông lỏng.
“Như thế, rất tốt.”
14.
Ta lại đổ bệnh.
Cũng không biết là bệnh gì.
Gọi thái y đến cũng không nhìn ra bệnh.
Mỗi ngày đều không có tinh thần, vô cùng mệt mỏi.
Chuyện ta thường làm nhất chính là nằm phơi nắng trên ghế mỹ nhân.
Dù vậy ta cũng không thấy nhàm chán.
Trong hoàng cung không thiếu nhất chính là nói chuyện phiếm, dùng để nhiếp thời gian không phải là không thể.
Tỷ như, sau khi Thần phi chết, đôi hảo tỷ muội Thục phi và Tĩnh phi từng đối nghịch với Thần phi đã trở mặt thành thù.
Tỷ như, vị Nguyệt phi Tần Ngật mang về chính là biểu muội của hắn, từ nhỏ đã ở quê nhà Khâm Châu, Tần Ngật vẫn luôn phái người tỉ mỉ che chở nàng ta.
Người đó là trăng trong lòng hắn, là bạch nguyệt quang từ nhỏ hắn muốn bảo vệ.
Tần Ngật yên lặng thủ nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi đến lúc thống nhất thiên hạ, củng cố xã tắc, thực hiện lời hứa đón nàng ta về cung.
Nghe chuyện xưa của hai người, một đời một kiếp rất tốt, cảm động trời đất.
Nghe đến lòng ta như đao cắt.
Tần Ngật, mấy năm nay ngươi bảo vệ một người ta không oán người.
Nhưng ta thì sao?
Ta muốn, ta muốn gặp Tần Ngật hỏi cho ra lẽ.
15
Ngày Tần Ngật, đại xá thiên hạ.
Tấn phong Liễu Nguyễn thành Liễu Phi, thịnh sủng so với ta năm đó gấp mấy lần.
Mọi đường trong hoàng cung nơi nơi đều trải thảm đỏ, phía trên rải cánh hoa hồng. Ban đêm, hàng vạn chiếc đèn chiếu sáng toàn bộ hoàng cung.
Tất cả mọi người đều đang để chúc phúc cho vị tân nhân này.
Ta lại trộm chuồn ra cung.
Cầm lệnh bài trộm từ chỗ Tần Ngật đi vào địa lao.
Trong địa lao, ta thấy được vị hắc y nhân bị Tần Ngật đâm bị thương kia.
Hắn lẳng lặng ngồi trên ghế đá, cúi đầu tóc đen hỗn độn nhưng có thể thấy rõ rất nhiều tóc bạc.
Ta nhìn chằm chằm hắn thật lâu, lúc này mới mở miệng.
“Trình gia diệt vong.”
Đầu ngón tay hắc y nhân run lên một chút.
“Trình Di đã chết.”
Thân thể hắc y nhân lại run một chút.
“Lúc nàng chết, mặc một thân giá y, nàng nói nàng xuống địa ngục muốn gả cho một người.”
Âm thanh của ta có chút nghẹn ngào, dùng mắt thường có thể thấy được cơ thể hắc y nhân đã cứng đờ.
Ta lấy ngọc bội từ trong lòng ngực ra.
“Người nàng muốn gả là nhị ca ta.”
Hắc y nhân đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ta thấy được mặt hắn.
Trừ bỏ đôi mắt, tất cả chỗ khác, ngang dọc đan xen tất cả đều là vết sẹo thảm không nỡ nhìn.
Hắc y nhân đi đến trước mặt ta, từ trong tay ta cầm lấy ngọc bội, sau đó đem nó đặt ở vị trí gần sát ngực.
Thanh âm của hắn khàn khàn.
“Cút!”
Ta xoay người, nước mắt như vỡ đê.
16.
Ta hoàn toàn hiểu rõ.
Vì cái gì Thần phi muốn chất vấn ta vì sao đi chùa Vân Ly.
Vì cái gì Tần Ngật muốn mang ta đi chùa Vân Ly.
Vì cái gì hắn phải cho ta mặc bạch y.
Vì cái gì khia đánh nhau ta giơ tay là có thể bắt được hồng anh thương.
Bởi vì mặc vào bạch y, ta sẽ không giống ta, ta giống Liễu Nguyệt.
Khi tay ta cầm hồng anh thương, ta liền không phải Liễu Nguyệt.
Người Chu gia liếc mắt một cái đã có thể nhận ra ta là Chu Tuệ.
Ta là Chu Tuệ, ta liền thành một cây vũ khí sắc bén, có thể dễ dàng giúp Tần Ngật thắng lợi.
Nhưng ta là người không biết tận tường không bỏ qua.
Ta còn muốn tìm Tần Ngật hỏi cho ra lẽ.
17.
Lúc này, ta mặc phượng bào mấy năm rồi chưa mặc, bước lên trăm bậc cầu thang, đứng đối diện với Tần Ngật Liễu Nguyệt và đám người phía sau, mọi người ồ lên.
Tần Ngật nhìn chằm chằm vào đôi mắt ta, hận không thể đâm xuyên qua ta.
“Chu Tuệ, nàng tới làm gì?”
Ta nhìn Liễu Nguyệt đứng một bên đôi mắt trầm tĩnh không giống của chínb ta.
“Bệ hạ đại hỉ, ta làm Hoàng Hậu há có thể thất lễ? Hôm nay đến đây là vì chúc mừng.”
Ta cho Tiểu Đào và Phúc An dâng lễ vật ta chuẩn bị lên.
5 năm, hai mươi kiện áo bào, mười kiện áo choàng, tất cả đều là ta từng đường kim mũi mà may.
Tần Ngật lãnh đạm nhìn lướt qua.
“Đốt”
Ta gật gật đầu: “Hôm nay, ta muốn tự mình đến gặp bệ hạ xin một cái đáp án, bệ hạ với Chu Tuệ, vào năm mười bốn tuổi từng có một lời hứa không biết bây giờ còn giữ lời không?”
Tần Ngật nắm chặt tay Liễu Nguyệt, ngữ khí không kiên nhẫn.
“Hoàng Hậu, trẫm cho nàng vị trí làm chủ một cung, nàng còn muốn gì?”
“Làm người không thể quá tham lam.”
Trong lòng ta im lặng hiểu rõ hoàn toàn.
Trên mặt ta lộ ra nụ cười kinh diễm.
“Ta hiểu rồi.”
“Cho nên bây giờ.”
“Bệ hạ, ta muốn cùng người hòa li.”
“Nửa đời về sau, Chu Tuệ ta cùng người không còn liên quan.”
18.
Ta muốn hòa li tất nhiên không thành công.
Tần Ngật là thiên hạ đế hoàng, há có thể chịu đựng ta khiêu khích uy nghiêm của hắn như thế?
Hắn hạ lệnh phạt ta cấm túc, không có đế lệnh không được ra ngoài.
Hưng Thịnh đưa ta về Phượng Hoa cung, nhìn ta rồi nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Hoàng Hậu nương nương, hà tất phải làm thế?”
Ta cười cười.
“Tần Ngật đã nói hoàng cung nhiều người tính kế cố ý cho ta nghe những lời đồn đãi vớ vẩn, cho dù mọi người nói Tần Ngật không yêu ta mà yêu Liễu Nguyệt, ta chỉ là thế thân Liễu Nguyệt nhưng ta chỉ muốn đích thân nghe từ miêng hắn.”
“Như vậy cũng tốt, ta đợi nhiều năm như vậy rồi tốt xấu gì cũng đợi được một cái kết quả.”
Lúc Hưng thịnh rời đi, ta đem phượng ấn giao cho hắn.
“Giúp ta đưa cho Tần Ngật.”
“Còn có Hưng Thịnh, cảm ơn ngươi.”
Cảm ơn ngươi vào ngày Tần Ngật hồi cung còn quan tâm ta, nói với ta nếu bị thương, Tần Ngật sẽ đau lòng.
Hưng Rhịnh cúi đầu, âm thanh có chút nghẹn ngào.
“Bởi vì nương nương…… Ngài xứng đáng.”
19
Tần Ngật còn chưa tới, Liễu Nguyệt lại tới.
Mặc một cái váy trắng dài, dung nhan thanh lệ tuyệt mỹ tương tự ta, trong tay cầm phượng ấn ta giao cho Hưng Thịnh, cười hết sức ôn nhu.
“Nương nương, muội muội tới đây là giúp bệ hạ, vật về nguyên chủ.”
Ta mí mắt cũng không nâng.
“Tiểu Đào, tiễn khách.”
Liễu Nguyệt bắt đầu rơi lệ đầy mặt.
“Nương nương là đang trách thần thiếp đoạt sủng ái của bệ hạ sao?”
Ta rốt cuộc cũng nhịn không được liếc mắt nhìn Liễu Nguyệt một cái.
Trước kia không nghĩ tới Tần Ngật thích loại phong cách này.
Trách không được Chu Tuệ ta ở trong mắt hắn, không đáng một đồng.
Ta lười không muốn nói chuyện, Liễu Nguyệt nhìn ta gương mặt bắt đầu cứng đờ lạu, giống như đã chuẩn bị xong tình tiết tiếp theo nhưng lại xấu hổ vì không ai diễn cùng.
Sau một lúc lâu, nàng ta lại trực tiếp ở trước mặt ta tự tay tát mình một cái thật mạnh.
Máu tươi phun ra, ở trên váy nàng tạo thành lạc mau trong tuyết.
“Hoàng Hậu nương nương, ngài…… Ngài liền hận thần thiếp như vậy sao?”
Ta: “……”
Ta thong thả ung dung đứng dậy, kêu Tiểu Đào dọn cho ta một cái ghế nhỏ.
Bình tĩnh nhìn Liễu Nguyệt.
"Tiếp tục diễn, không hộc máu đủ ba lần, không được ra khỏi cửa cung ta.”
Trước khi rời đi, ta ném phượng ấn vào mặt liễu Nguyệt.
“Người, nương nương, ngài sao có thể không cẩn thận như vậy?”
20.
Gả cho Tần Ngật mười năm, danh tiếng Chu Tuệ ta lại nổi danh một lần nữa.
“Ghen tị” “Độc nhất lòng dạ đàn bà” “Bất kính với hoàng đế” “Đến phượng ấn cũng dám ném” “Không xứng làm Hoàng Hậu”……
Dùng một đống từ để nói về lòng dạ của ta.
Rốt cuộc vào một đêm.
Tần Ngật tức giận đẩy cửa Phượng Hoa cung.
Hắn đem ta đè dưới người, dùng đôi mắt đầy tức giận nhìn ta.
“Chu Tuệ, nàng rốt cuộc muốn cái gì?”
Ta lẳng lặng nhìn Tần Ngật, không trả lời.
Tần Ngật rời đi mấy năm nay, ta có rất nhiều lời muốn nói với hắn.
Giờ phút này một câu ta cũng không thể nói ra.
Tần Ngật thở mạnh vài cái, một lúc lâu sau lại bình tĩnh trở lại.
Ngữ khí của hắn cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
“Tuệ Tuệ, đừng nháo.”
“Trẫm đồng ý với nàng, cho nàng thiên hạ, cho nàng vị trí chí tôn hậu cung, trẫm đều đã làm được.”
“Nàng yên ổn làm Hoàng hậu của trẫm, đừng nháo, được không?”
Trước kia.
“Tuệ Tuệ đừng nháo” bốn chữ này trong miệng Tần Ngật giống như thuốc vạn năng.
Bất kể ta tức giận như thế nào, chỉ cần một câu này của hắn đã có thể áp chế sự tức giận của ta.
Nhưng hôm nay nghe câu này, ta một chút cảm giác cũng không có.
Tim hóa thành tro làm thế nào mà xoa dịu được?
“Tần Ngật, ta muốn rời cung.”
Động tác Tần Ngật ôm ta cứng đờ.
Hắn giống như cực lực khống chế lửa giận chính mình.
“Tuệ Tuệ, ta cưới Nguyệt Nhi là bởi vì đã hứa với dì ta, bọn họ dụng mệnh bảo vệ ta, ta đồng ý với bọn họ sẽ cưới Nguyệt Nhi bảo vệ nàng đến hết đời.”
Ta “Nga” một tiếng.
“Tần Ngật, ta muốn rời cung.”
Rốt cuộc Tần Ngật cũng không nhịn được, cúi đầu hung hăn cắn vào vai ta một cái.
“Chu Tuệ, nàng mơ tưởng!”
21
Tần Ngật đã quên, ta là Chu Tuệ Chu gia.
Ta vì hắn vứt bỏ thương hồng anh, cầm kim thêu hoa nhưng ta vẫn là Chu gia Chu Tuệ.
Tần Ngật cấm chế ta, không cho ta ra ngoài nhưng cũng vừa lúc.
Ta cầm một cây gậy, ở trong đại điện không biết ngày luyện thương, luyện thân pháp.
Kết quả ta còn chưa tìm được cơ hội trốn thoát thì đã bị bắt cóc.
Người bắt ta là Phúc An.
Ở phía sau hắn là mấy chục gương mặt quen thuộc.
Tuy rằng so với năm đó đã già nua rất nhiều, khí thế lý tưởng anh hùng bảo vệ núi sông trong non sông năm ấy đã biến thành thù hận nhưng ta vẫn nhận ra bọn họ.
“Chư vị thúc thúc, biệt lai vô dạng.”
Bọn họ, đều là tướng sĩ Chu gia.
Đi theo phụ thân ta rong ruổi sa trường, bảo hộ ranh giới.
Không ngờ xa cách nhiều năm như vậy, ta vẫn còn có thể nhìn thấy bọn họ.
Nhưng bọn họ không phải tới cùng ta ôn chuyện.
Từng đôi mắt nhìn ta, phẫn nộ đến cực điểm.
“Chu Tuệ, ngươi không xứng làm nữ nhi Chu gia!”
“Ngươi vì cẩu hoàng đế Tần Ngật kia, dùng chính tay mình hại nhị công tử!”
“Ngươi có biết nhị công tử có thể sống đến bây giờ không dễ dàng không? Nếu không phải vì giết cẩu hoàng đế, hắn há có thể ở đây? Nhưng hiện tại lại bị ngươi.... hại chết ở địa lao!”
“Còn có phu nhân! Ngươi cũng biết lúc nàng chết, có bao nhiêu tuyệt vọng không?”
Lòng ta run lên.
Mấy năm nay rốt cuộc ta bỏ lỡ những gì?
Ta rũ mắt.
Rốt cuộc cũng không khóc.
Tim Chu Tuệ ta đã chết, còn xứng để khóc sao?
#Đường Mật
Thần phi nói một hồi, trong miệng bắt đầu trào máu đen ra.
Nàng cuống quít giơ tay lau đi.
“Sẽ, nhưng đừng, nhưng đừng làm dơ giá y của ta …… Ngươi nhị ca hắn, hắn thích sạch sẽ……”
Ta vội vàng lấy khăn lụa ra giúp Thần Phi lau miệng.
Nàng phun máu thật lâu, rốt cuộc cũng không còn ra máu nữa, khăn lụa đã ướt đẫm.
Ta nhìn ánh sáng trong mắt nàng ngày càng ảm đạm, tay nàng nắm ngọc bội, chậm rãi buông tay.
Đột nhiên lúc này, không biết sức lực từ đâu nàng đột nhiên ngẩng đầu nắm lấy tay ta.
“Chu Lệnh, mấy năm nay, ta chờ chàng chờ rất khổ sở!”
“Chàng nói xem vì sao không đến gặp ta?”
Ngược lại, nàng suy sụp cười.
Hoa hồng diễm lệ bị vùi dập nay chỉ còn một cánh hoa tàn.
“Hừm…… Ngươi không phải Chu Lệnh, ngươi là Tuệ Tuệ.”
“Chu Tuệ, ngươi vì cái gì muốn đi chùa Vân Ly?”
Thần phi trút xuống hơi thở cuối cùng.
Nhưng hai tròng mắt nàng lại trừng lớn làm cho người ta có cảm giác nàng chết không nhắm mắt.
Ta giơ tay vuốt mắt nàng, lấy đi ngọc bội nàng nắm chặt trong tay.
Phía dưới có khắc một chữ "Lệnh".
Một lúc lâu sau, ta cầm ngọc bội đứng lên lại bị một cánh tay kéo vào lòng ngực.
“Tuệ Tuệ, nàng ta đã nói cái gì với nàng?”
Ngón tay Tần Ngật ở trên mu bàn tay ta
vuốt ve.
Đây là thói quen của hắn khi tự hỏi.
Tim ta đột nhiên nhắc lên, lại suy sụp cười.
“Thần phi tỷ tỷ còn chưa kịp cùng ta nói chuyện đã đi rồi.”
Tần Ngật nắm tay của ta thật chật.
Sau một lúc lâu mới buông lỏng.
“Như thế, rất tốt.”
14.
Ta lại đổ bệnh.
Cũng không biết là bệnh gì.
Gọi thái y đến cũng không nhìn ra bệnh.
Mỗi ngày đều không có tinh thần, vô cùng mệt mỏi.
Chuyện ta thường làm nhất chính là nằm phơi nắng trên ghế mỹ nhân.
Dù vậy ta cũng không thấy nhàm chán.
Trong hoàng cung không thiếu nhất chính là nói chuyện phiếm, dùng để nhiếp thời gian không phải là không thể.
Tỷ như, sau khi Thần phi chết, đôi hảo tỷ muội Thục phi và Tĩnh phi từng đối nghịch với Thần phi đã trở mặt thành thù.
Tỷ như, vị Nguyệt phi Tần Ngật mang về chính là biểu muội của hắn, từ nhỏ đã ở quê nhà Khâm Châu, Tần Ngật vẫn luôn phái người tỉ mỉ che chở nàng ta.
Người đó là trăng trong lòng hắn, là bạch nguyệt quang từ nhỏ hắn muốn bảo vệ.
Tần Ngật yên lặng thủ nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng đợi đến lúc thống nhất thiên hạ, củng cố xã tắc, thực hiện lời hứa đón nàng ta về cung.
Nghe chuyện xưa của hai người, một đời một kiếp rất tốt, cảm động trời đất.
Nghe đến lòng ta như đao cắt.
Tần Ngật, mấy năm nay ngươi bảo vệ một người ta không oán người.
Nhưng ta thì sao?
Ta muốn, ta muốn gặp Tần Ngật hỏi cho ra lẽ.
15
Ngày Tần Ngật, đại xá thiên hạ.
Tấn phong Liễu Nguyễn thành Liễu Phi, thịnh sủng so với ta năm đó gấp mấy lần.
Mọi đường trong hoàng cung nơi nơi đều trải thảm đỏ, phía trên rải cánh hoa hồng. Ban đêm, hàng vạn chiếc đèn chiếu sáng toàn bộ hoàng cung.
Tất cả mọi người đều đang để chúc phúc cho vị tân nhân này.
Ta lại trộm chuồn ra cung.
Cầm lệnh bài trộm từ chỗ Tần Ngật đi vào địa lao.
Trong địa lao, ta thấy được vị hắc y nhân bị Tần Ngật đâm bị thương kia.
Hắn lẳng lặng ngồi trên ghế đá, cúi đầu tóc đen hỗn độn nhưng có thể thấy rõ rất nhiều tóc bạc.
Ta nhìn chằm chằm hắn thật lâu, lúc này mới mở miệng.
“Trình gia diệt vong.”
Đầu ngón tay hắc y nhân run lên một chút.
“Trình Di đã chết.”
Thân thể hắc y nhân lại run một chút.
“Lúc nàng chết, mặc một thân giá y, nàng nói nàng xuống địa ngục muốn gả cho một người.”
Âm thanh của ta có chút nghẹn ngào, dùng mắt thường có thể thấy được cơ thể hắc y nhân đã cứng đờ.
Ta lấy ngọc bội từ trong lòng ngực ra.
“Người nàng muốn gả là nhị ca ta.”
Hắc y nhân đột nhiên ngẩng đầu lên.
Ta thấy được mặt hắn.
Trừ bỏ đôi mắt, tất cả chỗ khác, ngang dọc đan xen tất cả đều là vết sẹo thảm không nỡ nhìn.
Hắc y nhân đi đến trước mặt ta, từ trong tay ta cầm lấy ngọc bội, sau đó đem nó đặt ở vị trí gần sát ngực.
Thanh âm của hắn khàn khàn.
“Cút!”
Ta xoay người, nước mắt như vỡ đê.
16.
Ta hoàn toàn hiểu rõ.
Vì cái gì Thần phi muốn chất vấn ta vì sao đi chùa Vân Ly.
Vì cái gì Tần Ngật muốn mang ta đi chùa Vân Ly.
Vì cái gì hắn phải cho ta mặc bạch y.
Vì cái gì khia đánh nhau ta giơ tay là có thể bắt được hồng anh thương.
Bởi vì mặc vào bạch y, ta sẽ không giống ta, ta giống Liễu Nguyệt.
Khi tay ta cầm hồng anh thương, ta liền không phải Liễu Nguyệt.
Người Chu gia liếc mắt một cái đã có thể nhận ra ta là Chu Tuệ.
Ta là Chu Tuệ, ta liền thành một cây vũ khí sắc bén, có thể dễ dàng giúp Tần Ngật thắng lợi.
Nhưng ta là người không biết tận tường không bỏ qua.
Ta còn muốn tìm Tần Ngật hỏi cho ra lẽ.
17.
Lúc này, ta mặc phượng bào mấy năm rồi chưa mặc, bước lên trăm bậc cầu thang, đứng đối diện với Tần Ngật Liễu Nguyệt và đám người phía sau, mọi người ồ lên.
Tần Ngật nhìn chằm chằm vào đôi mắt ta, hận không thể đâm xuyên qua ta.
“Chu Tuệ, nàng tới làm gì?”
Ta nhìn Liễu Nguyệt đứng một bên đôi mắt trầm tĩnh không giống của chínb ta.
“Bệ hạ đại hỉ, ta làm Hoàng Hậu há có thể thất lễ? Hôm nay đến đây là vì chúc mừng.”
Ta cho Tiểu Đào và Phúc An dâng lễ vật ta chuẩn bị lên.
5 năm, hai mươi kiện áo bào, mười kiện áo choàng, tất cả đều là ta từng đường kim mũi mà may.
Tần Ngật lãnh đạm nhìn lướt qua.
“Đốt”
Ta gật gật đầu: “Hôm nay, ta muốn tự mình đến gặp bệ hạ xin một cái đáp án, bệ hạ với Chu Tuệ, vào năm mười bốn tuổi từng có một lời hứa không biết bây giờ còn giữ lời không?”
Tần Ngật nắm chặt tay Liễu Nguyệt, ngữ khí không kiên nhẫn.
“Hoàng Hậu, trẫm cho nàng vị trí làm chủ một cung, nàng còn muốn gì?”
“Làm người không thể quá tham lam.”
Trong lòng ta im lặng hiểu rõ hoàn toàn.
Trên mặt ta lộ ra nụ cười kinh diễm.
“Ta hiểu rồi.”
“Cho nên bây giờ.”
“Bệ hạ, ta muốn cùng người hòa li.”
“Nửa đời về sau, Chu Tuệ ta cùng người không còn liên quan.”
18.
Ta muốn hòa li tất nhiên không thành công.
Tần Ngật là thiên hạ đế hoàng, há có thể chịu đựng ta khiêu khích uy nghiêm của hắn như thế?
Hắn hạ lệnh phạt ta cấm túc, không có đế lệnh không được ra ngoài.
Hưng Thịnh đưa ta về Phượng Hoa cung, nhìn ta rồi nhẹ nhàng thở dài một hơi.
“Hoàng Hậu nương nương, hà tất phải làm thế?”
Ta cười cười.
“Tần Ngật đã nói hoàng cung nhiều người tính kế cố ý cho ta nghe những lời đồn đãi vớ vẩn, cho dù mọi người nói Tần Ngật không yêu ta mà yêu Liễu Nguyệt, ta chỉ là thế thân Liễu Nguyệt nhưng ta chỉ muốn đích thân nghe từ miêng hắn.”
“Như vậy cũng tốt, ta đợi nhiều năm như vậy rồi tốt xấu gì cũng đợi được một cái kết quả.”
Lúc Hưng thịnh rời đi, ta đem phượng ấn giao cho hắn.
“Giúp ta đưa cho Tần Ngật.”
“Còn có Hưng Thịnh, cảm ơn ngươi.”
Cảm ơn ngươi vào ngày Tần Ngật hồi cung còn quan tâm ta, nói với ta nếu bị thương, Tần Ngật sẽ đau lòng.
Hưng Rhịnh cúi đầu, âm thanh có chút nghẹn ngào.
“Bởi vì nương nương…… Ngài xứng đáng.”
19
Tần Ngật còn chưa tới, Liễu Nguyệt lại tới.
Mặc một cái váy trắng dài, dung nhan thanh lệ tuyệt mỹ tương tự ta, trong tay cầm phượng ấn ta giao cho Hưng Thịnh, cười hết sức ôn nhu.
“Nương nương, muội muội tới đây là giúp bệ hạ, vật về nguyên chủ.”
Ta mí mắt cũng không nâng.
“Tiểu Đào, tiễn khách.”
Liễu Nguyệt bắt đầu rơi lệ đầy mặt.
“Nương nương là đang trách thần thiếp đoạt sủng ái của bệ hạ sao?”
Ta rốt cuộc cũng nhịn không được liếc mắt nhìn Liễu Nguyệt một cái.
Trước kia không nghĩ tới Tần Ngật thích loại phong cách này.
Trách không được Chu Tuệ ta ở trong mắt hắn, không đáng một đồng.
Ta lười không muốn nói chuyện, Liễu Nguyệt nhìn ta gương mặt bắt đầu cứng đờ lạu, giống như đã chuẩn bị xong tình tiết tiếp theo nhưng lại xấu hổ vì không ai diễn cùng.
Sau một lúc lâu, nàng ta lại trực tiếp ở trước mặt ta tự tay tát mình một cái thật mạnh.
Máu tươi phun ra, ở trên váy nàng tạo thành lạc mau trong tuyết.
“Hoàng Hậu nương nương, ngài…… Ngài liền hận thần thiếp như vậy sao?”
Ta: “……”
Ta thong thả ung dung đứng dậy, kêu Tiểu Đào dọn cho ta một cái ghế nhỏ.
Bình tĩnh nhìn Liễu Nguyệt.
"Tiếp tục diễn, không hộc máu đủ ba lần, không được ra khỏi cửa cung ta.”
Trước khi rời đi, ta ném phượng ấn vào mặt liễu Nguyệt.
“Người, nương nương, ngài sao có thể không cẩn thận như vậy?”
20.
Gả cho Tần Ngật mười năm, danh tiếng Chu Tuệ ta lại nổi danh một lần nữa.
“Ghen tị” “Độc nhất lòng dạ đàn bà” “Bất kính với hoàng đế” “Đến phượng ấn cũng dám ném” “Không xứng làm Hoàng Hậu”……
Dùng một đống từ để nói về lòng dạ của ta.
Rốt cuộc vào một đêm.
Tần Ngật tức giận đẩy cửa Phượng Hoa cung.
Hắn đem ta đè dưới người, dùng đôi mắt đầy tức giận nhìn ta.
“Chu Tuệ, nàng rốt cuộc muốn cái gì?”
Ta lẳng lặng nhìn Tần Ngật, không trả lời.
Tần Ngật rời đi mấy năm nay, ta có rất nhiều lời muốn nói với hắn.
Giờ phút này một câu ta cũng không thể nói ra.
Tần Ngật thở mạnh vài cái, một lúc lâu sau lại bình tĩnh trở lại.
Ngữ khí của hắn cũng ôn hòa hơn rất nhiều.
“Tuệ Tuệ, đừng nháo.”
“Trẫm đồng ý với nàng, cho nàng thiên hạ, cho nàng vị trí chí tôn hậu cung, trẫm đều đã làm được.”
“Nàng yên ổn làm Hoàng hậu của trẫm, đừng nháo, được không?”
Trước kia.
“Tuệ Tuệ đừng nháo” bốn chữ này trong miệng Tần Ngật giống như thuốc vạn năng.
Bất kể ta tức giận như thế nào, chỉ cần một câu này của hắn đã có thể áp chế sự tức giận của ta.
Nhưng hôm nay nghe câu này, ta một chút cảm giác cũng không có.
Tim hóa thành tro làm thế nào mà xoa dịu được?
“Tần Ngật, ta muốn rời cung.”
Động tác Tần Ngật ôm ta cứng đờ.
Hắn giống như cực lực khống chế lửa giận chính mình.
“Tuệ Tuệ, ta cưới Nguyệt Nhi là bởi vì đã hứa với dì ta, bọn họ dụng mệnh bảo vệ ta, ta đồng ý với bọn họ sẽ cưới Nguyệt Nhi bảo vệ nàng đến hết đời.”
Ta “Nga” một tiếng.
“Tần Ngật, ta muốn rời cung.”
Rốt cuộc Tần Ngật cũng không nhịn được, cúi đầu hung hăn cắn vào vai ta một cái.
“Chu Tuệ, nàng mơ tưởng!”
21
Tần Ngật đã quên, ta là Chu Tuệ Chu gia.
Ta vì hắn vứt bỏ thương hồng anh, cầm kim thêu hoa nhưng ta vẫn là Chu gia Chu Tuệ.
Tần Ngật cấm chế ta, không cho ta ra ngoài nhưng cũng vừa lúc.
Ta cầm một cây gậy, ở trong đại điện không biết ngày luyện thương, luyện thân pháp.
Kết quả ta còn chưa tìm được cơ hội trốn thoát thì đã bị bắt cóc.
Người bắt ta là Phúc An.
Ở phía sau hắn là mấy chục gương mặt quen thuộc.
Tuy rằng so với năm đó đã già nua rất nhiều, khí thế lý tưởng anh hùng bảo vệ núi sông trong non sông năm ấy đã biến thành thù hận nhưng ta vẫn nhận ra bọn họ.
“Chư vị thúc thúc, biệt lai vô dạng.”
Bọn họ, đều là tướng sĩ Chu gia.
Đi theo phụ thân ta rong ruổi sa trường, bảo hộ ranh giới.
Không ngờ xa cách nhiều năm như vậy, ta vẫn còn có thể nhìn thấy bọn họ.
Nhưng bọn họ không phải tới cùng ta ôn chuyện.
Từng đôi mắt nhìn ta, phẫn nộ đến cực điểm.
“Chu Tuệ, ngươi không xứng làm nữ nhi Chu gia!”
“Ngươi vì cẩu hoàng đế Tần Ngật kia, dùng chính tay mình hại nhị công tử!”
“Ngươi có biết nhị công tử có thể sống đến bây giờ không dễ dàng không? Nếu không phải vì giết cẩu hoàng đế, hắn há có thể ở đây? Nhưng hiện tại lại bị ngươi.... hại chết ở địa lao!”
“Còn có phu nhân! Ngươi cũng biết lúc nàng chết, có bao nhiêu tuyệt vọng không?”
Lòng ta run lên.
Mấy năm nay rốt cuộc ta bỏ lỡ những gì?
Ta rũ mắt.
Rốt cuộc cũng không khóc.
Tim Chu Tuệ ta đã chết, còn xứng để khóc sao?
#Đường Mật