Chương 47: Vở kịch xuất sắc
Sau khi đến gặp Tỏa Nhi, nàng trở về phủ lại gặp Mộc Trà Trà. Từ lúc gả vào phủ, thần sắc của Mộc Trà Trà so với trước đây tốt hơn nhiều. Hiện tại nàng ta đang mang thai, được bồi bổ đủ đường, đã có chút béo lên rồi. Xem ra Tề Nhược chăm sóc rất tốt, không để tiểu mỹ nhân chịu chút thiệt thòi. Nàng bị như vậy, lại không thấy hắn đến hỏi thăm một câu. Đúng là đàn ông không vô tâm, chỉ là tâm của người đó không đặt lên người mình mà thôi.
Mộc Trà Trà mang theo cái bụng nặng nề đến Tuyết Hoa viện gặp nàng, lại không biết muốn giở thủ đoạn gì. Chỉ là lần này, nàng đã không giống như trước nữa, sẽ không để bọn họ tùy ý bắt nạt.
"Mộc tiểu nương tử thân thể đang nặng nề, sao không ở Minh Châu hiên tịnh dưỡng, lại lặn lội đường xa đến Tuyết Hoa viện vậy?"
Nàng nói chuyện với Mộc Trà Trà, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú vào chén trà trên tay. Nàng chẳng còn muốn cho nàng ta mặt mũi nữa. Càng nhẫn nhịn, bọn họ lại càng lấn lướt.
"Biết tin tỷ tỷ gặp nạn, muội muội vô cùng lo lắng. Tuy rằng thân thể nặng nề, nhưng thân làm thiếp, muội muội cũng nên đến thăm hỏi tỷ tỷ vài câu, thế mới đúng đạo làm thiếp."
"Đạo làm thiếp?"
An Ca đặt chén trà lên bàn, ngẩng đầu nhìn Mộc Trà Trà. Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, nàng ta có chỗ nào giống thiếp chứ. Y phục mặc trên người là loại tơ tằm thượng hạng chỉ chính thất mới được mặc. Trâm bộ dao vàng cài trên đầu chỉ những tiểu thư danh giá mới được dùng. Trang sức đeo trên người, có cái nào thua kém nàng. Còn chưa kể đến Minh Châu hiên, còn lộng lẫy hơn Tuyết Hoa viện.
"Một thiếp thất như cô, sống còn vẻ vang hơn cả chính thất như ta, vậy thì cần gì quan tâm đến cái gọi là đạo làm thiếp."
"Lời của tỷ tỷ, thật khiến muội muội phải kinh sợ."
Lại diễn
Nàng ghét nhất là thể loại giả tạo này. Trước mặt người khác thì như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, sau lưng lại là một con rắn độc. Nếu không phải nàng ta đang mang thai, nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
"Cứ diễn mãi như vậy, không mệt sao? Cô yên tâm, ta đã quyết định sẽ rời khỏi đây, vì vậy cô không cần phải diễn ở trước mặt ta nữa. Tề Nhược nói muốn nâng cô lên làm bình thê, ta nghĩ không cần đâu. Ta đi rồi, để cô lên làm chính thê, thế nào?"
Trong mắt Mộc Trà Trà thoáng qua một tia đắc ý. Nàng biết, mục đích của nàng ta chính là vị trí chính thê này. Bởi vì làm bình thê, suy cho cùng cũng chỉ là hư danh, người ngoài cũng chỉ nể ở trước mặt, sau lưng lại âm thầm cười nhạo.
"Có điều, e là ta đi rồi, cô cũng chỉ có thể làm một tiểu thiếp mà thôi."
Lời này của An Ca khiến nàng ta cảm thấy khó hiểu. Mộc Trà Trà ngẩng đầu nhìn nàng, muốn biết trong lời nói của nàng rốt cuộc là có ý gì. An Ca nhếch miệng cười nhẹ, nàng là mỉa mai Mộc Trà Trà không biết thân biết phận, đứng núi này, lại trông núi nọ.
"Ngươi quên mất bản thân xuất thân từ đâu rồi à? Ngươi nghĩ mẫu thân sẽ để người như ngươi lên làm chính thê. Ta nói cho ngươi biết, ta đi rồi, sẽ có một thiếu phu nhân khác bước vào phủ. Dù ngươi có dùng thủ đoạn gì để đuổi người ta đi, thì ngươi mãi mãi cũng chỉ là một tiểu thiếp, không hơn không kém."
Mộc Trà Trà không giữ được bình tĩnh mà siết chặt chiếc khăn trong tay, nhưng lại không nói lời nào. Nàng đánh giá rất cao sự nhẫn nhịn của nàng ta. Nếu gặp người khác, bị nói khích như vậy, e là đã mất bình tĩnh, đập bàn lật ghế hù dọa nàng rồi.
"Trà Trà?"
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Thảo nào nàng ta lại có thể bình tĩnh như vậy, thì ra là có cứu binh tới. Nhưng đến thì đã sao, nàng cũng muốn xem thử vở kịch phu thê tình thâm của hai người họ lắm.
"Trà Trà, sao nàng lại đến đây?"
"Tề lang..."
Mộc Trà Trà đứng dậy ngã vào lòng Tề Nhược, dùng khăn tay lau đi nước mắt. Đúng là diễn quá hay luôn! Nàng ta mà ở thời hiện đại, chắc là giật luôn được giải ảnh hậu rồi.
Tề Nhược nhìn mỹ nhân trong lòng nước mắt giàn giụa, đau lòng hỏi:
"Nàng làm sao vậy?"
"Thiếp... thiếp chỉ muốn đến thăm tỷ tỷ, không ngờ lại khiến tỷ tỷ không vui. Đều do thiếp không tốt, biết rõ tâm tình tỷ tỷ không tốt, lại còn đến đây chọc giận tỷ tỷ."
"Đừng khóc, ảnh hưởng đến thai nhi sẽ không tốt." Tề Nhược một bên an ủi Mộc Trà Trà, một bên lại trừng mắt với nàng "Trà Trà cũng chỉ là có ý tốt, sao nàng lại có thể không hiểu lý lẽ như vậy."
"Ta đâu có bảo nàng ta phải đến, là nàng ta tự đến mà. Ta còn chưa làm gì, nàng ta đã khóc lóc rồi, ta mà làm thật, không chừng nàng ta sẽ ngất xỉu đấy." Giọng điệu nàng cực kỳ khinh thường hai người kia
"Nàng..."
"Không còn gì nữa, thì mời hai người về cho. Tuyết Hoa viện không hoan nghênh hai người."
Hắn kéo Mộc Trà Trà ra sau lưng mình, mặt đối mặt với nàng "Ta nể tình nàng vừa trải qua chuyện đau lòng nên không chấp nhặt với nàng. Nhưng nàng đừng có quá đáng, được nước lấn tới."
"Kẻ được nước lấn tới không phải các ngươi sao?"
An Ca hiện tại không nhẫn nhịn bất cứ ai nữa. Lúc nãy khi nàng lớn tiếng mắng người, thật sự đã dọa sợ Mộc Trà Trà phía sau, cũng khiến Tề Nhược bất ngờ. Hắn luôn nghĩ nàng là người nhịn nhục, cho nên mới không nể nang gì mà chèn ép nàng. Nhưng hôm nay hắn thật sự phải suy nghĩ lại về việc này.
"Không đi đúng không? Trương Tam, tiễn khách!"
Vở kịch của hai người này, nàng xem chán rồi. Nàng xoay người trở về phòng, để hai kẻ kia bị Trương Tam đuổi khỏi Tuyết Hoa viện. Nếu làm người tốt bị người khác bắt nạt, vậy thì cứ dứt khoát làm một người ác đi.
Mộc Trà Trà mang theo cái bụng nặng nề đến Tuyết Hoa viện gặp nàng, lại không biết muốn giở thủ đoạn gì. Chỉ là lần này, nàng đã không giống như trước nữa, sẽ không để bọn họ tùy ý bắt nạt.
"Mộc tiểu nương tử thân thể đang nặng nề, sao không ở Minh Châu hiên tịnh dưỡng, lại lặn lội đường xa đến Tuyết Hoa viện vậy?"
Nàng nói chuyện với Mộc Trà Trà, nhưng ánh mắt vẫn chăm chú vào chén trà trên tay. Nàng chẳng còn muốn cho nàng ta mặt mũi nữa. Càng nhẫn nhịn, bọn họ lại càng lấn lướt.
"Biết tin tỷ tỷ gặp nạn, muội muội vô cùng lo lắng. Tuy rằng thân thể nặng nề, nhưng thân làm thiếp, muội muội cũng nên đến thăm hỏi tỷ tỷ vài câu, thế mới đúng đạo làm thiếp."
"Đạo làm thiếp?"
An Ca đặt chén trà lên bàn, ngẩng đầu nhìn Mộc Trà Trà. Nhìn một lượt từ trên xuống dưới, nàng ta có chỗ nào giống thiếp chứ. Y phục mặc trên người là loại tơ tằm thượng hạng chỉ chính thất mới được mặc. Trâm bộ dao vàng cài trên đầu chỉ những tiểu thư danh giá mới được dùng. Trang sức đeo trên người, có cái nào thua kém nàng. Còn chưa kể đến Minh Châu hiên, còn lộng lẫy hơn Tuyết Hoa viện.
"Một thiếp thất như cô, sống còn vẻ vang hơn cả chính thất như ta, vậy thì cần gì quan tâm đến cái gọi là đạo làm thiếp."
"Lời của tỷ tỷ, thật khiến muội muội phải kinh sợ."
Lại diễn
Nàng ghét nhất là thể loại giả tạo này. Trước mặt người khác thì như con mèo nhỏ ngoan ngoãn, sau lưng lại là một con rắn độc. Nếu không phải nàng ta đang mang thai, nàng sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy.
"Cứ diễn mãi như vậy, không mệt sao? Cô yên tâm, ta đã quyết định sẽ rời khỏi đây, vì vậy cô không cần phải diễn ở trước mặt ta nữa. Tề Nhược nói muốn nâng cô lên làm bình thê, ta nghĩ không cần đâu. Ta đi rồi, để cô lên làm chính thê, thế nào?"
Trong mắt Mộc Trà Trà thoáng qua một tia đắc ý. Nàng biết, mục đích của nàng ta chính là vị trí chính thê này. Bởi vì làm bình thê, suy cho cùng cũng chỉ là hư danh, người ngoài cũng chỉ nể ở trước mặt, sau lưng lại âm thầm cười nhạo.
"Có điều, e là ta đi rồi, cô cũng chỉ có thể làm một tiểu thiếp mà thôi."
Lời này của An Ca khiến nàng ta cảm thấy khó hiểu. Mộc Trà Trà ngẩng đầu nhìn nàng, muốn biết trong lời nói của nàng rốt cuộc là có ý gì. An Ca nhếch miệng cười nhẹ, nàng là mỉa mai Mộc Trà Trà không biết thân biết phận, đứng núi này, lại trông núi nọ.
"Ngươi quên mất bản thân xuất thân từ đâu rồi à? Ngươi nghĩ mẫu thân sẽ để người như ngươi lên làm chính thê. Ta nói cho ngươi biết, ta đi rồi, sẽ có một thiếu phu nhân khác bước vào phủ. Dù ngươi có dùng thủ đoạn gì để đuổi người ta đi, thì ngươi mãi mãi cũng chỉ là một tiểu thiếp, không hơn không kém."
Mộc Trà Trà không giữ được bình tĩnh mà siết chặt chiếc khăn trong tay, nhưng lại không nói lời nào. Nàng đánh giá rất cao sự nhẫn nhịn của nàng ta. Nếu gặp người khác, bị nói khích như vậy, e là đã mất bình tĩnh, đập bàn lật ghế hù dọa nàng rồi.
"Trà Trà?"
Chưa thấy người đã nghe thấy tiếng. Thảo nào nàng ta lại có thể bình tĩnh như vậy, thì ra là có cứu binh tới. Nhưng đến thì đã sao, nàng cũng muốn xem thử vở kịch phu thê tình thâm của hai người họ lắm.
"Trà Trà, sao nàng lại đến đây?"
"Tề lang..."
Mộc Trà Trà đứng dậy ngã vào lòng Tề Nhược, dùng khăn tay lau đi nước mắt. Đúng là diễn quá hay luôn! Nàng ta mà ở thời hiện đại, chắc là giật luôn được giải ảnh hậu rồi.
Tề Nhược nhìn mỹ nhân trong lòng nước mắt giàn giụa, đau lòng hỏi:
"Nàng làm sao vậy?"
"Thiếp... thiếp chỉ muốn đến thăm tỷ tỷ, không ngờ lại khiến tỷ tỷ không vui. Đều do thiếp không tốt, biết rõ tâm tình tỷ tỷ không tốt, lại còn đến đây chọc giận tỷ tỷ."
"Đừng khóc, ảnh hưởng đến thai nhi sẽ không tốt." Tề Nhược một bên an ủi Mộc Trà Trà, một bên lại trừng mắt với nàng "Trà Trà cũng chỉ là có ý tốt, sao nàng lại có thể không hiểu lý lẽ như vậy."
"Ta đâu có bảo nàng ta phải đến, là nàng ta tự đến mà. Ta còn chưa làm gì, nàng ta đã khóc lóc rồi, ta mà làm thật, không chừng nàng ta sẽ ngất xỉu đấy." Giọng điệu nàng cực kỳ khinh thường hai người kia
"Nàng..."
"Không còn gì nữa, thì mời hai người về cho. Tuyết Hoa viện không hoan nghênh hai người."
Hắn kéo Mộc Trà Trà ra sau lưng mình, mặt đối mặt với nàng "Ta nể tình nàng vừa trải qua chuyện đau lòng nên không chấp nhặt với nàng. Nhưng nàng đừng có quá đáng, được nước lấn tới."
"Kẻ được nước lấn tới không phải các ngươi sao?"
An Ca hiện tại không nhẫn nhịn bất cứ ai nữa. Lúc nãy khi nàng lớn tiếng mắng người, thật sự đã dọa sợ Mộc Trà Trà phía sau, cũng khiến Tề Nhược bất ngờ. Hắn luôn nghĩ nàng là người nhịn nhục, cho nên mới không nể nang gì mà chèn ép nàng. Nhưng hôm nay hắn thật sự phải suy nghĩ lại về việc này.
"Không đi đúng không? Trương Tam, tiễn khách!"
Vở kịch của hai người này, nàng xem chán rồi. Nàng xoay người trở về phòng, để hai kẻ kia bị Trương Tam đuổi khỏi Tuyết Hoa viện. Nếu làm người tốt bị người khác bắt nạt, vậy thì cứ dứt khoát làm một người ác đi.