Chương 55: Cầu người cứu giúp
Biên giới phía Bắc có biến, Hoàng thượng ngay lập tức hạ chỉ để cha con Thượng Quan đến biên giới dẹp loạn. Thượng Quan Tưởng có kinh nghiệm đánh trận nhiều năm, đương nhiên Hoàng đế rất trọng dụng ông. Thượng Quan Lâm chưa từng ra trận, nhưng vụ tham ô lần trước y đã hoàn thành nhiệm vụ rất tốt. Vả lại, Hoàng thượng muốn nhân cơ hội này đào tạo y thành một tướng tài cho đất nước.
Sau khi nhận chỉ, Thẩm Như Ý đã lên chùa xin hai lá bùa bình an cho hai người. Mỗi lần phu quân ra chiến trường, bà đều lên chùa cầu bình an cho ông, chỉ khác là lần này còn cầu cho con trai nữa. Lần đầu con trai ra chiến trường, bà có chút lo lắng, cứ dặn đi dặn lại mãi, bảo y phải bảo trọng, nhất định phải bình an trở về. Thượng Quan Lâm phải đảm bảo bản thân sẽ không liều mạng, bà mới yên tâm.
Sáng hôm sau, hai người mới sáng sớm đã đích thân ra cổng thành tiễn hai cha con Thượng Quan Tưởng. Đợi đến khi đoàn người đã khuất bóng rồi, Thẩm Như Ý mới chịu cùng An Ca quay về phủ. Sau khi về phủ, bà lại ở trong từ đường thắp hương, tụng kinh niệm Phật, cầu xin thần linh và tổ tiên phù hộ hai người. Dù An Ca khuyên thế nào, bà cũng không chịu nghe. Từ lúc biết bà, nàng chưa từng thấy bà như vậy. Cũng do xuất phát từ tấm lòng thương chồng con mà thôi.
Liên tục mấy ngày như vậy, Thẩm Như Ý cũng đổ bệnh. Nàng mời đại phu về khám, chăm sóc cho bà, chỉ mong bà mau khỏi bệnh. Bởi vì hiện tại Thẩm Như Ý bệnh rồi, chuyện quản lý trong nhà đều giao lại cho nàng. An Ca không hiểu chuyện quản lý nhà cửa, may mà có Lý ma ma và Đan Chỉ bên cạnh giúp đỡ. Bây giờ nàng đã hiểu được một số điều rồi. Nhìn sổ sách tính toán chi tiêu, mới biết rằng người cổ đại sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Nàng đang ở thư phòng tính toán lại sổ sách thì Phù Cừ đi vào thông báo với nàng:
"Tiểu thư, bên ngoài có người muốn gặp người."
Nàng vẫn miệt mài tính vừa hỏi "Là ai vậy?"
"Không biết, người này chỉ nói muốn gặp người, có chuyện quan trọng."
An Ca dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn Phù Cừ. Rốt cuộc là ai mà lại thần bí như vậy? Nàng ở nơi đây không quen biết nhiều, cũng chưa từng đắc tội ai, sao lại có người lạ mặt đến tìm chứ? Nàng gấp lại sổ sách, đứng dậy chỉnh lại y phục rồi bước ra ngoài. Nàng cũng muốn xem thử là ai đến tìm nàng, đến vì mục đích gì?
Người được đưa vào đại sảnh, liền quỳ xuống hành lễ với nàng. Nhìn y phục của y, nàng đoán y chắc chỉ là thường dân. An Ca mời y ngồi, bảo người dâng trà lên. Y nhìn xung quanh, vẻ mặt ái ngại. Nàng hiểu ý liền cho tất cả lui ra, chỉ để lại Phù Cừ và Hạm Đạm hầu hạ. Y nhìn hai tỷ muội, vẫn có chút do dự, nàng liền nói:
"Yên tâm, đây là nô tỳ tâm phúc của ta, không sao đâu."
Y nghe vậy liền không ngần ngại nói "Tiểu thư, xin người giúp đỡ."
Vừa mới gặp đã cầu xin nàng giúp đỡ. An Ca cảm giác chuyện này không đơn giản. Người kia mắt thấy nàng do dự, không ngần ngại mà quỳ xuống dập đầu. Nàng giật mình, không ngờ y lại làm như vậy, vội nói:
"Vị công tử này, có gì từ từ nói. Ngươi như vậy, không phải là đang làm khó ta sao."
Người kia cũng biết bản thân đường đột, làm như vậy chẳng khác nào đang ép nàng vào đường cùng. Nhưng chính y cũng là người gặp khó khăn, sao có thể chịu được thêm chứ.
"Tiểu thư, xin lỗi, là ta đường đột, đã mạo phạm tiểu thư."
"Ngươi ngồi đi. Đầu tiên cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại đến tìm ta?"
"Tôi là Tần Lễ, là người năm đó đã đính ước cùng Mạn Nhu, cuối cùng vẫn là để vuột mất người mình yêu."
Mạn Nhu là tên của Lệ tần, tên đầy đủ là Chân Mạn Nhu. Nàng từng nghe Lệ tần nói, trước khi nhập cung, nàng ấy từng yêu một người, hai người đã lén đính ước với nhau. Sau này khi có lệnh tuyển tú, gia đình kiên quyết đẩy nàng ấy vào cung, dù cầu xin thế nào cũng vô ích. Thế rồi hai người họ bị chia rẽ uyên ương, từ đó chẳng còn gặp nhau nữa.
"Tần công tử, ngươi đến đây tìm ta, là vì chuyện gì?"
"Không dám giấu tiểu thư, từ ngày Mạn Nhu nhập cung, tôi vẫn luôn theo dõi tình hình của muội ấy. Tôi có một người bạn là lính canh của lãnh cung. Tuy chức vị nhỏ, nhưng mọi chuyện trong cung hắn đều biết. Mấy ngày trước, hắn nói cho tôi biết, Mạn Nhu bị bệnh, bọn họ nói rằng muội ấy dính phải dịch bệnh, nhốt muội ấy ở Liên Hoa cung, không được ra ngoài, thái y đến khám cũng là người mới vào."
Hiện tại đúng là có dịch bệnh, nhưng chỉ phát trong phạm vi nhỏ của một huyện nhỏ cách xa kinh thành. Lệ tần còn trẻ, được Hoàng thượng sủng ái, dễ khiến người khác sinh ghen ghét. Bây giờ nàng gặp khó, bọn họ lại muốn dồn nàng vào đường cùng, đúng là quân tử sa cơ, tiểu nhân đắc ý mà.
"Tần công tử, vậy ngươi làm sao biết mà tìm đến ta?"
"Người bạn đó nói với ta, Mạn Nhu thường qua lại với tiểu thư, cho nên tôi chỉ đành đến cầu người giúp đỡ."
"Ngươi yên tâm, Lệ tần cũng là bạn của ta, chỉ cần là điều ta làm được, ta nhất định sẽ làm."
"Đa tạ tiểu thư."
Lệ tần là người lương thiện, lại bị ép vào "cái lồng lớn" kia. Hiện tại việc nàng có thể làm, chính là giúp Lệ tần chữa khỏi bệnh. Mà muốn làm được việc này, chỉ có thể tìm đến một người.
Sau khi nhận chỉ, Thẩm Như Ý đã lên chùa xin hai lá bùa bình an cho hai người. Mỗi lần phu quân ra chiến trường, bà đều lên chùa cầu bình an cho ông, chỉ khác là lần này còn cầu cho con trai nữa. Lần đầu con trai ra chiến trường, bà có chút lo lắng, cứ dặn đi dặn lại mãi, bảo y phải bảo trọng, nhất định phải bình an trở về. Thượng Quan Lâm phải đảm bảo bản thân sẽ không liều mạng, bà mới yên tâm.
Sáng hôm sau, hai người mới sáng sớm đã đích thân ra cổng thành tiễn hai cha con Thượng Quan Tưởng. Đợi đến khi đoàn người đã khuất bóng rồi, Thẩm Như Ý mới chịu cùng An Ca quay về phủ. Sau khi về phủ, bà lại ở trong từ đường thắp hương, tụng kinh niệm Phật, cầu xin thần linh và tổ tiên phù hộ hai người. Dù An Ca khuyên thế nào, bà cũng không chịu nghe. Từ lúc biết bà, nàng chưa từng thấy bà như vậy. Cũng do xuất phát từ tấm lòng thương chồng con mà thôi.
Liên tục mấy ngày như vậy, Thẩm Như Ý cũng đổ bệnh. Nàng mời đại phu về khám, chăm sóc cho bà, chỉ mong bà mau khỏi bệnh. Bởi vì hiện tại Thẩm Như Ý bệnh rồi, chuyện quản lý trong nhà đều giao lại cho nàng. An Ca không hiểu chuyện quản lý nhà cửa, may mà có Lý ma ma và Đan Chỉ bên cạnh giúp đỡ. Bây giờ nàng đã hiểu được một số điều rồi. Nhìn sổ sách tính toán chi tiêu, mới biết rằng người cổ đại sống cũng chẳng dễ dàng gì.
Nàng đang ở thư phòng tính toán lại sổ sách thì Phù Cừ đi vào thông báo với nàng:
"Tiểu thư, bên ngoài có người muốn gặp người."
Nàng vẫn miệt mài tính vừa hỏi "Là ai vậy?"
"Không biết, người này chỉ nói muốn gặp người, có chuyện quan trọng."
An Ca dừng lại động tác, ngẩng đầu nhìn Phù Cừ. Rốt cuộc là ai mà lại thần bí như vậy? Nàng ở nơi đây không quen biết nhiều, cũng chưa từng đắc tội ai, sao lại có người lạ mặt đến tìm chứ? Nàng gấp lại sổ sách, đứng dậy chỉnh lại y phục rồi bước ra ngoài. Nàng cũng muốn xem thử là ai đến tìm nàng, đến vì mục đích gì?
Người được đưa vào đại sảnh, liền quỳ xuống hành lễ với nàng. Nhìn y phục của y, nàng đoán y chắc chỉ là thường dân. An Ca mời y ngồi, bảo người dâng trà lên. Y nhìn xung quanh, vẻ mặt ái ngại. Nàng hiểu ý liền cho tất cả lui ra, chỉ để lại Phù Cừ và Hạm Đạm hầu hạ. Y nhìn hai tỷ muội, vẫn có chút do dự, nàng liền nói:
"Yên tâm, đây là nô tỳ tâm phúc của ta, không sao đâu."
Y nghe vậy liền không ngần ngại nói "Tiểu thư, xin người giúp đỡ."
Vừa mới gặp đã cầu xin nàng giúp đỡ. An Ca cảm giác chuyện này không đơn giản. Người kia mắt thấy nàng do dự, không ngần ngại mà quỳ xuống dập đầu. Nàng giật mình, không ngờ y lại làm như vậy, vội nói:
"Vị công tử này, có gì từ từ nói. Ngươi như vậy, không phải là đang làm khó ta sao."
Người kia cũng biết bản thân đường đột, làm như vậy chẳng khác nào đang ép nàng vào đường cùng. Nhưng chính y cũng là người gặp khó khăn, sao có thể chịu được thêm chứ.
"Tiểu thư, xin lỗi, là ta đường đột, đã mạo phạm tiểu thư."
"Ngươi ngồi đi. Đầu tiên cho ta biết, ngươi rốt cuộc là ai, tại sao lại đến tìm ta?"
"Tôi là Tần Lễ, là người năm đó đã đính ước cùng Mạn Nhu, cuối cùng vẫn là để vuột mất người mình yêu."
Mạn Nhu là tên của Lệ tần, tên đầy đủ là Chân Mạn Nhu. Nàng từng nghe Lệ tần nói, trước khi nhập cung, nàng ấy từng yêu một người, hai người đã lén đính ước với nhau. Sau này khi có lệnh tuyển tú, gia đình kiên quyết đẩy nàng ấy vào cung, dù cầu xin thế nào cũng vô ích. Thế rồi hai người họ bị chia rẽ uyên ương, từ đó chẳng còn gặp nhau nữa.
"Tần công tử, ngươi đến đây tìm ta, là vì chuyện gì?"
"Không dám giấu tiểu thư, từ ngày Mạn Nhu nhập cung, tôi vẫn luôn theo dõi tình hình của muội ấy. Tôi có một người bạn là lính canh của lãnh cung. Tuy chức vị nhỏ, nhưng mọi chuyện trong cung hắn đều biết. Mấy ngày trước, hắn nói cho tôi biết, Mạn Nhu bị bệnh, bọn họ nói rằng muội ấy dính phải dịch bệnh, nhốt muội ấy ở Liên Hoa cung, không được ra ngoài, thái y đến khám cũng là người mới vào."
Hiện tại đúng là có dịch bệnh, nhưng chỉ phát trong phạm vi nhỏ của một huyện nhỏ cách xa kinh thành. Lệ tần còn trẻ, được Hoàng thượng sủng ái, dễ khiến người khác sinh ghen ghét. Bây giờ nàng gặp khó, bọn họ lại muốn dồn nàng vào đường cùng, đúng là quân tử sa cơ, tiểu nhân đắc ý mà.
"Tần công tử, vậy ngươi làm sao biết mà tìm đến ta?"
"Người bạn đó nói với ta, Mạn Nhu thường qua lại với tiểu thư, cho nên tôi chỉ đành đến cầu người giúp đỡ."
"Ngươi yên tâm, Lệ tần cũng là bạn của ta, chỉ cần là điều ta làm được, ta nhất định sẽ làm."
"Đa tạ tiểu thư."
Lệ tần là người lương thiện, lại bị ép vào "cái lồng lớn" kia. Hiện tại việc nàng có thể làm, chính là giúp Lệ tần chữa khỏi bệnh. Mà muốn làm được việc này, chỉ có thể tìm đến một người.