Chương 57: Tiệc mừng chiến thắng
Tiền tuyến gửi tin về, Uy Vũ tướng quân và Định Viễn tướng quân đã đánh bại được quân xâm lược, bảo vệ vẹn toàn vùng biên giới. Hoàng thượng vừa nghe tin vô cùng vui mừng, lập tức cho triệu hai cha con về kinh. Thượng Quan gia sau khi nhận được tin, trên dưới phủ đều vui mừng khôn xiết. Họ vui mừng không phải vì chiến thắng, mà là vì hai người đã bình an trở về.
Ngày Thượng Quan Tưởng và Thượng Quan Lâm trở về kinh thành, Thẩm Như Ý cùng An Ca đích thân ra cửa đón. Mấy ngày trước bà lo lắng đến đổ bệnh, mà hiện tại vừa nghe tin, tâm trạng tốt lên, bệnh cũng dần khỏi.
Hai cha con vừa về đến nhà, nhìn thấy trên dưới người trong phủ đều ra cửa đón, vô cùng cảm động. Thượng Quan Tưởng bước xuống ngựa, chạy nhanh đến ôm lấy phu nhân. Lúc ở tiền tuyến ông nhận được thư nhà, nói Thẩm Như Ý bị bệnh, vô cùng lo lắng. Nhưng ông không thể tự ý rời khỏi vị trí, chỉ có thể hồi âm bảo thê tử giữ gìn sức khỏe. Bây giờ ông về rồi, nhìn thê tử tiều tụy hơn trước, không khỏi cảm thấy xót xa:
"Đã nói với nàng bao lần rồi, ta nhất định sẽ bình an trở về, vậy mà lần nào cũng lo lắng, lần này còn đổ bệnh nữa. Cũng may có Thời nhi ở nhà với nàng, nếu không ta thật sự không thể yên tâm."
"Thiếp không sao. Ngược lại là chàng và Lâm nhi, có bị thương ở đâu không?"
"Mẫu thân..." Thượng Quan Lâm nhanh nhảu trả lời bà "Con và phụ thân đều không sao. Lần này nhờ có kế của phụ thân mà quân ta không mất một binh một tốt nào vẫn có thể đánh cho bọn họ sợ hãi bỏ chạy."
"Không bị thương là tốt rồi, những chuyện khác không quan trọng."
"Phụ thân." An Ca đi đến trước mặt nói với ông "Để mừng phụ thân và đệ đệ khải hoàn trở về, nữ nhi đặc biệt chuẩn bị một bàn thức ăn, mong phụ thân và đệ đệ không chê."
Thượng Quan Tưởng ngạc nhiên nhìn Thẩm Như Ý, thấy bà gật đầu liền vui vẻ nói:
"Không chê, không chê. Con gái vì phụ thân đích thân xuống bếp, sao cha có thể chê được. Nào, chúng ta vào trong, cha rất muốn thử tay nghề của con gái."
Gia đình bốn người họ đi vào bên trong, cười nói vui vẻ. Trở về phủ tướng quân, An Ca mới chân chính cảm nhận được không khí gia đình. Không có sự gò bó, không cảm thấy ngột ngạt, đây mới là gia đình thật sự.
Hoàng thượng vì chúc mừng cha con Thượng Quan gia khải hoàn trở về, đặc biệt mở tiệc chiêu đãi. Dù Thượng Quan Tưởng đã tấu rõ, đây là trọng trách của bản thân, Hoàng thượng không cần làm như vậy, nhưng ngài vẫn nhất quyết mở yến tiệc. Thật ra ai cũng hiểu rõ, yến tiệc không chỉ để chúc mừng Thượng Quan tướng quân, mà còn là dịp để mọi người vui chơi. Thượng Quan Tưởng chỉ là sợ, đất nước hiện tại đang bị quân địch dòm ngó, nếu chỉ vui chơi mà lơ là, sợ là sẽ bị tấn công bất ngờ, trở tay không kịp.
Bữa nay phải vào cung dự yến, An Ca biết thế nào cũng sẽ chạm mặt Từ gia. Nàng ngay thẳng, đương nhiên sẽ không sợ gì cả. Nhưng cứ như vậy mà gặp mặt, khó tránh sẽ sinh ra bầu không khí ngượng ngùng. Thôi vậy, đến đâu hay đến đó, có tính trước cũng sẽ bước không qua.
Lần nữa bước vào hoàng cung, cảm giác đã không giống như lúc trước nữa rồi. An Ca bước qua dãy hành lang, nhìn vào tường đỏ ngói vàng của hoàng cung, tâm lại không chút dao động. Trải qua nhiều chuyện như vậy, sớm đã không còn để ý đến những xa hoa này nữa rồi.
Thượng Quan Tưởng và Thượng Quan Lâm đã đi chào hỏi mấy quan tướng rồi, chỉ còn lại Thẩm Như Ý cùng nàng đi dạo. Vừa bước vào điện đã chạm mặt Triệu Huyên và Tề Nhược. Thẩm Như Ý sợ nàng sẽ nghĩ đến những chuyện cũ sẽ không vui, đặt tay lên tay nàng vỗ nhẹ. Nàng hiểu nỗi lo của bà, vì vậy khẽ nói:
"Mẫu thân, người yên tâm, con đã không để ý đến những chuyện cũ nữa rồi."
"Mẫu thân chỉ sợ con gặp người cũ sẽ khó chịu trong lòng."
"Con không sao."
Hai người bước lên phía trên, hành lễ với Triệu Huyên và Tề Nhược "Tham kiến trưởng công chúa, thế tử."
Trước đây vẫn luôn gọi là "mẫu thân", bây giờ lại đổi thành "trưởng công chúa", nghe qua thập phần xa cách. Triệu Huyên quan sát vẻ mặt nàng, vậy mà vẫn bình tĩnh, không chút dao động. Ngược lại, chính bà lại không dám đối mặt với nàng. Bà cho hai người miễn lễ, chúc mừng tiện thể hỏi thăm vài câu:
"Chúc mừng Thượng Quan phu nhân, Uy Vũ tướng quân lại lần nữa lập công lớn, lệnh lang cũng không thua kém. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử."
"Công chúa quá khen, Lâm nhi từ nhỏ tính tình lỗ mãng, chủ biết múa đao múa thương, không học sâu hiểu rộng được như thế tử."
"Đứa con trai này, đến giờ vẫn chưa làm gì ra hồn, thật khiến ta phải bận tâm."
Chuyện trước đó giữa nàng và Tề Nhược đã truyền khắp kinh thành, không ai không biết. Nay hai nhà lại đứng cùng nhau nói chuyện vui vẻ, thu hút không ít sự chú ý. Nhưng vì e dè thân phận trưởng công chúa của Triệu Huyên mà bọn họ chỉ dám nhìn, tuyệt đối không dám bàn tán.
"Hoàng thượng giá đáo, Hoàng hậu nương nương giá đáo."
Tiếng của vị thái giám vang lên, tất cả mọi người đều xếp hàng ngay ngắn quỳ xuống hành lễ. Hoàng thượng và Hoàng hậu đi lên phía trên, an tọa rồi mới cho miễn lễ. Đợi mọi người đã yên vị, Hoàng thượng mới dõng dạc tuyên bố lý do:
"Các vị ái khanh, vài tháng trước quân địch xâm phạm biên cương, may nhờ có Uy Vũ tướng quân anh dũng, khiến quân địch sợ hãi phải rút quân. Định Viễn tướng quân lần đầu ra trận cũng không hề thua kém. Hôm nay trẫm mở yến tiệc chiêu đãi, chúc mừng Uy Vũ tướng quân và Định Viễn tướng quân khải hoàn trở về. Nào, cùng nâng ly chúc mừng hai vị tướng quân."
"Chúc mừng Uy Vũ tướng quân, chúc mừng Định Viễn tướng quân."
Tất cả mọi người đều nâng ly chúc mừng. An Ca uống cạn ly rượu rồi đặt xuống bàn. Lúc nàng ngẩng đầu lên, vô tình chạm ánh mắt với Thái tử. Hắn ta gật đầu chào nàng, nàng cũng gật đầu đáp lại. Không hiểu sao, nàng lại có cảm giác không yên tâm. Người này từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng. Không biết hắn có ý đồ gì với nàng, nhưng nàng biết tuyệt đối không phải ý tốt.
Ngày Thượng Quan Tưởng và Thượng Quan Lâm trở về kinh thành, Thẩm Như Ý cùng An Ca đích thân ra cửa đón. Mấy ngày trước bà lo lắng đến đổ bệnh, mà hiện tại vừa nghe tin, tâm trạng tốt lên, bệnh cũng dần khỏi.
Hai cha con vừa về đến nhà, nhìn thấy trên dưới người trong phủ đều ra cửa đón, vô cùng cảm động. Thượng Quan Tưởng bước xuống ngựa, chạy nhanh đến ôm lấy phu nhân. Lúc ở tiền tuyến ông nhận được thư nhà, nói Thẩm Như Ý bị bệnh, vô cùng lo lắng. Nhưng ông không thể tự ý rời khỏi vị trí, chỉ có thể hồi âm bảo thê tử giữ gìn sức khỏe. Bây giờ ông về rồi, nhìn thê tử tiều tụy hơn trước, không khỏi cảm thấy xót xa:
"Đã nói với nàng bao lần rồi, ta nhất định sẽ bình an trở về, vậy mà lần nào cũng lo lắng, lần này còn đổ bệnh nữa. Cũng may có Thời nhi ở nhà với nàng, nếu không ta thật sự không thể yên tâm."
"Thiếp không sao. Ngược lại là chàng và Lâm nhi, có bị thương ở đâu không?"
"Mẫu thân..." Thượng Quan Lâm nhanh nhảu trả lời bà "Con và phụ thân đều không sao. Lần này nhờ có kế của phụ thân mà quân ta không mất một binh một tốt nào vẫn có thể đánh cho bọn họ sợ hãi bỏ chạy."
"Không bị thương là tốt rồi, những chuyện khác không quan trọng."
"Phụ thân." An Ca đi đến trước mặt nói với ông "Để mừng phụ thân và đệ đệ khải hoàn trở về, nữ nhi đặc biệt chuẩn bị một bàn thức ăn, mong phụ thân và đệ đệ không chê."
Thượng Quan Tưởng ngạc nhiên nhìn Thẩm Như Ý, thấy bà gật đầu liền vui vẻ nói:
"Không chê, không chê. Con gái vì phụ thân đích thân xuống bếp, sao cha có thể chê được. Nào, chúng ta vào trong, cha rất muốn thử tay nghề của con gái."
Gia đình bốn người họ đi vào bên trong, cười nói vui vẻ. Trở về phủ tướng quân, An Ca mới chân chính cảm nhận được không khí gia đình. Không có sự gò bó, không cảm thấy ngột ngạt, đây mới là gia đình thật sự.
Hoàng thượng vì chúc mừng cha con Thượng Quan gia khải hoàn trở về, đặc biệt mở tiệc chiêu đãi. Dù Thượng Quan Tưởng đã tấu rõ, đây là trọng trách của bản thân, Hoàng thượng không cần làm như vậy, nhưng ngài vẫn nhất quyết mở yến tiệc. Thật ra ai cũng hiểu rõ, yến tiệc không chỉ để chúc mừng Thượng Quan tướng quân, mà còn là dịp để mọi người vui chơi. Thượng Quan Tưởng chỉ là sợ, đất nước hiện tại đang bị quân địch dòm ngó, nếu chỉ vui chơi mà lơ là, sợ là sẽ bị tấn công bất ngờ, trở tay không kịp.
Bữa nay phải vào cung dự yến, An Ca biết thế nào cũng sẽ chạm mặt Từ gia. Nàng ngay thẳng, đương nhiên sẽ không sợ gì cả. Nhưng cứ như vậy mà gặp mặt, khó tránh sẽ sinh ra bầu không khí ngượng ngùng. Thôi vậy, đến đâu hay đến đó, có tính trước cũng sẽ bước không qua.
Lần nữa bước vào hoàng cung, cảm giác đã không giống như lúc trước nữa rồi. An Ca bước qua dãy hành lang, nhìn vào tường đỏ ngói vàng của hoàng cung, tâm lại không chút dao động. Trải qua nhiều chuyện như vậy, sớm đã không còn để ý đến những xa hoa này nữa rồi.
Thượng Quan Tưởng và Thượng Quan Lâm đã đi chào hỏi mấy quan tướng rồi, chỉ còn lại Thẩm Như Ý cùng nàng đi dạo. Vừa bước vào điện đã chạm mặt Triệu Huyên và Tề Nhược. Thẩm Như Ý sợ nàng sẽ nghĩ đến những chuyện cũ sẽ không vui, đặt tay lên tay nàng vỗ nhẹ. Nàng hiểu nỗi lo của bà, vì vậy khẽ nói:
"Mẫu thân, người yên tâm, con đã không để ý đến những chuyện cũ nữa rồi."
"Mẫu thân chỉ sợ con gặp người cũ sẽ khó chịu trong lòng."
"Con không sao."
Hai người bước lên phía trên, hành lễ với Triệu Huyên và Tề Nhược "Tham kiến trưởng công chúa, thế tử."
Trước đây vẫn luôn gọi là "mẫu thân", bây giờ lại đổi thành "trưởng công chúa", nghe qua thập phần xa cách. Triệu Huyên quan sát vẻ mặt nàng, vậy mà vẫn bình tĩnh, không chút dao động. Ngược lại, chính bà lại không dám đối mặt với nàng. Bà cho hai người miễn lễ, chúc mừng tiện thể hỏi thăm vài câu:
"Chúc mừng Thượng Quan phu nhân, Uy Vũ tướng quân lại lần nữa lập công lớn, lệnh lang cũng không thua kém. Đúng là hổ phụ sinh hổ tử."
"Công chúa quá khen, Lâm nhi từ nhỏ tính tình lỗ mãng, chủ biết múa đao múa thương, không học sâu hiểu rộng được như thế tử."
"Đứa con trai này, đến giờ vẫn chưa làm gì ra hồn, thật khiến ta phải bận tâm."
Chuyện trước đó giữa nàng và Tề Nhược đã truyền khắp kinh thành, không ai không biết. Nay hai nhà lại đứng cùng nhau nói chuyện vui vẻ, thu hút không ít sự chú ý. Nhưng vì e dè thân phận trưởng công chúa của Triệu Huyên mà bọn họ chỉ dám nhìn, tuyệt đối không dám bàn tán.
"Hoàng thượng giá đáo, Hoàng hậu nương nương giá đáo."
Tiếng của vị thái giám vang lên, tất cả mọi người đều xếp hàng ngay ngắn quỳ xuống hành lễ. Hoàng thượng và Hoàng hậu đi lên phía trên, an tọa rồi mới cho miễn lễ. Đợi mọi người đã yên vị, Hoàng thượng mới dõng dạc tuyên bố lý do:
"Các vị ái khanh, vài tháng trước quân địch xâm phạm biên cương, may nhờ có Uy Vũ tướng quân anh dũng, khiến quân địch sợ hãi phải rút quân. Định Viễn tướng quân lần đầu ra trận cũng không hề thua kém. Hôm nay trẫm mở yến tiệc chiêu đãi, chúc mừng Uy Vũ tướng quân và Định Viễn tướng quân khải hoàn trở về. Nào, cùng nâng ly chúc mừng hai vị tướng quân."
"Chúc mừng Uy Vũ tướng quân, chúc mừng Định Viễn tướng quân."
Tất cả mọi người đều nâng ly chúc mừng. An Ca uống cạn ly rượu rồi đặt xuống bàn. Lúc nàng ngẩng đầu lên, vô tình chạm ánh mắt với Thái tử. Hắn ta gật đầu chào nàng, nàng cũng gật đầu đáp lại. Không hiểu sao, nàng lại có cảm giác không yên tâm. Người này từ đầu đến cuối vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nàng. Không biết hắn có ý đồ gì với nàng, nhưng nàng biết tuyệt đối không phải ý tốt.